Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình như trong trường học, Úc Vũ Hủy cũng rất có sức hút, "Ai ai ai, vây quanh chỗ này làm gì, mau về nhà với mẹ đi."

Cô lên giọng đàn chị nói lớn, vung tay lên đoàn người liền tản đi, đúng là năng lực lãnh đạo vượt trội hơn hẳn so với bạn cùng lứa, có lẽ là vì cô là thành viên cốt cán trong hội người hâm mộ Cố Nại thành phố B, không còn cách nào khác, ai bảo thần tượng của mấy người đó ngồi trên xe của cậu cô.

"Vinh Kỳ, anh đóng máy rồi? Bao giờ mới được chiếu? Cố Nại diễn nhân vật nào? Có thể tiết lộ một chút không? Vai diễn của Cố Nại có xuất hiện nhiều không? Kết cục ra làm sao?"

Vừa lên xe, Úc Vũ Hủy bắt đầu hỏi tới tấp như mưa xuân, lộ ra bản chất thật.

Nam Vinh Kỳ thấy ầm ĩ, lại lấy ra một cây kẹo từ túi, bóc giấy gói kẹo xong đưa cho Úc Vũ Hủy, "Ăn không?"

Cố Nại làm người đại diện.

"Ăn!"

Một cây kẹo đương nhiên không thể chặn miệng úc Vũ Hủy, cô lại tiếp tục hỏi về Cố Nại.

Nam Vinh Kỳ nghiêng đầu, thoáng nhìn Thư Viễn Sâm đang nhịn cười, lo lắng thở dài, "Úc Vũ Hủy, khép miệng vào đi, còn nói tiếp sẽ cắt lưỡi cô đấy."

Nói xong, trong xe rốt cuộc cũng yên lặng trở lại.

Thư Viễn Sâm cười liên tục, cho đến khi nhận một cuộc điện thoại. Nam Vinh Kỳ thấy anh đang gọi cho người hàng xóm kia, nhưng Nam Vinh Kỳ không nhớ tên người đó.

Vẫn là Úc Vũ Hủy nói, anh mới nhớ.

"Có phải Trần Tẫn không? Người này sao lại phiền như thế a!"

Sắc mặt Thư Viễn Sâm cũng không tốt lắm.

"Làm sao vậy?"

"Không có việc gì."

Thư Viễn Sâm không muốn nói, Nam Vinh Kỳ cũng không hỏi nhiều, đến khi về đến nhà, Nam Vinh Kỳ xách đồ ăn ra, bắt đầu chuẩn bị nướng than.

"Cái lò nướng này thật nhỏ a..." Úc Vũ Hủy nói, lấy kẹp gắp thịt quay, hướng về chỗ Nam Vinh Kỳ ra oai, "Hanh hanh hừ hừ!"

Nam Vinh Kỳ nhìn cô như nhìn người thần kinh, cúi đầu đốt than, bên kia Thư Viễn Sâm cũng đã sắp hết nguyên liệu nấu ăn phong phú lên bàn, nhìn qua cũng rất đẹp mắt.

"Cậu, nhìn phía này ~" Ỷ vào tuổi nhỏ không phải làm việc, Úc Vũ Hủy cầm điện thoại chụp hai người một bức ảnh, Thư Viễn Sâm trừng mắt liếc cô, xoay người vào phòng mang chén đũa ra.

Ngược lại, dù bình thường không chút hứng thú với chụp ảnh, hôm nay Nam Vinh Kỳ lại thoải mái để cô chụp, còn cố tình tạo dáng, nhất định muốn chụp cả lò nước và than vào cùng.

Úc Vũ Hủy chụp xong, anh cầm điện thoại đi tới, "Ảnh vừa chụp gửi cho tôi đi."

"Một tấm năm đồng, anh tưởng miễn phí hết sao?"

...

Nghiêm mặt đưa cho Úc Vũ Hủy 100 đồng trong bao lì xì, Nam Vinh Kỳ lấy được hình của mình, anh nhìn Úc Vũ Hủy cười như sắp điên, thắc mắc hỏi, "100 đồng cũng làm cô cười đến như vậy à?"

"Đây là mị lực của tiền."

