Chương 31->35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ra chuyện xấu mặt một lần, còn lần này...

Tianya lắc lắc đầu, không nên nghĩ về những chuyện mơ hồ này nữa. Cầm lấy trên bàn điện thoại trên bàn Mop, nếu bây giờ cậu ta đã ngủ say như thế, vậy chắc sẽ không đến công ty kịp giờ rồi. Có lẽ mình nên gọi cho nhân viên của cậu ấy một tiếng mới được.

==========================

Sau đây là mười điều thú vị về đại gia Google nhà mình mà Cá vô tình đọc được trên mạng, sẵn tiện chia sẻ với mọi người luôn nè ^^

1. Google ước tính mỗi một quảng cáo trên trang chủ của họ có giá tới 10 triệu USD, tuy nhiên khoảng trắng dưới thanh tìm kiếm không được phép hiển thị quảng cáo.

2. Tên gọi Google xuất phát từ một lỗi chính tả. Từ chính xác mà hai nhà sáng lập Larry Page và Sergey Brin định đặt tên website là Googol (thuật ngữ toán học chỉ số có chữ số 1 đứng trước 100 chữ số 0 phía sau). Google muốn dùng thuật ngữ đó để thể hiện mục tiêu sắp xếp lượng thông tin khổng lồ trên thế giới web.

3. Google Doodle – những biến tấu vui nhộn trên logo của Google trong các dịp đặc biệt – ra đời từ năm 1998 nhằm chào mừng lễ hội Burning Man.

4. Google không sử dụng máy xén để cắt dọn cỏ. Năm 2009, họ thuê 200 con dê làm nhiệm vụ ăn cỏ ở trụ sở chính.

5. Trang chủ Google hiện được phát triển với hơn 80 ngôn ngữ khác nhau. Trong trường hợp người ngoài trái đất đến hành tinh, họ có thể "tra cứu" bằng ngôn ngữ Klington của phim Star Strek.

6. Google sở hữu hẳn một con khủng long riêng tên là Stan. Bộ xương hóa thạch của loài T-Rex này được đặt tại trụ sở ở California (Mỹ).

7. Yahoo từ chối cơ hội mua lại Google với giá chỉ có 1 triệu USD vào năm 1997. Ngày nay, Google là công ty trị giá 200 tỷ USD còn Yahoo là 20 tỷ USD.

8. Google gia nhập Twitter với thông điệp đầu tiên là: "I'm 01100110 01100101 01100101 01101100 01101001 01101110 01100111 00100000 01101100 01110101 01100011 01101011 01111001 00001010″. Một số chuyên gia giải mã rằng thông điệp có nghĩa: "I'm feeling lucky" (Tôi cảm thấy may mắn) – một nút chức năng trên trang chủ Google.

9. Nút bấm "I'm feeling lucky" tiêu tốn của Google 100 triệu USD mỗi năm vì làm thâm hụt doanh thu quảng cáo.

10. Google có hơn 1 triệu máy chủ, chiếm khoảng 2% tổng số server trên toàn cầu. Chúng nhận và xử lý hơn 1 tỷ lệnh tìm kiếm mỗi ngày.

Chương 34

"Oa ha ha ha..." Ăn no, ngủ ngon...

NetEase lười biếng mở mắt, nhìn đồng hồ: 11.45 am.

Chết, đã giờ này rồi sao...? Mà thôi, bên công ty hẳn là không có vấn đề gì đi, đây cũng không phải lần đầu tiên nghỉ làm, cùng lắm là bị bọn kia giễu cợt một trận thôi...

Thoả mãn ôm lấy cục cưng còn say ngủ đang cuộn tròn trong lòng mình, NetEase cảm thấy hạnh phúc như một đoá hoa nhỏ...

"Đang nghĩ gì vậy, cười đần cả mặt ra...."

NetEase cúi đầu, nhìn Sina vừa tỉnh giấc: "Bị em bắt gặp rồi... ha ha..."

Đồ mê trai... Sina chợt rùng mình. Rốt cuộc là mình bị gì mà lại hành động ngu ngốc như vậy hả trời...? Bây giờ vẫn đang bị tên vô lại này ôm chặt cứng này, đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra...?

"Mấy giờ rồi?" Sina cố gắng ngồi dậy.

"Mười một giờ sáng."

"Gì cơ? !"

