Tình cảm của tác giả đối với nhân vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Ưng đến với tôi vào một ngày mưa... Khi tôi phóng tầm mắt ra cửa sổ lớn, cái không khí âm u đầy mùi ẩm mốc đã đem tâm tư của tôi treo ngược trên những giọt nước từ trên trời rơi xuống.

Dáng vẻ cố mạnh mẽ và ánh mắt chất chứa bi thương của anh là sức quyến rũ ma mị đối với tôi. Thật ra, nếu bạn ở bên một nam nhân thất tình hoặc đang trải qua biến cố của đời người, nhìn thấy anh ấy chật vất trưởng thành và cố gồng mình để mạnh mẽ hơn, nhìn thấy anh ấy chẳng thể làm gì khác ngoài việc tự ép mình đau đớn cực hạn để từ đó nặn ra một cái lý do mạnh mẽ bất diệt. Lúc đó bạn mới muốn ôm chầm lấy anh ta, muốn bảo vệ anh ta. Muốn thì thầm bên tai anh ta mỗi đêm mà nài nỉ:

"Anh mệt rồi, mau ngủ đi thôi."

Tôi mang cảm giác khao khát che chở cho người muốn bảo vệ lý tưởng và những gì anh ấy cho là quan trọng mà gửi gắm vào Hiểu Lạc.

Về phía Triệu Thập Lang, ban đầu tôi chỉ muốn cho anh ta là một cái cớ... Nhưng sau đó tôi cảm thấy quả thật anh ta chỉ có lỗi ở việc lỡ tay bắn chết một người quá quan trọng với một người khác... Triệu Thập Lang dần dần mắc hội chứng Stockholm ( nạn nhân bị giam giữ bắt đầu phát sinh tình cảm với người bắt cóc), càng muốn gần gũi với Trình Ưng như thiêu thân lao vào lửa. Tự đem mình đến cho anh ta chà đạp và khinh thường, dùng đau đớn của thể xác để chuộc lỗi, dùng bi thương của tâm hồn để gột rửa...

Tôi tin rằng có rất nhiều người giống như Triệu Thập Lang, chấp nhận đau thương để thuyết phục mình vẫn đang được quan tâm, đang được chú ý, còn chút giá trị gì đó trong mắt người mình đang hướng về... Tạm thời tôi vẫn để cho anh ta mù quáng cống hiến cơ thể và tình cảm cho Trình Ưng giày vò, vì án văn SM đích thực cần một mqh như thế =)))

Hi vọng án văn này sẽ khiến cho bạn đọc đi từ đau đớn day dứt đến vui vẻ bình yên...

P/s: Ảnh bìa tác giả mượn nguồn trên Pinterest, cảm thấy rất hợp với cái tên, có nhiều cái ấn định cảm tính không thể lý giải được. Cảm thấy dù là Chu Mộc - Trình Ưng hay Trình Ưng - Hiểu Lạc cũng cần một cái khoảnh khắc bình yên như thế... Cùng nhau nằm trên giường, nghe một đoạn nhạc yên bình, rồi cứ thế ôm lấy hơi ấm của nhau mà ngủ mất... 

Truyện này vẫn là H văn thôi, nên ai chú trọng tình tiết đánh đấm hoặc cao trào gì đó thì xin cáo từ... 

Tối nay post chương đầu tiên nhé quý đồng dzam... 

Ấp ủ mãi mới được ra truyện mới :)))

Virusbdsm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net