Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tướng quân nói có chuyện cần thương nghị cùng y, rồi sải bước lên xe ngựa. Hắn nghiêm túc như vậy, Tôn Diệu Quang thật sự cho rằng có chuyện gì trong yếu về cuộc chiến giữa hai nước, liền để Nguyên nhi xuống xe.

Nhưng sau đó, tướng quân chẳng qua chỉ nghiêm túc báo cho y biết, tối nay sẽ mở tiệc, cải thiện cơm nước cho các tướng sĩ.

Tôn Diệu Quang ban đầu mơ hồ, tại sao loại chuyện này cũng phải nói với y?

Bất quá, y phản ứng rất nhanh, tướng quân có lẽ chỉ tìm lý do để vào xe ngựa, là vì y sao...? Tôn Diệu Quang dày mặt cho rằng, tướng quân là do cả buổi chưa thấy y.

Cho nên, y càng cười vui vẻ hơn, tướng quân nghiêm túc như vậy, y không dám quá lớn tiếng, chỉ cúi đầu thật thấp mà cười, thỉnh thoảng len lén nhìn hắn. Tướng quân phong thần anh tuấn, con ngươi lấp lánh, chỉ ngồi một chỗ cũng khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ, Tôn Diệu Quang không muốn để hắn xuống xe.

Y thay thế vai trò của tùy tùng thật tự nhiên, ngón tay trắng nõn lột hạt dẻ, sau đó híp mắt cười nhìn Nam Vinh Kỳ: "Tướng quân, ăn hạt dẻ thôi!"

"Ừ."

Nam Vinh Kỳ định đưa tay ra nhận lấy, nhưng Tôn Diệu Quang đã nhanh tay trực tiếp nhét vào miệng hắn, ngón tay đưa qua môi hắn.

Nam Vinh Kỳ ngẩn ra, đờ đẫn nhìn ngón tay Tôn Diệu Quang đút cho mình.

Dù gương mặt kia chỉ mơ hồ như sương mờ, Nam Vinh Kỳ cũng có thể thấy sự thỏa mãn trên mặt y.

_________________________

Nam Vinh Kỳ nhìn bắp đùi Triệu Quan, nếu quả thật bị lỗ vốn, coi như có thể lấy toàn bộ đồ lót của ông ta, vì vậy việc lấy đồ lót của Triệu Quan cũng có ý nghĩa rất lớn, không còn là một đống đồ lót bình thường.

Hạ thân Triệu Quan chợt lạnh, ông nuốt nước miếng một cái, đưa tay ngăn ánh mặt của Nam Vinh Kỳ: "Cái đó... Cậu đừng nhìn tôi như vậy."

"Ừ, chú chuẩn bị hợp đồng đi, tôi sẽ đưa ra một trăm triệu."

Triệu Quan thoải mái như phun được hòn đá đã ngậm trong miệng hơn nửa năm ra, nhưng ngược lại cũng không kích động như ban đầu, ông xoa xoa tay, cẩn thận hỏi, "Cậu diễn sao?"

Không có mũi khoan thì đừng hòng làm nghề sứ*, Nam Vinh Kỳ vẫn lo lắng mình không có khả năng làm việc kia, "Chú tại sao cứ nhất định phải bắt tôi tới diễn?"

*Có nghĩa như "liệu sức mà làm". Ở đây có ý là, nếu không có NVK thì bộ phim sẽ không thành công.

"Thật là, cậu không soi gương bao giờ à? Tướng mạo này của cậu, không phải là sinh ra để lên màn ảnh lớn sao!?"

Nam Vinh Kỳ liếc nhìn ông một cái.

Chênh lệch quá lớn

Trước kia bọn họ đều nói Nam Vinh Kỳ sinh ra là để thống nhất thiên hạ.

Triệu Quan cũng không nói nhiều, dù sao cũng đã đầu tư vào rồi, ông không tin Vinh Kỳ có thể trơ mắt nhìn một trăm triệu rót vào "Trì Mộ" rồi lại trôi đi như nước.

