Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài Tô thành giờ này, bầu trời đen kịt, tĩnh lặng, gió thổi bên ngoài gợi vẻ tiêu điều. Tôn Diệu Quang cầm cổ tay Nam Vinh Kỳ, nhỏ giọng hỏi, "Tướng quân... Ngươi có nghe thấy tiếng gì kỳ lạ không?"

"Tiếng gió mà thôi."

Tiếng ô ô như kêu rên, thật sự là tiếng gió?

Tôn Diệu Quang từng nghe nói, trăm năm trước, quốc sư Ninh quốc thông thạo chi thuật, có thể điều khiển vong linh oan hồn, mê hoặc tâm trí người khác, dày vò đến mức giết chết người ta. Thời đó có một cổ vật có thể khiến cho hồn phách con người trở nên bất tử, quân chủ bốn nước vì truyền thuyết này mà đại khai sát giới, người chết vô số, quốc sư Ninh quốc lại mang theo pháp khí đó, biến mất khôngcòn một dấu vết.

Chẳng lẽ lời đồn là sự thật? Là quốc sư Ninh quốc kia đến tương trợ, hay chỉ là âm mưu làm nhiễu loạn quân tâm của Ninh quốc?

Hôm nay, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cũng nhất định phải tra ra manh mối gì đó trong chuyện này!

"Chúng ta sang bên kia nhìn xem."

Bỗng nhiên, y trở nên to gan, làm Nam Vinh Kỳ dở khóc dở cười.

Sự tò mò giết chết con mèo*, nhưng người ngay thẳng không sợ bóng nghiêng**, hai người thoải mái đi về hướng phát ra tiếng kêu rên.

*Câu này có ý là : có những việc ta không nên cố tìm hiểu vì sẽ có ảnh hưởng tiêu cực.

**(Chắc là) hàm ý giống câu "Cây ngay không sợ chết đứng".

Tôn Diệu Quang bỗng nhiên dừng bước, trong tiếng nữ tử kêu rên lại ẩn hiện tiếng binh đao chém giết, tựa như đang ở chiến trường khốc liệt, làm cho người ta phải sợ hãi khiếp vía, y quay đầu nhìn Nam Vinh Kỳ, chỉ thấy hắn nhíu mày thật chặt, trán nổi gân xanh.

Đang lúc Tôn Diệu Quang định mở miệng gọi hắn, một bóng trắng đã hiện lên trước mặt y, nhìn lại thật kỹ, lại thấy mẫu thân – người mà thi cốt đã lạnh từ lâu, mẫu thân hai mắt rưng rưng, nhẹ giọng gọi y, "Con a..."

Khi tuổi còn nhỏ, mẫu thân cũng ôm y vào ngực như thế, gọi y thật nhiều lần.

Tôn Diệu Quang nở nụ cười, hốc mắt đỏ ửng, lộ ra vài phần tà tính, y dứt khoát rút bội kiếm bên hông tướng quân ra, chém một kiếm về hướng "mẫu thân", máu tươi ấm áp bỗng bắn lên mặt y.

Cái bóng trắng kia ngã xuống, máu tràn đầy mặt đất, rồi lập tức hóa thành khói bụi, phiên tán trong gió.

"Tướng quân ~"

Nam Vinh Kỳ như tỉnh lại từ giấc mộng, hắn vội nhìn về phía Tôn Diệu Quang, hiếm thấy một lần thất thố, "Ngươi không sao chứ!?"

Tướng quân lưu luyến* y.

*Từ này cũng có nghĩa là yêu.

_______________________

Khi trở lại khách sạn, Úc Vũ Hủy đã ngủ rồi, Thư Viễn Sâm đang giúp anh sửa lại chỗ quần áo, "Sao anh vẫn chưa ngủ?"

"Quần áo của anh không được giặt sao? Bên trên vẫn còn dính dầu."

Nam Vinh Kỳ xấu hổ gãi mặt, "Tôi có giặt mà..."

Chỉ là, giặt không sạch mà thôi.

"Nhúng vào nước giặt là quần áo sẽ được giặt sạch?" Thư Viễn Sâm ngáp một cái, "Lần sau nếu bị dính dầu lên quần áo, trước lúc giặt phải bôi nước giặt lên, lúc giặt sẽ dễ hơn."

