Chương 31->35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31

NetEase nhìn thấy Sina thì xông tới, căn bản không phát hiện ra Mop và Tianya đang ngồi gần đó. Kéo lấy Sina, NetEase quan sát từ đầu tới chân: "... Không bị ướt mưa nhỉ."

"Đương nhiên." Sina gạt tay NetEase, "Mưa vừa ập đến thì bọn tôi vừa vào đây."

"Bọn cậu á?" NetEase lúc này mới thấy còn có hai cái bóng đèn ngồi trơ trơ hai bên. Gã hung hăn trừng Tianya: "Thằng này á?"

Tianya bĩu môi, đang bận bịu với máy vi tính, không thèm để ý đến hỗn đản này.

Sina khá là khó chịu: "Nói gì vậy, là Mop mà, anh bị điên rồi phải không..."

Sohu chạy ào vào cửa: "A a cuối cùng cũng tìm được mấy người rồi... Mưa to thế này chắc mấy bác cảnh sát giao thông không làm việc đâu nhỉ, nếu máy bắn tốc độ vẫn được mở thì thảm rồi, thế nào NetEase cũng sẽ bị tịch thu và huỷ bằng lái cho xem."

Nhân lúc Sohu bám lấy Sina để chém về việc đua xe lạng lách đánh võng của NetEase trên đường, Mop kéo NetEase sang một bên: "NetEase, sắc mặt anh trông không ổn lắm, đã nhiễm lạnh rồi phải không?"

"Ừ... Hình như có một chút." Sau khi NetEase hoàn toàn yên lòng thì mới cảm thấy đầu óc mình nhão ra như cháo, thậm chí nhìn đồ vật xung quanh cũng mờ mờ ảo ảo. Dụi dụi mắt, NetEase lấy lại tinh thần: "Không có việc gì, đừng lo, để tôi lái xe đưa mấy người về nhà đã."

Tuy miệng phát âm chuẩn hai từ "mấy người", nhưng ánh mắt NetEase vẫn chẳng dời khỏi Sina lấy ba bước. Mop nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy từng đợt gió lạnh lùa vào trong tim.

Cậu khó khăn dùng chút sức lực cuối cùng để thốt ra được một câu: "Không cần, tự em trở về cũng được." Ngồi liệt xuống ghế lần nữa, Mop thật sự rất nghi ngờ rằng mình có còn sức để đứng dậy nữa hay không.

NetEase thấy hơi kì lạ, đưa tay sờ sờ trán Mop: "Bộ em bị bệnh rồi hả?"

"Không liên quan đến anh đâu, mau đưa Sina về đi." Tianya cạnh bên ôn hoà nói.

NetEase liếc hắn, cúi đầu hỏi Mop: "Không sao thật chứ?"

Mop miễn cưỡng cười cười: "Không sao ạ, Tianya với Sohu cũng ở đây mà."

NetEase lý giải những lời này thành việc ba người kia muốn tạo cơ hội cho gã và Sina. Cảm kích nhìn ba vẻ mặt khác nhau của ba người, NetEase vỗ vỗ Sina: "Vậy tôi đưa cậu về."

Sina cũng nghiêm túc: "Ừm."

Không đợi Sohu ngắm nghía màn XX kia xong, Tianya cất tiếng kéo sự chú ý của gã về. "Sohu, nhờ anh giúp một việc nhé."

"Việc gì?"

"Bây giờ ghé nhà Google rước Yahoo đi giùm."

"Hơ ~?" Sohu ngay tức khắc dạt dào hứng thú, những lời này có thể diễn giải thành nhiều nghĩa khác nhau lắm đó nha ~

Thấy biểu cảm của Sohu, Tianya biết đã thành công phân nửa, thế là thuật lại lời của Myfreshnet lần nữa.

"Cứ tin tưởng ở tôi!" Sohu đã kích động từ lâu, "Chỉ là có một vấn đề, tôi không có xe."

"Tôi có, ở bãi đổ xe tầng hầm đấy." Tianya không chút do dự ném chìa khoá qua. Có thể thoái thác được loại chuyện phiền phức này, hắn đương nhiên là cầu còn không được.

