CHƯƠNG 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta có thể trở về rồi, Đế quốc đã nhận được tín hiệu cầu cứu, sẽ phái người đến nhanh thôi!"

Toàn bộ trại đều sôi động hẳn lên, mọi người đều không còn tâm trạng ngủ nữa mà tập trung trong hang động reo hò mừng rỡ. Thậm chí, trong đám đông còn có một alpha cống nạp rượu lậu của mình để ăn mừng.

"Hôm nay là ngày 1 tháng 1 năm 3063, chúng ta cuối cùng đã được cứu. Chúc mừng năm mới, chúc mừng sự sống mới, tối nay không say không về!"

"Tại sao cậu mang rượu đi thực tập thế hả?! Tôi sẽ báo cáo với chỉ huy."

"Ha ha ha, cậu cứ báo cáo đi, dù sao kỳ thực tập cũng đã kết thúc rồi. Nào anh em, năm sau chúng ta lại chiến tiếp."

"Ở trường không phải nên trực tiếp đền bù cho chúng ta tốt nghiệp loại xuất sắc chứ?"

Aris đứng ở trước cửa hang động, dáng người thẳng tắp, hắn không nói gì coi như đã ngầm cho phép bữa tiệc mừng này.

Vì vậy, mọi người đều góp chung cốc, truyền năm chai rượu đi khắp nơi, ngay cả những omega cũng được chia một ít. Tất cả cùng nhau uống rượu một cách vui vẻ.

Rượu truyền đến, sắc đỏ của rượu vang trong ly thủy tinh đặc biệt hấp dẫn. Minh Khê chỉ rót có nửa ly, cậu chưa từng uống rượu. Trước tiên beta dùng cái miệng nhỏ của mình để nhấp thử, kết quả một ngụm rượu đưa vào miệng chưa nuốt xuống thì cảm giác buồn nôn dâng lên. Cậu thực sự không nhịn được, lén lút nôn rượu vào khăn giấy.

Nhưng cảm giác buồn nôn vẫn chưa hết, cậu từ từ lùi lại vài một góc không người. Lưng dựa vào tường, nôn mửa vài cái. Hôm nay là một ngày vui, Minh Khê không muốn phá vỡ bầu không khi này nên cứ thế dựa vào tường, chờ đợi cảm giác buồn nôn lắng xuống.

Nửa đêm mới tàn tiệc, một vài omega và beta đã uống say. Các thành viên trong đội nhốn nháo mà đưa họ về lều, Minh Khê bước đi chậm chạp mà nặng nề ở phía cuối.

Đột nhiên sau lưng có người hỏi nhỏ bên tai cậu: "Anh sao vậy?"

Minh Khê phản ứng chậm chạp mấy giây sau mới lắc đầu, nhỏ giọng nói: " Tôi không sao, Ayres."

Ayres im lặng, hai người một trước một sau đi chung với nhau. Dường như, alpha luôn cố tình đi chậm lại và cách beta chừng nửa bước. Nhưng hắn lại quá cao, chỉ cần đi đằng sau cũng mang lại cho Minh Khê cảm giác áp bức rất mạnh. Cậu chỉ cảm thấy lông tơ sau gáy dựng đứng hết cả lên, nhịn không được mà bước chân dành nhanh hơn.

Tuy nhiên, Ayres không nhanh không chậm vẫn đi theo sau cậu, bỗng hắn chợt lên tiếng: "Sau khi trở về Đề quốc, nếu gặp khó khăn anh có thể đến tìm. Tôi sẽ cố gắng bù đắp cho anh."

Minh Khê khựng lại một chút, mắt đào hoa cong cong rồi nở nụ cười với Ayres nói: "Được."

-------------------------------------------------------------------------------

Hai ngày sau, tàu cứu hộ hạ cánh trên đỉnh núi tuyết, luồng khí mạnh mẽ cuốn theo tuyết rơi. Cửa khoang tàu mở ra, một cô gái nhảy xuống đầu tiên. Cô ta mặc đồng phục trường quân sự Trian, dáng người mảnh mai, mái tóc vàng dài được buộc cao lên.

