CHƯƠNG 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cháo mới nấu có hương vị đậm đà, hạt gạo được nấu mềm tan ngay trong miệng. Khi nuốt xuống còn mang theo dư vị ngọt, hơi ấm lan từ dạ dày đến toàn thân. Trong cái lạnh này, không gì tuyệt hơn là ăn một bát cháo nóng.

Ayres nhanh chóng ăn hết một bát, trong nồi vẫn còn sót lại hơn phân nửa.

Minh Khê mím môi nhỏ nhẹ nói: "Hay là anh mang một bát đến cho Crick nhé, nhiều như vậy em cũng không ăn hết sẽ...rất lãng phí."

Chợt thấy đôi mắt xanh lạnh lùng của Ayres đang nhìn chằm chằm mình, Minh Khê thức thời đành ngoan ngoãn im miệng.

Ayres đứng dậy, hai tay bưng cả nồi cháo lên, và quay lưng bước đi trong biểu cảm ngỡ ngàng của beta. Hắn vừa đi xong, Minh Khê đành cúi xuống thu dọn bát đĩa, với tình cách tốt bụng của mình cậu liền nhỏ giọng oán thán:

"Thật sự là quá đáng mà"

Khi trời sắp tối, đột nhiên bên ngoài lều có ai đó gõ vài tiếng. Minh Khê thò đầu ra, nhìn thấy alpha đứng bên ngoài một cách ngạc nhiên hỏi:

"Có chuyện gì vậy, Ayres?"

Ayres đứng thẳng, bộ đồng phục gọn gàng, duy chỉ có mái tóc vàng hơi rối giống như vừa mới đi ra ngoài. Hắn đang ôm một chiếc hộp trong lòng, thấy beta thì không nói không rằng liền đưa chiếc hộp qua.

Minh Khê theo bản năng nhận lấy hỏi:

"Cái này là gì?"

Dùng một tay mở nắp hộp ra, nhìn vào bên trong, cậu ngay lập tức đối diện với một đôi mắt đỏ rực. Điều này khiến Minh Khê suýt ném hộp ra ngoài, ngẩng đầu lên nhìn alpha trước mặt với vẻ đầy nghi ngờ.

Có hơi kỳ lạ, chắc phải nhìn thêm một lần nữa.

Lần này cậu tận mắt nhìn thấy rõ ràng, bên trong hộp chính là một con thỏ trắng, đang ôm một củ cà rốt. Nó đang ngồi trong góc gặm nhấm cà rốt một cách ngon lành, hai tai dài còn vẫy vẫy.

"Đáng yêu quá, thỏ con này từ đâu ra vậy?"

Ayres bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Tuần tra thấy được, tặng anh."

Minh Khê ngẩn người, mắt sáng rực lên đáp:

"Cảm ơn em nhé, Ayres."

''Ừm'. Hắn ngừng một chút, ánh mắt lóe lên nói:

"Ở đây rất khó tìm thức ăn cho thỏ."

Minh Khê cũng nhận thức ra được điều này, đau đầu nói:

"Vậy phải làm sao đây, anh không thể rời trại quá xa. Cũng đâu thể nào cho thỏ con ăn dịch dinh dưỡng được đúng không?"

Ayres nhanh chóng chuyển chủ đề nói:

"Hàng ngày, em có thể mang một ít đồ ăn cho thỏ con khi đi ra ngoài."

"Thật sao? Như vậy có được không?"

Minh Khê vui mừng hỏi đi hỏi lại, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Cậu nở nụ cười trông thật vui vẻ, hai mắt sáng long lanh ngửa đầu mà cảm thán:

"Ayres, em thật tốt!"

Ayres cúi đầu, đôi mắt xanh trong ánh sáng mờ ảo, không nhìn thấu được cảm xúc bên trong. Khuôn mặt lạnh lùng được chiếu rọi bởi ánh điện màu cam vàng, mang lại cảm giác ôn nhu khó tưởng tượng được.

-----------------------------------------------------------------------

Minh Khê bê cái hộp trở về lều, vừa lúc đó Randy cũng về tới. Randy nhìn cậu đang ngồi bên cạnh một cái hộp kì lạ, liền tò mò bước tới hỏi:

"Đây là cái gì vậy?"

Minh Khê vội vàng ngồi xếp bằng ngay ngắn lại, vui vẻ nói:

"Randy, tớ có thể nuôi thỏ con không?"