"Tôi về soạn hợp đồng, sáng sớm mai, hay là ở đây luôn đi, chúng ta ký hợp đồng! Đi trước một bước!" Triệu Quan nói xong, chạy đi thật nhanh, rất sợ Nam Vinh Kỳ đổi ý.

...

Tối nay Nam Vinh Kỳ vẫn còn ở khu nhà ấy, đồ dùng hằng ngày cùng quần áo vẫn để ở đây, trong lúc leo mười chín tầng cầu thang, anh gặp Thư Viễn Sâm, "Đi đâu a?"

"Tôi... Tôi..." Thư Viễn Sâm ấp úng, "Có chút việc..."

"Sao lại đi cầu thang bộ? Không mang theo chút đồ ăn, chạy đến tầng một bị đói sẽ phải làm thế nào?" Nam Vinh Kỳ cười nhạo Thư Viễn Sâm thể lực yếu.

Thư Viễn Sâm quả thật không có thể lực tốt, đi bộ không nổi một giờ, nếu không cũng phải dừng lại nghỉ thật lâu, Nam Vinh Kỳ biết thân thể anh không tốt, mới thường mua bữa sáng ngay sau khi tập thể dục.

"Tôi xuống tầng đây... Anh về trước đi!" Nói xong, Thư Viễn Sâm vòng qua Nam Vinh Kỳ đi xuống.

Anh có chút kỳ lạ, Nam Vinh Kỳ nghi ngờ lắc đầu một cái, chậm rãi đi tới cửa, mở bằng mật khẩu, "Úc Vũ Hủy."

Úc Vũ Hủy đang ngồi trong phòng ngủ, khổ sở học bài, nghe tiếng liền nhô đầu ra: "Sao?"

"Cậu cô xuống tầng làm gì?"

"Xuống tầng? Cậu xuống lầu?" Sắc mặt Úc Vũ Huy nhất thời tối lại, "Nhất định là cái tên Trần Tẫn đó đã trở lại!"

Nam Vinh Kỳ đổi dép, hờ hững hỏi, "Trần Tẫn là ai?"

"Một kẻ đê tiện... Anh ta sống ở dưới tầng, là bạn học cùng sơ trung của cậu, quan hệ rất tốt, sau khi anh ta tốt nghiệp đại học, mãi không tìm được việc làm, toàn tới nhà tôi ăn chùa, còn lục tung đồ đạc! Phiền chét người! Hồi đầu năm hình như đã đi vùng khác, hẳn là lăn lộn không nổi, lại trở về." Xem ra cái người tên Trần Tẫn này quả thật khiến người chán ghét, Úc Vũ Hủy nhắc tới anh ta cũng nghiên răng nghiến lợi.

"Nga, như vậy a, nhà có gì ăn không? Tôi đói."

Úc Vũ Hủy nhìn anh không hề quan tâm, ngược lại còn xem thường, vì vậy càng tức giận, "Anh không có phản ứng gì sao!?"

Nam Vinh Kỳ đứng trước cửa tủ lạnh, nghi hoặc nhìn cô, "Tôi cần có phản ứng gì?"

Úc Vũ Hủy sải bước đi tới, chợt đóng cửa tủ lạnh lại, "Anh có biết cậu tôi đối xử với tên Trần Tẫn đó đặc biệt tốt không!?"

"...Cho nên?"

Nam Vinh Kỳ không hiểu được ý cô, Úc Vũ Hủy lại càng gấp, "Anh không sợ... không sợ khó giữ nổi địa vị à?"

Đứa nhỏ này, đại khái là đọc sách đến ngu rồi.

Nam Vinh Kỳ nhẹ nhàng thở dài: "Trở về học tập đi, thi cho tốt, có thành tích tốt, tôi sẽ thưởng cho."

Úc Vũ Hủy lập tức không chú ý đến việc kia nữa, "Thưởng gì!?"