Nam Vinh Kỳ nằm xuống ghế sofa, thở phào nhẹ nhõm, "Ừ."

Thư Viễn Sâm ngồi ếp lại quần áo không đến ba phút, khi quay đầu lại, anh đã nặng nề thiếp đi.

Thư Viễn Sâm cúi đầu thoáng nhìn thời gian trên đồng hồ, tính theo đồng hồ sinh học của Nam Vinh Kỳ, anh đã hơn mười hai giờ không ngủ rồi, khó trách lại mệt mỏi như vậy.

Đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống bên cạnh, Thư Viễn Sâm lẳng lặng nhìn dung nhan tuấn lãng của Nam Vinh Kỳ khi ngủ.

Đối với Nam Vinh Kỳ, chính bản thân anh cũng không biết mình có tình cảm gì. Trước kia, chỉ là một cái tên trong sách sử, anh có thể nhớ hết từ chính sử đến dã sự. Nhưng khi nhân vật lịch sử này đi vào cuộc sống của anh, trở thành người này, Thư Viễn Sâm cũng phải mơ màng.

Nhưng anh biết rõ, dù anh thích Nam Vinh Kỳ, cũng là thích người trong truyền thuyết kia, ấy là kẻ độc nhất vô nhị trên thế gian này, còn chính mình chỉ là một người bình thường.

Thư Viễn Sâm cũng tự hiểu, dù có yêu thích, cũng không thể lưu lại mãi được.

Đắp kín chăn cho Nam Vinh Kỳ, Thư Viễn Sâm quay người đi vào phòng.

Hai phòng ngủ, một phòng khách, Nam Vinh Kỳ để lại phòng ngủ cho anh.

...
Từ đêm cùng Cố Nại ăn mì hoành thánh, quan hệ giữa Nam Vinh Kỳ và cậu không còn là người hâm mộ với thần tượng nữa, mà trở thành bạn bè, tóm lại, anh thường đi ăn tối cùng Cố Nại, đương nhiên, cũng phải chú ý lịch quay phim của đoàn phim "Thần bà", về phần phòng khách sạn của Cố Nại, sau lần đó, Nam Vinh Kỳ cũng không đến nữa.

Bất quá, chuyện này đối với Nam Vinh Kỳ mà nói đã là hết sức thỏa mãn, anh tin tưởng ngày này qua ngày khác, sẽ tiến triển được hơn nữa.

Hôm nay, đoàn phim "Trì mộ" chuẩn bị đón một nam diễn viên khách mời, là sinh viên cùng khóa với Cố Nại – Triệu Dịch Thành, Triệu Dịch Thành tuy tuổi tác không lớn, những cũng có thể xưng là bậc tiền bối trong giới giải trí, từ khi còn trẻ đã rèn luyện diễn xuất thật tốt, hai năm qua nhờ đóng một bộ phim cổ trang mà trở nên nổi tiếng, người ta gọi là xuân phong đắc ý.

Từ đó, danh tiếng của phim cũng tăng lên, mặc dù Triệu Quan là họ hàng xa của Triệu Dịch Thành, cũng phải bỏ ra số tiền rất lớn mới có thể mời cậu ta đến, thật sự không còn cách nào khác. Diễn viên của "Trì mộ" đều là diễn viên mới, không có danh tiếng, muốn bán được nhiều vé cũng rất khó.

Ngày đầu tiên, Triệu Dịch Thành đã tới chậm hơn một tiếng, cậu viện cớ, nhưng mọi người trong đoàn quay phim đều biết, cậu là một cấu ấm chính hiệu...

"Dịch Thành, hôm nay đã đến muộn rồi, tranh thủ thời gian đi trang điểm đi, hôm nay cố gắng làm nhanh, dự tính đến hừng đông sẽ xong." Triệu Quan lựa lời, nhẹ nhagf nói với Triệu Dịch Thành.