Mưa đã ít đi một chút. Bằng không NetEase cũng sẽ không đưa Sina về nhà. Đi tới trước xe, Sina bỗng nhiên dừng lại trước NetEase: "Khoan đã, để tôi lái xe cho."

"Ơ?" NetEase khăng khăng không đồng ý, "Cậu làm gì thế..."

"Nóng rần lên như vậy còn muốn cầm lái à? Muốn hai đứa xuống báo danh Diêm Vương luôn hả?" Sina đẩy NetEase sang vị trí phó lái bên kia, mở cửa xe rồi ngồi vào.

"Thì ra cậu đã nhìn ra..." NetEase ôm đầu, bất đắc dĩ cười một tiếng. Cũng tốt, mình cũng chống đỡ hết rồi.

"..."

Sina im lặng nổ máy xe, một lát sau mới nói được một câu.

"Đừng nghĩ rằng tôi không biết gì hết."

Vậy sao? NetEase đã rơi vào trạng thái nửa ngủ. Như vậy chuyện giữa chúng ta, cậu cũng đã biết gì rồi, vậy mà lại không nói gì hết à?

.

.

Google vừa dẫn Baidu lên lầu hai, vừa giới thiệu kiến trúc nhà ở: "Lầu hai bên này là của phòng ngủ của tôi, rồi lên đến lầu ba là phòng cho khách trọ, nhưng mà ít người đến lắm."

"Ờ..." Baidu trả lời qua loa, trong chớp mắt, Google đã đưa cậu đến trước cửa phòng tắm: "Vậy cậu vào tắm trước đi, tủ áo gần cửa phòng tắm có áo choàng tắm đấy, tắm xong mặc vào là được."

"Được..." Baidu chạy ào vào phòng tắm như vừa tìm được cứu cánh. Cỡ mà đứng lâu thêm chút nữa, cậu không thể đảm bảo rằng mình sẽ không chảy máu mũi vì ngất ngây trước ánh mắt ôn nhu lạ thường của Google đâu.

Vì sao lại như vậy hả trời... Baidu vừa tắm vừa ra sức cảnh cáo bản thân, Google là đàn ông đó, mà mình cũng ứ muốn làm tiểu thụ đâu! ! Cơ mà nước ấm quá, hơi nước bao quanh khiến Baidu nhanh chóng cảm thấy choáng váng. Tắt vòi, lau khô thân thể, Baidu mở tủ tìm áo choàng tắm như lời Google. Nhưng... Ôi?

Sao không có gì hết trơn vầy nè?

"Đi được rồi đó Yahoo..." Google vẻ mặt sốt sắng đứng trước phòng tắm lầu một, "Cậu còn tính đứng múa trong đó bao lâu nữa hả?"

"Xin lỗi xin lỗi..." Yahoo ra khỏi phòng tắm, trên người mặc mỗi một chiếc quần dài. Cầm áo sơmi trong tay đi tới: "Hừ, áo của anh quá nhỏ so với tôi, mặc vào khó chịu vãi..."

Cho mày mặc là may lắm rồi. Google tức giận nghĩ, xét lại mấy chuyện rác rưởi mày đã làm xem, lẽ ra phải lột sạch đồ mày rồi quăng ra đường mới đúng.

Vất vả mãi mới chỉnh áo sao cho thật thoải mái, Yahoo đảo khách thành chủ: "Ừa... Vậy đêm nay tôi ở đây luôn nhé?"

"Mơ đi con." Google chỉ ra cửa, "Lập tức cút đi cho tao."

"Này này, Google, mày quá đáng lắm!" Yahoo lập tức nổi nóng, "Mày đánh đuổi tao đi, để một mình Baidu ở lại để làm gì?"

"Đếch liên quan đến mày..." Google cười nhạt, "Yahoo, đến lúc này mà mày còn cố tình chống đối tao hả?"

Yahoo sửng sốt.

"Website Yahoo hôm nay đã bảo trì xong chưa?"

