Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công phá thành công, Lỗ quân đại hạ, tin thắng lợi được đóng kín trong một phong thư, ngựa chiến gia roi trở về Lỗ quốc, trong phong thư kia không tiếc lời tán thưởng Tôn Diệu Quang.

Mà đây là tin báo tự tay Nam Vinh Kỳ viết.

Buổi chiều đầu tiên đóng quân trong An thành, vì phải đi giải quyết vấn đề lạnh giá ban đêm, Tôn Diệu Quang bị Nam Vinh Kỳ bỏ rơi.

Y ưu sầu, bưng một vò rượu, đứng cạnh tường thành say đến hồ đồ, trời đông giá rét, nửa khuôn mặt Tôn Diệu Quang cũng ẩn dưới chiếc nón lá, sống mũi ửng đỏ thẳng tắp, hai bên gò má trắng hồng, tròng mắt đen nhánh, phản chiếu ánh đèn lồng bên dưới.

"Tam điện hạ! Sao ngài lại ở chỗ này!?"

Tướng quân mang thủ thành quân tới dò xét tường thành, trùng hợp gặp được Tôn Diệu Quang đang uống rượu.

Trong quân có lệnh, cấm rượu, cấm đi đêm lung tung, Tôn Diệu Quang đây là làm trái quân quy.

Tôn Diệu Quang ôm vò rượu, ánh mắt mờ mịt nhìn Nam Vinh Kỳ, tựa hồ không nghe được tiếng hô của tiểu tướng kia.

Nam Vinh Kỳ phất phất tay, "Các ngươi lui xuống đi."

Đám người rời đi, Tôn Diệu Quang hoảng loạn đứng dậy, lảo đảo đi tới bên Nam Vinh Kỳ, "Ta sai rồi..."

Nam Vinh Kỳ thầm nghĩ, y coi như cũng thức thời, "Tam điện hạ, vì sao sai?"

Tôn Diệu Quang nhét vò rượu vào ngực hắn, hơi nhón chân, hời hợt hôn lên đôi môi lạnh lẽo của tướng quân.

Cái này gọi là, tiền tấu hậu trảm.*

*Gốc là tiền trảm hậu tấu – hành động trước rồi mới báo cáo, ở đây là ngược lại .

___________________________

Đoàn phim "Thần Bà" cũng không lớn lắm, so với "Trì Mộ" còn nghèo hơn nhiều, hậu kỳ cũng không có tiền, hậu trường... dĩ nhiên có thể tiết kiệm thì sẽ tiết kiệm, ngay cả một con chó quay về phía quỷ điên cuồng sủa, đều là do trợ lý của đạo diễn diễn thay.

Nhìn trợ lý đạo diễn nằm trên đất kêu gâu gâu, Cố Nại dù cố nhịn cười, vẫn phải phun ra, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."

Lúc diễn cậu hay cười, mọi người xung quanh hiển nhiên cũng đã quen.

Kiểu cười này thật kỳ diệu, chỉ cần bắt đầu cười, sẽ không ngừng được, đạo diễn qua năm lần quay đi quay lại, cuối cùng cũng phải mặc kệ, nếu diễn viên không thể ngừng cười, sẽ phải bỏ qua cảnh quay.

Cố Nại hít sâu một hơi, nhìn "chó" trên mặt đất, vì phải nhịn cười nên miệng méo xệch, hai tai cũng hơi đỏ.

Đạo diễn bất lực, "Được rồi, lần thứ năm, bắt đầu!"

Một khi ngưng cười, diễn xuất của Cố Nại rất tốt, thường chỉ cần một lần quay là xong, nên đạo diễn thỉnh thoảng cũng dung túng trước tràng cười của cậu.

Sau khi quay xong cảnh phủ Tư lệnh bắt quỷ, Cố Nại có thể tạm thời nghỉ ngơi ăn tối, cậu vừa đi vừa ngáp, đang định leo lên xe thì thấy một người mặc quần áo đen, đội mũ lưỡi trai đứng không xa, đang nói chuyện cùng Nam Vinh Kỳ.

Người kia vừa cao vừa gầy, dù đứng trong góc tối cũng phải làm người khác chú ý.

Cố Nại đến gần, núp phía sau xe chở đồ hóa trang, loáng thoáng nghe thấy giọng nói thật thấp của Nam Vinh Kỳ, "Ba giờ sáng mới kết thúc sao?"

"Ừ, hôm nay coi như sớm hơn mọi ngày."

