CHƯƠNG 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ ba sau khi các thành viên của tàu Hawks trở về Đế Quốc, Quốc vương và Hoàng hậu đã thống nhất tổ chức một bữa tiệc tối tại cung điện để chúc mừng sự trở về an toàn của Công tước Ayres Diat.

Lúc 8 giờ tối, toàn bộ cung điện nơi này sáng lên một cách rực rỡ huy hoàng, đứng cao sừng sững ở trung tâm thủ đô Westtan.

Trong sảnh tiệc xa hoa, dàn nhạc Thánh Bernard của Đế Quốc đang ngồi trên đài cao bên hồ nước, biểu diễn những giai điệu nhẹ nhàng và thanh lịch với khuôn mặt trầm tĩnh. Đèn chùm pha lê được thiết kế phức tạp, nhưng không kém phần lộng lẫy được treo lên trên trần nhà nhìn như đã vẽ lên bầu trời này một đêm đầy sao vậy.

Nhân vật chính của bữa tiệc vẫn chưa đến, nhiều quý tộc và doanh nhân đứng thành một nhóm trò chuyện vui vẻ với nhau. Các quý cô uyển chuyển bước đi trong những chiếc váy thướt tha, dường như đang tạo ra những làn gió thoang thoảng hương thơm.

Trên hành lang tầng hai, Crick dựa lưng vào lan can chạm trổ tinh xảo, ôm ngực mà ngắm nhìn các mỹ nhân dưới lầu:

"Con gái nhà Philip cũng đã trưởng thành rồi nhỉ, tôi dám cá là một nửa số đàn ông ở đây đều đang nhìn cô ấy. Đây sẽ là một viên ngọc mới, gia nhập vào giới thượng lưu của Westtan."

Anh ta nhìn sang Ayres, thấy hắn vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình bèn hỏi:

"Tối nay, công tước cao quý của chúng ta định mời cô gái may mắn nào nhảy một điệu đây nhỉ?"

Ayres không thèm ngẩng đầu lên, "Tôi sẽ rời khỏi buổi tiệc này, quân đội có việc gấp."

Crick ngây người, tỏ ra vẻ mặt "cậu đang đùa tôi à" nói ngay, "Cậu không nhận ra đây là buổi hẹn hò, do Quốc vương sắp xếp sao riêng cho cậu sao? Bỏ đi giữa chừng như vậy, có thể sẽ khiến Quốc vương tức giận đấy."

"Ừm."

"Ừm, nói vậy có nghĩa là gì thế???" Crick nổi điên, "Cậu vẫn còn nghĩ về... beta đó đúng chứ?"

Lần này, Crick không còn nghe thấy tiếng ừ qua loa nữa. Anh ta rối bời vò đầu suy nghĩ.

Crick dường như đã quá xem thường sự việc này rồi, anh cho rằng sau khi trở về tất cả sẽ trở lại đúng quỹ đạo của nó. Cuối cùng, Ayres có là một người lý trí cỡ nào cũng không thể vượt qua được chuyện này.

Một beta nhỏ bé, thậm chí còn không có pheromone, thực sự có thể khiến Ayres mê mẩn?

Crick thờ ơ nhìn xuống sảnh dưới lầu, ánh mắt đột nhiên phát hiện ra điều gì đó. Anh ta nhướng mày nói: "Đó không phải Minh Khê sao?"

Vừa dứt lời, người bên cạnh biểu cảm liền cứng đờ, dáng người khi đứng cũng thẳng hơn một chút. Đôi ủng quân đội đạp trên tấm thảm mềm mại sang trọng, lặng lẽ từng bước xuống lầu.

Crick: "......"

Thằng này hết cứu thật rồi!

Crick nhanh chóng bước theo sau Ayres đi xuống dưới.

Trong sảnh tiệc, các thành viên của tàu Hawk đang tụ tập trò chuyện và cười đùa vui vẻ cùng với nhau. Họ cũng được mời tham dự bữa tiệc này, tất cả đều là hưởng ké ánh hào quang rực rỡ của Ayres. Sau khi trải qua sinh tử cùng nhau, tâm trạng mỗi người không hề giống nhau, nhưng ít nhiều gì cũng có một chút nghĩa tình đồng đội.