Nếu cánh tay NetEase không giữ chặt trên lưng Sina thì, uây, Sina đã sớm nhảy dựng lên mà mặc quần áo rồi phắn nhanh đến công ty rồi.

"Em gấp cái gì chứ, đến công ty trễ như thế cũng chả có ích gì. Để ngày mai giải thích với nhân viên là được rồi."

"Ngày mai? !" Sina giãy dụa không thành công, chỉ còn cách sử dụng ánh mắt để công kích, "Gì mà ngày mai! Vậy còn chiều nay đâu, bị anh ăn luôn rồi hả?"

NetEase lại cười gian: "Đúng vậy Sina, đúng là bị anh "ăn" đó..." Nói nói, tay lại bắt đầu không an phận.

Sina thầm mắng mình một vạn lần mãi không thôi. Vì sao lần nào cũng bị gã tìm ra chỗ hở, mà tên vô lại này đang định làm cái gì vậy nè? !

Vừa đè Sina xuống, NetEase đột nhiên dừng lại. Sina thấy kì lạ, không nghĩ NetEase lại nói với cậu một câu, khiến cậu suýt lên tăng xông mà chết.

"Này, Sina, em không đói bụng sao? Mình đi ăn trưa trước đi."

Góc phố được cơn mưa gột rửa trở nên mát mẻ sáng trong, lá cây hai bên đường cũng rực rỡ như mới. Trên đường, người qua lại như thoi đưa, vội vã lướt qua nhau, chỉ có một cậu nhỏ rì rì như ốc sên lẫn trong số đó, bị cặp mắt siêu tốt của NetEase phát hiện.

Nghe được có người gọi tên mình, Baidu vô cùng chậm chạp dừng lại, chậm chạp quay đầu.

NetEase và Sina bước nhanh đến phía trước. NetEase vỗ vai Baidu còn đang ù ù cạc cạc, bắt chuyện: "Ăn gì chưa?"

Sina xỉu. Có phải cha nội này đã bị thần đói nhập vào rồi không vậy?!

Baidu lắc đầu, NetEase rất sảng khoái: "Anh mời, đi ăn thôi!"

.

.

.

"Nhà cậu đâu phải đi đường này đâu Baidu, sao lại long nhong đến đây thế?" Sina thuận miệng hỏi.

"À, đêm qua em ở nhà của Google."

? !

Sina khẽ "À" một tiếng, NetEase ho khan, quay phắt lại nhìn đường cái, rồi cố nhịn cười mà hỏi tiếp: "Í... í... Goo... À thôi, đêm qua ngủ ngon không?"

"Cũng được."

Sina nhìn mặt Baidu. Vành mắt thâm quần rõ như vậy mà cậu còn không biết xấu hổ nói "Cũng được" à? Bị trừng mãi, Baidu chịu không nổi, đành thú nhận: "Thật ra... Cũng có chút không ổn, cho nên ngủ không được ngon cho lắm."

"Không ổn?"

"Ừm. Cảm giác cứ như bị người ta nhìn hoài ấy."

"Phụt ──" NetEase phun ra hết cà phê trong miệng, nhưng hưng phấn cùng vui vẻ trong gã vẫn không hề giảm đi. Google à... chắc là khó chịu muốn chết đi, cảm giác con mồi nằm ngay bên miệng mà không ăn được hẳn là khổ hết sức khổ nhỉ... Với tư cách là bạn, anh đồng cảm với chú. Với tư cách là tiểu công, anh khinh bỉ chú!

Sina lẳng lặng nhìn về phía NetEase, không cầm lòng lấy khăn lau miệng giúp gã. Baidu cũng chẳng để ý tới nguyên nhân khiến NetEase phun cà phê, chỉ lo cắm mặt ăn uống. Thức dậy trễ, lại còn bỏ qua lời ngăn cản của Google mà chạy đến đây, cho nên bây giờ cậu nhà đói bụng lắm lắm.

"Vậy chút nữa tính làm gì?" Sina hỏi Baidu.

"Đương nhiên là về công ty rồi. Nghỉ làm hết nửa buổi sáng rồi...." Baidu ăn xong, "Cảm ơn hai người nhé, em đi trước đây."

"..." NetEase nhìn bóng dáng vội vã của Baidu, đảo mắt một cái, chẳng biết nghĩ gì mà cười rộ lên.

"NetEase." Sina gọi gã.

"Hả?"

"Anh còn biết đáp lại nữa à? ! Nhìn anh cứ như bị hút hồn đi mất nơi đâu ấy !" Sina triệt để bạo phát.