...

Nghe hồi lâu, đều là hỏi thăm chuyện đoàn phim, Cố Nại mới đi ra ngoài, "Sao anh lại ở chỗ này?"

Nghe được giọng Cố Nại, Nam Vinh Kỳ quay đầu, ngạc nhiên cùng mừng rỡ trong mắt chỉ thoáng qua rồi biến mất, anh đưa tay khoác lên vai tiểu Lưu, "Ừ, tới gặp bạn."

? ? ?

Nam Vinh Kỳ liếc một cái, tiểu Lưu liền hiểu ý, "Cái này, tôi còn có chút việc bận, xin phép đi trước."

Tiểu Lưu như một cơn gió, biến mất trước mặt Cố Nại.

"Anh ấy luôn bận rộn như vậy, tôi ở đây chờ cũng được."

...

"Vậy anh cứ ở đây chờ, tôi muốn đi ăn cơm." Cố Nại nói xong, không hề nao núng mà xoay người.

Nam Vinh Kỳ mím chặt môi, tiến lên kéo cổ tay cậu, "Chờ một chút..."

"Làm sao?"

Cố Nại quá lãnh đạm, chính sự lãnh đạm này cũng khiến Nam Vinh Kỳ phải nôn nóng, thanh âm cũng cao lên hai phần, "Tôi tới đây là vì em! Từ lúc xong công việc đến giờ vẫn chưa ăn tối! Chỉ một mực đợi em."

Cố Nại muốn nói, anh chưa ăn cơm sao lại trách tôi? Chẳng lẽ tôi bắt anh tới đây chờ?

Nhưng nhìn bộ dáng vô tội của Nam Vinh Kỳ, Cố Nại mềm lòng.

Đều là diễn viên, kết giao bằng hữu cũng không sao, nghĩ như vậy, Cố Nại cười với anh một chút, "Vậy, cùng ăn đi?"

Nam Vinh Kỳ lập tức vui vẻ, "Được a!"

...

Lúc này trong xe chỉ có Mao Mao, nghe được tiếng cửa xe mở, cô quay đầu lại, "Vừa lúc cơm tối ..."

Nhìn thấy Nam Vinh Kỳ ở phía sau, Mao Mao sửng sốt.

Cái gì đây?

Cơm tối của Cố Nại là phần ăn của một người, cộng thêm Nam Vinh Kỳ chắc chắn sẽ không đủ ăn, cậu nhìn Mao Mao nói, "Đi mua một phần cơm đi."

"Nga... vậy em đi ngay!"

Nam Vinh Kỳ ngồi trên chiếc ghế cô thường ngồi, chờ Mao Mao đi khỏi liền xích đến ngồi gần Cố Nại, động tác không tự nhiên. Khi thấy suất cơm của Cố Nại, ánh mắt Nam Vinh Kỳ trở nên lạnh lẽo, không còn sót lại chút ôn nhu, "Sao em lại ăn những thứ này?"

Một bát rau cải, hai khối thịt trâu, một quả trứng gà.

Chỉ có ba cái bát, Nam Vinh Kỳ chỉ ăn ba miếng đã hết.

"Không ăn cái này thì ăn cái gì." Cố Nại nhìn Nam Vinh Kỳ một cái, dùng đũa gắp thịt trâu bỏ vào miệng, chậm rãi nhau, bề ngoài ung dung bình tĩnh, nhưng trong nội tâm lại hoàn toàn trái ngược.

Ai muốn ăn cái này! Tôi cũng không muốn phải khổ như thế! Nếu không phải vì đống mụn thì sao tôi lại đi ăn cái này!?

"Bọn họ không cho em ăn no sao?"

Cố Nại không biết Nam Vinh Kỳ đang nghĩ cái gì, nhưng vẫn giật mình trước ánh mắt đầy thương tiếc của anh, "Không phải... Chẳng qua là, tôi thích thanh đạm một chút."

Có quỷ mới biết, món ăn yêu thích của cậu là lẩu cay!

Nhìn Cố Nại nhai thịt trâu ngon lành, Nam Vinh Kỳ bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ những thứ này thật ra rất ngon?

Vị giác bị kích thích, anh chăm chú nhìn miệng Cố Nại, theo bản năng mà nuốt nước miếng.

Cố Nại liếc mắt nhìn anh, thấy thế không khỏi buồn cười.

Nếu không chia cho anh ta một miếng.

Không được...

"Anh muốn ăn sao?"