Nguy rồi! Yahoo lúc này mới nhớ tới chính sự. Nhưng mà cái thời tiết mắc toi này...

Hắn nhìn ra cửa sổ, tiếng sấm đã ngừng từ lúc nào, mưa cũng đang nhỏ dần.

Chết tiệt... Yahoo thầm oán trách ông trời, ngay cả ổng cũng chẳng thuận lòng hắn...

Chuông cửa tiếng vang lên, Google bước ra mở cửa, rước tên khách không mời bất ngờ xuất hiện vào nhà.

Sohu cười ngu: "Yahoo, tôi tới đón cậu nè ~~", vừa nói vừa liếc trộm, muốn nhìn thử xem dưới nút áo sơ mi chưa cài của Yahoo có cái dấu vết đặc biệt nào không.

"Anh á?" Có người tới đón là chuyện đáng mừng, tiếc rằng điều đầu tiên Yahoo nhớ lại là thằng nhãi này dám cung cấp tin tức giả cho mình, giọng điệu liền lạnh lùng: "Không cần, tối nay tôi ngủ ở đây..."

"À, là tới đón Yahoo đó hả..." Google mỉm cười hiểu ý Sohu, "Thật phiền anh quá. Yahoo thật may mắn khi kết được bạn tốt như vậy."

Nhân lúc Yahoo bị thân hình Google ngăn trở không nhìn thấy, Sohu dựng ngón cái lên: "Tôi quên không nhớ gọi trước cho mọi người, xin lỗi nhé..."

"Đâu đâu, đừng khách sáo như thế." Google lôi Yahoo ra cửa, "Vậy Yahoo cậu đi về bình an nhé, tôi không tiễn."

Đi về bình an... Sao Yahoo cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ?

Còn nữa, còn nụ cười gian của thằng quỷ kia nữa... Vì sao mình lại có cảm giác như đang bị đùa giỡn vậy nhỉ?

Google cười thoả mãn nhìn Yahoo cất bước ra đi. Tốt, chướng ngại vật đã bị đá đít, bây giờ chỉ còn...

Người trên lầu bị mình lừa, chắc là vẫn đang tìm chiếc áo-choàng-tắm-vốn-không-hề-tồn-tại đi... Tiểu thụ chăng?

Chương 32

Sau khi luống cuống tay chân múa may cả nửa ngày trời, Baidu mới chịu từ bỏ ý nghĩ có cái áo choàng tắm trong phòng tắm này. Không, ngay cả cái khăn mặt lớn hơn một chút cũng không có. Cậu e là phải mang thân thể trần trụi trăm phần trăm này đi gặp Google rồi.

Chờ một chút... ! Baidu gọi to những suy nghĩ đang bay loạn trở về, sao có thể như vậy được!

Ngoài cửa phòng tắm truyền đến giọng Google: "Vẫn chưa tắm xong hả, Baidu?"

"A... Cái kia..." Baidu vẻ mặt 囧, sao bây giờ? Có nên nói thật hay không đây?

"Baidu, cậu còn ở trong đó hả? Tôi vào nha." Âm thanh vặn cửa vang lên.

"Tôi còn ở... !" Baidu vội vã hét lên, quan trọng là ... Bây giờ không thể cho Google vào được! "Chỉ là... Tôi không tìm được áo choàng tắm..." Giọng nói từ từ trở nên yếu ớt, giống như con nít vừa làm sai chuyện.

"Vậy hả?" Google cười thầm ngoài cửa, làm gì có áo đâu mà cưng tìm."Tôi đem áo vào nhé!"

"Không... không cần!" Baidu tiếp tục ngăn cản. Nhưng mà nói kiểu này cứ như hàm ý rằng cậu sẽ khoả thân ra đó lấy đồ vậy. "Anh... Anh ở bên ngoài chuyền vào cho tôi là được, không cần đi vào..."

"Như vậy à, được..." Giọng Google biến mất một hồi, sau đó: "Tôi đưa vào nè, đón lấy đi."

"Ừm." Baidu bước đến nhận lấy áo rồi mặc vào. Lạnh quá.