"Ha ha..." NetEase buồn cười, "Yên nào, anh chỉ chợt nghĩ đến một chuyện rất chuyện thú vị mà thôi."

"Chuyện gì thú vị như vậy, nói nghe cái coi..."

"Muốn nghe thật hả?" NetEase nhướng mày.

"Nói mau!"

"Có điều kiện nha ~~ chi bằng bây giờ chúng mình quay về nhà em rồi từ từ hãy nói ~~ "

Sắc mặt Sina thay đổi cái roẹt: lại bị thằng chả đùa giỡn nữa rồi!

.

.

"Vậy là anh vẫn chưa xôi thịt được gì hết đúng không..." Myfreshnet co cụm trên sô pha trong phòng làm việc của Google, vẻ mặt bi thương.

Google im lặng một cách hiếm thấy. Ai bảo tối hôm qua cậu nhà Baidu vừa nghe đến việc hai người ngủ cùng nhau liền lắc đầu như trống bỏi làm chi, vật vã mãi mới lừa được em nó lên giường, vừa mới lên giường thì ẻm liều mạng lấy chăn trùm kín mít cả người... Google bất lực nhíu mày, tình hình cứ như vậy, dù cả đêm cố thức canh me thì cũng đâu có xơ múi được gì đâu!

"Nói chung, biệt nữu thụ Baidu kia thật đúng là không dễ đối phó tí nào cả..." Myfreshnet hiểu được hiện thực không hề giống như trong truyện, nhưng vẫn cố gắng gieo niềm tin, "Thôi yên tâm đi Google, tiểu thụ Baidu bây giờ cũng đâu có bài xích anh đâu đúng không? Từ từ rồi cháo cũng nhừ mà..."

Nói đến đây, hai tay Myfreshnet ôm lấy đầu, kêu to: "Nhưng mà tôi không muốn 'từ từ' đâu! Tôi không muốn chờ, không muốn chờ! ! Google, tối nay anh lăn xuống nhà Baidu mần ăn cho tôi đi, tôi chịu không nổi nữa rồi. Chưa bao giờ thấy ai hại não bằng hai người đấy! !"

Google câm nín. Cũng may lúc trước giao kèo với Myfreshnet, hắn không có đồng ý với điều kiện "Làm một việc theo yêu cầu của tôi", bằng không với trí tưởng tượng vô địch của hủ nữ, cái điều kiện kia sẽ là... Không tưởng a không tưởng.

Cuối cùng thì hiện tại cũng đã lĩnh hội được không ít uy lực của hủ nữ rồi, không ngờ họ có thể doạ Baidu đến mức ấy. Tính ra kiểu tiểu bạch thụ như Baidu thực sự rất là dễ dụ, nhưng do hủ nữ mà bây giờ lại tạo ấn tượng kinh khủng trong đầu em nó... Đang là tổng thụ có tiềm năng như vậy mà bị bức thành biệt nữu thụ, giờ thì thơm bơ rồi, chỉ có thể nhìn mà không sờ mó được, phải làm sao mới tốt đây?

Điện thoại vang lên, Google đành cắt đứt dòng suy nghĩ mà bắt máy: "A lô."

Không có hồi âm.

Google hỏi to hơn một chút: "A lô, xin hỏi ai vậy?"

Mơ hồ nghe được tiếng thở gấp, nhưng đầu dây bên kia nhanh chóng tắt máy.

"Ây?"

Myfreshnet lười biếng quay đầu: "Chuyện gì vậy?"

"Không biết nữa, điện thoại của ai vậy cà..." Nhìn dãy số hiển thị, Google nhíu mày lần thứ hai: Yahoo ư?

Chương 35

"..."

"..."

"... NetEase, người kia là ai vậy?"

"Chưa thấy qua... Mắt xanh lá sao? Người nước ngoài sao?"

"Nhưng vì sao người đó cứ nhìn em hoài vậy?"

"Đừng nói đây là lần đầu em nhìn thấy người ngước ngoài nha..."

"Lần đầu cái đầu anh đấy! Em không biết gã! !"

"Sao cũng được, đi thôi."

Cơm nước xong, NetEase kéo Sina định vượt qua người đàn ông tóc nâu mắt xanh, nhưng bị gã ngăn lại.

"Xin hỏi, cậu là ngài Sina đúng không?"

