Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đông giá rét, tuyết trắng mênh mông, sáng sớm đi ra ngoài, đâu đâu cũng là một màn sương trắng mông lung.

Tôn Diệu Quang đứng bên ngoài một hồi, trên lông mi cũng đọng lại những bông tuyết nho nhỏ, y lạnh run lên, sát vách rốt cuộc cũng truyền đến âm thanh đao kiếm.

Keng keng keng.

Tôn Diệu Quang vui vẻ, y rón rén đi đến dưới chân tường, từ vách đá rút ra một khối đá nhỏ, xuyên qua kẽ hở lặng lẽ nhìn, chỉ thấy tướng quân một thân hắc y đơn bạc, da thịt trắng hơn tuyết, đẹp không góc chết, hắn đưa bảo kiếm lên giữa làn tuyết rơi, ánh mắt sắc bén thâm thúy khiến người ta cảm thấy áp bức, Tôn Diệu Quang không khỏi nín thở.

Thật đẹp.

Ngày qua ngày ở đây, lén nhìn Nam Vinh Kỳ luyện công, đã có đến nửa tháng, nhưng vẫn không dám đến cửa bái phỏng.

Nhưng vì sao không dám, Tôn Diệu Quang cũng không rõ.

Hôm nay tướng quân tâm tình không tốt, lúc vung kiếm đều thêm vài phần lệ khí.

Tôn Diệu Quang không nhịn được suy đoán, hẳn là vì những lời đồn ngày càng kịch liệt, những người kia đều nói, phu nhân Nam Vinh có tư tình cùng hoàng đế, cho nên Nam Vinh Kỳ không phải huyết thống Nam Vinh gia, bọn họ nói, thời gian trước khi Nam Vinh Kỳ nhập ngũ, kế mẫu rất khắt khe với hắn, phụ thân cũng mặc kệ, cả ngày chỉ bận bịu công việc.

Tôn Diệu Quang đau lòng hắn.

Từ khi trở về từ biên cương, nộp binh quyền, tướng quân liền không bước chân ra khỏi cánh cửa to lớn của An Lỗ Vương phủ, bên cạnh cũng chỉ có vẻn vẹn vài người hầu.

Tôn Diệu Quang một lòng muốn kết bằng hữu với tướng quân, nhưng hắn... hình như không thích y.

Nửa tháng nay, Tôn Diệu Tông được mời đến hai lần, tướng quân thực sự không thèm để y vào mắt.

Nghĩ tới đây, Tôn Diệu Quang khẽ thở dài.

Nam Vinh Kỳ quét mắt qua, chạm mắt Tôn Diệu Quang, hắn thấp giọng nói, "Ai!?"

_________________________

Nam Vinh Kỳ cầm sách cho thiếu nhi học ghép vần, anh hết sức khó khăn đọc những từ cơ bản, lông mày nhíu chặt, dáng vẻ khổ não.

Sách cho trẻ con năm tuổi, sao lại khó như vậy?

Nghe anh khó chịu phát âm, Thư Viễn Sâm cười híp mắt, gọt táo, "Không vội không vội, cứ từ từ, chờ học ghép vần xong, anh cũng có thể tập dùng điện thoại gõ chữ rồi."

Nghĩ đến lại thấy buồn cười, gõ chữ có gì lợi hại, lại có thể làm cho Nam Vinh Kỳ ao ước nhìn anh cả nửa giờ.

"Cậu cậu! Vinh Kỳ! Hai người mau đến đây xem a!"

Thư Viễn Sâm liếc nhìn thời gian, quay về cửa phòng Úc Vũ Hủy hô, "Cháu sao còn chưa ngủ, ngày mai không phải đi học sao?"

Úc Vũ Hủy cầm điện thoại chạy ra, "Vinh Kỳ, người đại diện của Cố Nại cập nhật Weibo rồi! Người trong video là anh a!?"

"Cố Nại?" Nam Vinh Kỳ nhìn về phía điện thoại cô, là một đoạn video.

Thư Viễn Sâm cũng đến gần xem, trong video, Cố Nại bị một người hâm mộ quá khích kéo ống quần, thời khắc nguy cấp, Nam Vinh Kỳ nhảy lên một cái, bay qua hàng rào cảnh giới, một phát bắt được đầu gã kia, đập xuống sân khấu một phát, động tác tiêu sái gọn gàng, liền mạch, thời gian ngắn ngủi chỉ có mấy giây, trên mặt lại không chút cảm xúc, không chút hoảng loạn, giải quyết gã kia xong, mới ngẩng đầu nhìn Cố Nại cười.

