Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Diệu Quang chưa từng tha thiết mong chờ ai đó như vậy.

Tướng quân nói xiêm y hắn không chỉnh tề, leo tường thay y phục rồi sẽ trở lại.

Tôn Diệu Quang trong lúc chờ hắn thay y phục, lại dặn dò hạ nhân nhanh chóng chuẩn bị một bàn điểm tâm sáng phong phú, sau đó liền ngồi đợi.

Một nén nhang trôi qua...

Nửa canh giờ trôi qua...

Đồ ăn sáng đều đã đưa lên bàn, nhưng Nam Vinh Kỳ vẫn không thấy động tĩnh

"Điện hạ... Điểm tâm đều đã nguội..."

Dù sao cũng là mùa đông, trong phòng dù ấm áp thế nào đi nữa, cơm nước cũng lạnh đi rất nhanh.

"Nguội còn ăn làm sao được!" Tôn Diệu Quang nhấc bàn, nước bị đổ, chảy lênh láng, y tức giận đỏ mắt, nhưng y thậm chí còn thương tâm hơn, chân tâm của y, mà Nam Vinh Kỳ lại không hề cảm kích.

Quát hết đám hạ nhân đi, Tôn Diệu Quang một mình ngồi trong phòng đợi rất lâu, dần cũng hết giận, cũng minh bạch.

Nếu như đổi lại là y, có người lần đầu nhìn thấy y liền nói một câu vớ vẩn, sáng sớm thì nhìn trộm y, không chỉ không nhận sai, lại còn muốn y đến cùng ăn điểm tâm, y đương nhiên sẽ không đến.

Không trách Nam Vinh Kỳ được, đều là lỗi của y.

___________________________

"Đi một chút, chúng ta đi theo!" Úc Vũ Hủy lôi kéo Nam Vinh Kỳ đi về phía trước, Nam Vinh Kỳ chần chừ bước.

"Làm sao vậy? Một lát nữa cậu ấy sẽ lên xe rồi!"

Có chút thẹn thùng, "Xung quanh đều là nữ. Cô xem, tôi ... tôi sao có thể chen lên các cô ấy được."

Úc Vũ Hủy giơ camera trong tay, "Đây chính là giấy thông hành."

Cô kéo theo Nam Vinh Kỳ đi về phía trước, lấy điện thoại điên cuồng chụp ảnh, fan hâm mộ quả nhiên nhường đường cho cô.

Văn hóa của fan hâm mộ cũng thật uyên thâm.

Đây là lần Nam Vinh Kỳ đến gần cậu nhất, chỉ cần đưa tay ra là có thể đụng tới cậu.

"Sao anh lại về thành phố B a? Có hoạt động sao?"

"Cố Nại, hôm nay anh thật đẹp trai a!!"

"Nại Nại không nóng sao? Ha ha, mặc dày như vậy."

Câu hỏi của fan, Cố Nại rất ít khi trả lời, nhưng vẫn có thể khiến cho fan không biết mệt mỏi, vừa chụp ảnh vừa hỏi.

Nam Vinh Kỳ mặc áo Polo trắng, chen chúc trong đám người, anh không chụp ảnh, cũng không nói, cứ như vậy từ từ đi theo Cố Nại.

Hôm nay vốn là thứ bảy, lộ trình của Cố Nại cũng không quá sớm, người tới đón nhiều vô cùng, chen chúc chen chúc, đâu đâu cũng có, nhìn vào cũng phải có ít nhất hai, ba trăm người, sân bay phải phái đến hơn 10 người bảo vệ ổn định lại mọi người, vì quá nhiều người, Cố Nại đi cực kỳ chậm.

Bất quá, nếu để ý vẻ mặt cậu một chút, sẽ thấy cậu khi thì mím môi, khi thì chu môi, lại mặc thêm một thân tây trang, ngay cả fan hâm mộ cũng nhìn ra được tâm tình cậu, nên càng lớn gan chen chúc lên.

Khi sắp ra khỏi sân bay, Cố Nại bỗng dừng lại, quay về Nam Vinh Kỳ phía bên trái, nói, "Buổi diễn ngày đó, cảm ơn anh."