Minh Khê ngồi trên sofa ăn trái cây, thêm một quả mơ chua được cậu bỏ vào miệng nhai ngon lành. Randy nhìn bạn mình ăn, mà muốn ê hết răng liền hỏi:

"Cậu bị sao vậy? Hiếm khi được đi đến nơi có nhiều đồ ăn ngon thế này, mà chỉ ăn có mỗi mơ chua không vậy."

Minh Khê thở dài bất lực nói: "Tớ cũng muốn ăn bánh ngọt lắm đó, nhưng dạ dày không được thoải mái lắm."

"Em không khỏe ở đâu hả? Phát hiện vấn đề gì, thì phải đi bệnh viện ngay nhé." Sharon nghe thấy cậu nói, liền quay đầu lại nhìn với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Chỉ có một chút vấn đề thôi ạ." Minh Khê cười cười đáp lại.

Sharron vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng bên kia các alpha đang ồn ào muốn chạm cốc với tất cả mọi người. Bọn họ cầm cốc rượu đi tới hô hào: "Mọi người đều phải uống nhé."

"Hiếm khi tụ tập một lần, sau này không chắc có cơ hội nữa đâu."

"Tiếc là hôm nay Ayres và Crick không đến."

Một ly rượu vang được đưa đến tay Minh Khê, nhìn màu đỏ sẫm trong ly. Ngửi mùi rượu thoang thoảng khiến dạ dày cậu bắt đầu cồn cào, và cảm giác được cơn buồn nôn đang dâng lên. Nhưng không muốn mọi người mất vui, cậu cố gắng kiềm chế lại mà theo mọi người nâng ly.

Có người đi về phía họ, Tác Lâm ở phía đối diện chợt nhìn rõ được ai đang ở trước mắt. Anh ta lập tức vui vẻ, đặt cốc rượu xuống nói lớn:

"Hồi nãy hình như tôi nói nhầm, hai người họ đã đến rồi kìa."

Những người khác theo ánh mắt của anh ta liền nhìn sang, thấy Ayres và Crick đang tới ai nấy đều rất phấn khích.

"Ayres, vừa lúc chúng tôi đang định nâng ly ăn mừng đấy."

"Ly này các cậu nhất định phải uống hết đấy nhé."

Minh Khê ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, các đầu ngón tay nắm chặt cốc rượu đến mức trắng bệch mà chính cậu hình như cũng chưa phát hiện ra tình trạng của bản thân bây giờ.

Ayres mặc một bộ lễ phục màu đen đơn giản, nhưng đường nét lại rất tinh tế. Kiểu dáng quần áo này khá vừa vặn, làm tôn lên bờ vai rộng và đôi chân dài của hắn. Tỷ lệ cơ thể alpha quá hoàn hảo, chiếc thắt lưng ôm lấy vòng eo thon gọn nhưng mạnh mẽ. Mái tóc vàng được chải gọn gàng ra sau, nhưng vẫn có vài sợi không ngoan ngoãn rũ xuống trước trán khiến hắn trông vừa đẹp trai mà cũng vừa lạnh lùng.

Bởi là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, nên thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người ở bất cứ nơi nào mà hắn đi đến. Lúc này, đã có khá nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào alpha lộ liễu cũng có, mà lén lút cũng có luôn. Tuy nhiên, hắn lại không hề dao động một chút nào.

Ayres nhận lấy ly rượu, cầm trong tay lắc qua lắc lại, nhẹ nhàng nói:

"Omega và beta uống nước trái cây đi."

Mấy alpha đang hò hét vui vẻ nghe thấy thì sững lại, rồi nhanh chóng phản ứng mà đáp trả:

"Được được được, đi mang nước trái cây tới đây cho bọn họ."

Ly rượu vang trong tay nhanh chóng được đổi sang nước cam, Minh Khê ngẩng đầu nhìn Ayres, nhưng không ngờ lại chạm phải đôi mắt xanh kia. Cậu giật mình, vô thức kéo kéo khóe miệng nở một nụ cười với hắn rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi, không dám nhìn về phía đó thêm một lần nào nữa.

Khi chạm cốc, tất cả mọi người đều đứng dậy. Ayres rất lịch sự, hắn một hơi uống cạn ly rượu rồi đặt chiếc ly rỗng lên bàn. Sau đó, liền quay người rời đi.

Hắn không hề mở miệng nói một lời nào.