''Thỏ???" Randy lúc đầu không hiểu, nhưng khi cúi đầu nhìn vào hộp thì bất ngờ nói:

"Thật đáng yêu, cậu bắt được à?"

"Không." Minh Khê lắc đầu, "Là Ayres tặng."

Thấy Randy nửa ngày không nói gì, Minh Khê cẩn thận hỏi lại:

"Có được không?"

''Được chứ" Randy thở dài,

"Nhưng Minh Khê, Ayres sao lại tặng cậu... con thỏ vậy?"

"Có thể là vì em ấy hôm nay cướp mất nồi cháo của tớ."

Minh Khê cầm lấy cốc uống một ngụm nước nóng, rồi kể lại chuyện xảy ra vào ban ngày cho Randy nghe.

Sau khi nghe xong, Randy suy nghĩ một lúc, rồi nói một câu bất ngờ:

"Minh Khê, Ayres không phải là đang theo đuổi cậu đấy chứ?"

"Không phải đâu." Cậu nghiêm túc giải thích,

"Có lẽ em ấy cảm thấy có lỗi, muốn bù đắp cho tớ thôi. Hắn thực ra là một người rất dịu dàng."

Randy ngồi bên mép giường, tay chống cằm suy tư nói:

"Không ngờ đấy"

Thỏ con rất ngoan ngoãn và yên tĩnh. Khi không ai để ý, nó thu mình trong góc hộp để gặm cà rốt, phát ra tiếng sột soạt nhỏ. Khi được bế lên vuốt ve, thỏ con cũng không phản kháng mà cứ nằm im để người khác vuốt lông nó thoải mái.

Miên Miên là một chú thỏ nhỏ nhắn, trắng trẻo với bộ lông tơ vô cùng mềm mại. Minh Khê đặt tên cho nó là Miên Miên, và cậu cũng rất quan tâm đến Miên Miên. Cậu thấy rằng cho thỏ con sống trong hộp carton hình như không tốt cho lắm, nên đã nhờ bạn bè biết làm đồ thủ công làm ra cho Miên Miên một cái chuồng gỗ nhỏ. Mỗi ngày, cậu đều kiên nhẫn giúp Miên Miên dọn dẹp nên trong chuồng không hề bẩn chút nào.

Randy luôn trêu chọc cậu, nói rằng nếu như đổi lại là nuôi một đứa trẻ thì chắc chắn cục cưng sẽ rất là ngoan.

Iris mỗi ngày đều đến gửi thức ăn đến cho Miên Miên, phần lớn là củ cải đôi khi là rau xanh hoặc loại cỏ nào đó không rõ tên. May mắn là, Miên không hề kén ăn, mọi thứ nó đều cho vào bụng rất ngon lành.

Hôm đó, sau khi cho Miên Miên ăn Minh Khê đi ra ngoài hang để vệ sinh dọn dẹp chỗ ở của thỏ con. Cậu cẩn thận dùng tuyết để làm sạch bên trong lồng, sau đó để chuồng ở trước cửa hang để phơi khô. Gió tuyết thổi vào cửa hang, khiến cậu lạnh đến mức không ngừng hít mũi.

Minh Khê đang mải mê dọn dẹp lồng cho Miên Miên, nên không hề hay biết có một người đang đứng ngay sau lưng. Cuối cùng cũng đã dọn xong, cậu vỗ vỗ tay vào nhau rồi dậm chân định quay người lại, thì suýt va vào người Ayres. Cậu bất ngờ hỏi:

"Ayres, em... định ra ngoài à?"

"Ừm."

Ayres cúi xuống, hàng mi dài che khuất đôi mắt xanh lam nhìn những bông tuyết chưa tan trên đỉnh đầu Minh Khê. Những bông tuyết nhẹ nhàng bay qua, rồi rơi xuống mi mắt. Hắn chớp nhẹ mắt khiến đường nét gương mặt, trở nên đẹp đến mức làm người ta phải kinh ngạc.

Hắn mở lời, giọng nói trầm thấp dễ nghe: "Thích Miên Miên lắm đúng không?"

Minh Khê tươi cười đáp: "Thích."

Ayres chậm rãi đeo găng tay trắng vào, rồi nói: ''Vậy cùng đi hái cỏ cho nó không?"

"Hả?"