Nam Vinh Kỳ gật đầu, gửi ảnh mình ngồi nướng thịt cho Cố Nại.

Nam Vinh Kỳ: Ăn thịt không?

Cố Nại hồi lâu mới đáp lại anh, cậu nhìn chằm chằm vào Nam Vinh Kỳ trong hình, anh mặc một bộ đồ màu xám tro, áo lông nhạt màu, quần jean màu xanh, hơi lộn xộn, có lẽ vì hôm nay rất vui vẻ, làm cái gì cũng có bộ dạng thật đáng yêu.

Lật tới lật lui bức ảnh nhiều lần, Cố Nại chỉ chú ý tới than đang cháy và thịt.

Cố nhị bảo bối: [Cái_này_thật_đáng_giá.jpg]

Nam Vinh Kỳ tìm đến nửa ngày, phát hiện ra mình chẳng có nhãn dán nào hợp để đáp lại Cố Nại.

Nam Vinh Kỳ: [Tiền lì xì]

Người bên kia ngay lập tức mở bao tiền ra, sau đó gửi một chuỗi ha ha ha ha, có vẻ rất cao hứng.

Thì ra với cậu, tiền lì xì cũng có mị lực.

Cố nhị bảo bối: Ừ, tôi rất hài lòng với thái độ của anh!

Nam Vinh Kỳ: [Muốn_ôm_một_cái.jpg]

"Ha ha ha ha, đây là cái gì?" Cố Nại thấy rõ ràng có rất nhiều nhãn dán, sau Nam Vinh Kỳ lại dùng cái buồn cười như vậy?

"Cậu cười cái gì vậy?" Hồng Ảnh không biết đã đứng sau lưng cậu từ lúc nào, "Người hâm mộ? Vinh Kỳ a?"

"Ân, Vinh Kỳ." Dù sao người hâm mộ lớn nhất của Cố Nại cũng chỉ có Nam Vinh Kỳ thôi.

Cố Nại đột nhiên hỏi. "Chị Ảnh, nửa tháng sau tôi không có lịch trình gì đúng không?"

"Ừm, không có, cho cậu một chút thời gian viết bài hát mới, chúng ta tranh thủ cuối năm ra album đi.

"Được!" Cậu thoải mái đồng ý.

Không thấy Cố Nại nhắn lại, Nam Vinh Kỳ đoán cậu có việc bận, liền cất điện thoại vào, chuyên tâm nướng thịt cho chín, sau đó chỉnh tề đặt lên đĩa.

Úc Vũ Hủy ăn rất thoải mái, "Vinh Kỳ, tài nấu ăn của anh tiến bộ thật nhanh!"

Thư Viễn Sâm cũng gật đầu, "Ân, tốt hơn rồi."

Nhìn bọn họ ăn, Nam Vinh Kỳ cũng vui vẻ, "Thật sự rất ngon đúng không?"

"Ăn ngon, thực sự."

Khí trời đã vào cuối thu, thỉnh thoáng lại có gió thổi tới, khiến người ta run rẩy, Thư Viễn Sâm hít mũi một cái, ngẩng đầu hỏi Nam Vinh Kỳ, "Cũng sắp đến mùa đông rồi, anh biết đốt lửa sưởi không?"

Trong nhà không có hệ thống sưởi, mùa đông cũng không dễ chịu, nếu quá lạnh sẽ phải đốt lửa lên sưởi.

Nam Vinh Kỳ cũng đang nghĩ tới vấn đề này, bản thân anh không quá quan tâm, nhưng nếu Cố Nại tới, cũng không thể dể cậu phải chịu lạnh, hơn nữa nhà vệ sinh cũng không quá sạch sẽ, "Ngày mai tôi sẽ tìm người sửa lại."

Úc Vũ Hủy mở điện thoại lên tìm thử, "Anh có thể lắp đặt thiết bị như thế này, cải tạo nhà cũ, phong cách kiểu Nhật, giống trong manga ấy!"

"Xấu." Nam Vinh Kỳ không chút do dự.

"Anh có mắt thẩm mỹ hay không vậy! Anh chưa biết đến phong cách Nhật sao!? Có thấy cái phòng này đẹp đến mức nào không!? Cũng đúng, lão già như anh làm sao có thể hiểu được thanh niên chúng tôi."