Việc đầu tiên khi Baidu ra khỏi phòng tắm là ── đánh một cái hắt xì rõ to.

Ánh mắt Google hết sức ân cần: "Bị cảm hả? May là trong nhà có thuốc đấy, uống thuốc xong rồi ngủ một giấc ngon lành là được..."

Baidu cảm thấy có chút không được tự nhiên khi bị kéo về trước, dù sao cũng đang ở nhà Google mà, nhưng giọng điệu của Google cứ như là...

Cứ như là tổ ấm của hai người vậy...

Lại nhớ tới tình tiết mà các bạn hủ nữ thường hay bàn tán, cậu hơi bối rối rút tay về, đối mặt với Google đang nghi hoặc im lặng nhìn cậu.

Cũng may Google cũng không tính toán việc này. Mang đến một viên thuốc và ly nước ấm, đợi Baidu ngoan ngoãn uống thuốc xong, Google đề nghị cậu tối nay đừng về mà ở lại nhà hắn.

"Cái này... Không được đâu..." Baidu ấp a ấp úng.

"Không sao đâu mà." Google ngược lại không để ý chút nào, "Việc kia... không phải hôm nọ tôi ở nhà cậu sao? Bây giờ sẵn trả nợ nhân tình luôn."

Baidu lúng túng cả buổi, cuối cùng đành cắn đầu lưỡi lắp bắp nói: "Vậy... Được rồi."

.

.

"Này, cậu tỏ thái độ khó chịu đó cho ai xem đấy hả?"

Yahoo từ lúc lên xe thì liền một đường hướng thẳng công ty mà phóng, không chỉ khiến Sohu ngồi ở vị trí phó lái cực kì bực mình, lại càng làm gã nghi hoặc khó hiểu."Đừng có cho xe đi nhanh như vậy chứ, cậu có chuyện gấp à?"

"Câm miệng." Yahoo triệt để mất tín nhiệm với Sohu.

"Này thằng quỷ, bị gì vậy a?!" Sohu cao giọng, thằng vô lại kia dám nói chuyện với mình như vậy à?

"Anh còn không biết xấu hổ..." Yahoo nghiến răng nghiến lợi, "Tôi hỏi anh, không phải lúc trước anh nói với tôi rằng người NetEase thích là Baidu sao? Nhưng vì sao tối nay Google với Baidu lại cùng một chỗ? ! Anh cố tình gạt tôi đúng không?!!"

Lòng Sohu thì sướng vcl (vô cùng luôn :D), nhưng trên mặt thì giả bộ ngạc nhiên: "Sao có thể?! Chính tai tôi nghe thấy mà, NetEase nói Baidu là người yêu của gã đó!"

"Gã nói hồi nào?"

"Ừa, để nhớ xem..." Sohu bấm ngón tay, "Lúc NetEase bảy hay tám tuổi gì đấy... Dù sao thì lúc đó là lúc tôi năm tuổi đấy..."

"Anh ngưng lại cho tôi..." Yahoo vừa tức giận vừa buồn cười, lẽ nào tên quỷ này đã bắt đầu nhiều chuyện từ khi ấy sao?

"Vậy giờ đến phiên cậu kể chuyện đấy!" Thấy đã lừa được Yahoo, Sohu lại bắt đầu được nước lấn tới. "Câu có tâm sự đúng không, sao lại lo lắng như thế?"

"... Không có."

"Thực sự không có?"

"... Sao anh dai quá vậy?!"

"Xem bộ dạng súng đạn của cậu kìa... Thật là, sao lại xấu tính thế chứ..."

Nói qua nói lại một lúc thì tới công ty của Yahoo. Yahoo vội vội vàng vàng xuống xe bất chấp mưa vẫn rơi. "Cảm ơn nhé." Nói xong liền xoay người chạy vào công ty.

Sohu nhìn bóng dáng Yahoo, có chút cảm động: khục, thằng nhỏ số khổ, bị một đám người đùa giỡn mà cuối cùng vẫn ngốc nghếch cảm ơn mình, bao ngu luôn!