"Aaaaaaaaa –" Không chờ Nam Vinh Kỳ có phản ứng, fan hâm mộ đã hưng phấn hét lên.

Kỳ thực Nam Vinh Kỳ cũng vô cùng hưng phấn, nhìn vành tai mỏng ửng hồng có thể nhận ra, nhưng dù thế nào anh cũng không thể lớn tiếng rít gào như mấy cô gái kia được.

Do dự một lúc, anh vẫn lấy hộp gỗ trong túi Úc Vũ Hủy ra, đưa cho Cố Nại, "Tặng em này."

Anh trực tiếp đưa hộp gỗ ngang qua người bảo tiêu, nhét vào tay Cố Nại, như thể không cho phép cậu cự tuyệt.

Bình thường ở sân bay, cũng không thiếu fan hâm mộ tặng đồ cho cậu, đồ vật đắt tiền xa xỉ cũng có, vài thứ đồ chơi nhỏ được làm thủ công cũng có, fan rất có tâm, Cố Nại trừ vật quá mức đắt tiền, đều sẽ nhận lấy.

Người này...

Cố Nại cong khóe miệng, "Cảm ơn."

Chờ Cố Nại lên xe, đoàn người cũng túm năm tụm ba tản đi, mà Nam Vinh Kỳ lại trở thành đề tài bàn luận của các cô.

Lúc này, Thư Viễn Sâm mới đi lại đây, "Xong rồi?"

"Ừ, chúng ta về thôi."

Úc vũ Hủy cúi đầu nhìn mấy bức ảnh mình chụp, hỏi Nam Vinh Kỳ, "Anh đưa cố Nại cái gì a? Thần thần bí bí."

"Anh tặng đồ cho cậu ta, sao không nói với tôi?"

Thấy hai người nghi hoặc, Nam Vinh Kỳ nở nụ cười, lông mi cùng khóe mắt đều hơi rủ xuống, "Là số điện thoại và tên Weibo của tôi."

"Cái gì?"

"Cái gì a!?"

...

Xe vừa chạy khỏi sân bay, Cố Nại liền không thể chờ hơn được nữa mà mở hộp gỗ.

Người đại diện cùng hai trợ lý đều dán mắt vào hộp gỗ, các cô rất tò mò, sau viên ngọc trị giá 20 triệu, vị fan hâm mộ này sẽ đưa cái gì?

Cố Nại từ từ mở hộp ra, ngây ngẩn cả người.

"V**! Lần đầu tiên tôi thấy có người tặng cả thỏi vàng."

"Đây không phải thỏi vàng... Có lẽ là gạch vàng đi..."

Tặng cả thỏi vàng tuy rất thái quá, nhưng có giẫm vào vết xe đổ, Cố Nại cũng không quá kinh ngạc, cái cậu quan tâm hơn cả là bên dưới thỏi vàng có một mảnh giấy trắng.

Mở tờ giấy ra, bên trên được viết bằng bút chì.

Số điện thoại và tên Weibo.

Cố Nại không chút suy nghĩ liền lấy điện thoại ra, tên Weibo người kia là Nam Vinh Kỳ, ảnh đại diện vẫn là hình vẽ chân dung xám xịt cho người mới dùng.

Thật sự có cá tính.

Cố Nại không thể không nói cậu rất có hứng thú với người hâm mộ ra tay hào phóng này.

...

Trên đường về nhà, Nam Vinh Kỳ liên tục nhìn chằm chằm vào điện thoại.

"Anh đừng nằm mơ! Cố Nại làm sao có khả năng kết bạn với anh!?"

"Úc Vũ Hủy, nói chuyện cẩn thận, cháu có biết lễ phép hay không!?" Thư Viễn Sâm răn dạy cháu ngoại, đồng thời cũng cho rằng cách nghĩ của Nam Vinh Kỳ thật kỳ lạ, nhưng anh cũng không nói thẳng ra.

Nam Vinh Kỳ không để ý tới Úc Vũ Hủy, anh tin chắc rằng Cố Nại sẽ kết bạn với anh.

Nếu không, anh sẽ tức điên lên mất.

