Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi lên ghế, Cố Nại thở dài một hơi, hướng về phía cửa sổ cẩn thận chỉnh lại khẩu trang trên mặt, nhìn như đang tự ngắm mình.

Nam Vinh Kỳ quay đầu cười trộm.

Cố Nại nhìn thấy bóng anh trên cửa sổ xe, lúc đầu cũng không cảm thấy gì, nhưng anh cười như vậy làm Cố Nại vừa thẹn vừa giận, xoay người muốn đánh anh, mà Nam Vinh Kỳ lại theo bản năng cản lại, cứ như vậy nắm lấy bàn tay nhỏ của Cố Nại.

Hai người đều ngẩn ra.

Tuy có quen biết ba tháng, nhưng tiếp xúc thân mật như vậy lại không nhiều.

"Hai người tình cảm thật tốt nha." Tài xế là một chú trung niên, cũng là người đưa Nam Vinh Kỳ đến sân bay, nhìn hai người như vậy không nhìn được mà nói, "Tới sân bay đón khách thường xuyên gặp được mấy cặp đôi, hai ngươi yêu nhau bao lâu rồi?"

Cố Nại rút tay mình ra, cúi đầu không dám giải thích, giọng cậu so với khuôn mặt này còn nổi tiếng hơn.

Bàn tay kia rút đi thật nhanh, Nam Vinh Kỳ nắm đôi tay trống vắng của mình lại, khẽ cười nói, "Đã nhiều năm rồi."

Cố Nại vừa nghe, liền quay đầu trừng mắt nhìn sang, hung hăng liếc anh một cái, đồng thời dùng sức đạp lên giày anh.

"Vậy sao, cũng không dễ dàng, người trẻ tuổi bây giờ đều chia tay rất nhanh, hẹn hò chẳng được bao lâu." Bác tài lên giọng, tỏ vẻ từng trải.

Nam Vinh Kỳ thoáng nhìn giày của mình, cúi người xuống, bóp mắt cá chân mảnh khảnh của Cố Nại, thuận tiện trả lời bác tài, "Ừm, không dễ dàng."

Hôm nay Cố Nại mặc quần khá ngắn, mắt cá chân lộ ra ngoài, mà nhiệt độ thành phố B hiện tại lại khá thấp, lúc này Nam Vinh Kỳ đặt tay lên, trong nháy mắt đã cảm thấy một thứ tình cảm ấm áp. Nhiệt độ ấy khiến cậu cảm thấy mình như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Nam Vinh Kỳ không nhìn thấy, gò má dưới khẩu trang màu hồng nhạt dần đỏ lên như bị thiêu.

"Không lạnh sao? Sao không mang tất?" Nam Vinh Kỳ nhíu mày, "Em không có tất sao?"

Cố Nại đầy oán giận, nhưng không thể nói nên lời.

Tài xế trước mặt cười một tiếng quái dị, "Nga nga nga nga nga nga... con gái tôi cũng vậy, suốt ngày lộ cổ chân ra ngoài, nói thế nào cũng không nghe, chỉ nói với tôi là lộ cổ chân nhìn sẽ cao hơn, nó chỉ có 1m55, chân có thể dài ra bao nhiêu a?"

Nam Vinh Kỳ nắm mắt cá chân cậu, đắc ý khoe khoang, "Em ấy cao 1m8."

"U, thật là cao a, cô gái cao như vậy không phải phổ thông đâu, hai người các ngươi thật xứng đôi, nhưng mà bạn gái cậu không thích nói chuyện a, từ lúc lên xe đến giờ chưa từng lên tiếng."

Nam Vinh Kỳ tiến tới, giọng nói ôn nhu mà cưng chiều, "Ừm... Em ấy, bị câm."

Tài xế vừa nghe xong, bắt đầu thể hiện áy náy.

Nam Vinh Kỳ hào phóng tha thứ, "Không có việc gì, không nói lời nào mới đáng yêu..."

Cố Nại hiện tại cũng không rõ mình có tâm tình gì, cậu chỉ biết tim mình đang đập rất nhanh, thân thể rất nóng, trong đầu cứ vang lên câu "bị câm" của Nam Vinh Kỳ.

...

"Đến phía trước thì quẹo trái, rồi dừng lại." Đến nhà, Nam Vinh Kỳ vẫn căng thẳng, anh xuống xe trước, lấy hành lý của Cố Nại từ trong cốp xe ra, sau đó dùng chìa khóa mở cửa, lúc này mới xoay người về phía Cố Nại đang đứng im nói, "Mời vào."

Rốt cuộc cũng có thể mở miệng nói chuyện, Cố Nại không chút khách khí giận dỗi nói, "Anh học cái đó từ nhân viên khách sạn a!?"

Cái này không đúng, Nam Vinh Kỳ hắng giọng một cái, "Hoan nghênh lãnh đạo đến nhà tôi khảo sát."

Là anh học từ mấy video đón tiếp lãnh đạo trong máy tính của Thư Viễn Sâm.

Cố Nại bỏ được khẩu trang, sắc mặt đã khôi phục lại bình thường, cậu hùa theo, nói, "Ừm, ta đây sẽ thăm một chút."

Vừa đi vào cửa gỗ, Cố Nại ngây ngẩn cả người.

Nơi này...

Cậu dường như đã nhìn qua, trong mơ, mái hiên đuôi én, sân đình, đá cuội dưới chân... thật quen thuộc.

"Thế nào?"

Nam Vinh Kỳ hơi hồi hộp, chỉ thấy Cố Nại cứng ngắc xoay người, chậm rãi kéo tóc giả mình xuống, mấy sợi tóc màu lục đậm trên đỉnh đầu xù lên, trông hơi ngốc.

"Em sao vậy?"

Cố Nại ánh mắt thâm trầm, nhìn Nam Vinh Kỳ chằm chằm, "Tôi rất nghiêm túc hỏi anh một vấn đề, anh... anh..."

Lắp bắp nửa ngày, Cố Nại cũng không nói nổi vấn đề nghiêm túc kia khỏi miệng.

Nam Vinh Kỳ vẫn nhìn mắt cá chân cậu, "Đi vào trước, bên ngoài lạnh."

Lúc này, Cố Nại không biết lấy đâu ra dũng khí, "Anh tin vào kiếp trước kiếp sau không!?"

Thật mất mặt, tự mình vả vào mặt mình.

Thật đau đớn.

...

"Là như vậy... từ đêm anh cho tôi uống thứ nước kỳ quái đó, tôi luôn mơ thấy những giấc mơ như thế."

Hai người ngồi trong phòng, không khí ấm áp như mùa xuân, hai mặt nhìn nhau hồi lâu, Nam Vinh Kỳ vẫn giữ nguyên một tư thế ngồi, nét mặt cũng không thay đổi, chờ Cố Nại nói xong anh mới dần lấy lại tinh thần.

Thấy ánh mắt Cố Nại như nóng lên vài phần, "Em chờ tôi một chút."

Nam Vinh Kỳ nhìn có vẻ điềm tĩnh, kì thực đã mừng rỡ như điên, lúc đi khỏi cửa suýt nữa vấp ngã, nhưng anh không hề để tâm việc đó có làm mình bẽ mặt trước Cố Nại hay không, chỉ cần nghĩ đến việc Cố Nại đang dần lấy lại kí ức của kiếp trước... anh liền cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Chờ, chờ em nhớ lại, khoảng thời gian này, chúng ta sẽ ghi chép lại từng chút, từng chút một...*

*Chém gió đó, không hiểu lắm, nguyên văn là: 等着, 等你想起来, 这段时间的账我们在一笔一笔的算.

Nam Vinh Kỳ đứng trước bàn thờ, hít một hơi thật sâu, thận trọng bưng bát nước trong suốt kia, cảm giác hơi hoài niệm.

"Đây."