Một vài sợi tóc bị gió thổi bay khiến tầm mắt bị che mất, cô liền đưa tay nhẹ nhàng vuốt qua, để lộ ra đôi mắt xanh biếc linh động cùng gương mặt trắng trẻo. Đặc điểm này đủ để khiến người ta ngay lập tức có thể biết được đây chính là một omega.

Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy, đội ngũ đang chờ chợt im lặng vài giây. Minh Khê có thể nhận thấy một số người đang nhìn mình một cách đầy ẩn ý.

Cậu đang cảm thấy khó hiểu, thì thấy cô gái đột nhiên chạy đến trước người đứng đầu là Ayres, như một con chim nhỏ nhẹ nhàng. Cô ấy ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nói:

"Ayres, em rất lo lắng cho anh."

Ayres bất ngờ, vô thức muốn nhìn về phía Minh Khê. Nhưng ngay sau đó hắn đã kìm lại, mặt không biểu cảm nói: "Lilith, em đến làm gì?"

Lilith hai mắt đỏ bừng nói: "Chú Holly bảo em đến đón anh."

Holly Diat - Quốc vương của Đế quốc Oren, cũng chính là anh trai của Ayres. Ngài ấy là một người nghiêm túc và có hơi cổ hủ, nhưng đối với Lilith thì rất khoan dung. Bởi vì đây là người mà ngài đã chọn làm bạn đời tương lai cho Ayres.

Ayres không nói gì, lạnh lùng bảo Lilith quay trở lại tàu. Thân là đội trưởng, nên hắn phải đợi tất cả mọi người lên trước.

Lili dùng khăn lau khô nước mắt: "Em muốn đợi anh cùng lên."

Nói xong, cô đứng bên cạnh hắn.

Một người cao lớn, đứng với một người nhỏ bé, trông rất xứng đôi. Cả đội ngũ rơi vào trầm mặc, bầu không khí vô cùng khó xử. Mọi người ở đây đều biết chuyện đã xảy ra giữa Ayres và Minh Khê, cũng biết hắn từng theo đuổi Lilith.

Cảnh tượng trước mắt này thật giống như ở trong địa ngục.

Minh Khê không hề hay biết về ánh mắt đang nhìn về phía mình, cậu ôm một cái hộp trong lòng còn tay thì cầm một chiếc chuồng nhỏ. Miên Miên đang ngồi trong đó, thỉnh thoảng nó lại đạp chân hết sức khó khăn. Nên cậu đành phải từng bước lên cầu thang một cách thận trọng.

Lilith không chú ý đến Minh Khê, mà dành tất cả tâm trí cho Ayres sau đó thật lòng thật dạ mà tâm sự:

"Thời gian anh mất tích, em ngày nào cũng nằm mơ thấy ác mộng. Ngay cả bây giờ, em cũng sợ đây chỉ là một giấc mơ. Ayres, đây không phải là một giấc mơ chứ?"

Đợi lâu mà không có câu trả lời, Lilith thắc mắc kêu lên: "Ayres?"

Minh Khê đã bước vào khoang tàu, bóng lưng dần dần biến mất. Khi đó, Ayres mới chợt lấy lại tinh thần đáp: "Cái gì?"

Lilith hơi tủi thân, nhỏ giọng trách mắng:

"Anh đều không nghe em nói chuyện."

Cô thực sự không vui, nhưng lại không dám thể hiện ra. Sau tất cả, Ayres và những alpha khác đều không giống nhau. Hắn không phải là người sẽ dung túng và nhẫn nhịn omega, tất nhiên đây là một alpha thực sự có tiền.

Vì vậy, khi Ayres mời đi ăn tối cô đã đồng ý ngay lập tức. Mặc dù hắn có thái độ rất lạnh lùng từ đầu đến cuối trong bữa tối đó, nhưng ngày hôm sau hắn đã gửi cho cô một toa xe hoa hồng.