Nam Vinh Kỳ vẫn không biết diễn tả cảm xúc của mình, ba ngàn năm trước là Tôn Diệu Quang theo đuổi anh, mà hiện tại, anh cũng cố học theo Tôn Diệu Quang, nhưng cũng không cách nào được như vậy...

Tính cách hai người không giống nhau.

Keng –

Điện thoại Nam Vinh Kỳ vừa vang lên, ba người trong xe run lên.

"Không thể nào....."

Nam Vinh Kỳ mở ra nhìn, là một Weibo tên "GN Đích Nhân"*, ảnh đại diện là một nhân vật hoạt hình, anh cười, "Có thể chứ."

"Mịa nó..." Úc Vũ Hủy hết chỗ nói rồi, như vậy cũng có thể, "Cho tôi nhìn một chút!"

Nam Vinh Kỳ nhanh chóng ấn nút tắt, tùy ý ném ra hàng sau, để Úc Vũ Hủy lấy điện thoại.

Lấy được điện thoại, Úc Vũ Hủy lần thứ hai thô tục nói, "Đồ chết tiệt! Anh còn đặt mật khẩu!"

Thư Viên Sâm không kìm được, liếc mắt nhìn anh, hết sức kinh ngạc với sự trưởng thành của Nam Vinh Kỳ.

Nam Vinh Kỳ vỗ vỗ vai anh, "Nhìn đường đi."

Không chỉ học được cách cài mật khẩu, còn học được phải tuân thủ luật giao thông.

Trong nội tâm Thư viễn Sâm dâng lên một tia cay đắng, có lẽ chỉ sau một tuần nữa, hay ngay ngày mai, Nam Vinh Kỳ sẽ trở nên tự lập.

Anh cũng không có ý gì xấu, cũng sẽ không ngăn cản Nam Vinh Kỳ.

Chỉ là có chút không nỡ.

Không giải được mật khẩu, Úc Vũ Hủy tắt điện thoại đi rồi trả lại, "Đồ quỷ hẹp hòi."

Nam Vinh Kỳ tâm tình vô cùng tốt, cũng không giận Úc Vũ Hủy, mở điện thoại ra nhìn giao diện trò chuyện.

"Thư Viễn Sâm, tôi nên nói với em ấy cái gì?" Không ngại học hỏi.

Úc Vũ Hủy cướp lời đáp, "Nói, Cố Nại, tôi yêu em!"

Nam Vinh Kỳ chăm chú suy nghĩ, "Có phải đường đột quá không?"

"Đừng nghe nó... Anh gửi một cái icon, nhãn dán gì đi, trò chuyện trên internet đều vậy."

"Được."

Nam Vinh Kỳ: "Khuôn mặt tươi cười."

Nhận lại được icon sờ sờ mũi của Cố Nại, đây là ý gì?

Chê cười gì anh sao?

"Ai nha! Anh nhắn cái gì đấy a?" Úc Vũ Hủy đưa cổ lên nhìn về phía trước, gấp đến độ muốn trồng cây chuối.

"Cái này không đúng sao? Không phải bắt đầu nói chuyện thì nên nhắn cái này?"

"Tôi thật sự say rồi, cái này còn không bằng một câu 'Cố Nại, tôi yêu em'."

Được rồi.

Nam Vinh Kỳ chậm rì rì đưa tay gõ chữ trên bàn phím.

Nam Vinh Kỳ: "Cố Nại, tôi yêu em."

Thư Viễn Sâm lắc đầu một cái, xem ra Nam Vinh Kỳ vẫn chưa hòa nhập được vào thế giới này.

Dưới sự giúp đỡ của hai quân sư, Nam Vinh Kỳ tiếp tục nhắn.

Cố Nại cầm điện thoại, không biết nên nói cái gì, cậu thật sự không hiểu icon mặt cười là sao, "tôi yêu em" là hàm ý gì?

Là ý muốn có quan hệ với cậu?

Vừa vặn đến khách sạn, cậu cất điện thoại rồi xuống xe.

Chậm chạp không nhận được trả lời, Nam Vinh Kỳ có chút hoảng, "Tại sao em ấy không để ý tới tôi nữa?"