Lời nói của cô lại một lần nữa làm Nam Vinh Kỳ do dự.

Không sai, căn phòng mà Úc Vũ Hủy tìm trên mạng được trang trí theo phong cách Tây trẻ trung. Cô vui vẻ khi được nhận bao lì xì, Cố Nại cũng vậy, có lẽ Cố Nại cũng thích phong cách này.

"Nhật là cái gì?"

Úc Vũ Hủy dùng điện thoại kết nối với ti vi nhà Nam Vinh Kỳ, tìm một bộ hoạt hình Nhật Bản, cái này Úc Vũ Hủy cũng chưa xem qua, "Cái này phát hành từ lúc nào a?"

Từ khi chuyển qua thần tượng Cố Nại, Úc Vũ Hủy không còn để ý đến những sở thích cũ nữa.

Ba người ngồi trên ghế xem lại từ đầu, có chỗ không đúng.

Bộ phim này nói về một gia đình ba người chuyển từ Tokyo đến một thị trấn ven biển, người mẹ làm một ít thức ăn, đưa cho con trai có dung mạo tuyệt vời đến nhà bên cạnh chào hỏi, nam chính lại bị anh trai nhà bên nhầm tưởng là con gái, sau đó... Hiểu lầm dù sao cũng sẽ được giải quyết, nhưng một đoạn dài tiếp theo đều nói về tình cảm ám muội giữa hai người này.

Nam vinh Kỳ cảm thấy bộ phim này thật nhạt nhẽo, "Thanh niên hiện giờ đều thích cái này?"

"Ý anh là... nói cái gì?" Úc Vũ Hủy biểu tình quái dị.

"Phòng ở, nhìn cũng chẳng đẹp lắm."

Úc Vũ Hủy thở phào nhẹ nhõm, nhìn Thư Viễn Sâm đang trầm mặc, rồi vui vẻ đổi sang kênh truyền hình khác.

Nam Vinh Kỳ không có hứng thú với mấy chương trình này, anh lặng lẽ rút lui, lấy điện thoại từ túi ra, quyết định hỏi Cố Nại.

Nam Vinh Kỳ: Em thích phong cách phòng ở của Nhật Bản không?

Cố nhị bảo bối: Cũng tạm, tôi cũng không quá thích cái đó, sao lại hỏi như vậy?

Nam Vinh Kỳ: Vì em muốn đến nhà tôi, tôi định sửa chữa lại một chút.

Cố nhị bảo bối: Không cần long trọng vậy đâu! [Thụ_sủng_nhược_kinh.jpg]

Nam Vinh Kỳ: [Em_là_trái_tim_nhỏ_của_tôi.jpg]

"Anh nhắn tin cùng ai đấy? Cười quỷ dị như vậy, nói chuyện yêu đương?" Úc Vũ Hủy hỏi.

Nam Vinh Kỳ lấy lại điện thoại, cố ý chọc giận cô, "Nhắn với Cố Nại."

"Cố Nại a..."

Bất ngờ là, Úc Vũ Hủy không có phản ứng gì lớn.

"Ngày mai còn phải đi làm, chúng tôi về trước." Thư Viễn Sâm liếc nhìn thời gian, tạm biệt Nam Vinh Kỳ.

"Ừ, ngày mai tan làm xong nhớ tới lấy hoa."

Ra tới cửa, ngồi trên xe, Úc Vũ Hủy nhỏ giọng hỏi, "Cậu... Có phải cậu với Nam Vinh Kỳ, có chút hảo cảm?"

Tay Thư Viễn Sâm đang cầm tay lái, run lên một cái, "Cháu nói bậy bạ gì đó."

"Cháu đâu có nói bậy, cậu là cậu cháu, cháu còn không biết sao? Ân, nếu như là Vinh Kỳ, cháu liền giơ cả hai tay ủng hộ hai người! So với Trần Tẫn, không phải là quá tốt sao?"

"Đừng nói nữa, cháu còn nói linh tinh nữa, cậu sẽ gửi cháu về chỗ bố mẹ đấy."