Mà Cố Nại hơi cúi người, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.

"Người đại diện nói hi vọng chuyện như vậy sẽ không phát sinh nữa, còn cảm ơn anh!"

Người đại diện là ai?

"Trời ạ! Cố Nại khẳng định nhìn anh rất quen mắt! A! Thật hâm mộ a! Cậu! Đều tại cậu! Nếu cậu để tấm vé kia cho cháu, giờ người Cố Nại nhìn quen mắt, chắc chắn phải là cháu!"

Thư Viễn Sâm lạnh mặt, "Cháu nói cũng không biết xấu hổ, nếu như cho cháu tấm vé đó, Cố Nại có khi đã phải vào bệnh viện rồi."

Úc Vũ Hủy méo miệng hừ một tiếng, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười, "Vinh Kỳ, chúng ta chụp một tấm hình, tôi đăng lên Weibo, Cố Nại nhất định sẽ thấy!"

"Cháu mau đi ngủ đi, một học sinh..." Thư Viễn Sâm còn chưa dứt lời, chỉ nghe Nam Vinh Kỳ nhẹ giọng nói, "Được."

"Nếu như Cố Nại có thể nhìn thấy, vậy làm đi."

Úc Vũ Hủy đối với anh lập tức thân thiết hẳn lên, "Khà khà, sau đó hai chúng ta nhất định sẽ nổi như cồn, cậu, cậu đừng ngăn cản nữa."

Thư Viễn Sâm cười có chút cứng ngắc, "Tôi đi rửa hoa quả."

Úc Vũ Hủy cầm điện thoại ngồi cùng Nam Vinh Kỳ, chụp liên tiếp hơn mười tấm, "Ai nha, xảy ra chuyện gì a? Sao nhìn tôi lại xấu như vậy!"

Úc Vũ Hủy xin thề, bản thân cô có thể tự xưng là đại mỹ nữ, nhưng khi chụp cùng người kia, mặt cô vừa đen lại vừa béo. (Editor: Do người kia vừa cao gầy lại còn trắng hơn cô đó tiểu mỹ nữ~)

"Quên đi, cứ như vậy, chỉnh sửa một chút là được."

Nam Vinh Kỳ nhìn cô dùng điện thoại, càng nhìn càng giật mình, "Có thể thay đổi được dung mạo, thật khó mà tin nổi!"

Không nghĩ tới Úc Vũ Hủy lại như bị giẫm phải đuôi, lạnh mặt trừng mắt, "Anh nói cái gì!? Nói vậy mà cũng được a!?"

Nam Vinh Kỳ thấy cô như thế, liền sững sờ.

Muốn nhìn điện thoại của cô, cô cũng không cho nhìn nữa.

...

Cố Nại lướt Weibo hai tiếng, rốt cuộc cũng tìm được một bài liên quan đến người kia.

Úc Vũ Hủy: "Xem được video của chị đại diện, tôi thay mặt anh mặc áo sơ mi lam nói, không cần cảm ơn ~ Tôi và anh ấy đều là người hâm mộ cuồng nhiệt của Cố Nại"

Bên dưới là ảnh hai người chụp chung, trong hình, Nam Vinh Kỳ mặc một chiếc áo T-shirt màu đen, mặt không cảm xúc nhìn ống kính.

Người bình luận A: "Aaaa, thật đẹp trai! Thật muốn gặp một lần!"

Người bình luận B: "Wow! Là bạn trai cô sao? Rất đẹp trai nha, thậm chí còn có thể sánh ngang với Cố Nại nữa!"

Người bình luận C: "Bạn trai cô học võ sao? Anh ta thật 'khốc liệt' a!"

Úc Vũ Hủy: "Trả lời bình luận lầu trên, anh ấy không có Weibo, cũng không phải bạn trai tôi, là bằng hữu của cậu tôi, tạm thời đang ở nhà tôi."

"Không có Weibo..." Cố Nại bĩu môi, Weibo cũng không có, làm sao theo dõi được.

"Cố Nại, hành lý tôi đều thu dọn rồi, đừng lướt Weibo nữa, ngủ sớm một chút, sáng sớm mai phải đến sân bay nữa, giờ không ngủ, mai lại không dậy nổi."