Vai diễn của Triệu Dịch Thành là đối thủ của Diệp Nhượng Hoài – Tiêu Lãng Thanh, hai người là đối thủ, nhưng vẫn luôn giúp đỡ nhau, giang hồ đồn đại, Diệp Nhượng Hoài như thái dương rực rỡ, còn Tiêu Lãng Thanh lại như ánh trăng tao nhã. Hai người cùng địa vị, lại có giao tình, Tiêu Lãng Thanh là người đầu tiên phát hiện ra thân phận của Lục Sanh, hắn nhắc nhở Diệp Nhượng Hoài phải cảnh giác Lục Sanh, Diệp Nhượng Hoài lại khon tin, Tiêu Lãng Thanh nổi giận, vì thế hai người liền xuất thủ đánh nhau, đây cũng là cảnh qua đầu tiên.

Lời nói dối của Lục Sanh sắp bị bại lộ, vì muốn giấu Diệp Nhượng Hoài, duy trì quan hệ giữa nàng và tiểu ca ca, nên nàng liền ám sát Tiêu Lãng Thanh, không ngờ trước khi chết, Tiêu Lãng Thanh đã để lại một manh mối cho Diệp Nhượng Hoài, đó chẳng qua chỉ là một đường cong nho nhỏ, như là vô tình được tạo ra, mặc dù Lục Sanh thận trọng đến mấy cũng không phát hiện ra.

Diệp Nhượng Hoài dù có vẻ lãnh đạm, hờ hững, kỳ thực lại rất quan tâm đến người khác, cuộc đời hắn như một vòng tròn nguyên vẹn được tạo nên bởi bạn bè, thân nhân, người yêu, thiếu bất cứ ai, thì vòng tròn ấy cũng như bị khuyết đi.

Sau khi cãi nhau cùng Tiêu Lãng Thanh, Tiêu Lãng Thanh đã vẽ lên mặt đất một vòng tròn có lỗ hổng, hàm ý sẽ tuyệt giao với Diệp Nhượng Hoài.

Hiện tại, vòng tròn nguyên vẹn trước kia chỉ còn lại một đường cong.

Cái chết của bạn thân chẳng khác nào một cái tát hung hăng trên mặt Diệp Nhượng Hoài, hắn đột nhiên tỉnh táo trở lại, hắn hận chính mình, cũng hận Lục Sanh, đến lúc này, giấc mộng đẹp đẽ bên Lục Sanh của hắn đã bị đập nát rồi. Mặt trời mọc lên phía Đông, Diệp Nhượng Hoài cũng nhẹ nhàng rời đi, biến mất mãi mãi, không quay đầu lại lấy một lần, Tiêu Lãng Thanh chết đi, Diệp Nhượng Hoài đã là trì mộ chi niên.*

*Ý của câu này là, khi Tiêu Lãng Thanh chết, Diệp Nhượng Hoài cũng đã đến tuổi xế chiều.

Nói là khách mời, những nhân vật Tiêu Lãng Thanh cũng là một nhân vật rất quan trọng, nếu không, Triệu Quan cũng sẽ không bỏ qua nhiều người mà chọn Triệu Dịch Thành, một diễn viên có tiếng. Nhưng Triệu Quan cũng không thể ngờ được, ngay cảnh quay đầu tiên đã phải đóng lại nhiều lần đến thế.

Diễn xuất của Triệu Dịch Thành tuy tốt, nhưng tố chất thân thể quá kém, còn không bằng một cô gái như Nguyễn Nhị, vừa mới treo lên một hồi đã kêu la thân thể không thoải mái, muốn xuống, vất vả lắm mới quay xong cảnh đánh nhau, khi hạ dây treo xuống bị đập vào đầu gối một chút, một đám người cuống cuồng chạy đi lấy thuốc băng bó, Triệu Dịch Thành cũng phàn nàn đoàn phim làm việc không tốt, thiếu an toàn.

Nam Vinh Kỳ thấy cậu rõ ràng là một đại nam nhân, lại nhiều chuyện như vậy,vừa ghét bỏ lại vừa thấy mất mặt cho đoàn phim, liền trốn qua một góc ngồi chơi xếp hình, không được bao lâu, Nguyễn Nhị đã tới gần, "Kỳ ca, phỏng vẫn một chút, giờ anh có cảm nhân gì?"

Nam Vinh Kỳ chăm chú xếp hình xong, mới nhấn nút tạm dừng, rồi nhìn Nguyễn Nhị,

"Phỏng vấn cái gì?"

"Thì... chuyện người nào đó lúc quay phim bị trọng thương ấy."

"Giờ tôi đi nói cho cậu ta biết, cô châm chọc cậu ta như thế nào." Nam Vinh Kỳ nói xong định đứng dậy, lại bị Nguyễn Nhị kéo lại, "Đừng a, anh không phải làm thế với tôi chứ!?"
Nam Vinh Kỳ tỏ vẻ trưởng bổi, thấp giọng răn dạy cô, "Một cô gái nếu cứ nói xấu sau lưng người ta, đầu lưỡi sẽ bị dài ra."

Nguyễn Nhị che miệng cười đến không thở nổi, "Kỳ ca, anh sáng tác Pinocchio bản Trung sao?"

"Pinocchio là cái gì?"

"Chậc chậc... anh không có tuổi thơ sao? Pinocchio là một con rối nhỏ của Ý, mỗi lần nó nói dối, mũi sẽ bị dài ra, có rất nhiều bản kể của chuyện này, nhưng kết thúc lại giống nhau đến kỳ lạ. Ừm, đôi khi, như thế cũng rất tốt."

Thấp vẻ mặt mờ mịt của Nam Vinh Kỳ, Nguyễn Nhị gục xuống mà cười, "Ha ha ha ha!"

Phó đạo diễn đứng bên cạnh cũng đang cười, "Tiểu Nhị, cô đừng nói chuyện đùa với anh ấy, có nghe, anh ấy cũng không hiểu đâu."

Nam Vinh Kỳ thật sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc là bọn họ cười cái gì.

Kể cho Cố Nại thử xem, có lẽ em ấy sẽ vui vẻ.

Nam Vinh Kỳ: Nguyễn Nhị nói, câu chuyện về Pinocchio có nhiều bản kể, nhưng kết cục đều giống nhau đến kỳ lạ, sau đó bọn họ bắt đầu cười, em có biết họ cười cái gì không?

Nhận được tin nhắn, Cố Nại cũng cười, chuyện đùa nhạt nhẽo, cũng không buồn cười, nhưng vừa nghĩ đến vẻ mặt khó hiểu của Nam Vinh Kỳ, nhìn bọn họ cười mà không hiểu gì, biểu tình ấy hẳn rất đáng cười.

GN: Không biết, tôi thấy chẳng có gì hay cả.

Nam Vinh Kỳ gật đầu, quả nhiên anh mới là người có tư duy bình thường.

"Diệp Nhượng Hoài! Chuẩn bị quay tiếp!"

"Ừ."

Triệu Dịch Thành cuối cùng cũng băng bó chân xong, mang theo vết thương nhẹ trở lại chiến trường.

Nam Vinh Kỳ đứng đối diện cậu, thật sự phải...

Không được nhạo giễu cợt.

Lãng Thanh công tử như ánh trăng, một cái vết xước trên đầu gối cũng phải băng bó đến nửa giờ, tiêm thuốc chống uốn ván... ân... nam nhân.

Hít sâu một hơi, Nam Vinh Kỳ bắt đầu nói lời thoại của mình.

"Lãng Thanh, ngươi phải tin ta."

"Ta tin ngươi! Nhưng nữ nhân kia, cũng không phải người lương thiện, một người tâm tư đơn thuần như ngươi không biết được sự hiểm ác của giang hồ, ta sợ ngươi bị nàng lừa bịp! Tại sao ngươi vẫn không nghe ta!?"

Nam Vinh Kỳ rũ mắt, "Ta yêu nàng, tự nhiên sẽ tin nàng, Lãng Thanh, ngươi không cần nhiều lời."

"Diệp Nhượng Hoài!" Cáp treo nâng Triệu Dịch Thành bay lên, đến trược mặt Nam Vinh Kỳ, đánh đến hơn mười chưởng, đều bị Nam Vinh Kỳ dễ dàng giải quyết.

"Cắt!" Triệu Quan ngồi bên cạnh giám sát, thở dài.

Diễn xuất, động tác, đối với ông đều không đạt tiêu chuẩn.

Sau khi xem qua cảnh hành động xuất sắc trước kia, bây giờ nhìn lại cảnh này, trong mắt các đạo diễn khác có thể là cảnh đánh nhau khá tốt, nhưng trong mắt ông lại không hề đáng nhắc tới.