.

.

Mất hết sức chín trâu hai hổ, Sina mới lôi được NetEase lên giường trong phòng ngủ của mình.

Rồi giờ sao? Tối nay mình ngủ sàn nhà à?

Tiện tay sờ trán NetEase. May quá, cũng không nóng lắm. Tìm chút thuốc cảm cho gã uống, phỏng chừng sáng mai sẽ khỏi. Đáng lẽ... Sina nhìn thân thể cường tráng của NetEase, nếu trâu bò như vậy mà không chịu nổi chút nước mưa đến nỗi cảm lạnh, vậy như mình chắc đã sớm bị lao phổi liệt giường rồi chứ nhỉ?

Mất cả buổi để cởi hết mớ quần áo ướt sũng của tên già, sau đó nâng đầu gã lên để đút thuốc. "NetEase, uống thuốc cảm này, há miệng ra."

"Ặc... Khục khục khục!" NetEase phun hết thuốc với nước ra khỏi miệng. "Cậu... Cậu... Cậu... có biết đút thuốc cho người bệnh uống không đấy?! Ai lại đi đổ nguyên ly nước vào miệng người ta thế kia?!"

"Đừng có lảm nhảm nữa." Sina đưa thuốc đến lần nữa, "Uống cho tôi."

Lần này NetEase tự động uống. Sau khi uống thuốc xong gã tiện tay giữ Sina sắp rời đi: "Đi đâu vậy?"

"Ngủ sàn nhà chứ đâu."

"Thật ra á, tôi có một biện pháp, cậu không cần ngủ sàn nhà, mà tôi cũng có thể khỏi bệnh..."

"Anh làm gì..."

Sina bị NetEase đè lên giường dễ dàng, NetEase cười háo sắc: "Bỏ chữ "gì" đi thì cậu nói đúng đấy..."

Rõ ràng đã biết đó là cái gì rồi mà, NetEase anh sao lại không chịu học người ta nhã nhặn một chút, đừng có để tất cả mọi người đều biết anh là lưu manh a~? (Tác giả phát biểu cảm nghĩ của mình :v)

Mặc dù tình huống hiện tại như cá nằm trên thớt, nhưng vẻ mặt Sina vẫn bình tĩnh nghiêm túc, thậm chí còn rảnh tay đẩy kính mắt: "Tôi nói này NetEase, anh buông tay cho tôi."

Quá ư là lãnh tĩnh, hoàn toàn không có chút hào hứng nào hết trơn!

NetEase cũng có chút do dự. Sao bây giờ? Đây là cơ hội đó, rốt cuộc có nên tận dụng hay không đây?

Khẽ cắn môi, chuẩn bị hành sự theo dự tính, chỉ có điều đối tượng lần này có chút khác biệt so với trước đây. "Sina."

"A?"

Đáp lại là, cúi người, hôn xuống.

Chương 33

Sáng sớm hôm sau, Myfreshnet dậy sớm một cách khác thường ( chín giờ rưỡi ). Ôm chiếc túi rỗng tuếch ra cửa, cô tiến hành kế hoạch của mình.

Lần lượt thăm hỏi các công ty, quả nhiên không ngoài dự tính... Ừa, thật ra mà nói thì tất cả đều nằm trong dự tính của cô.

Ngoại trừ Yahoo ra, đến mười một giờ trưa, toàn bộ những kẻ khác đều không có mặt tại công ty.

A ha ha ha ha ha...

Mang gương mặt như vậy đi vào phòng trà, ta có thể tưởng tượng ra tâm lý của các hủ nữ khác hoạt động như thế nào rồi. Họ ăn ý kéo ghế ngồi xung quanh Myfreshnet, nhìn cô lấy điện thoại di động để xem xét ghi chép.

"Đầu tiên là Sohu sáng sớm gọi điện thoại cho trợ lý nói rằng mình bị cảm, dùng cái mũi bị nghẹt cứng đáng thương kêu gọi nhân viên đến thăm gã nhớ mang theo bữa trưa."