-------------------------------------------------------------------------------------

Nhân vật chính cuối cùng cũng xuất hiện, buổi tiệc chính thức bắt đầu. Âm nhạc đột nhiên thay đổi, chuyển sang giai điệu vui tươi lãng mạn hơn. Tất cả mọi người có mặt đều đang chờ đợi điệu nhảy đầu tiên của công tước Ayres Diat, và thầm đoán xem omega nào sẽ may mắn trở thành bạn nhảy của alpha này.

Tuy nhiên, Ayres dường như không có ý định xuống sàn nhảy. Hắn đi đến trung tâm của buổi tiệc, đứng cùng với một vài bá tước lớn tuổi thỉnh thoảng nói chuyện với họ vài câu bằng giọng điệu lạnh lùng.

Nghe tiếng thì thầm của những người xung quanh, như sắp sửa làm sập được cả một mái nhà. Trong lòng Crick liền thở dài một tiếng, anh ta bước đến trước mặt tiểu thư nhà Philip, mỉm cười cúi xuống rồi đưa tay phải ra nói:

"Xin chào quý cô xinh đẹp, không biết tôi có vinh dự mời cô nhảy một điệu không?"

Vừa mới bước vào sàn nhảy, Rose Philip đã rất ngạc nhiên khi được một alpha tóc đỏ điển trai mời nhảy chung. Cô do dự một lúc, rồi đặt tay lên tay anh, rồi nhìn với ánh mắt e thẹn đáp:

"Tất nhiên rồi."

Điệu nhảy đầu tiên của buổi tiệc tối nay, cư nhiên lại là giữa con trai cả của Bá tước Williams và con gái của Bá tước Philip!

Lilith luôn thầm theo dõi Ayres, hôm nay cô đặc biệt mặc một chiếc váy dài màu xanh lá cây lộng lẫy rất bắt mắt. Còn chăm chút làm một kiểu kiểu tinh tế, điểm xuyết trên đó là những viên ngọc lục bảo.

Cứ tưởng rằng Ayres nhất định sẽ mời cô nhảy cùng, nhưng không ngờ đến tận khi buổi tiệc kết thúc, cô cuối cùng vẫn không đợi được.

Mang giày cao gót cả đêm, khiến chân cô rất đau nhức. Khi được người hầu đỡ lên phi thuyền, cô bỗng nhìn thấy hai bóng người từ sảnh tiệc đi ra. Omega chợt giật mình, vội vàng gạt tay người hầu rồi nhanh chóng chạy theo bóng người phía trước.

Minh Khê dừng bước, quay đầu lại nhìn thấy Lilith ở phía sau. Cậu đứng lại, mỉm cười chào hỏi: "Xin chào, Lilith. Cô có chuyện gì vậy?"

"Tôi muốn nói chuyện riêng với câu một chút, được không?"

Cô chỉnh lại mái tóc hơi rối do chạy quá nhanh, nở một nụ cười lịch sự.

Minh Khê do dự vài giây, nhìn về phía Randy. Randy hiểu ý, liền đi sang một bên nhường chỗ cho bọn họ nói chuyện.

Lilith cắn môi, đôi mắt xanh nhìn vào cậu nói, "Tôi muốn hỏi, chuyện gì đã xảy ra trên hoang tinh vậy? Ayres có phải đã cùng một omega nào đó thân thiết rồi đúng không?"

Omega da mặt rất mỏng, đem chuyện thăm dò hỏi rất tế nhị.

Minh Khê im lặng một lúc lâu, rồi mới mở miệng: "Tôi cũng không rõ lắm."

Cậu không hoàn toàn phủ nhận, sau khi suy nghĩ một lúc. Beta tiếp tục bổ sung thêm một câu: "Có lẽ cô nên hỏi hỏi trực tiếp cậu ấy."

Không nhận được câu trả lời ưng ý, Lilith cũng không quá hài lòng lắm. Cô chợt nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hỏi: "Con thỏ kia thế nào rồi? Nó vẫn ở chỗ cậu chứ?"

"Ngoài tôi ra không ai muốn nuôi nó cả."

Lilith luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, khiến con ngươi trong mắt xoay liên hồi. Hai tay nắm lấy váy, nhẹ nhàng lắc qua lại rồi nói với giọng điệu nũng nịu:

"Cậu biết rồi đấy, Ayres từ trước đến giờ luôn theo đuổi tôi. Và tôi thực sự rất thích anh ấy."