Úc Vũ Hủy hé miệng, do dự một hồi, vẫn nói, "Vinh Kỳ là người tốt, cậu phải tranh thủ, trên thế giới này chẳng có gì là tự nhiên mà có cả."

Thư Viễn Sâm chuyên tâm lái xe, như không hề nghe thấy lời Úc Vũ Hủy nói.

...

Chờ bọn họ đi, Nam Vinh Kỳ dọn dẹp phòng khách một chút, rồi đến phòng chính, thắp mấy nén nhang trên hương án, ôn nhu nói, "Mấy ngày nữa giúp ngươi lột xác."

Trạch linh cũng thích cái đẹp, bằng không tại sao hoa trong sân lại nở tốt như vậy.

Sáng sớm hôm sau, Nam Vinh Kỳ mặc đồ thể thao, một mình tập thể dục trong sân nhà, đây cũng là ưu điểm của việc ở nhà riêng, mặc kệ anh hoạt động thế nào, cũng không có người ngoài nhìn thấy. Tập xong, Nam Vinh Kỳ cau mày một cái, đi tới một góc chân tường.

Tường này, hình như cao hơn một chút.

"Tiểu tử kia, có phải ngươi lớn hơn rồi?"

Không phải là ảo giác, trên mặt tường mơ hồ động đậy.

Nam Vinh Kỳ sờ sờ mặt tường, "Xem ra dinh dưỡng quá tốt, tiếp tục như vậy, ngươi sẽ thành tinh mất."

Mặt tường lại động.

Vui vẻ.

"A... dung mạo ngươi xấu, nhưng lại rất thông minh." Linh trạch thành tinh không phải không có, tiểu tử hơn trăm năm tuổi này không thể đùa được.

Lột xác.

Nói được làm được, Nam Vinh Kỳ liên hệ tới đội lắp đặt thiết bị cùng nhà thiết kế, số điện thoại của họ là lấy từ Vương Thanh, anh cảm thấy phòng đấu giá của Vương Than rất đẹp, rất có khí chất.

Nhà thiết kế là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, vừa vào nhà liền liên tục khen ngợi, nói nhà này có bố cục tốt, ánh sáng tốt, thông gió tốt, khác với các nhà thiết kế trẻ hiện nay thích cải tạo, trang trí, ông lại thích nhà có vị trí tốt, dù sao đối với ông, chỉ có phòng ở tốt mới xứng được trang hoàng, nghe xong ý tưởng của Nam Vinh Kỳ, ông gật đầu không ngừng, "Hai ngày a! Hôm nay nhiều công việc quá, hai ngày nữa tôi về thiết kế đồ cho cậu."

"Được."

Hơn mười ngày tiếp theo, Nam Vinh Kỳ vẫn bận chuyện sửa nhà, anh cho công nhân gấp đôi tiền lương, một bóng đèn công suất lớn được đặt trong sân, ngày đêm công phu, thường xuyên có hàng xóm tìm tới cửa chê ầm ĩ, đều được Nam Vinh Kỳ cho một bao lì xì đỏ, đuổi về nhà.

Có tiền, tùy hứng, anh mặc kệ, nhất định phải trùng tu xong trước khi Cố Nại tới.

Hậu quả của việc giám sát công việc, Nam Vinh Kỳ thiếu ngủ trầm trọng, mỗi ngày chỉ đáp tạm áo khoác ngủ trưa trên ghế salon một lúc, thỉnh thoảng Thư Viễn Sâm đến thăm, chỉ thấy anh chật vật chẳng ra sao.

Nguyên nhân cũng là vì anh muốn kiên trì giám sát công việc, nhà này rất giống với thiên viện trước kia được Lỗ vương ban tặng, cây mai bên chân tường như một điểm nhấn rực rỡ.

"Vinh tiên sinh, những thứ này anh còn muốn giữ lại không?"

Nam Vinh Kỳ quay đầu, nhìn những thứ đồ nội thất vì không hợp phong cách mà bị mang ra ngoài, nghĩ một chút, "Có, mọi người có thể đi, thời gian này vất vả rồi."

"Không có gì, không có gì, hi vọng về sau lại có cơ hội hợp tác."