Nam Vinh Kỳ nhìn thẳng vào mắt cậu, gật đầu một cái, "Ừ."

Cố Nại sớm đã phát hiện, bên ngoài anh có vẻ cao lãnh, nhưng thực chất lại vừa ngốc vừa đáng yêu.

"Vậy anh ăn đi."

Nam Vinh Kỳ vẫn ngồi yên, chỉ hơi há miệng ra.

? ? ?

Đây là có ý muốn cậu đút cho?

Không phải hơi quá đáng rồi sao?

Lại chỉ có một đôi đũa...

Đấu tranh tâm lý kịch liệt, Cố Nại cố ý không nhìn anh nữa, từ mình gặp rau cải ăn.

Nam Vinh Kỳ đưa miệng ra gần cậu một chút.

"Vậy anh tự gắp đi! Chẳng lẽ còn muốn tôi đút cho!?" Dáng vẻ được voi đòi tiên của anh làm Cố Nại suýt nữa không giữ nổi hình tượng.

"Em chỉ cần giúp tôi gắp một chút thôi mà... tay tôi bẩn." Nam Vinh Kỳ ngồi cạnh cậu, vẻ mặt thản nhiên chờ được đút, thấy Cố Nại nhìn mình, còn cố ý chớp mắt hai cái.

Lông mi anh động một cái, Cố Nại bỗng cảm thấy anh rất có lý, mình mới là người có vân đề.

Bệnh thần kinh, hi vọng cậu không bị lây của người này...

"Đây."

Cuối cùng, Cố Nại đành gắp một miếng thịt trâu cho anh.

Nam Vinh Kỳ thức thời tránh đầu đũa, cắn miếng thịt trâu, nhai nhai, nụ cười trên mặt dần phai nhạt, anh bĩu môi một cái, "Không có mùi vị..."

Cố Nại cắn răng, liều mạng duy trì hình tượng, "Tôi nói rồi, tôi thích ăn thanh đạm một chút."

Cậu phải duy trì hình tượng, người hâm mộ chỉ thích cậu như vậy, nhất định không thể sụp đổ.

Nếu Vinh Kỳ biết thực chất cậu là ngoài như thế nào, nhất định sẽ không thích cậu nữa.

Lúc này, có người gõ cửa xe.

"Vào đi."

Là Mao Mao, cô dáo dác nhìn bên trong một cái, rồi mới rụt rè đi vào, "Cơm hộp đây."

Cơm của đoàn phim "Thần Bà" thực ra cũng không tệ lắm, ba món thức ăn, nhìn có vẻ rất hấp dẫn.

Nam Vinh Kỳ nhận lấy, rồi gắp cho Cố Nại một miếng thịt sốt chua ngọt, "Ăn cái này."

Mao Mao cười hì hì, "Em đi xuống trước, hai người cứ từ từ ăn."

Vừa xuống xe, Mao Mao đã cầm lấy điện thoại, vào một diễn đàn ẩn danh cập nhập tin thức.

Tiêu đề như sau.

Nào có chuyện đại minh tinh và người hâm mộ không thể đến với nhau!?

Lâu chủ: Người hâm mộ mất đến bốn tiếng đi máy bay tới, lại cố tình làm quen với người trong đoàn phim, ở lại chưa đến năm phút, tặng đồ cho minh tinh rồi lại ngồi máy bay bốn tiếng trở về! Đáng nói là, lúc tặng đồ, nhìn như cầu hôn vậy!

Lâu chủ: Sáng nay, đoán xem tôi thấy cái gì!? Minh tinh lại lén vào Weibo của người hâm mộ kia! Chắc chắn không thể là lỡ tay ấn vào...

Lâu chủ: Vừa xảy ra một chuyện kinh thiên động địa! Thật ngọt ngào! Mọi người hẳn đều biết là ai rồi! Nhưng mà... không nên mang bài viết này ra ngoài nha!

Lâu chủ: Vừa rồi người hâm mộ lại tới thăm dò, bị minh tinh dẫn lên phòng riêng! Minh tinh còn bảo trợ lý đi mua cơm hộp cho anh ta, cơm hộp vừa đến tay, người hâm mộ đã trực tiếp gắp thịt cho minh tinh đang ăn kiêng! Tôi phải tránh đi, không nên quấy rầy đến bọn họ...

Chỉ một bài viết này, thoạt nhìn như chẳng có thông tin gì, nhưng cũng không thể ngăn được người khác trong diễn đàn xem lại các bài viết trước, dùng đầu gối nghĩ cũng biết cô đang nói ai.

Mao Mao thò đầu vào, lén lút nhìn vào bên trong.

Chỉ chốc lát sau, diễn đàn lại được cập nhập.

Lâu chủ: Người hâm mộ đúng là một người bạn trai tuyệt vời a! Minh tinh muốn uống nước, nhưng làm thế nào cũng không văn được nắp chai ra, người hâm mộ liền đoạt lấy chai nước, không tốn một chút công sức đã vặn được! Mặt minh tinh hình như hơi đỏ...

Cố Nại đúng là đang đỏ mặt.

Có thể để cậu tự mở được không!?

Hai người đàn ông đút đồ ăn cho nhau đã gay lắm rồi, thêm cả lần vặn hộ chai nữa!

"Em không uống sao?" Nam Vinh Kỳ cũng chủ ý tới biến hóa trên mặt cậu, nhưng chỉ làm như không thấy, nghiêm túc hỏi cậu.

Mấy hành động này đều là học được từ Tôn Diệu Quang, bây giờ dùng với Cố Nại, thật sự thích hợp.

"Tôi đột nhiên không muốn uống nữa." Cố Nại cất bình nước đi, quay đầu khẽ thở hắt ra, mới dẹp được phần nào suy nghĩ quỷ dị trong lòng, quay đầu lần nữa, sắc mặt đã bình thường trở lại.

Nam Vinh Kỳ vừa định hỏi tại sao, điện thoại lại vang lên.

"A lô."

Bên kia truyền tới giọng của Úc Vũ Hủy, "Tôi đã thi xong! Đứng thứ bảy mươi sáu! Ngày mai tôi phải đến Hải thành!"

Nam Vinh Kỳ nhìn Cố Nại một cái, thấp giọng nói, "Tôi biết rồi, mai tôi đến sân bay đón hai người."

"Tuyệt vời!" Úc Vũ Hủy hô lên, điện thoại được đưa cho Thư Viễn Sâm, "A lô."

Âm thanh hơi khàn, đặc giọng mũi, Nam Vinh Kỳ không khỏi lo âu, "Anh bị cảm?"

"Ừ, có một chút... không có chuyện gì lớn..."

Nghe anh nói như vậy, Nam Vinh Kỳ tràm mặt xuống, "Sao lại không có chuyện gì lớn! Bị bệnh phải đến bệnh viện!"

Thư Viễn Sâm chợt cảm thấy ấm áp, cười lên, "Không có gì, chỉ là cảm vặt thôi, tôi cũng đi truyền nước biển rồi."

"Vậy thì tốt, cẩn thận thân thể biết không, anh đừng quên..." Nghĩ đến người bên cạnh theo chủ nghĩ vô thần, Nam Vinh Kỳ hơi ngừng lại, "Tóm lại nhớ uống thuốc, nếu không thì chờ hết bệnh rồi hẵng đưa Úc Vũ Hủy tới, nếu nó ầm ĩ thì để tôi nói chuyện với nó."

"Thật sự không có chuyện gì đâu..."

Cúp điện thoại, Nam Vinh Kỳ liếc nhìn đồng hồ, đã trễ lắm rồi, "Bên em ba giờ mới kết thúc?"

Cố Nại đang chậm rãi ăn chỗ rau còn sót lại trong bát, "Tầm đấy, lát nữa còn có vài cảnh quay ban đêm."

Sáng mai Nam Vinh Kỳ còn phải dậy sớm, quả thật không thể ở chỗ này đến ba giờ, anh thở dài, "Được, em từ từ ăn, tôi về khách sạn trước."

Cố Nại nhìn quầng thâm dưới mắt Nam Vinh Kỳ, còn nói từ từ ăn, cậu đã ăn rất chậm rồi, ba bát thức ăn nho nhỏ cũng phải ăn đến hơn hai mươi phút.

Nam Vinh Kỳ ra khỏi xe, bỗng nhiên quay đầu lại, nói với Cố Nại đang ngồi dưới ánh đèn màu trắng trong xe, "Ngày mai tôi có thể đến ăn tối cũng em không?"

___________________________

Tác giả có lời muốn nói...

Cố Nại: "Tôi biết các người chỉ thích bộ dáng này của tôi."

Nam Vinh Kỳ khổ não: "Tại sao em ấy vẫn lãnh đạm như vậy với tôi? Xem ra còn phải cố gắng hơn nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net