Mắt Cố Nại như tỏa sáng khi nhìn thấy thứ nước quen thuộc trong bát sứ màu trắng, cùng viên ngọc trắng trẻo, tròn trịa kia, "Đây là cái gì..."

Nam Vinh Kỳ đưa tay lấy viên ngọc từ bát nước ra, đưa bát tới, "Uống."

Mặt Cố Nại hiện lên vẻ nghi ngờ, "Anh còn chưa rửa tay a!"

Nam Vinh Kỳ nôn nóng, "Uống nhanh đi, nếu không tôi sẽ tự tay đút cho em."

Anh vừa nói vậy, Cố Nại liên tưởng đến cảnh nam chính mớm thuốc cho nữ chính trong phim ảnh, ừm... Có vẻ rất ngu si, nhưng thật ra cậu cũng không cảm thấy quá phản cảm đâu.

"Tôi không uống... ấy, đừng..."

Cố Nại còn chưa dứt lời, gương mặt trắng nõn liền bị ngon tay thon dài của Nam Vinh Kỳ nắm lấy, đôi môi hồng hào bị bóp, thoạt nhìn vểnh lên như cá vàng, dịch thể ngọt ngào trào vào cổ họng không sót giọt nào.

Con mẹ nó, cái này gọi là rót!

Đợi cậu uống xong, Nam Vinh Kỳ liền ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu, lòng đầy mong đợi hỏi, "Cảm giác thể nào?"

"Khụ khụ..." Đột ngột bị rót nước vào, Cố Nại không cười nổi, cậu tức giận chỉ vào Nam Vinh Kỳ nói lắp, "Không được... Thế này không được! Thứ nhất... tôi... tôi là nam! Hai người chúng ta cũng quen biết chưa lâu! Thứ hai! Tôi có thể... có thể nói! Anh mới là người câm! Thứ ba! Tôi có dùng t –... tất! Tên nhà quê như anh ngay cả tất ngắn cũng không biết!?"

Thái độ của cậu làm Nam Vinh Kỳ vừa thất vọng vừa hoang mang.

Chẳng lẽ không phải vì linh thủy?

Được rồi, giấc mơ.

"Cố Nại, em có mệt không?"

...

Im lặng một lúc lâu, Cố Nại đột nhiên mở miệng nói, "Có phải anh rất muốn tôi có thể mơ những giấc mơ như vậy không?"

Nam Vinh Kỳ khẽ vuốt cằm, lại không nói.

"Vậy anh... có bao giờ nghĩ tới chuyện tôi căn bản không phải người trong mơ kia..." Cố Nại nhớ rõ, người trong mơ có khuôn mặt giống cậu, nhưng tính cách lại khác xa nghìn dặm.

Nam Vinh Kỳ lắc đầu, "Em chính là người ấy."

"Tôi tin vào kiếp trước kiếp sau, tôi tin anh thực sự sống vào năm 932 trước công nguyên, tôi cũng tin anh chính là chiến thần Nam Vinh Kỳ, tôi chỉ không hề cảm thấy, tôi là người kia, trong mơ, tôi chỉ là người đứng xem." Nói xong, trong mắt Cố Nại hiện lên vẻ ảm đạm, "Người kia là ai vậy? Giống tôi lắm sao?"

Từng câu chữ của Cố Nại đều làm Nam Vinh Kỳ kinh ngạc, lần đầu thấy cậu như vậy, giọng nói anh cũng không chắc chắn như trước, "Em... Người đó là Tôn Diệu Quang."

Sách giáo khoa Sử thời sơ trung cũng có thông tin về giai đoạn này, Tôn thiên tử là nhân vật tiêu biểu trong thời kỳ Chiến Quốc kéo dài 200 năm, mặc dù Cố Nại không biết nhiều về lịch sử Trung Hoa, nhưng vẫn biết người đã thống nhất quốc gia – Tôn thiên tử.

Đó là nhân vật nào chứ?

Huyết tẩy hoàng thành, chém giết người thân, thống nhất thiên hạ, xưng thiên tử, người như vậy, trong giấc mơ của cậu, lại không hề cố kỵ gì với Nam Vinh Kỳ, cứ như cún con vẫy đuôi mừng chủ...