"... Anh muốn gì?" NetEase đứng chắn trước mặt Sina, giọng điệu không mấy thiện cảm.

"Tôi là MSN, tôi tìm đến Sina là bởi vì..." MSN không che giấu được vẻ lo lắng trên gương mặt, "Tencent mất tích rồi."

"Thì ra anh là ông chú chuyên bắt Tencent đi ấy à..." NetEase đen mặt, mặc dù thằng này trẻ hơn so với tưởng tượng của mình, nhưng vẫn chênh lệch quá đáng so với Tencent nhỉ? Thật là không vấn đề gì chứ? Không phải bây giờ đang có cái gọi là "cách biệt thế hệ" sao?

"Tencent mất tích khi nào vậy?" Sina lại tin vào chuyện Tencent mất tích rất nhanh chóng. Hơn nữa, phải mau chóng tìm ra người mới quan trọng nhất.

"Sáng sớm hôm nay. Chiều hôm qua tôi đón nhóc nhỏ từ công ty của ngài NetEase về nhà. Sau đó, sáng nay tới tìm nhóc nhỏ thì... đã không thấy tăm hơi." Nắm tay của MSN có chút run rẩy, giọng nói cũng run run.

"Trước đó nhóc nhỏ có nói với anh là nó đi đâu không?" NetEase không tin lắm, rõ ràng đã đưa về tới nhà rồi, làm sao có chuyện không có người ở nhà được?

"Có nói..." MSN nhìn thẳng vào Sina, "Nhóc nhỏ bảo muốn đi tìm cậu, có chuyện gì đó muốn hỏi."

Gì cơ? Sina sửng sốt: "Nhưng mà sáng hôm nay... Tôi không đến công ty, cho nên không biết Tencent tới tìm tôi... Anh chờ một chút." Nói xong, Sina lấy điện thoại di động ra.

MSN tiếp tục nói: "Mới đầu tôi cũng an tâm... thế nhưng... đến trưa mà tôi vẫn không tìm được em ấy, gọi điện thoại di động thì thấy tắt máy, thành ra..."

Sina tắt điện thoại di động, vẻ mặt bất an: "Nhân viên ở công ty nói rằng sáng nay Tencent không đến đó."

Vậy...

Ba người đều cảm giác được sự tình đã nghiêm trọng, sau mấy phút yên lặng ngắn ngủi liền bàn bạc cách giải quyết.

MSN thấp thỏm không ngừng. NetEase nhắc nhở gã: "Cho dù có thật sự mất tích thì phải sau hai mươi bốn tiếng đồng hồ cảnh sát mới giải quyết. Trong lúc đó chúng ta cứ dựa vào người của mình để tìm cũng được." Nhấn nút gọi, kết nối điện thoại: "Sohu, có việc tìm chú này."

"Anh nói gì?!" Đầu đang bị chườm nước đá, Sohu nhảy dựng trên giường, "Tencent?! Thật không?!"

"... Sohu, giọng chú bị sao vậy?" Sao nghe không giống bình thường chút nào hết?

"Quan tâm làm chi đến chút chuyện vặt này!" Sohu vội vã thay quần áo, "Nói đi, giúp được chỗ nào giúp cho, đừng khách khí."

Quả nhiên... NetEase biết ngay Sohu sẽ trả lời như thế. "Được, nhờ chú dò trên mạng tin tức gần đây liên quan đến Tencent xem thế nào... Chú hiểu ý anh mà nhỉ?"

"Đương nhiên." Sohu ngầm hiểu. Tuy rằng lời NetEase rất mơ hồ, nhưng thật ra là cần tra xem có ai có hiềm khích gì với Tencent hay không. Dù sao nếu bị mất tích, thì khả năng bị bắt cóc là rất lớn.

"Vậy nhờ chú nhé. Nửa tiếng liên lạc một lần nhé." Thông báo cho Sohu xong, NetEase liền gọi cho Google: "Giúp một việc với."

Google trông không hào hứng lắm: "Việc gì?"

NetEase chợt nhớ tới lời của Baidu lúc nãy. Chỉ là hiện tại không có tâm trạng để đùa. "Tencent mất tích rồi, nhờ anh giúp một tay."

"Tencent sao?" Google hơi ngạc nhiên, "Chuyện gì thế?"

"Cụ thể thì một hai câu cũng không kể hết được, nói chung là cần tìm được người trước đã."

"Được. Tôi có thể làm gì đây?"

"Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu với video quan sát trên đường phố để tìm. Cái đó hình như cũng công khai trên mạng mà nhỉ? Có thể tra từ bên trong xem có tìm được Tencent không."

"Ừ..." Google tự hỏi xem cách này có khả thi hay không."Cũng được, nhưng cũng hơi cực. Theo tôi thấy thì nên tập trung vào con đường từ nhà Tencent tới công ty nhóc ấy. Ngoài ra còn có tin tức nào khác không?"

NetEase sực nhớ lại: "Ờ, Tencent có nói là định đến công ty Sina, nhưng không biết vì sao không đến nữa."

"Vậy cũng sẽ kiểm tra những tuyến đường từ nhà Tencent đến công ty Sina..." Google dừng lại một chút, cuối cùng bổ sung: "Cách nửa giờ tôi sẽ liên lạc với anh một lần. Mặt khác, nếu video trên mạng mà tìm không được Tencent thì... NetEase..."

"Tôi biết..." Có được sự trợ giúp của Google quả thực như hổ thêm cánh, làm sao không thực hiện được một yêu cầu nho nhỏ như vậy chứ? "Nếu vậy thì tôi sẽ nghĩ cách kiếm thêm các video khác. Vậy tôi trông cậy vào anh nhé."

"Không cần khách sáo."

Nhờ vào hai người kia có lẽ không thành vấn đề rồi... NetEase nhẩm tính trong lòng, bên Sohu thì tốt rồi, còn dữ liệu bên Google thì thực sự có hơi... Bất quá, nếu như bốn người hợp sức mà không có tin tức nào thì ── NetEase đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để tiến hành biện pháp khác rồi.

Ngẩng đầu sau một chút trầm ngâm, NetEase bỗng phát hiện vẻ mặt của hai đứa đối diện rất là bất thường. "Hai người bị gì vậy?"

MSN ấp a ấp úng, trông hơi hối hận: "À... Thật ra, tôi không nghĩ cậu lại hành động nhanh nhẹn như vậy, tôi vẫn chưa tiếp thu kịp..."

Sina thì thẳng thắn hỏi: "Có phải anh đang nghĩ tới chuyện nếu tìm không được thì sẽ dùng đến đám anh em hắc đạo của anh đúng không? NetEase, anh có chịu sửa cái tật xấu này đi hay không hả? Bộ thế giới này lúc nào cũng u ám như anh tưởng à?"

"Ha ha... Anh nào dám nghĩ như vậy, sẽ không trầm trọng đến thế đâu..." NetEase trên mặt thì cười nhưng trong lòng thì bất đắc dĩ... Sina à, em thật đúng là tiểu bạch mà, nếu không phải anh bảo hộ em vô cùng cẩn thận thì giờ này em đã bị lừa không biết đông tây nam bắc là gì rồi, còn không biết ngượng mà nói thế giới màu này màu nọ với anh sao.

Cơ mà, đúng là mình có nghĩ đến thật. Nhóc nhỏ Tencent kia cũng không quá thu hút, dù sao thì nó cũng không giống mình... NetEase đứng lên chuẩn bị rời đi, Sina và MSN nhìn gã: "Định đi đâu vậy?"

"Thực hiện phương pháp hiệu quả nhất để tìm người..." NetEase đi ra cửa nhà hàng, "Đương nhiên là tìm trên đường rồi! Đến chỗ nhóc nhỏ hay đi tới ấy. MSN, anh quen với đường xá ở đây chứ?"

MSN lắc đầu.

"Vậy Sina đi với MSN đi. Lấy con sông thành phố làm vạch mức, anh đi hướng bắc, hai người đi hướng nam nhé."

"Đã biết." Sina đáp lại một tiếng, kéo MSN đi.

.

.

"Bác chủ tiệm ơi, cái này còn có màu khác không?"

"Chờ một chút, để xem nào... Nhóc muốn màu nào?"

"Màu xanh lá cây đậm ấy."

"Đó là màu lá thông đấy... Ừm, nhóc thấy cái này thế nào?"

"... Không giống lắm."

"Này thì sao?"

"Đúng là nó đấy! Con mua cái này nhé!"

"Được ~ "

.

.

"NetEase, tìm được chỗ của Tencent rồi."

"Ở đâu? !"

"Đây là hình ảnh được ghi lại cách đây mười phút, nhưng tôi nghĩ nó cũng tương đối tin cậy. Địa điểm là ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei