Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tướng quân thật đẹp." Tôn Diệu Quang bật thốt lên, nhưng chỉ trong nháy mắt đã hối hận, cảm thấy phản ứng của mình quá ngả ngớn.

Tướng quân mới tuổi thiếu niên kia nhàn nhạt liếc mắt nhìn y, trong con ngươi là sự ghét bỏ.

"Ta..."

Tôn Diệu Quang hít thở không thông, nói không ra lời.

Tôn Diệu Tông lại ngược lại, quay về phía hắn tán dương một trận, nói Lỗ quốc có hắn đúng là rất may mắn.

Rồi lập tức mang theo Tướng quân tiến cung, yết kiến Hoàng Đế.

Hai người vui vẻ trò chuyện, phảng phất như quên đi Tôn Diệu Quang bên cạnh.

Hoàng đế tổ chức yến tiệc, mừng Nam Vinh Kỳ chiến thắng trở về, các đại thần trong triều vui vẻ tiếp đón, ăn uống linh đình, mọi người đều tươi cười, như diễn kịch hòng che đi bao tranh đấu trong cung đình. Tướng quân không rõ việc đó, rõ ràng là bị tâng bốc, nịnh nọt, chụp cái mũ "công cao chấn chủ"* lên đầu, lại không hiểu thủ đoạn xấu xa của của các đại thần. Tôn Thành tựa như không thèm để ý, thái độ đối với hắn thân thiết như con ruột.

Tôn Diệu Quang từ đầu đến cười chỉ nhìn mà không nói một lời.

Tướng quân ngu dốt đến vậy?

Không hẳn.

Trên yến hội, hắn được phong làm An Lỗ Vương, rồi nộp lại binh quyền của Tướng quân, thẳng thắn dứt khoát. Tôn Thành vô cùng vui vẻ, một lần nữa ban phủ đệ cho hắn, vị trị ở ngay cạnh phủ đệ của Tôn Diệu Quang, đối diện là Tôn Diệu Thành, có thể thấy Tôn Thành đối với hắn coi trọng biết bao.

Tôn Diệu Quang nhìn một thân lam bào cao lớn, phong thái tao nhã như thiên tướng giáng trần, nghĩ tới người này sắp tới sẽ ở gần mình, trong lòng thầm vui mừng.

Y nghĩ, ngày mai liền tới cửa bồi tội, hôm nay y thực sự không có ý đùa giỡn Tướng quân ...

__________________

Biết được Nam Vinh Kỳ dựa vào âm thanh mà nhận người, Thư Viễn Sâm liền tìm một đoạn nhạc Cố Nại hát chay, chính là bài hát đêm nay ở sân vận động, Cố Nại hát "Ba ly rượu".

"Ánh lửa thiêu đốt đóa hoa, giấu trong tay áo ba ly rượu, một chén kính minh nguyệt, một chén về trần tục, ánh mặt trời đẩy lùi ánh sao, bình minh yên lặng như tờ, tặng ngươi rượu, vị cay vào họng, say túy lúy mới thôi."

Nam Vinh Kỳ nghe, ý cười dần dần hiện lên mặt, "Là cậu ấy."

"Thật ra tôi thấy, âm thanh như thế không thể nhận chính xác một người được, dù sao cũng đã tái thế đầu thai..." Thư Viễn Sâm không nói tiếp, trước mặt chính là người cổ đại từ ba ngàn năm trước, còn có gì là không thể.

Biết anh đang suy nghĩ cái gì, Nam Vinh Kỳ lạnh nhạt nói, "Anh và Diêu Thuấn, giọng nói giống nhau, tính cách giống nhau, thân thể... cũng gần giống."

Thân thể?

Có điều so với việc này, Thư Viễn Sâm càng tò mò những gì Nam Vinh Kỳ nói về kiếp trước, nếu như thật sự kiếp trước mình là người đó, thì hẳn phải có gì đó giống nhau, tỷ như là tên họ chẳng hạn? Biết điều này cũng không chính xác, nhưng Thư Viễn Sâm vẫn muốn thử, "Diêu Thuấn là ai? tôi đọc nhiều sách sử như vậy, cũng không thấy người này."