Phải mất một lúc để hiểu ý của Ayres, cậu lập tức mở to mắt hỏi: "Có thể đưa anh đi được không?"

"Qua đây" Ayres đưa tay phải ra cho Minh Khê.

"Cái này cũng giống như lần trước, phải ngồi trên vai Luna sao?" Cậu nghiêng đầu, đứng im do dự hỏi.

Ayres không trả lời, bình tĩnh nhìn Minh Khê. Thấy vậy, cậu liền ngập ngừng nói tiếp:

"Thật ra anh không đi cũng được."

Airis vẫn không thu tay lại, giọng điệu trầm xuống: "Qua đây"

Nghe vậy, Minh Khê đành phải nắm tay Ayres.

Bàn tay của alpha rất to và dày, những ngón tay với khớp xương rõ ràng nắm lấy tay cậu đột nhiên kéo một cái. Minh Khê không hề phòng bị, liền lao vào một vòng tay tràn ngập mùi gỗ thông và hoa hồng. Ngay sau đó, cả người cậu bay lên, cảm giác mất trọng lượng khiến cậu choáng váng trong chốc lát. Bỗng nhiên một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy phần eo, làm cho tâm trạng của Minh Khê dần bình tĩnh lại hơn.

Gió rít gào lạnh lẽo bên ngoài bị ngăn cách, thay vào đó là một nơi rất ấm áp. Minh Khê khẽ động đầu, Ayres đã thả cậu ra.

"Đây là... khoang lái của Luna." Minh Khê ngẩng đầu lên, phát hiện ra mình đang ngồi trên đùi Ayres. Cậu liền cảm thấy hơi lo lắng hỏi:

"Ngồi đây không sao chứ? Có ảnh hưởng đến em không?"

Khoang lái của cơ giáp được thiết kế chỉ có thể chứa một người, bây giờ thêm Minh Khê nên không gian có chút chật chội. Cậu nắm lấy thanh vịn, vụng về di chuyển mông, cố gắng nhường chỗ cho Ayres. Nhưng không gian thật sự quá nhỏ, điều đó khiến cho mông cậu bị kẹt giữa không trung, vô tình cọ xát vào đùi alpha.

Hô hấp Ayres bỗng cứng lại trả lời: "Đừng lộn xộn"

Minh Khê bối rối mà ngồi ngay ngắn, khóe mắt rũ xuống trông đáng thương nói:

"Nhưng mà anh không có chỗ ngồi, hay là anh khô..." Chưa nói đến câu tiếp theo, thì cậu đã bị chìm trong tiếng kêu kinh ngạc.

Ayres dùng cánh tay ôm cậu trở lại đùi mình, hạ thấp giọng:

"Ngoan nào, chúng ta sẽ khởi hành ngay đây."

Chưa kịp dứt lời, Luna đã nhảy xuống từ đỉnh núi tuyết.

Gió tuyết nhanh chóng lùi sang hai bên, luồng khí lạnh như đang trực tiếp đánh vào mặt mà gào thét ở hai bên tai. Minh Khê trợn tròn mắt, khi độ cao ngày càng thấp cậu liền nhìn thấy những con trùng đông đúc ở bên dưới.

Ngay lập tức, cậu lo lắng hỏi: "Chúng đã ở đó bao lâu rồi? Chúng sẽ không lên tìm chúng ta chứ?"

"Không đâu." Airis nói với giọng điệu nhẹ nhàng,

"Đây là loài côn trùng Terra, điểm yếu duy nhất của chúng là không thể leo lên những ngọn núi cao."

Minh Khê nuốt nước bọt hỏi:

"Vậy chúng ta làm sao để đi qua?"

Tay của Ares lướt nhanh trên màn hình, hắn nâng cằm, đường cong sắc sảo mang theo sự kiêu ngạo bẩm sinh đáp:

"Bám chặt vào, giết chết bọn chúng."

Minh Khê nghe vậy liền vô thức nắm lấy cánh tay của Ares, tay còn lại nắm chặt thanh vịn.

Quân đoàn trùng phát hiện ra dấu vết Luna, liền ngay lập tức lao tới ngay. Luna quả xứng danh nữ thần săn bắn trong truyền thuyết, bên dưới vẻ ngoài xinh đẹp màu bạc là những vũ khí tầm xa đầy hỏa lực. Tiếng bom nổ vang lên không ngừng, chùm tia laser rực rỡ càn quét qua đâu thì nơi đó đầy xác chết.

Những con trùng này chưa từng ký sinh vào con người, nên trí thông minh không cao. Chúng vẫn hung dữ mà lao vào chiến đấu, chen chúc nhau giẫm đạp lên xác chết của đồng loại mà đâm đầu tiến lên ồ ạt. Luna nhẹ nhàng nhảy qua lại trong đám trùng, giống như đang phô trương kỹ năng tuyệt vời của mình. Ngay cả trong tình huống như vậy, cũng không có bất cứ con trùng nào chạm vào được nó.

Cùng với một tia laser quét qua, Luna cuối cùng cũng mở ra được một con đường máu. Không chút do dự, cơ giáp với tốc độ cực nhanh bay vút đi về phía xa. Đám trùng kêu rít đuổi theo một lúc, sau phát hiện không thể đuổi kịp thì quay trở lại chỗ cũ tiếp tục canh giữ dưới chân núi tuyết.

Luna dừng lại.

Minh Khê đờ đẫn, nửa ngày không động đậy. Tim cậu đập rất nhanh, bàn tay nắm lấy áo ngoài của Ayres đã vặn thành một vòng nếp gấp.

Ares quay đầu, đôi mắt xanh lam sáng lên vì phấn khích sau trận chiến vừa rồi. Hắn cúi xuống đưa mặt lại gần Minh Khê, thấy cậu vẫn không động đậy. Hai người cứ thế nhìn nhau trong vài giây, rồi đột nhiên hắn hôn xuống beta.

Minh Khê không phản kháng, cậu ngoan ngoãn ngẩng đầu lên. Phản ứng này càng khiến cho alpha thêm hưng phấn, hắn tấn công một cách mãnh liệt như thể đã lâu không được ăn một bữa no, dường như muốn bù đắp tất cả chỉ trong một lần.

Nhiệt độ trong khoang lái đang dần dần cao lên.

Ngay khi Ayres rời đi, Minh Khê lặng lẽ che cái miệng đang sưng lên của mình lại. Đau đớn tột độ, khiến khóe mắt beta hơi đỏ và có chút ươn ướt.

Ares thấy vậy, liền đưa môi lướt qua mu bàn tay của Minh Khê. Sau đó, nhẹ nhàng đặt lên má cậu như để an ủi. Má của beta rất mềm mại, vừa non vừa mịn cứ như là đậu phụ. Ayres theo bản năng cắn một miếng, dùng răng để đo đạc. Xong hắn ngẩng đầu lên nói:

"Thật sự là béo lên một chút, mọi beta đều dễ tăng cân như vậy à."

Minh Khê toàn thân cứng đờ, môi quá đau đến mức muốn khóc, cậu nhỏ giọng nói:

"Beta là như vậy, chúng ta không như omega mảnh mai yếu đuối."

Ayres không suy nghĩ nhiều, trả lời một cách thực tế:

"Omega quả thật rất yếu đuối."

Minh Khê quay đầu, đột nhiên cảm thấy ngực bị nghẹn lại, tim đập nhanh đến mức không thở được. Cậu đẩy Ayres ra, duỗi tay định mở cửa khoang điều khiển. Ayres bị đẩy ra ngoài, ngơ ngác một lúc rồi nắm lấy tay Minh Khê hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

Minh Khê nửa ngày cũng không thể mở cửa thành công. Ngược lại càng nhanh càng loạn, sắc mặt cậu dần trắng bệch như tờ giấy. Đầu ngón tay thì run rẩy nhẹ, giọng nói cũng mang theo chút run run:

"Khó chịu...ở đây ngột ngạt quá. Anh muốn ra ngoài hít thở không khí."

Ayres sửng sốt, nhanh tay đỡ lấy eo Minh Khê và ra lệnh cho Luna mở cửa khoang điều khiển.

Cửa khoang mở ra, Minh Khê vội vã đem nửa người trên bò ra ngoài cửa, hắn giống một cái thiếu thủy cá, mồm to há mồm hô hấp, mặc cho lạnh băng đến xương gió thổi làm đuôi mắt vết nước.

Cửa khoang mở ra, Minh Khê vội vàng đem nửa người thò ra ngoài cửa. Cậu giống như một con cá thiếu nước, mở miệng hít thở không khí trong lành bên ngoài, mặc cho gió lạnh thấu xương thổi làm cho đuôi mắt cay cay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net