"Ừ... Một ngày đi chơi ở Trường quay Hải thành."

"Thật chứ!" Úc Vũ Hủy hưng phấn chạy về phòng ngủ, lúc tới cửa, cô bỗng quay đầu, thật nghiêm túc hỏi Nam Vinh Kỳ, "Vinh Kỳ, tôi hỏi anh một vấn đề, anh phải trả lời thành thực, anh và cậu tôi, rốt cuộc là có quan hệ như thế nào!? Anh cứ nói, tôi, tôi có thể tiếp thu!"

Nam Vinh Kỳ thản nhiên nhìn cô, "Quan hệ anh em a, còn có thể là cái gì?"

Nói xong anh mới nhận ra, Úc Vũ Hủy đã hiểu lầm.

Nam Vinh Kỳ cười, cố tình hỏi, "Vậy cô nghĩ chúng tôi có quan hệ gì?"

Mặc dù tướng mạo Nam Vinh Kỳ không phải gu của Úc Vũ Hủy, nhưng Úc Vũ Hủy vẫn bị anh làm ngạc nhiên một chút, "Ách, không có gì, tôi đi đọc sách!"

Bôn ba cả ngày, Nam Vinh Kỳ thật sự đói, liền tự mình làm đồ ăn, anh đặt chiếc túi giấy vẫn cầm trong tay lên bàn, mở tủ lạnh, do dự một hồi, cầm ba quả trứng gà cùng một quả cà chua ra.

Nhìn Thư Viễn Sâm làm trứng chiên cà chua hai lần, Nam Vinh Kỳ cũng cho là mình làm được.

Nhưng mà, anh thật sự không quen việc bếp núc.

Đúng lúc Nam Vinh Kỳ dùng đũa gạt vỏ trứng trong bát ra, cửa được mở ra, một giọng nam xa lạ truyền vào, "Ai nha, cảm giác được về nhà thật tốt!"

"Cậu nhỏ giọng một chút."

Vị cứu tinh đã trở lại.

Nam Vinh Kỳ từ phòng bếp đi ra, "Viễn Sâm."

Thư Viễn Sâm nhìn thấy anh ở phòng bếp, vội vàng đến mức giày cũng chưa kịp đổi đã chạy đến cạnh anh, "Anh đang nấu ăn!"

Anh thật lo lắng cho phòng bếp của mình, cũng may Nam Vinh Kỳ mới chỉ làm vài bước đầu, Thư Viễn Sâm thở phào nhẹ nhõm, "Anh đi ra ngoài trước đi, tôi giúp anh làm."

"Được." Cầm túi giấy trên bàn lên, không thèm nhìn Trần Tẫn lấy một cái, liền xoay người trở về thư phòng, đóng cửa xong, anh nghe được giọng Trần Tẫn, "Tôi hình như đã gặp anh ấy ở đâu, đó là ai a?"

Mở máy tính lên, Nam Vinh Kỳ định học thêm một chút kiến thức liên quan đến các hợp đồng trong mảng điện ảnh và truyền hình, nhưng nhìn các thuật ngữ chuyên ngành, Nam Vinh Kỳ trầm mặc.

Khó trách Thư Viễn Sâm muốn Úc Vũ Hủy học thật giỏi, lượng kiến thức nhất định rất lớn, là một người chỉ có trình độ giáo dục ngang tầm trẻ em mẫu giáo, Nam Vinh Kỳ tự giác nhấn vào ký hiệu màu đỏ ở góc phải màn hình.

Bỏ đi.

Không lâu sau, Thư Viễn Sâm đẩy cửa bước vào, trong tay bưng một đãi trứng chiên cà chua, cùng một bát cơm, "Hôm nay anh chưa ăn cơm?"

"Ừ, đồ ăn trên máy bay rất khó ăn." Ánh mắt Nam Vinh Kỳ đầy oán trách.