Lúc ấy, Lilith đã tưởng rằng mình sẽ sớm nhận được lời tỏ tình của Ayres, rồi chính thức trở thành phu nhân công tước cao quý. Nhưng thật không ngờ hắn lại mất tích.

Lúc này, ba mươi thành viên trong đội đã lên tàu vũ trụ. Ayres liền nói với giọng điệu không chút dao động: "Xin lỗi"

Không nghe ra được chút thành ý nào.

Lilith mỉm cười, làm động tác cầm váy rồi cúi người một cách thanh lịch, thực hiện nghi thức quý tộc tiêu chuẩn nói:

"Không sao."

Con tàu vũ trụ này có không gian rất lớn, các thành viên của tàu Hawk được bố trí ở tầng 1, mỗi người đều được phân cho một phòng riêng.

Minh Khê đặt cái chuồng xuống, bế Miên Miên ra ngoài.

Có lẽ vì đổi môi trường sống, Miên Miên hôm nay luôn rất bồn chồn và lo lắng. Nó cứ quay vòng trong chuồng, Minh Khê bế cố gắng bế thỏ con lên tay nhưng nó lại đạp một cái về phía sau. Cậu không hề đoán trước được tình huống này, trượt tay để Miên Miên nhảy xuống đất và chạy loạn trong căn phòng nhỏ này.

Minh Khê không dám đuổi theo, sợ làm nó giật mình, vội vàng lấy mấy cọng cỏ từ túi ra quỳ xuống nhẹ nhàng dỗ dành:

"Miên Miên, đừng sợ, chúng ta sắp về nhà rồi. Đây có cỏ ngon nè, tất cả đều cho con ăn nhé..."

Bất ngờ, cửa phòng bị đẩy ra, tiếng Randy vang lên từ ngoài cửa.

"Minh Khê, cậu... cái này đang làm gì vậy?"

Randy chỉ cảm thấy có thứ gì đó va vào chân mình, còn chưa kịp nhìn thì Minh Khê đã chạy ra ngoài hô to:

"Randy!!! Miên Miên chạy rồi, mau đuổi theo!"

----------------------------------------------------------------------------

Ở hành lang, một alpha mặc quân phục đang tuần tra, bỗng nhiên có thứ gì đó nhảy qua trong tầm mắt. Anh ta nhíu mày, nhanh chóng chuyển sang trạng thái cảnh giác. Tuy nhiên, khi nhìn rõ thứ đó anh ta liền sững sờ:

"Từ đâu ra con thỏ thế này?"

Con thỏ vẫn đang dùng sức để nhảy đi, đến khi nó sắp biến mất khỏi tầm nhìn của anh ta. Alpha có thể lực vượt trội hơn người thường, anh ta lặng lẽ đặt súng xuống, dễ dàng đuổi theo trước và cầm lấy hai tai của con thỏ rồi nhấc lên nói:

"Nhóc con, chạy nhanh ghê! Tối nay có thêm được bữa ngon rồi."

Lúc này, từ cuối hành lang đi đến một vài người. Đó là chỉ huy của con tàu vũ trụ này, và vị công tước được cho là sẽ tiếp quản quân đội trong tương lai - Ayres Diat, theo sau hai người còn có một omega xinh đẹp.

Alpha lập tức đứng thẳng, chào hỏi.

Chỉ huy con tàu này là một alpha trung niên hòa nhã, ông ta cười thì thấy bên khóe mắt có những nếp nhăn của thời gian:

"Roll, cậu lấy con thỏ này từ đâu vậy."

"Báo cáo, đây là nó tự chạy vào chân tôi. Đó gọi là gì nhỉ, à đúng rồi chính là ôm cây đợi thỏ ạ." Roll lớn tiếng trả lời .

Lilith người luôn đi theo sau Ayres bỗng che miệng cười nhẹ nói:

"Thỏ con thật đáng yêu quá đi."