Thư Viễn Sâm thầm nghĩ, để ý đến anh mới kỳ quái, nhưng ngoài miệng vẫn động viên anh, "Cậu ấy có công việc bận rộn như vậy, làm sao có thời gian liên tục nhìn chằm chằm vào điện thoại mà trả lời anh?"

Nam Vinh Kỳ không thể làm gì hơn là đợi chờ.

Từ lúc hoàng hôn cho đến tối.

"Ăn cơm Vũ Hủy, đến thư phòng gọi Vinh Kỳ ra ăn cơm."

Ngồi trên salon xem ti vi, Úc Vũ Hủy lườm một cái, "Cậu gọi đi."

Thư Viễn sâm đẩy cửa phòng ra, Nam Vinh Kỳđang nằm trên giường đưa điện thoại lên xem, màn hình vẫn để ở giao diện trò chuyện.

"Viễn Sâm, tại sao em ấy không để ý đến tôi nữa...?"

Từ ngữ khí, đến vẻ mặt, Thư Viễn Sâm đều cảm thấy anh rất đáng thương.

Lúc trước cùng nói với Nam Vinh Kỳ về chuyện của ba ngàn năm trước, mặc dù trong miệng Nam Vinh Kỳ, Tôn Diệu Quang rất tốt đẹp, nhưng Thư Viễn Sâm vẫn có thể nghe ra, Tôn thiên tử, người thống nhất bốn quốc gia, thực chất là một người cực kỳ thất thường, thích thứ gì, thì phải lấy thứ đó bằng được, mà y xác thực cũng đã có được Nam Vinh Kỳ, có được giang sơn. Khi biết bản thân bị Diêu Cơ hạ độc, không còn sống được lâu, Tôn Diệu Quang nghĩ đến Nam Vinh Kỳ đầu tiên, y quyết không cho phép Nam Vinh Kỳ yêu người khác sau khi y chết, vì lẽ đó mà trong thời gian ngắn ngủi, đã tiêu tốn rất nhiều nhân lực đào mộ cổ, tìm kiếm báu vật Tỏa hồn châu, chế tạo áo ngọc vòng vàng. Thư Viễn Sâm cảm thấy, y làm như vậy, thật không khác nào muốn chôn Nam Vinh Kỳ theo cùng mình.

Không, là chôn sống.

Nghĩ đến chứng sợ bị giam cầm của Nam Vinh Kỳ, Thư Viễn Sâm quả thực không thể nào tưởng tượng được quãng thời gian Nam Vinh Kỳ phải chờ trong quan tài.

Đã vậy còn một mực khăng khăng muốn đi tìm Tôn Diệu Quang sau khi đầu thai tái thế, Thư Viễn Sâm không thể hiểu nổi. Lúc mở miệng, anh không khỏi có chút thẳng thắn, "Không để ý đến anh thì thôi, cậu ta hiện giờ cũng đã quên anh, anh việc gì phải chấp nhất như vậy chứ, nói không chừng cậu ta đã có bạn gái."

Nam Vinh Kỳ nở nụ cười, trong con ngươi màu hổ phách là một mảnh gió êm sóng lặng, "Ăn cơm đi."

Thư Viễn Sâm biết anh không tin, cũng không buồn quan tâm.

Cơm tối Thư Viễn Sâm làm cá chua cay, mùi vị đặc biệt khiến Nam Vinh Kỳ rất thích, ăn liên tiếp ba bát cơm.

"Ồ —" Úc Vũ Hủy vừa định nói gì đó, lại nhận được cuộc gọi từ bạn học, "Đi ăn, đi chợ đêm hả? Nhưng tớ ăn rồi... Ừ, cậu mời? Làm gì mà tích cực vậy... Được rồi được rồi, tớ hiểu, hôm nay chợ đêm có biểu diễn gì sao? Được, vậy tớ đi!"

Để điện thoại xuống, Úc Vũ Hủy hưng phấn nói, "Chúng ta ăn cơm xong đi chợ đêm đi! Cậu biết ca sĩ của quán bar Banana thành phố B không? Hôm nay biểu diễn ở chợ đêm! Cháu thích anh ấy!"

