Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tướng quân, tướng quân, tướng quân, ngươi không lạnh sao? Mau tới đây, tới đây ~" Tôn Diệu Quang đã nằm trong chăn của Nam Vinh Kỳ đến nửa canh giờ, nhưng Nam Vinh Kỳ vẫn nghiêm túc ngồi yên một chỗ, y phục mỏng manh, Tôn Diệu Quang sợ hắn nhiễm phong hàn, miệng không ngừng thúc giục.

Nam Vinh Kỳ bị y làm ồn đến phiền, chữ trên thẻ tre đều trở nên mơ hồ, không lòng dạ nào đọc được, liền lạnh lùng nói, "Tam điện hạ nếu không muốn ta ném cả người lẫn chăn ra khỏi doanh trướng, thì mời tự rời đi."

Tôn Diệu Quang kinh ngạc nhìn hắn, "Ngươi thật sự tàn nhẫn đến thế?"

Nam Vinh Kỳ nhìn thẳng mắt y, con ngươi nhàn nhạt màu hổ phách, giống như ánh nắng ban mai, "Thật."

Bị cuộn trong chăn mà ném ra quả thực rất mất mặt, Tôn Diệu Quang miễn cưỡng rời đi.

Nam Vinh Kỳ đợi y đi rồi, mới lên giường nghỉ ngơi, trong chăn thật ấm áp, hết sức thoải mái, Nam Vinh Kỳ liền ngủ thật say, một đêm không mộng.

Ngày hôm sau, Tôn Diệu Quang lại chạy tới, "Tướng quân, ngươi có nghe thấy tiếng sói tru không? Nơi này có lẽ có mãnh thú...? Tối qua vì thế mà ta ngủ không ngon..."

Nam Vinh Kỳ nhớ đến cảm giác thoái mái lúc trước, nhẹ giọng nói, "Nằm xuống đi."

Tôn Diệu Quang mừng rỡ không thôi, nhanh nhẹn trèo lên giường, nằm xuống nghiêm chỉnh đắp chăn lên, ngoan ngoãn chờ Nam Vinh Kỳ.

Đáng tiếc, hôm nay đợi không nổi nửa canh giờ.

Tôn Diệu Quang cực kỳ mệt mỏi, đầu vừa đặt xuống gối liền ngủ.

Trong giấc mộng, y thấy được ngày xưa.

Khi đó y còn rất nhỏ, mẫu thân lại không hề cưng chiều, y bị Tôn Diệu Kình khi dễ, Tôn Diệu Kình bắt y ăn quả chua chưa chín, cả thịt quả và hạt đều bắt phải nuốt xuống.

"Đứa con của một nô bộc hèn hạ cũng dám ra đây làm chướng mắt ta, nhét vào miệng y mấy quả, chờ lát nữa nhanh cây mọc ra từ trong bụng, ta liền mổ bụng ngươi lấy quả ăn."

Tôn Diệu Quang thật sợ hãi, y sợ hạt giống trong bụng sẽ mọc rễ nảy mầm, y sợ bị Tôn Diệu Kình mổ bụng, cả đêm đều ngủ không yên, sợ ánh nắng mặt trời, sợ cả nước, trong một khoảng thời gian dài, y như sống trong bóng tối vô tận.

Hình ảnh trước mắt bỗng thay đổi, đứng trước mắt y là Tôn Diệu Kinh, một đao mổ toang bụng y, máu tươi đỏ thắm phun ra ngoài, bắn tung tóe đầy mặt hắn, "Nơi này, thì ra không có trái cây."

"Tam điện hạ!"

Tôn Diệu Quang mở hai mắt ra, theo bản năng lau mặt một cái, ướt, nhưng không phải máu.

Trong đáy mắt Nam Vinh Kỳ là sự hốt hoảng, "Ngươi không sao chứ?"

"Ta mơ thấy bị sói ăn, thật là đáng sợ a ~" Tôn Diệu Quang nức nở nói, nhưng giữa hai lông mày lại có ý cười.

____________________________

Nam Vinh Kỳ cũng biết mình sai ở chỗ nào, đối với anh mà nói, Cố Nại là người bạn thân thiết, là người yêu, nhưng đối với Cố Nại mà nói, anh chẳng qua chỉ là một trong rất nhiều người hâm mộ, hành động của anh với Cố Nại, đều là không đúng, là đường đột.