Lắp đặt nội thất xong, Nam Vinh Kỳ gọi cho Thư Viễn Sâm, "Viễn Sâm, nội thất vừa thay ra tôi tìm người đưa đến nhà anh nhé, nội thất nhà anh cũng nên thay rồi."

Thư Viễn Sâm ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc một thoáng, "Được."

"Ừm, anh đi làm đi."

"Chờ đã..." Thư Viễn Sâm bỗng gọi anh lại, "Đổi nội thất xong anh ở lại căn hộ chờ tôi, tôi có việc muốn nhờ anh giúp."

Trước giờ đều là Thư Viễn Sâm giúp đỡ anh, hiếm có cơ hội báo đáp, Nam Vinh Kỳ đáp ứng, "Được rồi."

Tìm công ty vận chuyển nội thất xong, Nam Vinh Kỳ nằm trên ghế salon, thời gian này anh thực sự mệt chết đi được, so với quay phi còn mệt hơn, so với chiến tranh cũng mệt hơn.

Trong lúc Nam Vinh Kỳ đang buồn ngủ, điện thoại bỗng vang lên.

Là Cố Nại.

Cố nhị bảo bối: Ngày mai tôi sẽ bay đến thành phố B ~

Cái này có gì là mệt, mọi thứ đều đáng giá!

Nam Vinh Kỳ nhanh chóng ngồi bật dậy, hồi phục cực nhanh.

Nam Vinh Kỳ: Làm sớm không bằng đúng lúc, tôi vừa sửa nhà xong.

Cố nhị bảo bối: Anh thực sự sửa nhà???

Nam Vinh Kỳ: [Cảm_giác_năng_lượng_bị_mất_sạch.jpg]

Cố nhị bảo bối: ... Lần này anh dùng nhãn dán rất chính xác a. [Thật_lợi_hại.jpg]

Nam Vinh Kỳ được khen ngợi, không ngừng cười, trực tiếp gửi tin nhắn âm thanh cho Cố Nại, "Sống đến già, cũng phải học đến già, giờ tôi phải đuổi kịp tiến độ của người trẻ tuổi như em."

Cố Nại nghe được đoạn ghi âm kia, vốn định đáp lại, nói như thể anh lớn hơn tôi lắm ấy.

Nhưng ngẫm lại, chính mình mỗi ngày đều có những giấc mơ kỳ quái, do dự.

Không làm được, nói không chừng, Nam Vinh Kỳ thực sự lớn hơn cậu nhiều.

GN: Vậy anh phải cố gắng lên, thanh niên chúng tôi đi nhanh lắm.

Người hâm mộ: Tôi sẽ cố gắng!

Người hâm mộ: [Người_trung_niên__gật_đầu_hài_lòng.jpg]

"Ha ha ha ha ha ha! Anh được lắm!" Ngồi trong công ty cao tầng, Cố Nại phun ra một tràng cười, không vì gì khác, nhãn dãn anh vừa gửi, là mặt cậu.

Lúc đó người hâm mộ quá đông, mỗi ngày cậu thường xuyên phải đóng giả người già, rồi làm vẻ mặt này.

Cậu hít sâu một hơn, nhắc nhở chính mình phải tỉnh táo, Nam Vinh Kỳ bị chứng mù mặt, anh căn bản không biết người kia là ai.

GN: Tôi muốn thấy ảnh selfie của anh.

Người hâm mộ: Selfie... tôi? Em muốn tôi... làm cái gì?

Nói như vậy, không biết anh ấy có chụp không...

GN: Cái này sẽ rất hữu ích!

GN: Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút! Tôi muốn xem!

Người hâm mộ: Cũng không phải không được, vậy em phải gửi tin nhắn âm thanh.

Tin nhắn âm thanh? Âm thanh...

GN: [Coi_như_tôi_chưa_nói_gì_cả.jpg]

__________________________

Tác giả:

Cố Nại: Lưu manh!

Nam Vinh Kỳ: [Người_trung_niên_không_phải_cái_gì_cũng_làm_được.jpg]

__________________________________

Chú thích:

*Úc Vũ Hủy vừa bật anime BL, xong còn phải xem phản ứng Thư Viễn Sâm thế nào mới tắt đi ^0^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net