Nam Vinh Kỳ hỏi, "Không phải cô thích Cố Nại a?"

"Đó là hai chuyện khác nhau, tôi nói, người đó chỉ là một ca sĩ nhỏ thôi, chỉ hát ở quán bar đó, ngay cả công ty âm nhạc muốn anh ta ký hợp đồng, anh ta cũng không ký, không muốn trở nên nổi tiếng, có phải là rất ngầu không?"

"Sao cháu lại biết rõ như vậy!" Thư Viễn Sâm trừng mắt nhìn cô.

Úc Vũ Hủy oan ức, cô dùng ngữ khí oán giận nói, "Cháu nghe bạn học nói, cậu lại không cho cháu đi bar... Cậu ~ lần này anh ấy biểu diễn ở chợ đêm, cháu có thể đi chứ?"

Thư Viễn Sâm nghĩ, ra ngoài đi dạo cũng tốt, Nam Vinh Kỳ sẽ không nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại nữa, "Được rồi, nhưng cậu phải đi cùng cháu, ai biết người bạn học đó là nam hay nữ, Vinh Kỳ cùng đi chứ?"

Nam Vinh Kỳ kỳ thực không muốn đi, vì thế anh không trả lời.

"Đi thôi, nếu không tôi sẽ phải đi với hai đứa kia, sẽ rất nhàm chán."

"Đi thôi đi thôi! Ở trong nhà đợi thì được gì a!?"

Nam Vinh Kỳ nhìn hai người bọn họ, khẽ vuốt cằm.

Thành phố B có biệt danh là "Bất Dạ Thành"** , chợ đêm càng náo nhiệt hơn, ngoại trừ nhiều quán nhỏ bán đủ loại thức ăn, còn có hàng bán đồ chơi, ốp điện thoại, bật lửa, thắt lưng, nơi này không thiếu gì cả, xung quanh có rất nhiều phương tiện giải trí như thuyền hải tặc, máy bay, quay ngựa gỗ... Chính vì ở đây người đông vô cùng, nên thường sẽ có các nhóm nhạc hoặc ca sĩ đến đây biểu diễn.

"Cậu mặc như thế làm gì?" Người đại diện bất đắc dĩ nhìn Cố Nại mặc quần thể thao, nhìn như một ông già.

Cố Nại quay về phía gương chỉnh tóc giả một chút, "Tôi đi chợ đêm a, không phải chợ đêm sẽ có mấy nhóm nhạc biễu diễn sao? Tôi đi xem."

Người đại diện lập tức than thở, "Nếu cậu muốn thì mai chúng ta đến quán bar xem, chợ đêm nhiều người như vậy, nếu cậu bị nhận ra thì làm sao a!? Đều có thể đè chết cậu!"

"Nhiều người hỗn độn, lại càng không dễ bị phát hiện, thế nào, có nhìn ra được không?"

Không thể không nói, Cố Nại ngụy trang rất tốt, nếu không nhìn kỹ, sẽ tưởng đó là một ông già tóc bạc.

Nhưng mà, "Cậu nhìn thế này cũng quá rõ ràng, buổi tối còn có thể đeo kính râm sao...?"

Cố Nại lấy từ trong ngăn kéo ra một cái khẩu trang, đeo lên mặt, chỉ để sót lại đôi mắt

"Thế nào?"

"Như vậy còn được..."

Nghe ngữ khí người đại diện còn có chút do dự, Cố Nại hơi cong lưng, đi hai bước, xem bóng lưng đó chính là một người lớn tuổi vóc dáng gậy gò.

"Có thể!" Người đại diện không nhịn được gật đầu, xem ra cũng đến lúc nên suy tính hướng về ngành diễn xuất rồi.

____________________________

Tác giả có lời muốn nói...

Nam tướng quân: Nói yêu ta nhé???

____________________________

Chú thích:

*GN Đích Nhân: phiên âm tên Cố Nại là Gu Nai, viết tắt là GN.

**Bất Dạ Thành: hành phố không có ban đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net