Ayres nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, con thỏ đó là Miên Miên. Đây là thứ hắn đã tặng cho Minh Khê. Rõ ràng là rất thích, nhưng cuối cùng lại bỏ ở đây, anh ấy đang vội vàng muốn tránh xa hắn sao?

Hắn đưa tay ra với Roll, giọng nói hơi trầm: "Đưa cho tôi."

Roll trợn tròn mắt: "Hả?"

Ayres cau mày: "Con thỏ đó,...là của tôi."

"Àhhhhhhh, tôi đã thắc mắc rằng con thỏ này ở đâu ra." Roll vội vàng đưa con thỏ ra, vui mừng vì mình vừa rồi đã không nói ra hai chữ "bữa ăn thêm".

Ayres đặt Miên Miên vào tay, thỏ con vẫn không ngoan ngoãn co chân và đạp lung tung trên tay. Lông mày cau lại, có hơi chán ghét, nhưng hắn lại không buông ra.

"Ayres, từ khi nào anh có sở thích nuôi thỏ vậy?" Lilith tò mò đưa tay ra muốn chạm vào.

Nhưng alpha lại không để ý đến cô, hắn quay người lại khiến tay Lilith rơi vào không trung. Không chạm được con thỏ, cô thoáng chốc cứng đờ, ngượng ngùng rồi lúng túng rút tay lại. Ngay sau đó, Lilith bỗng chú ý đến hướng đi của Ayres. Cô vội vàng lên tiếng:

"Anh đi sai hướng rồi, phòng điều khiển không ở bên đó."

Ayres chỉ ừ một tiếng, nhưng không dừng lại bước chân mà nói với chỉ huy: "Tôi đi xử lý một số việc riêng trước, sau đó sẽ đến gặp ngài."

"Được." Ngài chỉ huy liền gật đầu đồng ý.

Ayres rời đi nhanh chóng, tiếng bước chân nặng nề vang lên trong hành lang. Lilith cắn chặt môi, cảm giác bị bỏ qua một bên khiến cô cảm thấy hơi khó chịu. Dù sao thì cô cũng là một tiểu thư quý tộc, luôn được mọi người nuông chiều từ nhỏ. Nhưng nếu bắt phải từ bỏ một điều gì đó, thì cô quả thật không cam tâm, vì vậy đành cắn răng đi theo sau alpha.

Đi qua hai điều hành lang, Lilith còn không có đuổi theo Ayres, thậm chí thiếu chút nữa cùng ném, nàng mệt đến thẳng thở dốc, bỗng nhiên nghe được một thiếu niên thanh âm, thanh tuyến thanh triệt, ngữ khí nôn nóng: "Kéo dài!"

Nàng ngẩng đầu, nhìn đến một cái tóc đen mắt đen thiếu niên chạy đến Ayres trước mặt, một phen từ Ayres trong lòng ngực ôm kia con thỏ, nàng cho rằng Ayres sẽ lãnh khốc mà đẩy ra thiếu niên. Nhưng Ayres buông ra tay, tùy ý thiếu niên đem con thỏ ôm đi.

Đi qua hai hành lang, Lilith vẫn chưa thể đuổi kịp tốc độ của Ayres, thậm chí còn suýt nữa bị lạc. Cô đang thở hổn hển vì mệt, thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói trong trẻo của một thanh niên, với một giọng điệu gấp gáp:

"Miên Miên!"

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thanh niên tóc đen mắt đen chạy đến trước mặt Ayres, dùng một tay liền ôm lấy con thỏ về phía mình. Cô nghĩ alpha sẽ đẩy anh ta ra một cách lạnh lùng, nhưng Ayres lại thả tay ra và để mặc người trước mặt ôm lấy con thỏ.

Biểu cảm của Lilith cứng đờ, cô quay sang nhìn kỹ người thanh niên đó.