"Đạo diễn, sao vậy!?" Triệu Dịch Thành cũng không kiên nhẫn được nữa, chỉ vì cảnh quay này, chân cậu cũng đã bị thương, vậy mà vẫn phải diễn lại.

Nam Vinh Kỳ đứng một bên, thản nhiên nói, "Cậu diễn không tốt."

"Anh nói cái gì!?" Triệu Dịch Thành trừng mắt thật lớn, cậu nổi nóng, ngay cả những chuyên gia trong ngành điện ảnh cũng phải công nhận là cậu diễn thật xuất sắc, thế mà người trước mặt này lại chê cậu diễn xuất kém, việc này khác nào tát thẳng vào mặt cậu?

"Khi xuất chưởng, phải dùng lực của cả cơ thể, không chỉ riêng cánh tay." Nam Vinh Kỳ làm mẫu một lần, "Chân phải mở rộng, phải sử dụng cả bả vai, ngón tay thẳng, động tác phải nhanh."

Cùng một động tác, Nam Vinh Kỳ làm so với Triệu Dịch Thành có lực hơn nhiều, cũng lưu loát hơn.

Triệu Dịch Thành trong lúc diễn bộ phim cổ trang kia đã bị thương phần eo, hơn nữa cũng không thể vận động mạnh, xuất chưởng mạnh như vậy, cậu không làm được, "Nếu chú không hài lòng với diễn xuất của tôi, có thể đổi người khác! Chú đi tìm diễn viên khác đóng Tiêu Lãng Thanh đi! Xem họ có diễn được không!?"

Trẻ nhỏ khó dạy, Nam Vinh Kỳ lắc đầu, đi tới chỗ Triệu Quan, nhẹ giọng nói, "Thay người đi."

"Vinh Kỳ, chúng ta..."

Nam Vinh Kỳ nhìn ông, "Có vấn đề gì sao?"

Triệu Quan vô thức sờ bụng bia, lẩm bẩm nói, "Không có vấn đề."

Triệu Dịch Thành hủy hợp đồng xong, mặt âm trầm đi ra khỏi đoàn phim, vai diễn Tiêu Lãng Thanh nhất thời để trống, Triệu Quan lo lắng đến mức không ăn nổi cơm.

Buổi tối đi tìm Cố Nại ăn tối Nam Vinh Kỳ tóm tắt lại những chuyện ngày hôm nay kể lại với cậu, cuối cùng tổng kết, "Triệu Quan là một đạo diễn tốt."

Cố Nại chưa từng hợp tác với Triệu Dịch Thành, cũng chưa từng gặp cậu ta, không biết cậu ta là dạng người gì, bất quá qua thời gian ở chung, Nam Vinh Kỳ vẫn rất tinh tường, những việc kia chắc chắn không có thêm mắm thêm muối.

"Vai Tiêu Lãng Thanh kia có tìm được người diễn không?"

"Đang tìm, lúc tôi tới, đạo diễn Triệu đang nghe điện thoại." Nam Vinh Kỳ nghe ngữ khí của Triệu Quan, cảm thấy rất buồn cười, nhưng nếu cười sẽ trở nên rất vô duyên, cho nên anh cố nhịn xuống.

Cố Nại muốn diễn.

Nam nhân nào lại không có giấc mộng võ hiệp trong nội tâm?

Nhưng Triệu Dịch Thành cũng bị hủy hợp đồng rồi, còn bị biến thành mèo ba chân...

Cố Nại sợ mất mắt trước Nam Vinh Kỳ, cho đến nay, cậu vẫn bảo trì hình tượng vô cùng hoàn mỹ.

Ít nhất, trong mắt anh, cậu phải như thế.

"Ôi!!! Vinh Kỳ, nghe nói đoàn phim bên anh có chuyện a, vẫn tới đây ăn cơm sao?"
Nam Vinh Kỳ cũng đã quen với đạo diễn và dàn diễn viên của đoàn phim "Thần Bà",

"Một chút chuyện nhỏ, không đáng để chậm giờ ăn tối."

Mã Đạo cười, "Đối với anh thôi, tôi đoán, Triệu Quan đến nuốt cũng không trôi."