Cố Nại là loại người lười biếng, có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm sẽ không ngồi, hiện giờ, cậu một mặt chán chường ngồi trên ghế salon, chân gác lên cao, "Chị đại diện, lịch trình đi nước ngoài là bao nhiêu ngày?"

"Khoảng nửa tháng đi, sau khi lưu diễn kết thúc sẽ thả cho cậu nghỉ dài hạn... Chẳng hạn như, về nhà thăm người thân một chút."

"Biết rồi."

"Vậy tôi đi trước, cậu đừng chơi nữa!"

"Tôi biết rồi, biết rồi." Cố Nại ném điện thoại lên ghế salon một cái, hai ba bước chạy đến giường, chui vào chăn, rầu rĩ nói "Tắt đèn."

Người đại diện cảm thấy rất kỳ quái, vừa rồi còn tươi cười như vậy, giờ lại tức giận, tuổi còn trẻ mà cứ như phụ nữ đến tháng thế, tâm tình thay đổi như thời tiết như vậy.

...

Thư Viễn Sâm rửa hoa quả xong trở về, trong phòng khách chỉ còn một mình Nam Vinh Kỳ đang chăm chú xem cách ghép vần.

"Úc Vũ Hủy đâu?"

"Đi ngủ rồi."

Thư Viễn Sâm đưa anh một quả dâu tây, "Nếm thử."

Nam Vinh Kỳ nhận lấy, nhưng không ăn, "Nó nói Cố Nại muốn ra nước ngoài, đi hơn mười ngày mới về, nước ngoài xa không?"

"Nói xa... thật ra cũng không xa, đi bộ đại khái phải đi vài năm mới đến, đi máy bay chỉ một ngày là đến." Thấy Nam Vinh Kỳ bối rối, Thư Viễn Sâm vội vàng nói, "Anh cũng đừng nghĩ đến muốn đi nước ngoài, anh đến một thân phận cũng không có, đừng nói máy bay, tàu hỏa cũng không đi được."

Nam Vinh Kỳ cúi đầu, cảm thấy nhân sinh thật gian nan.

"Không sao đâu, bây giờ anh quan trọng nhất là phải học thật tốt, mỗi ngày đều phải tiến bộ, tôi sẽ nghĩ biện pháp cho anh một thân phận, chờ cậu ấy về nước... Anh vẫn còn rất nhiều cơ hội để thấy cậu ấy.

"Viễn Sâm nói có lý." Đối với Thư Viễn Sâm, Nam Vinh Kỳ luôn tin tưởng không nghi ngờ, đem dâu tây cho vào miệng, một bên say sưa ăn ngon lành, gật đầu, một bên lại gian nan ghép vần.

Thư Viễn Sâm phát hiện, người này thông minh, lợi lại, lớn lên đẹp trai, nhưng cũng có nhiều khuyết điểm người khác không biết, tỷ như chứng mù mặt, chứng sợ bị giam cầm, ăn nhiều, còn có chút ngốc bẩm sinh.

Cho nên nói, sách sử cái gì đó, không thể tin hoàn toàn.

Sau đó nửa tháng, Nam Vinh Kỳ quả nhiên học tập thật tốt, mỗi ngày đều tiến bộ hơn, mỗi ngày buổi sáng đọc sách, buổi chiều xem ti vi, buổi tối nghe Thư Viễn Sâm "giảng bài", đối với thế giới ba ngàn năm sau, cũng tám chín phần hiểu rõ.

Nam Vinh Kỳ thật sự rất mệt, cả đời này anh chưa từng xem qua nhiều sách như thế.

Còn vấn đề thân phận, Nam Vinh Kỳ không có giấy khai sinh, cũng không có huyết thống thân thuộc, có chút phiền phức, may là thành phố C vẫn cho làm hộ khẩu tạm trú, Thư Viễn Sâm liền lái xe đưa Nam Vinh Kỳ tới thành phố C, làm hộ khẩu, thuận tiện làm luôn chứng minh thư.

Chỗ làm chứng minh thư rất chậm, Thư Viễn Sâm tốn không ít tiền, phải hủy bỏ không ít việc.

"Bắt đầu từ hôm nay, anh chính là một người có thân phận! Đây, tặng anh chút quà."

Nhìn chằm chằm quyển Bách Khoa Toàn Thư trong tay Thư Viễn Sâm, mặt Nam Vinh Kỳ có chút cứng ngắc.