"Diêu Thuấn là con trai thứ hai cửa Diêu gia, là huynh trưởng của Diêu Cơ, thân thể y từ nhỏ yếu nhược, 17 tuổi do bị phong hàn..." Nam Vinh Kỳ không hề muốn hồi tưởng lại, khi Diêu Thuấn mất, anh có cảm giác như toàn bộ đều sụp xuống, thế gian này ngoài Diêu Thuấn, chẳng còn ai đối xử tốt với anh.

17...

Là trùng hợp sao, anh năm ấy 17 tuổi, đúng là bị ốm nặng, phải nằm ở Bệnh viện Đa khoa tiếp nước, truyền dịch đúng một tuần mới đỡ, đặt ở thời cổ đại, nếu là như vậy chắc chắn sẽ chết.

"Vậy anh tiếp theo định làm gì?"

"Tất nhiên là đi tìm cậu ấy, ngày mai cậu ấy sẽ tiếp tục đến sân vận động đúng không?" Nếu biết được tên cùng thân phận cậu, Nam Vinh Kỳ hiện tại cũng không nôn nóng, "Tôi cắt tóc ngắn, tìm cơ hội giết một người thị vệ, đổi quần áo của bọn họ là có thể trà trộn đi vào."

"Ách... Anh, anh chờ một chút, hiện tại, hiện tại thời đại này không thể giết người, sẽ bị bắt giam... Anh phải nghĩ biện pháp khác đi." Thư Viễn Sâm nhìn anh hời hợt nói giết người, trong lòng hơi hồi hộp một chút, lúc này mới nhớ lại Nam Vinh Kỳ đúng là giết người vố số, dù sao cũng là Chiến thần Lỗ quốc.

Nam Vinh Kỳ nghi hoặc, nhíu mày nhìn anh, khóe mắt hơi rủ xuống, càng có vẻ vô tội, "Không bị ai nhìn thấy cũng không được sao?"

"Có giám sát a! Hiện tại khắp nơi đều bị giám sát, có một máy ghi hình được lắp phía trên đầu anh, tất cả hành động của anh đều sẽ bị quay lại, sau đó cảnh sát, nghĩa là... ách, quan binh, có thể nhìn thấy trong này." Thư Viễn Sâm chỉ vào máy tính nói.

Nam Vinh Kỳ ngẩng đầu, "Nơi này cũng có?"

Thư Viễn Sâm không nhịn nổi cười, "Trong nhà đương nhiên không có, có điều bên ngoài rất nhiều."

"Tôi biết rồi." Nam Vinh Kỳ cũng không nói gì nữa, cúi đầu ăn sủi cảo.

Thư Viễn Sâm nhìn anh, chợt phát hiện trên ngực áo anh có bị rách một mảng, còn có vết máu...

"Anh lấy quần áo này ở đâu ra? Không phải là... giết người đi..."

Nam Vinh Kỳ thấy anh sợ hãi, liền giải thích, Thư Viễn Sâm nghe xong không nói hai lời liền kéo anh tới trước cửa, "Anh... Anh tắm rửa đi, tôi đi tìm quần áo cho."

Nam Vinh Kỳ nhìn trước mặt có một vật màu bạc cùng một vại sứ màu trắng liền đẩy tay, thấy dòng nước tuôn ra, "Thật thuận tiện."

"Thuận tiện hơn ngày xưa nhiều, anh chờ nước đầy bồn, sau đó đóng cái này lại, như vậy là có thể tắm, tôi đi tìm quần áo."

"Tôi biết rồi." Nói xong, Nam Vinh Kỳ cười hoài niệm, "Khi đó anh cũng là như vậy, cho tôi uống nước, lại cho tôi quần áo sạch để mặc."

Thư Viễn Sâm cười gượng hai tiếng, ra cửa.

Anh chột dạ, không hề cảm thấy mình là Diêu Thuấn.

...

Nam Vinh Kỳ nhìn quanh phòng tắm, không dám làm lộn xộn bất cứ thứ gì, đứng chờ nước đầy, nỗi lòng càng lúc càng bay xa.

Ba ngàn năm sau thế giới đã thay đổi một dáng dấp mới, anh nhất định phải mau chóng thích ứng.

Thư Viễn Sâm lục tung đống đồ, tìm đến nửa ngày, mới miễn cưỡng tìm được một cái quần cho Nam Vinh Kỳ mặc, đó là cái quần lúc trước anh mua để tập thể dục, mặc được hai lần... rồi không đi tập thể dục nữa.

Người này cũng thật là, chân sao lại dài như thế.

Nghĩ như vậy, Thư Viễn Sâm liền đẩy cửa phòng tắm, rồi đứng sững lại ở cửa.

Nam Vinh Kỳ để thân trần, lười biếng dựa vào bồn tắm, hai chân thon dài cuộn lại, trên da thịt trắng nõn là một tầng hơi nước, tóc dài đen như mực tùy ý xõa tán loạn, mặt mày tinh xảo làm người ta nghẹt hở, lông mi rũ xuống, bên trên còn có giọt nước đọng lại.

"Không không không... thật ngại quá, quần áo... tôi để ở chỗ này..." Thư Viễn Sâm vội vàng lui ra ngoài cửa, thở phào một cái.

Cái này so với dã sử miêu tả, kích thích hơn nhiều.

Nam Vinh Kỳ thấy anh hốt hoảng cũng không có phản ứng gì, thay xong quần áo lại dùng dây giày buộc tóc lại.

Nhìn mình trong gương, Nam Vinh Kỳ sờ sờ mũi.

Anh biết bản thân đẹp, chỉ tiếc không có thì giờ ngồi ngắm bản thân. ("ngắm bản thân" "=]]]")

"Anh tắm xong rồi?"

"Ừ... anh đang xem... ti vi?" Nam Vinh Kỳ suy đoán, cái màn hình này khá giống máy tính, đoán chừng là ti vi.

Thư Viễn Sâm gật đầu, kéo anh ngồi xuống ghế salon, "Đây là một bộ phim hiện đại, anh xem một chút, tôi sẽ bật từ tập một, xem xong hẳn có thể hiểu rõ hơn về thời hiện đại."

"Ừ, Thư huynh, thật sự cảm ơn anh."

"Không cần cảm ơn... Còn có, anh gọi tôi Thư Viễn Sâm là được rồi, Thư huynh nghe lạ quá."

Nam Vinh Kỳ gật đầu, rất biết nghe lời, "Viễn Sâm."

...

Như Thư Viễn Sâm từng nói, xem ti vi có thể giúp anh mau chóng thích ứng với sinh hoạt của hiện đại, ít nhất khi giao lưu cũng không cứng ngắc như vậy.

Nam Vinh Kỳ nhìn ti vi cả một buổi tối, cho đến khi trời lờ mờ sáng, Thư Viễn Sâm từ phòng ngủ đi ra, "Anh không ngủ?"

Hơn nữa... tư thế ngồi vẫn như ngày hôm qua.

"Tôi không mệt, Viễn Sâm, anh dậy rất sớm."

"Ừ, tôi phải gọi cháu ngoại đi học, đúng rồi, hôm nay tôi xin nghỉ, dẫn anh đi cắt tóc."

Nam Vinh Kỳ nở nụ cười, "Diêu Cơ lại trở thành cháu ngoại anh."

Thư Viễn Sâm cũng không quá kinh ngạc, "Tên nó là Úc Vũ Hủy, không phải Diêu Cơ, anh cũng đừng..."

"Tôi biết."

Thư Viễn Sâm cũng yên tâm hơn, anh gõ gõ cửa phòng Úc Vũ Hủy, "Rời giường!"

Úc Vũ Hủy đến nữa ngày mới đi ra khỏi phòng, bị Nam Vinh Kỳ dọa hết hồn, "Anh... Anh sao còn đang...?"

Thư Viễn Sâm kín đáo đưa cho cô hai trăm tệ, vội vàng đuổi cô đi, "Hôm nay cháu gọi xe đi học, buối tối cậu đến đón, không phải còn muốn đến buổi diễn sao?"

"Cảm ơn cậu!" Nghĩ đến buổi tối còn có thể tham gia buổi diễn của Cố Nại, Úc Vũ Hủy trong nháy mắt liền quên mất Nam Vinh Kỳ, chạy vào nhà vệ sinh bận rộn một trận, lại lấy tốc độ cực nhanh lao ra khỏi nhà.