"Có thể loại tên này ra. Gã thảm đến mức không ăn cơm nổi luôn." Hủ nữ nào đó phân tích.

"Ừ." Myfreshnet gật đầu đồng ý. "Sau đó là Tencent lại mất tích lần nữa, các nhân viên đều bảo không biết tung tích."

"Thằng nhóc thật quá đáng..." Nhiều hủ nữ tức giận, cho dù có theo trai cũng phải để lại cái tên của thằng lừa đảo kia chứ, kiêu ngạo quá rồi!

"Này mới quan trọng nè..." Biểu cảm của Myfreshnet bắt đầu biến hóa, dáng vẻ tươi cười nhộn nhạo, tâm tình bất lương.

"Thư kí của Mop ở phòng làm việc nói rằng không gặp sếp, gọi điện thoại n lần cũng không tìm được, lúc định gọi cảnh sát thì lại nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ."

"Điểm chính nằm ở đây ──" Myfreshnet nhìn mọi người, "Dựa theo lời của thư kí, người giúp Mop gọi về công ty xin nghỉ là Tianya."

"Ồ ~~" Cười trộm liên tục.

"Tiếp đó là bên NetEase. Cấp dưới của NetEase chỉ bình tĩnh bảo rằng sếp không tới rồi bảo phải rời đi. Khi ta hỏi vì sao anh ta không lo lắng thì nhận được câu trả lời rằng: 'Chuyện này bình thường lắm, bọn tôi đã quen rồi'. Nhân viên bên Sina nghe được lời đáp từ phía NetEase cũng bình tĩnh trở lại, chuyện gì đến đã đến rồi." Mà hai công ty này giống nhau một điểm nữa là: chẳng ai ngạc nhiên về vẻ mặt nhiều chuyện của Myfreshnet. Không lẽ họ đã quen với kiểu tương tự của Sohu rồi chăng... ?

"Ai da ~~" Đúng là loại sự tình này rất bình thường đối với NetEase, thế nhưng đối với việc Sina không xuất hiện tại công ty đêm qua với cả sáng nay mà các nhân viên đều làm bộ dáng thấu hiểu như vậy thì... Thật không bình thường tí nào hết.

"Cuối cùng... Ta không nói chắc mọi người cũng đóan được nhỉ~~" Vẻ mặt Myfreshnet như con mèo ăn vụng cá, "Vừa gọi điện thoại hỏi qua Google thì hắn bảo là... Tiểu thụ Baidu qua đêm ở nhà hắn."

"OK! ! Thành công rồi! ! ! !"

"A a a a a! ! ! !"

"Thở không nổi, thở không nổi nữa rồi! ! Google ngài thật là thần thánh! ! ! !" Chúng hủ vui mừng quên cả trời đất, vỗ tay ôm nhau ăn mừng tin tức này.

"Chờ... chờ một chút..." Mặt Myfreshnet đen sì, "Ta chưa nói xong mà, đừng có kích động như thế chứ..."

"Gì? Còn gì chưa nói xong?"

"Google chỉ nói rằng hắn, với Baidu, qua đêm trong nhà hắn, ngoài ra không nói gì thêm..."

"Ơ?"

"Hơn nữa nghe giọng Google cũng không hớn cho lắm, ta nghĩ... Hắn vẫn chưa thành công đâu." Myfreshnet bắt chước anh hùng cổ trang bóp cổ tay.

"Gì cơ..." Sự phấn khích của các hủ nữ rơi xuống từ chín tầng mây. "Myfreshnet này, nàng cũng chẳng chịu nói rõ gì hết, làm tuột hết cả hứng..."

"Hết cách rồi, đừng dây vào phúc hắc Google, bằng không là chết chắc đó..." Bởi vậy có thể thấy được tâm lí phụ nữ tinh tế hơn cánh đàn ông, chứ không thì Yahoo đã nhận ra sự tình từ lâu rồi. "Hơn nữa dựa theo tiến độ hiện tại, hẳn là cũng sắp tới lúc rồi, không cần lo lắng đâu." Myfreshnet hớp ngụm trà.