Cố Nại lúc này hết sức tỉnh táo, cũng rất bình tĩnh, bản thân cậu cũng không nhận ra, "Nam Vinh Kỳ, rốt cuộc người anh thích là Tôn Diệu Quang hay tôi... Cố Nại?"

Nam Vinh Kỳ không hiểu tại sao đang yên đang lành lại nói đến chuyện này, bọn họ rõ ràng là cùng một người, bằng không Cố Nại sao có thể mơ tới cảnh tượng của ba ngàn năm trước... Anh bỗng nghĩ đến trấn hồn bảo châu, ba tháng sau trận chiến, trấn hồn bảo châu luôn ở trên người Tôn Diệu Quang, đó là thần vật thượng cổ, cực kỳ có linh tính, đưa Cố Nại vào ký ức tiền kiếp của Tôn Diệu Quang... cũng không phải không có khả năng.

Trong phòng, hương trà thoang thoảng, bên ngoài có tiếng chim hót, nhưng không khí giữa hai người lại như đọng lại, Cố Nại cố thở sâu, thả lỏng, nhưng lại không làm được, cậu nhìn Nam Vinh Kỳ chằm chằm, ánh mắt như đang thiêu đốt.

Nam Vinh Kỳ lần đầu tiên cảm thấy tài ăn nói của Cố Nại rất tốt, khiến anh phải có những quan điểm mới, anh đứng dậy, ngồi lên một chiếc ghế gỗ, pha cho mình một chén trà, sau khi bình tâm lại, mới nhìn về phía Cố Nại, "Tôi không thể trả lời."

Cố Nại siết chặt hai bàn tay, hỏi anh, "Vì sao?"

Nam Vinh Kỳ cảm thấy may mắn, suýt chút nữa thì lỡ mồm, thiếu chút nữa, anh đã quên mất cậu là người hay ghen tuông đến độ chính mình cũng không buông tha.

Nam Vinh Kỳ không thể quên, đường đường là Tôn thiên tử, nhưng từng nhiều lần vì mình mà ăn dấm chua, chỉ vì anh không muốn y phải đeo vương miện, y tự mình biến bản thân thành hai người khác nhau, buộc Nam Vinh Kỳ phải trả lời rót cuộc anh thích người nào.

Nam Vinh Kỳ cuối cùng đã thực sự trả lời mình thích người nào.

Giờ nghĩ lại, quả thật quá ngu xuẩn.

"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, em đói không?"

Anh không trả lời, tâm tình Cố Nại cũng vô cùng tệ.

Quả nhiên, người Nam Vinh Kỳ yêu là Tôn Diệu Quang, chẳng liên quan gì tới cậu.

Nam Vinh Kỳ có thể thấy quanh người cậu tỏa ra oán khí, anh thấy buồn cười, thuận tay sửa lại mái tóc của cậu, "Tôi đi mua chút đồ ăn, ừm... gọi từ bên ngoài được không? Tôi không giỏi nấu ăn."

Cố Nại ngẩng đầu, nhìn ánh mặt dịu dàng, lông mi rũ xuống, trong lòng không khỏi đau đớn, như có gì đó đang rục rịch, sắp tràn ra.

"Vinh Kỳ... Nam Vinh Kỳ!"

Nam Vinh Kỳ nhìn thẳng vào mắt cậu, "Thực ra, tôi..."

Trong mắt Cố Nại hiện lên vẻ kiên định, cậu kéo cổ áo Nam Vinh Kỳ, hung hăng hôn lên cánh môi mềm mại của anh, như một con thú nhỏ nóng nảy, liếm láp, cắn xé.

Nam Vinh Kỳ muốn nói, thực ra tôi mang họ Nam Vinh.

Quên đi, không quan trọng.

Triệu, Tiễn, Tôn, Lý, Chu, Ngô, Trịnh, Vương, họ gì cũng được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net