"Ừm, đêm nay đúng là chú ấy không ăn..." Nam Vinh Kỳ nói chuyện phiếm cùng Mã Đạo một chút, lại liếc mắt ngắm Cố Nại, thấy cậu lén lút đưa một ít đậu hũ Ma Bà cho vào miệng, không khỏi nhếch khóe miệng cười.

Nếu còn không nhìn ra được khẩu vị của Cố Nại, anh hẳn phải là kẻ ngu rồi.

Nam Vinh Kỳ quay đầu, làm như không thấy được khóe miệng hồng hồng dính dầu cay của Cố Nại, "Vừa nãy Mã Đạo nói bên đoàn phim của em cũng đang thiếu diễn viên?"

"Hình như đó là nhân vật của Đảng, nhân vật đó chỉ hồi tưởng lại thôi, vai diễn cũng là độc lập với các nhân vật khác, đạo diễn cũng không gấp..." Cố Nại nói xong, ngừng lại, nhìn Nam Vinh Kỳ từ đầu tới chân, hỏi một câu, "Sao cô ấy lại nói cho anh?"

Nam Vinh Kỳ lặp lại, không sai một chữ, "Nói vậy để Triệu Quan thấy cũng không cần gấp, đoàn phim chúng tôi cũng không tìm được người thích hợp, nhân vật trong nguyên tác còn là một mỹ nam, so với Tiếu Hoa còn đẹp trai hơn, hơn nữa, lại phải toát ra chính khí, anh nói thử xem, người như thế có thể tìm ở đâu a?"

"Vậy anh trả lời cô ấy thế nào?"

Nam Vinh Kỳ nói, "Đừng gấp, sẽ tìm được thôi."

Cố Nại liếm liếm môi, nén cười, "Sau đó thì sao?"

"Cô ấy đi."

Cố Nại nhớ lại vẻ mặt kinh ngạc của Mã Đạo, nhịn không được mà cười ha ha, thậm chí còn bị sặc nước miếng, "Khục khục khục —"

Nam Vinh Kỳ suy nghĩ một hồi, mới nhận ra, hóa ra Mã đạo diễn là ám chỉ anh.

Cũng không thể trách Nam Vinh Kỳ không kịp nhận ra được, ai bảo Mã Đạo nói một câu, phải tìm người còn đẹp trai hơn Tiếu Hoa? Tiếu Hoa là ai? Cố Nại đóng vai Tiếu Hoa đó.

Nói câu này xong được nhiên anh cũng không thể nghĩ đến bản thân mình, đối với Nam Vinh Kỳ, Cố Nại là người đẹp trai nhất đấy.

Về định nghĩa đẹp trai, Nam Vinh Kỳ không có tiêu chuẩn rõ ràng, anh nhìn mặt ai cũng mờ mịt, đối với chứng mù mặt, Nam Vinh Kỳ đã tra tư liệu trên mạng, bệnh của anh là do tổn thương vùng não phải, dẫn đến việc mất nhận thức các gương mặt, hình như, có thể chữa khỏi đấy.

Bất quá, phải mở hộp sọ ra, động tới động lui, Nam vinh Kỳ vẫn không tiếp thu được.

Rõ ràng mà nói, chính là vì anh sợ.

"Anh đã hiểu Mã Đạo có ý gì rồi."

"Đã hiểu."

Cố Nại cười hỏi, "Vậy anh nghĩ thế nào?"

"Nếu sớm biết đoàn phim bên em thiếu người, tôi đã không thèm để ý đến Triệu Quan."

Triệu Quan bên kia đang gõ điện thoại, giật mình mà hắt xì, không hề hay biết nhân vật nam chính của mình đang ngồi trong một đoàn phim khác, nói xấu mình.

_____________________________

Tác giả:

Tôi thấy nhiều bình luận hỏi, tại sao Nam Vinh Kỳ lúc ở trong hầm mộ của mình, chỉ cần cởi lớp da cũ ra đã biết ba ngàn năm đã trôi qua?

Đáp, Nam Vinh Kỳ thân thể trần truồng, ngồi trong quan tài với hàng n lớp da nha ~

"Một lớp, hai lớp... Không không không, một cân, hai cân, ba cân, oa, ta đã bóc được ba cân da, thì ra đã qua ba ngàn năm a!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net