Thỉnh thoảng, thấy anh để lộ tính tình trẻ con, Thư Viễn Sâm sẽ bị chọc cười, "Được rồi, mau ăn đi, hôm nay thế nào? Có gặp được Cố Nại không?"

"Gặp được." Nam Vinh Kỳ đưa ảnh chụp chung của hai người trên màn hình khóa điện thoại cho anh nhìn, "Tôi sắp đầu tư vào bộ phim của đạo diễn Triệu Quan, vài ngày nữa sẽ phải đi Hải thành, có thể sẽ phải đi rất lâu."

Thư Viễn Sâm gật đầu một cái, "Vậy anh có muốn đi mua thêm quần áo không? Ở Hải thành, dù còn sớm hay đã muộn đều rất lạnh."

"Không cần vội, chờ đến Hải thành mua cũng không muộn." Nam Vinh Kỳ dùng thìa múc một chút thức ăn, chậm rãi khuấy, "Tôi cũng vừa đáp ứng Úc Vũ Hủy, nếu nó thi tốt sẽ đưa đến Hải thành chơi, nhưng chờ thi xong, có lẽ tôi cũng đã ở Hải thành rồi, đến lúc đó anh đưa nó đến, rồi cùng đi, được không?"

"Được, vậy tôi ra ngoài trước, Trần Tẫn còn đang chờ tôi bên ngoài, anh cứ từ từ ăn."

Nam Vinh Kỳ gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn vào trong bát.

Thư Viễn Sâm nhìn nửa khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ của anh, bỗng nhiên trong lòng hơi thất vọng, miễn cưỡng làm vẻ mặt vui vẻ ung dung, Thư Viễn Sâm hỏi, "Anh cũng không hỏi tôi Trần Tẫn là ai?"

"Úc Vũ Hủy nói với tôi, là bạn học của anh, sống ở tầng dưới." Nam Vinh Kỳ vừa nói vừa nhét một thìa cơm vào miệng.

Anh không muốn ăn uống một cách mất hình tượng như thế trước mặt người khác, nhưng anh thật sự rất đói.

"Thật ra thì, trước kia, tôi thích cậu ấy."

Thư Viễn Sâm đột nhiên nói một câu làm Nam Vinh Kỳ trợn mắt, lại thấy được Trần Tẫn đứng trước cửa, vì ngậm cơm trong miệng, Nam Vinh Kỳ chưa kịp nhắc nhở Thư Viễn Sâm, anh đã nói nhanh, "Lên năm nhất cao trung, tôi vẫn thích cậu ấy, nên lúc bố mẹ muốn mua nhà, tôi mới ầm ĩ đòi mua một căn hộ ngay bên trên nhà cậu ấy..."

Cuối cùng cũng nuốt xong cơm, Nam Vinh Kỳ mở miệng, "Anh ta..."

"Nhưng mà, bây giờ cũng không thích nữa, còn anh? Anh sẽ có một ngày, không còn thích Cố Nại nữa sao?"

Thấy Trần Tẫn biến mất ở cửa, Nam Vinh Kỳ nháy nháy mắt, quyết định coi như không thấy, sau đó theo bản năng trả lời câu hỏi của Thư Viễn Sâm, "Sẽ không."

...

Buổi sáng ngày thứ hai, Nam Vinh Kỳ đang chạy bộ trong công viên, một chiếc xe bỗng dừng lại trước mặt anh, cửa kính bị kéo xuống, "Vinh Kỳ! Lên xe, ký hợp đồng đi!"

"Giờ mới là mấy giờ?"

Triệu Quan kéo anh lên xe như bắt cóc, "Còn không phải vì tôi sợ đêm dài lắm mộng sao!?"

Thì ra là vậy, chỉ trong một đêm ngắn ngủi, Triệu Quan đã chuẩn bị xong hết thảy.

Ký tên hợp đồng, Nam Vinh Kỳ cùng Triệu Quan xem như ngồi chung thuyền, hiệp ước cũng theo lời Triệu Quan nói, trừ bỏ tiền vốn 50 triệu, tất cả lãi đều thuộc về Nam Vinh Kỳ.