Đây là một chàng trai có khuôn mặt mềm mại, làn da trắng trẻo, ngũ quan thanh tú. Khi kết hợp tất cả những yếu tố trên lại, trông anh ta khá đẹp trai. Anh ta có đôi mắt cười bẩm sinh, dường như biết nói và chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta có thiện cảm. Nhưng thân hình của anh ta có thể nhìn ra được là xương cốt đặc trưng của một người con trai bình thường, so với omega thì thiếu đi một chút yếu đuối, nhưng lại có thêm vài phần trong sáng.

Chắc hẳn đây là một beta, một beta rất đẹp trai và thu hút.

Minh Khê vừa thấy liền kích động, không để ý đến người phía sau Ayres nhanh tay ôm chặt Miên Miên. Nhìn thấy Lilith cách đó không xa, cậu dừng lại một chút, cúi đầu xuống nói:

"Cảm ơn cậu đã giúp tôi tìm thấy nó, Ayres."

Thái độ của beta rất lịch sự và có chút xa cách...

Ánh mắt Ayres trầm xuống, đôi mắt xanh sâu thẳm đến mức có hơi đáng sợ. Hắn mở miệng với giọng điệu khó chịu:

"Không thích thì vứt bỏ đi, cần gì phải mang theo nó."

Minh khê mím môi, nhỏ giọng biện minh:

''Tôi không cố ý để nó chạy mất."

Ayres lạnh mặt, không biết hắn có tin những gì cậu nói không.

Minh Khê vẫn còn muốn giải thích cho alpha hiểu, nhưng Lilith đã đi tới chỗ hai bọn họ. Cô đứng bên cạnh Ayres, ngọt ngào chào cậu:

"Xin chào, tôi là Lilith, bạn của Ayres."

"Chào, tôi là Minh Khê." Cậu quay đầu lại đối mặt với Lilith, nở nụ cười, khóe mắt tròn cùng đường nét khuôn mặt uyển chuyển khiến thanh niên trước mắt này trông rất mềm mại,

"Tôi là thực tập sinh của tàu Hawk."

Trực giác của Lilith mách bảo hình như có điều gì đó không ổn, cô liền giả vờ như là đang tò mò về cậu mà hỏi:

"Con thỏ này hóa ra là của cậu sao, khó trách mà Ayres phải đặc biệt đi lấy nó về cho cậu."

Tiểu thư quý tộc cao cao tại thượng, ngay cả việc thử thăm dò cũng không hề cố gắng một chút nào. Nghe vậy, Minh Khê liền nhắm mắt nói dối ngay:

"Đây không tính là của tôi, mà là tài sản chung của cả đội. Tôi chỉ là một người chăm sóc thú cưng thôi."

"Thì ra là vậy." Lilith kín đáo thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên là cô nghĩ quá nhiều, cho dù có đẹp đến đâu thì đây cũng chỉ là một beta mà thôi.

"Cạch"

Tiếng bước chân từ giày quân dụng vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Ayres quay người lại, hắn nhìn Minh Khê từ trên xuống, ánh mắt sắc lạnh như dao.

Minh Khê hơi cúi đầu, tỏ ra ngoan ngoãn cứ như thỏ con vậy.

Ayres nhìn vậy, bỗng mím chặt môi thành một đường thẳng. Cuối cùng hắn không nói gì, bước đi một mình với đôi chân dài. Lilith thấy vậy cũng không quan tâm đến Minh Khê, vội vàng đuổi theo, có chút tức giận gọi với theo:

"Ayres, đợi em với!!!!!!!"

Tiếng bước chân của hai người ngày càng xa, cuối cùng biến mất. Hành lang trống trải chỉ còn lại một mình Minh khê, lạnh lẽo và yên tĩnh đến đáng sợ. Cậu cúi đầu, ôm chặt thỏ con trong lòng, ánh đèn trên đầu chiếu vào khuôn mặt khiến đôi môi không có tí máu của cậu càng thêm tái nhợt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net