Minh Khê gật đầu, kiên nhẫn lắng nghe omega kể lể mọi chuyện mà không chen ngang. Lilith tiếp tục nói:

"Có vẻ như cậu và anh ấy khá thân thiết nhỉ, Ayres còn sẵn sàng giúp cậu lấy lại thỏ con. Nên là cậu có thể giúp tôi chú ý một chút, có omega nào bên cạnh anh ấy được không?"

Minh Khê cúi đầu, hàng mi dài rũ xuống có hơi rung động: "Tôi nghĩ hình như có sự hiểu lầm ở đây, cô Lilith. Chúng tôi không phải là bạn bè thân thiết, sau khi trở về đế Đế Quốc thì cũng đã cắt đứt liên lạc hoàn toàn rồi."

Nghe cậu nói vậy, Lilith cười rất vui vẻ đáp lại:

"Vậy thì có vẻ như tôi đã hiểu lầm hai người.''

Cuộc trò chuyện kết thúc, Lilith nhẹ nhàng quay người khiến chiếc váy dài tạo thành một đường cong đẹp mắt. Cô bước đi nhanh nhẹn trở lại phi thuyền, bỗng nhìn thấy một bóng người đang đứng trước. Omega vui mừng hớn hở kéo váy chạy tới hỏi: "Ayres, anh đang đợi em sao?"

Omega vui vẻ ngẩng đầu, đôi mắt xanh sáng ngời tràn đầy mong đợi.

Ayres đang mất tập trung không để ý đến, sau khi tỉnh lại hắn lạnh lùng nhìn thẳng vào Lilith gằn giọng hỏi từng chữ một: "Lilith, cô đã nói gì với anh ấy?"

Cô lúc đầu khá hoang mang, sau khi hiểu được ý định của Ayres. Nụ cười trên mặt nhanh chóng đông cứng lại, tay nắm chặt lấy váy hỏi: "Anh rất coi trọng điều này sao?"

Ayres không trả lời, giọng điệu trầm lại lạnh lùng nói: "Trả lời tôi, cô đã nói gì với anh ấy?"

Vừa dứt lời, pheromone của alpha cấp cao đột nhiên phóng ra như một thanh kiếm sắc bén mang đầy tính tấn công. Lilith không tin được, cô mở to mắt nước mắt lăn tròn tủi thân vô cùng hỏi: "Vì câu ta, mà anh dùng pheromone để tấn công em ư?"

Bị lượng lớn pheromone áp chế đến mức thở không ra hơi, sắc mặt cô dần dần tái nhợt, suýt nữa thì ngã xuống đất. Omega cố gắng duy trì chút thể diện cuối cùng, gục xuống nói: "Em chỉ muốn hỏi về anh, nhưng cậu ta nói hai người không hề thân thiết với nhau rồi không nói gì thêm."

Pheromone của alpha có quyền kiểm soát tuyệt đối đối với Omega, nên cô ta chắc chắn không thể nói dối. Ayres thu hồi pheromone, lạnh lùng cảnh cáo:

"Đừng bao giờ tìm anh ấy nữa." Nói xong quay người bỏ đi.

"Tại sao chứ?" Lilith hét lên từ phía sau, không nhịn được nữa rồi khóc nức nở, hỏi:

"Em đã làm gì sai hả?? Anh mời em đi ăn tối, tặng hoa theo đuổi em. Tất cả mọi thứ anh đều quên rồi à? Em... em đồng ý lời theo đuổi. Ayres, em thích anh."

Trực giác của cô mách bảo có điều gì đó đã thay đổi, phải cố gắng hết sức để giữ lại.

Ayres dừng bước, quay lại trong ánh mắt ngạc nhiên của Lilith. Hắn nghiêng đầu, đôi mắt xanh thoáng hiện lên một chút bối rối hỏi lại:

"Thích sao?"

Lilith lấy hết can đảm một bước tiến lên, bộ váy xinh đẹp đã bị nắm đến mức nhăn lại. Cô cũng không quan tâm, đáp lại nhanh:

"Đúng, em thích anh."

Ayres im lặng một lúc, hỏi: "Thích là cảm giác như thế nào?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net