"Ha ha ha ha, trêu anh thôi, cái này cho anh." Thư Viễn Sâm đưa anh một chiếc điện thoại mới, đơn giản nhưng đẹp mắt. "Sim thẻ tôi đều sắp xếp rồi, tôi cũng lập tài khoản Wechat cho anh nữa."

Nam Vinh Kỳ nhận lấy điện thoại, cười với anh, khóe mắt cong cong, nụ cười như gió xuân ấm áp, "Cảm ơn."

"Khách khí với tôi cái gì..." Thư Viễn Sâm có chút không dễ chịu, "Anh chậm rãi nghiên cứu, tôi đi tắm... Đúng rồi, anh còn nhớ số điện thoại của tôi chứ?"

"138********" Số điện thoại của anh, Nam Vinh Kỳ thuộc nằm lòng.

Nhìn Thư Viễn Sâm vào phòng tắm, Nam Vinh Kỳ lấy điện thoại ra, trước tiên vào Weibo.

Nhờ có Úc Vũ Hủy, cả ngày ghé vào lỗ tai anh nói đến Weibo, anh cũng biết một chút.

"Cố Nại, chúc ngủ ngon..." Nam Vinh Kỳ tuy đã có thể thành thục ghép vần, nhưng đối với gõ chữ vẫn thấy hơi lạ, dùng ngón tay chậm rì rì gõ vào điện thoại, tốc độ như một ông cụ 60 tuổi.

Cố Nại chúc ngủ ngon là ID Weibo của Cố Nại, Nam Vinh Kỳ định theo dõi, lại phát hiện bản thân không có tài khoản Weibo.

"Số điện thoại..." Nam Vinh Kỳ đứng dậy, đi tới cửa phòng tắm, nhẹ nhàng gõ cửa, "Viễn Sâm, số điện thoại của tôi là gì?"

Nam Vinh Kỳ nghe được một chuỗi âm thanh, cửa được mở ra, Thư Viễn Sâm cuốn một cái khăn tắm, bên trên để trần, vì không vận động nhiều, toàn thân không có chút cơ bắp nào, thoạt nhìn rất mềm, "Anh muốn làm gì?"

"Đăng ký Weibo, tôi muốn theo dõi Cố Nại"

Mắt Thư Viễn Sâm tối lại, anh né tầm mắt của Nam Vinh Kỳ, cầm lấy điện thoại giúp anh đăng ký Weibo.

"Anh muốn để tên là gì?"

"Hả?" Nam Vinh Kỳ đầu tiên là sững sờ, rồi lập tức phản ứng lại, anh ấy là đang hỏi tên tài khoản, "Thì gọi là Nam Vinh Kỳ."

Rất may mắn, tên này vẫn chưa được dùng.

"Được rồi."

Thấy Nam Vinh Kỳ hài lòng nhận lấy điện thoại, Thư Viễn Sâm không nhịn được nói, "Anh cũng học rất tốt, mỗi ngày đều tiến bộ, nửa tháng trước sủi cảo cũng không biết là cái gì, giờ đã có Weibo, tôi xem anh chính là bị Úc Vũ Hủy lây bệnh, chỉ toàn theo đuổi ngôi sao lớn."

Nam Vinh Kỳ cũng không thể phủ nhận, anh và Úc Vũ Hủy giờ đây, đúng là cùng theo đuổi một người.

Chờ Úc Vũ Hủy làm bài tập xong, anh còn muốn đi hỏi về lịch trình của Cố Nại một chút, không biết có thể đến thành phố B không, chứng minh thư chưa làm xong, cũng không thể đi tàu hỏa...

Đây chính là khuyết điểm của thời hiện đại, giao thông quá phát triển, Cố Nại làm ca sĩ, phải bôn ba khắp nơi.

Nam Vinh Kỳ rất thích một bài thơ.

"Tòng tiền đích nhật sắc biến đắc mạn

Xa, mã, bưu kiện đô mạn

Nhất sinh chích cú ái nhất cá nhân."*

Vì thế, Nam Vinh Kỳ lần đầu tiên đăng lên Weibo.

"Trước giờ chưa từng có gì.

Ngay cả bạn bè cũng không có.

Người ngươi không thể rời bỏ, chỉ có ta."

_________________________

Tác giả: Tướng quân thật ngầu lòi nha!!

__________________________

Chú thích:

- Dịch nghĩa thơ:

"Khi sắc trời dần tối,

Chiến mã cũng chậm lại.

Một đời chỉ yêu một người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net