Nam Vinh Kỳ quyết tâm, muốn Cố Nại dần dần quen anh.

Nhờ vào nhan sắc của mình, Nam Vinh Kỳ đã lấy được thông tin từ một cô gái trong trường quay, Cố Nại sau khi quay phim ở hồ nhỏ sẽ lên nhà gỗ trên đỉnh núi. Do đó, anh liền đến đó thật sớm, chờ đợi.

Đáng tiếc, lúc ở bên hồ vô tình gặp được, nhưng đến tập buổi tối ngày thứ hai, Nam Vinh Kỳ vẫn không gặp lại cậu.

Lên Weibo một chút, vẫn không thấy bất cứ thông tin gì mới về Cố Nại.

Nam Vinh Kỳ đưa tay sờ lông mày, thở dài.

Làm sao đây, muốn từ từ quen biết nhau, trước tiên cũng phải tìm được người a.

"Trời ạ, trời ạ!"

Sáng sớm một ngày nào đó, Úc Vũ Hủy ngồi trên ghế vừa chơi điện thoại vừa ăn sáng, bỗng nhiên kích động, đánh rơi cái thìa dính đầy cơm lên tay Nam Vinh Kỳ, "Cô –"

"Lau đi là được, đừng nóng giận." Thư Viễn Sâm rút một tờ giấy ra giúp anh lau cơm trên tay, "Vũ Hủy, có chuyện gì từ từ nói, đừng kích động như vậy."

"Cố Nại gửi update Weibo!!!"

Thư Viễn Sâm vừa định nói, chỉ gửi một tin nhắn mà phải kinh ngạc như vậy sao, lại thấy Nam Vinh Kỳ vốn đang làm mặt lạnh tiến tới nhìn, "Cái gì?"

...

Anh không phải người hâm mộ Cố Nại, thỉnh thoảng sẽ có cảm giác như bị cô lập.

"Anh nhìn đi!"

Nam Vinh Kỳ cầm điện thoại cô, cẩn thận nhìn thật lâu, cũng không nhìn ra cái gì.

Cố Nại mỉm cười.

Hình ảnh có chút mờ, nhìn kỹ, cách ăn mặc như người ở thời kỳ dân quốc

"Thế thì sao?"

"Ai nha, anh sao lại ngu như vậy chứ, đây là spoil, là tiết lộ trước, biết chưa? Cố Nại nhất định là đang đóng phim! Trước đây có người nói Cố Nại chuẩn bị tham gia đóng phim, còn bị mắng là không có căn cứ, cuối cùng lại là thật!"

Bị chửi ngu, Nam Vinh Kỳ nắm chặt điện thoại của cô, hít sâu một hơi, "Cho nên, nếu quay phim, em ấy sẽ tạm thời ở một chỗ?"

"Nói anh ngu, đúng là ngu thật, quay phim làm sao có thể ở một chỗ, đương nhiên là phải đi theo đoàn quay phim rồi, Cố Nại nhất định sẽ là diễn viên nam số một, đáng tiếc vai chính bộ phim này là nữ, cậu ấy chỉ là vai nam thứ nhất, không biết có xuất hiện nhiều trong phim không... Ai nha, đây là lần đầu tiên cậu ấy đóng phim , tôi thật hồi hộp a."

Thư Viễn Sâm nhìn Nam Vinh Kỳ, vỗ nhẹ vào cổ tay anh một cái, giải cứu chiếc điện thoại sắp bị bóp đến nổ tung. "Được rồi, Úc Vũ Hủy, lấy cặp sách đi, đi học thôi."

Sau khi bọn họ rời đi, Nam Vinh Kỳ ngồi trước máy tính, bù đầu nhớ lại những từ mà anh không hiểu, ví như, đoàn quay phim, vai chính, vai nam thứ nhất,...

Tra tài liệu xong, Nam Vinh Kỳ tìm nguyên tác của bộ phim mà Cố Nại đang tham gia để đọc.

Trong truyện lấy bổi cảnh thời kỳ dân quốc, có một cô gái trẻ tên Bạch Vũ theo thầy mình vào Nam ra Bắc, bắt các loài yêu ma, tiểu thuyết mở đầu bằng cảnh người thầy chết dưới mũi súng quân đội Nhật, Bạch Vũ liền một thân một mình tìm đến Liễu Lâm* báo thù, sau đó gặp được Tiếu Hoa, con trai của một vị quan chức cấp cao. Lúc này, Tiếu Hoa bị quỷ ám, vừa khóc vừa nháo ở phòng khiêu vũ, Bạch Vũ giúp Tiếu Hoa đuổi quỷ, tình tiết cũng dẫn tới bi kịch của nữ quỷ khi còn sống.

Quỷ nữ khi còn sống là một vũ nữ ở phòng khiêu vũ nọ, cô đem lòng yêu sâu đậm một người đàn ông, mà người này thực chất là gián điệp ngầm của chính phủ, vì hoàn thành nhiệm vụ mà bị quân đội Nhật bắn. Trước khi chết, anh liền dặn bạn mình nói lại cho vũ nữ, rằng anh không thích cô, tiếp cận với cô chẳng qua là vì tiền, vì rượu, bây giờ anh đã có tiền, lại tìm được người đàn bà mình yêu, định cùng người đó rời đi.

Nghe được những lời đó, vũ nữ kia không ngừng khóc lóc, cuối cùng đập đầu tự sát, từ đó về sau, đàn ông có tướng mạo tốt vào phòng khiêu vũ này, đều bị nữ quỷ ám theo.

Đọc tới đoạn này, Nam Vinh Kỳ tắt trang mạng đó đi.

"Nói bậy..."

Bộ tiểu thuyết Nam Vinh Kỳ đang đọc đều là bịa đặt, đầu tiên, vũ nữ vì tình mà tự sát, không thể biến thành âm hồn bất tán, mà ngay cả khi có thành quỷ, cũng không thể ám được đàn ông vì dương khí trên người họ.

"Reng reng reng –"

Nam Vinh Kỳ nhìn điện thoại.

Vương tổng – Phòng đấu giá.

"Vương tổng, có chuyện gì không?"

Vương Thanh ở đầu bên kia điện thoại cười toe toét, "Người anh em à, sao mãi không liên lạc với tôi vậy, mấy thứ lúc trước cậu đưa tôi đã bán rồi! Khi nào tới lấy tiền a!"

"Giờ tôi đến luôn, thuận tiện đưa cho Vương tổng vài thứ khác." Nam Vinh Kỳ vừa nói vừa tắt máy tính.

"Vậy thì tốt quá! Nào, Vinh huynh đệ sao lại gọi tôi là Vương tổng, cứ gọi lão Vương, anh Vương! Cái nào cũng được."

Nam Vinh Kỳ thật biết nghe lời, "Anh Vương, hôm đó may mà có anh, tôi mới có thể đến khu nghỉ dưỡng kia, không biết phải cảm ơn thế nào cho phải."

Vương Thanh càng cười to, "Chuyện đó có gì lớn đâu, so với tình cảm anh em mà cậu dành cho tôi, đó có là gì đâu a!"

Thật ra thì, Nam Vinh Kỳ cũng không làm gì, chỉ là đưa vài thứ đồ cho Vương Thanh, Vương Thanh lại chỉ tiếc không thể kết nghĩa huynh đệ cùng anh ngay tại chỗ.

"Tốt lắm, giờ tôi xuống tầng, khoảng nửa giờ nữa sẽ đến."

"Được rồi, vừa vặn hai anh em ta đi ăn trưa luôn, tôi giới thiệu cậu với vài người bạn, đều là nhà sưu tầm đồ cổ, biết thêm vài người mới tốt."

Nam Vinh Kỳ nghĩ, người Vương Thanh tiến cử tất nhiên không tầm thường, liền thuận theo đáp ứng.

Nếu muốn sống ở thế giới này, liền phải tuân theo quy tắc trò chơi, quyền lợi cùng tiền bạc, thiếu một thứ cũng không được, điều này, Nam Vinh Kỳ so với người khác còn hiểu rõ hơn.

Lúc đến phòng đấu giá đồ cổ, Vương Thanh đang đứng trước cửa, rõ ràng là tới đón anh.

Vương Thanh năm nay bốn mươi sáu tuổi, đầu đầy tóc bạc, cả người mặc trang phục lụa màu trắng, nhìn có vẻ rất an nhàn, dù có chút phí khí** đã ăn vào xương máu, nhưng được cái rất thân thiện, "Người anh em! Cậu tới rồi, làm sao lại không có xe đưa đón thế này, hay để tôi mua cho cậu một chiếc xe, cậu thích hãng gì?"

Nam Vinh Kỳ bị kéo tay, có chút không thoải mái, nhưng vẫn cười trả lời, "Cảm ơn ý tốt của anh Vương, chỉ là tôi không biết lái xe."

Vương Thanh dẫn anh vào trong, vừa đi vừa nói, "Vậy thì có gì khó, tôi thuê một người tài xế cho cậu là được, đúng rồi, việc mua nhà lần trước cũng rất thuận lợi, lát nữa tôi đưa giấy chuyển nhượng cho cậu là xong, giờ chúng ta đi ăn cơm trước."

Vương Thanh đã đặt phòng tiếp khách đặc biệt của phòng đấu giá, khi Nam Vinh Kỳ đi vào đã có năm người ngồi đợi, trong đó có hai người mặc âu phục thắt cà vạt, ánh mắt hết sức sắc bén, bên cạnh còn có một người đàn bà nhìn có vẻ nghiêm túc, mà hai người còn lại thì ăn mặc tương đối thoải mái, thấy Nam Vinh Kỳ đi vào, họ liền đứng dậy chào đón.

Vương Thánh giới thiệu trước, "Người anh em, đây là ông chủ Tống, còn đây là ông chủ Lý, ông Tống từ thủ đô tới, đặc biệt tới vì cậu đấy, còn hai người này, Vương Tam, Lý Nguyên, đều là anh em nhà mình, thường cùng nhau làm vài vụ mua bán."

"Ông chủ Tống, ông chủ Lý." Nam Vinh Kỳ ung dung ngồi trên ghế, hướng về phía hai "ông chủ", "Để hai vị đợi lâu rồi."

Người nào quan trọng, người nào không quan trọng, Nam Vinh Kỳ đương nhiên có thể phân biệt rõ, người nào không quan trọng, anh cũng không cần phí miệng lưỡi.

"Thật không ngờ cậu vẫn còn trẻ tuổi như vậy a, tuổi trẻ tài cao, không tệ, không tệ." Chờ mọi người ngồi xuống, ông chủ Tống mới mở miệng.

Gã rất hiếu kỳ, người tài giỏi được chính miệng Vương Thanh khen ngợi rốt cuộc là người có lai lịch thế nào, quả nhiên, chỉ cần nhìn đã biết đây không phải người bình thường.

Khí thế kia không giống như kẻ gian trộm mộ.

Tống Viên Triêu dù có nằm mơ cũng không nghĩ ra, Nam Vinh Kỳ nhặt đồ cổ ra từ chính mộ thất của mình.

"Ông chủ Tống quá khen, chưa đến mức tuổi trẻ tài cao."

"Sao lại chưa đến mức, một lần ra tay chính là năm món bảo bối 'cương xuất thổ'***, cậu thật sự sẽ phát huy được tài năng a."

Nghe ra lời dò xét của Tống Viên Triêu, Nam Vinh Kỳ cười, chuyển đề tài câu chuyện, "Tôi cũng không còn trẻ nữa, tính tới tính lui, đã gần ba mươi rồi."

Vừa nói xong, mọi người đều ngẩn ra, chỉ có Vương Thanh lại càng bình tĩnh, ừ, dù sao cũng đã từng trải rồi.

Ba mươi? Nhìn người trước mắt, chỉ cùng lắm là hai mươi, cậu lại nói với tôi, cậu đã ba mươi?

Nam Vinh Kỳ nhìn phản ứng của bọn họ, trong lòng âm thầm nghĩ, nếu nói ba ngàn tuổi, không phải hù chết mấy người sao? 

(Editor: Ngoại hình của anh mà đến cửa 30 thì iêm quỳ! =((( )

___________________________

Tác giả: Tướng quân cao ngạo, thật sự là truy thê khó khăn.

____________________________

Chú thích:

*Liễu Lâm: một huyện ở Trung Quốc.

*phí khí: có máu trộm cướp =|||

*** 'cương xuất thổ': mới đào được từ lòng đất ra.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net