Nam Vinh Kỳ nhìn thấy, không khỏi nói, "Diêu Cơ... Thay đổi quá nhiều."

"Đi đánh răng rửa mặt đi, anh biết dùng chứ?"

Nam Vinh Kỳ xem ti vi học được rất nhiều thứ, bàn chải đánh răng tự nhiên cũng sẽ biết dùng, bất quá anh hiếu kỳ, "Tại sao chuyện rửa mặt riêng tư như vậy cũng phải để người toàn thế giới xem?"

"Phim truyền hình, phải tiếp cận sinh hoạt mới chân thực."

"Cái thùng kia nên dùng để làm gì?"

Thư Viễn Sâm ngạc nhiên, "Anh cũng biết đến bồn cầu rồi?"

"Ừ, trong phim truyền hình, có một cô gái ngồi trên bồn cầu nói chuyện."

"Đến, tôi dạy cho anh." Thư Viễn Sâm là giáo viên, đã từng dạy Lịch Sử cho nhiều học sinh, lần đầu tiên thấy học sinh thông minh như vậy, cũng là lần đầu tiên cảm thấy mình thành công trong việc dạy học đến thế, mặc kệ là cái gì, chỉ cẩn nói cho Nam Vinh Kỳ một lần, hoặc để anh liếc mắt nhìn liền học xong.

Vẫn là biểu hiện cực kỳ trầm ổn, Nam Vinh Kỳ thất bại trong phòng bếp.

Anh như một đứa bé, suýt chút nữa nhét cả đầu vào tủ lạnh, "Đây là cái gì?"

"Tủ lạnh, phần bên trên là để giữ các thứ tươi, phía dưới là làm lạnh, còn có kem này, anh nếm thử xem."

Nam Vinh Kỳ thoáng nở nụ cười.

Thư Viễn Sâm không hiểu vẻ mặt này có ý gì, "Sao anh cười?"

"Cậu ấy sợ nhiệt, vào mùa hè, đều phải bưng cơm nước đến mật thất phủ đệ của tôi mới có thể ăn."

Nam Vinh Kỳ tuy không nói tên cụ thể, có thể thấy trong mắt anh tràn đầy nhu tình, Thư Viễn Sâm liền biết là ai rồi.

"Kỳ thực, còn có máy điều hòa... Quên đi, cái này nói sau, thời gian cũng không còn nhiều, tôi dẫn anh đi cắt tóc."

Lúc xuống tầng, Nam Vinh Kỳ chủ động đưa tay chỉ về phía thang máy, "Dù sao cũng phải thích ứng."

Đứng trong một không gian hạ xuống cấp tốc, sắc mặt Nam Vinh Kỳ tái nhợt, cũng làm anh tự giễu cợt mình.

Thư Viễn Sâm dẫn anh tới một tiệm cắt tóc xa hoa, thợ cắt tóc là một gã nhỏ gầy mặc áo sơ mi, thấy Nam Vinh Kỳ muốn cắt tóc liền tiếc nuối, "Mái tóc dài lại tốt như vậy, bình thường phải bảo dưỡng kiểu gì?"

Nam Vinh Kỳ không trả lời, lẳng lặng nhìn vào gương, tóc dài chậm rãi rơi xuống đất.

"Anh chàng đẹp trai, có muốn nhuộm tóc không? Da anh trắng như vậy, nhuộm màu nhạt một chút nhất định rất đẹp."

"Anh chàng đẹp trai, làm cái thẻ đi, sau này đến đây cắt rất tiện nghi, chỉ mất nửa giá tiền thôi."

"Anh chàng đẹp trai, muốn cắt kiểu tóc đang nổi của ngôi sao Hàn Quốc chứ?"

Nhận ra sát khí trong mắt Nam Vinh Kỳ, Thư Viễn Sâm vội chặn miệng thợ cắt tóc, "Cắt đi, đừng nói nữa."

"Được rồi..."

Đắc tội thợ cắt tóc không phải chuyện gì tốt đẹp, sau một lúc lâu, tóc dài bị cắt thành đầu cua.

Thế nhưng, thực chất lại đẹp ngoài dự tính, kiểu tóc gọn gàng càng tôn lên ngũ quan đẹp đẽ của Nam Vinh Kỳ.

"Oa, mặt mũi anh chàng đẹp trai này, tỉ lệ vàng a." Thợ cắt tóc vừa nói vừa sờ mó mặt Nam Vinh Kỳ. "Ui, da dẻ làm sao lại tốt như vậy."

Nam Vinh Kỳ thật sự muốn giết người.

Không được, không thể giết người.

Thợ cắt tóc không biết xã hội văn minh vừa cứu mình một mạng, "Anh cho tôi đống tóc này đi, tiền cắt tóc tôi không lấy nữa."

Từ tiệm cắt tóc đi ra, Thư Viễn Sâm nhìn Nam Vinh Kỳ mặc quần thể thao cùng dép lê, "Tôi dẫn anh đi mua mấy bộ quần áo mới."

"Cũng được."

Nam Vinh Kỳ cũng muốn, khi đi gặp cậu phải chỉn chu một chút.

Thư Viễn Sâm thật ra đã bỏ ra số tiền lớn, mang theo Nam Vinh Kỳ tiếng vào một cửa hàng quần áo đắt tiền dành cho nam, bình thường anh mua quần áo cũng sẽ không tới nơi này.

Nam Vinh Kỳ vóc người đẹp, vai rộng eo nhỏ chân thon, lại trắng, vóc dáng vừa gầy vừa cao, trời sinh hợp với mọi loại y phục, đường nét áo sơ mi màu lam nhạt, quần denim** mỏng rất phù hợp, giày thể thao màu trắng tinh. Quần áo theo phong cách đường phố, mặc trên người anh lại có vẻ tao nhã đẹp trai, anh thong thả đứng trước gương cài nút áo sơ mi, khiến nhân viên trong cửa hàng đều đứng lại, ngắm nhìn anh.

"Đẹp không?"

Thư Viễn Sâm kinh ngạc gật đầu.

"Màu này rất tốt." Nam Vinh Kỳ thích màu xanh lam.

Hai cái nút trước ngực không tự cài được, Nam Vinh Kỳ hé miệng, bỏ đi.

"Để tôi làm cho." Thư Viễn Sâm đi lên trước, cài nút hộ anh, "Bình thường anh không tự mặc quần áo sao?"

Nam Vinh Kỳ gật đầu, "Đều là cậu ấy giúp tôi mặc."

Đường đường là Tôn hoàng đế, phải giúp anh ta mặc quần áo.

Thư Viễn Sâm đau não tưởng tượng ra cái hình ảnh kia, nhất thời cảm thấy như miệng mình bị nhét thức ăn cho chó, "Được rồi."

Hai người cũng không biết, tình cảnh này bị nhân viên trong cửa hàng kích động quay được, còn đăng lên Weibo.

Thầm cười khúc khích, nha nha, thật không chịu nổi, buổi sáng đã có hai anh đẹp trai đến mua quần áo, anh mặc áo sơ mi lam thật sự soái muốn chết, cái gì Triệu Dịch Thành, Phương Viên, Cố Nại, đều chỉ đáng xách dép cho anh ta a! Quang trọng nhất là anh chàng đẹp trai áo trắng còn giúp anh kia chọn đồ, anh đẹp trai áo sơ mi lam không cài được nút áo, anh đẹp trai áo trắng còn giúp cài nút, trời ạ! Thời nay mấy anh đẹp trai đều gay hết rồi!

Tài khoản Weibo này vốn chỉ có mười mấy người theo dõi, đăng bức ảnh lên cũng sẽ không ai nhìn thấy, nhưng các cô nói đến mấy cái tên đang hot, người theo dõi thấy dòng cap liền bùng nổ.

Có điều lúc mở ảnh ra.

Cũng đúng... Hình như thật sự rất đẹp trai.

____________________________

Tác giả:  Nam Vinh Kỳ phải làm sao bây giờ, muốn giết người a...

______________________________

Chú thích:

* "công cao chấn chủ": đại khái là tâng bốc Nam Vinh Kỳ lên tận trời, chụp cái mũ "cao thủ" cho anh ...

**denim: là chất vải để may quần jeans.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net