Về lợi nhuận, một bộ phim chiếu rạp mất 5% ngân sách, tiền thuế 3,3%, 5% cho rạp chiếu, còn lại là cho diễn viên cùng đạo diễn.

Nam Vinh Kỳ cẩn thận suy nghĩ một chút, trừ phi bộ phim này thật thành công, không thì anh cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.

Vậy thì diễn đi.

Nếu đã quyết định làm chuyện gì, Nam Vinh Kỳ nhất định phải làm cho tốt.

Có tiền rồi, Triệu Quan bắt đầu chuẩn bị quay phim, ông phải đến học việc điện ảnh ở thủ đô để tiện chọn nhân vật nữ chính, Nam Vinh Kỳ cũng đi theo.

Huấn luyện khẩn cấp.

Đây là giai đoạn mà phần lớn diễn viên không chuyên phải trải qua, tìm giáo viên giỏi nhất, ngày đêm học diễn xuất, tìm hiểu nhân vật, nhưng tạm thời ôm chân Phật cũng không thể sánh bằng các diễn viên chuyên nghiệp, khó tránh khỏi bị mắng diễn xuất kém.

Dĩ nhiên, có những người trời sinh để làm diễn viên, như Cố Nại, cũng có người ngược lại, như Nam Vinh Kỳ.

Trong phòng tập nhảy vắng vẻ, Nam Vinh Kỳ ngây ngốc đứng trước gương, Đoàn Linh Phái đứng sau lưng, cố nén không mắng anh, "Khóc đi."

Nam Vinh Kỳ quả thật không khóc nổi.

Anh vất vả lắm mới vượt qua được sự xấu hổ, nhưng khóc, thật quá khó khăn với anh.

"Anh phải nhập vào vai diễn, bây giờ, người yêu anh đang ở trong phòng giải phẫu, sinh mạng bị đe dọa, anh đau buồn muốn chết, đứng trước cửa phòng giải phẫu lớn tiếng khóc."

Nam Vinh Kỳ ủ rũ, xoay người nhìn Đoàn Linh Phái cười khổ, "Tiểu Phái, tôi không tưởng tượng nổi."

"Vậy thì anh nhớ đến chuyện gì bi thương, tuyệt vọng nhất của mình đi, thay tình cảm đó vào, hiểu không? Một lần, hai lần chưa khóc được, vậy thử lại nhiều lần là tốt, ừ, không rơi nước mắt cũng được, nhiều lúc không phải cứ chảy nước mắt là khóc."

Bi thương nhất, tuyệt vọng nhất.

Trí nhớ trở về quá khứ, Nam Vinh Kỳ nhớ tới lần cuối cùng thấy Tôn Diệu Quang, trước khi nắp quan tài bị đóng lại.

Y nằm nhoài trên quan tài, hốc mắt đỏ bừng, "Nam Vinh Kỳ, ta phải chết..."

Y tin vào một truyền thuyết không có chứng cớ, chôn Nam Vinh Kỳ theo mình, nhưng trong ngọc quan cũng có để lại cơ quan cho Nam Vinh Kỳ rời đi nếu muốn.

Là Nam Vinh Kỳ tự giết chết bản thân mình.

Bởi có sống, cũng như đã chết.

"Quá tuyệt vời!"

Nam Vinh Kỳ lấy lại tinh thần, Triệu Quan đứng ở cửa phòng, không ngừng vỗ tay, mặt đầy gió xuân, tâm tình vô cùng tốt, như thấy tiền thưởng đang chạy về phía mình mà ngoắc tay.

"Nhanh nhanh, đi xem nữ chính một chút, tôi vẫn chưa quyết định được."

Trì Mộ chuẩn bị quay, chỉ còn thiếu nữ chính.

___________________________

Tác giả: "Quá tuyệt vời!" hình như không đúng lắm.

Ngày mai lại tiếp tục cố gắng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net