"À mà vì sao Yahoo không đến muộn?" Cuối cùng cũng có người nhớ tới tên kia.

"Không phải là hắn đi làm đúng giờ, mà là làm đêm ở công ty luôn." Thật ra lúc này Myfreshnet cũng có chút đồng cảm cho Yahoo. "Không phải trang Yahoo bị đóng cửa hôm qua sao, hắn ở lại công ty để xử lý vấn đề về internet, lúc ta đi thì hắn đang tìm chỗ ngủ."

Hai con mắt đầy tơ máu, mí mắt sưng vù, môi tái mét lại khô queo ── Bạn trẻ Yahoo à, ai bảo bạn chơi mất dạy quá làm chi, thật là tự tìm chỗ chết mà.

Bên cạnh đó, các hủ nữ cũng thảo luận.

"Như vậy, giờ muốn theo dõi bên NetEase với Tianya quá!"

"Ừ, ta nghĩ phần thắng của NetEase khá lớn. Nhưng mà Tianya thì... Ôi chao, hai người này lúc trước cũng xuất hiện song song nhau mà sao bây giờ ta không nghe thấy tin gì hết vậy?"

"Tianya và Mop bọn họ gọi là đồng bệnh tương lân, sau đó thì Tianya tỉnh ra rồi ~~ lại nói Mop cũng rất đáng yêu đấy chứ, trước đây ta cảm thấy chướng mắt khi em ấy cứ kè kè bên NetEase, nhưng thật ra em ấy cũng chưa làm ra chuyện gì nông nổi..."

"Nhưng ta lại nghĩ NetEase rất có hứng thú rõ ràng với Sina, mà Sina cũng không có cự tuyệt... Ta tuyệt vọng cái thế giới này quá. Ta phải về sao Hoả thôi."

"Ủa là nàng sao ? Không phải nàng đã lên sao Hoả rồi sao?"

...

"Này..."

Nhìn bóng lưng ngồi trên sô pha, lại nhìn đồng hồ treo tường điểm chín giờ ba mươi, Tianya vừa tỉnh ngủ, cuối cùng đành phải lên tiếng. Thằng nhóc này xem TV ồn ào cả đêm hại mình tới hừng đông mới ngủ được nên giờ mới dậy trễ ── đã như vậy mà cậu vẫn còn tâm sự sao? !

Nhưng nhìn lại thì Mop đã ngủ từ lúc nào. Đầu tựa trên ghế, tư thế ngủ rất kì quặc. Lông mày khẽ nhíu, môi mỏng khẽ mím, như ấm ức, như không cam lòng.

Thế là tinh thần chuẩn bị dạy dỗ của Tianya bị nén xuống. Tianya nhẹ đẩy Mop một chút: "Mop..."

"Ngồi dậy đi... lên giường ngủ kìa..."

"Ưm..." Trông có vẻ như nghe được giọng Tianya, nhưng thật ra giọng của hắn chỉ khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy. Cậu gãi gãi má một chút rồi ngủ tiếp.

Tianya nhìn hành động gãi ngứa của Mop mà không khỏi mỉm cười. Cậu chàng thật giống con mèo quá đi! Thôi, khỏi đánh thức nó chi cho phiền, dứt khoát ôm nó vào phòng ngủ luôn.

Hắn cẩn thận ôm lấy cậu. Cẩn thận bước qua những vật cản, từ phòng khách đến nhà bếp, vốn có chỉ có vài chục bước, nhưng lần đầu tiên Tianya cảm giác quãng đường này sao mà dài dằng dặc.

Bởi vì trong lòng lại có thêm một người ư?

Đặt Mop lên giường, đắp chăn cho cậu, rồi mang tâm trạng bất ổn trở lại phòng khách.

Không phải chứ... Không ngờ bản thân lại có ý nghĩ này...

Tianya đâm ra hoài nghi tính tự chủ mà hắn luôn tự hào...

Lúc trước vì Google với NetEase cùng đặt bẫy hắn, khiến hắn kích động làm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei