CHƯƠNG 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước cửa phòng VIP tầng cao nhất, Lilith đã nhìn thấy toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, cô cắn chặt môi dưới, nắm chặt tay khiến móng tay dài đẹp đẽ đâm sâu vào thịt lòng bàn tay nhưng cô không hề nhận ra.

Cửa thang máy vừa mở, một bóng dáng cao lớn bước ra từ bên trong. Mái tóc vàng, mắt xanh, gương mặt anh tuấn cùng thân hình ẩn chứa sức mạnh vô hạn lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Tuy nhiên, đôi mắt xanh lạnh lùng vô cảm ấy lại không để mắt đến bất kỳ ai.

Lilith nở nụ cười ngọt ngào, bước tới trước mặt alpha một cách duyên dáng rồi cất tiếng chào hỏi: "Chào buổi tối, Ayres."

Ayres khẽ gật đầu, không thèm liếc nhìn Lilith mà đi thẳng qua, thái độ lạnh lùng giống như hai người không hề quen biết.

Nụ cười trên khuôn mặt của Lilith bỗng cứng đờ, nhưng rất nhanh chóng đã trở lại bình thường. Cô tự tin trò chuyện với vị khách tiếp theo, như thể không nghe thấy những lời thì thầm xung quanh.

Những gì xảy ra tầng trên, những sinh viên bình thường ở tầng dưới hoàn toàn không biết gì cả. Mà họ cũng không quan tâm lắm về chuyện ấy, có thể nói đó đã là một thế giới khác.

Buổi lễ tốt nghiệp diễn ra đúng như dự kiến, hội sinh viên đã sắp xếp mọi việc hôm nay rất tốt. Sau khi buổi lễ kết thúc thuận lợi, Minh Khê chào tạm biệt Randy và Field trước, nói rằng mình có việc cần phải làm nên sẽ trở về kí túc xá sau.

Cửa sau hội trường không có nhiều người qua lại, xung quanh chỉ có vài ánh đèn lẻ tẻ đang phát sáng. Một chiếc phi thuyền nằm lặng lẽ ở trong bóng tối, Ayres đứng ngay ngắn ở trước cửa khoang lái, khi thấy Minh Khê đi ra hắn liền bước tới vài bước.

Minh Khê vội vàng chạy đến, vẫn còn thở hổn hển nhưng không từ bỏ việc thuyết phục: "Ayres, thật sự không cần kiểm tra đâu... Chỉ là ngã một cái thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu tôi..."

Lời nói lảm nhảm của cậu bị tiếng mở cửa khoang tàu cắt ngang. Ánh sáng dịu nhẹ bên trong chiếu vào người, khiến cậu vô thức nhắm mắt lại. Cảm giác có một bàn tay dùng chút lực đặt lên mông, khiến cơ thể run rẩy vội vàng đứng thẳng người lên và bước vào trong.

Giọng nói trầm thấp của Ayres vang lên từ phía sau: "Lên cầu thang đi."

"Tôi biết." Mặt Minh Khê nóng bừng bừng, ngẩng đầu nhìn vào bên trong phi thuyền, thì chợt đôi chân đang bước lên bậc thang dừng lại.

Trong khoang tàu, Edward người có mái tóc vàng mắt xanh, đeo kính gọng vàng đang ngồi đối diện Minh Khê. Đôi chân dài của anh ta đang vắt chéo, cử chỉ và lời nói đều rất nhẹ nhàng chỉ là ánh mắt alpha này nhìn cậu như một cái radar quét từ trên xuống dưới.

"Vào đi." Ayres từ phía sau cũng đi tới. Hắn ôm lấy eo Minh Khê, rồi trực tiếp đẩy người vào trong.

Cửa phi thuyền đóng lại. Lúc này Minh Khê định thần lại, nhìn chằm chằm vào alpha đang ngồi đối diện.

Đầu óc Edward có chút choáng váng, không kịp phản ứng.

Anh đã đợi cả đêm chỉ để chờ beta này? Đây là ai, người tình bé nhỏ của Ayres?? Người này trông thật ưa nhìn, ngũ quan xinh đẹp dịu dàng là kiểu người không có vẻ ngoài hung dữ, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy dễ chịu. Ánh mắt sáng sủa, phóng khoáng khác xa với hình ảnh tiểu tình nhân yếu đuối trong ấn tượng của anh.

Edward chợt hiểu ra, anh sốc đến mức không nói nên lời trong giây lát, trong đầu anh tràn ngập những cụm từ tìm kiếm nóng bỏng như "Nguyên soái đang bao nuôi một người tình nhỏ" và "có thai trước hôn nhân", ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía hai người đối diện.

Đợi đã, bây giờ không phải là lúc để nói về điều này.

Ayres bảo anh sắp xếp bệnh viện của gia đình để kiểm tra... chăm sóc thai sản, cuối cùng mọi thứ cũng đã rõ ràng.

Edward bất chợt hiểu ra tất cả! Anh bị sốc đến mức không nói nên lời, giờ trong đầu chỉ toàn là những từ khóa nóng như "Nguyên soái bao nuôi tiểu tình nhân", "mang thai trước khi kết hôn". Ánh mắt không kiểm soát được, mà cứ liếc qua lại giữa hai người phía đối diện.

Minh Khê quay đầu lại hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Bệnh viện Hoài Nhân." Ayres nói ra một cái tên mà Minh Khê chưa từng nghe thấy bao giờ.

Minh Khê ừ một tiếng, rồi lại vô thức nhìn sang phía bên kia. Tầm mắt vừa vặn chạm vào mắt Edward, cậu chợt khựng lại một chút rồi lập tức cong mắt mỉm cười với đối phương.

Từ khóe mắt đến cằm tất cả đều tròn tròn trông vô cùng mềm mại, hoàn toàn trái ngược với nguyên soái ngồi bên cạnh cậu. Một người là tuyết lạnh mùa đông, một người là gió ấm mùa xuân; nhìn kiểu nào cũng không thể kết hợp được với nhau.

Edward cau mày, cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái sốc ban nãy. Anh hắng giọng, phá vỡ sự im lặng bằng câu chào hỏi đầu tiên: "Xin chào, tôi là Edward vừa là bạn mà cũng vừa là cấp dưới của Ayres."

Minh Khê có chút xấu hổ: "Vâng xin chào, tôi là Minh Khê, hiện đang sinh viên năm cuối khoa Cơ giáp. Tôi là... bạn học của Ayres.

Cậu ho nhẹ một tiếng, khi đối diện với cái nhìn lạnh lùng của alpha cậu chỉ có thể chớp ánh mắt vô cùng ngây thơ.

"Có đói không?" Ayres nhìn đôi môi màu hồng nhạt hơi tái nhợt của Minh Khê, từ tủ bên cạnh lấy ra một chiếc hộp đựng thức ăn được gói cẩn thận. Anh đặt lên bàn trước mặt beta, hình ảnh trên hộp đựng là của một nhà hàng nổi tiếng của Đế Quốc - chỉ chuyên tiếp đón quan chức hoặc quý tộc quyền quý.

Hộp đựng thức ăn mở ra, hơi nóng vẫn còn bốc lên hương thơm ngào ngạt. Chiếc hộp có 3 ngăn, khi kéo ra nhìn như những cánh hoa đang xòe trông vô cùng đẹp mắt. Ngăn trên cùng là súp sữa, ngăn giữa là bánh ngọt, và ngăn dưới cùng là các loại trái cây.

Cách bài trí món ăn rất tinh tế, trông có vẻ rất ngon miệng.

Minh Khê thầm nuốt nước bọt, khách khí nói: "Tôi không đói lắm."

Ayres cau mày: "Thời gian kiểm tra rất lâu, anh sẽ đói."

"À vâng." Minh Khê nói, "Vậy cùng nhau ăn nhé."

"Anh cứ ăn thoải mái đi." Ayres nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt xanh này thật khiến người ta có cảm giác tập trung về một thứ gì đó.

Minh Khê bỗng nhìn sang phía đối diện, còn chưa kịp mở miệng thì Edward đã mỉm cười như đã hiểu ý và nói: "Tôi cũng không ăn."

Nói xong anh ta liền giả vờ chăm chú nhìn vào màn hình quang não, ánh mắt bị kính che khuất.

Ai cũng từ chối, nên Minh Khê liền cầm một miếng dâu tây và tự mình ngồi ăn. Sau khi xử lý xong một quả, cậu nhắm mắt lại một cách đầy thỏa mãn, nước từ trong dâu tây màu hồng chảy dọc theo ngón tay xanh mướt như muốn rơi xuống, cậu liền liếm tay mình một cách tự nhiên.

Động tác vô thức nhìn có vẻ trong sáng, nhưng lại mang theo một vài ý nghĩa sâu xa có thể mê hoặc người khác khi thấy hành động này.

Edward không khỏi liếc nhìn sang bên phía beta kia.

Ayres nhíu mày, dùng động tác vụng về múc một bát súp. Vì không khống chế tốt lực nên nước súp đổ tung tóe trên bàn, nhưng hắn không thèm để ý mà đưa cho Minh Khê: "Uống súp đi."

Bát súp nhìn đặc biệt nhỏ nhắn và tinh tế, trong lòng bàn tay của hắn

Minh Khê đã rất quen thuộc với tình cảnh hiện tại nên khi cầm lấy, cậu liền ngước mắt lên nhìn Ayres và cười: "Cảm ơn cậu nhé."

"Ừ."

Họ dường như đã quen với điều này, nên không cảm thấy có gì sai.

Chỉ là Edward cảm thấy dường như mọi thứ đều không ổn, trong ký ức của anh Ayres là người lạnh lùng vô tình. Ngay cả với vị hôn thê được chọn bởi hoàng đế, hắn cũng rất lạnh nhạt và xa cách. Anh chưa bao giờ thấy Ayres chăm sóc người khác một cách vụng về như vậy, thậm chí còn nghi ngờ rằng mình bị thần kinh.

Anh cuối cùng cũng không nhịn được, cố gắng nói chuyện bình thường: "Anh chưa từng gặp em, sao hai người lại quen nhau?"

Các dòng thời gian được kết nối với nhau. Anh ấy đã đoán được một nửa ngay trước đó. Quá trình đào tạo của Iris đã đạt đến giai đoạn nhạy cảm, nhưng không phải là một omega ngủ mà là một beta. Beta này cũng đang mang thai. Rất nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên va chạm. Có vẻ như không phải vậy. Giống như trùng hợp, Edward nhìn Ming Xi với ánh mắt thăm dò nhiều hơn, sự thăm dò này không kéo dài bao lâu, hắn liền bị một ánh mắt lạnh lùng mang theo cảnh cáo chặn lại, hắn vội vàng thu hồi ánh mắt.

Cuối cùng anh không thể chịu đựng được nữa, giả vờ tự nhiên nhất có thể để thử thăm dò tình hình: "Trước đây chưa từng gặp cậu, hai người quen nhau như thế nào vậy?"

Minh Khê nuốt hết súp trong miệng, giống như một học sinh ngoan ngoãn mà rành rọt trả lời câu hỏi của giáo viên: "Trong đợt thực tập tốt nghiệp, chúng tôi được phân vào cùng một đội."

"Vậy à, không trách được." Edward suy nghĩ một lúc.

Dòng thời gian từ từ được lấp đầy, anh đã đoán đúng một nửa. Ayres thực tập trùng thời gian đến kỳ dịch cảm, nhưng hắn lại không ngủ với omega mà thay vào đó là beta. Beta này còn đang mang thai, nhiều sự trùng hợp như vậy cùng lúc xảy ra, nhưng điều này có phải là thật không? Ánh mắt Edward nhìn Minh Khê thêm vài phần dò xét, nhưng cái nhìn này không kéo dài được lâu, thì đã bị một ánh mắt lạnh lùng mang theo sự cảnh cáo ngăn lại. Thấy vậy anh vội vàng thu hồi, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Minh Khê lại.

Thôi thì cứ xem thời gian tiếp theo thế nào, anh cảm thấy mình giống như một con chó đang canh giữ thức ăn vậy.

.

Khi đến nơi thì cũng đã 9 giờ tối, bệnh viện rộng lớn sáng đèn, chiếc phi thuyền to lớn trực tiếp hạ cánh ở cổng chính.

Một bác sĩ beta nam trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đã đợi sẵn bên ngoài, khi cửa phi thuyền vừa mở ra liền trực tiếp bước tới đón tiếp.

"Thưa cậu Edward, tôi đã sắp xếp..." Nhìn thấy người đi theo sau, vị bác sĩ chỉ sững lại một giây rồi nhanh chóng nở nụ cười tươi "Chào buổi tối, Nguyên soái! Sự hiện diện của ngài là vinh hạnh của chúng tôi."

"Ừ." Ayres lạnh lùng gật đầu, xoay người vươn một tay ra phía sau và nhẹ nhàng nói: "Chậm một chút."

Minh Khê thấp giọng lẩm bẩm: "Không cần đâu, Ayres." Dù nói vậy nhưng tay cậu vẫn đặt trên bàn tay to lớn ở phía trước, đi xuống được mấy bước thì vội vàng thu tay mình lại.

Ayres quay đầu nhìn bác sĩ: "Chính là anh ấy."

Bác sĩ không đi sâu vào mối quan hệ giữa bệnh nhân này, và Nguyên soái mà chỉ duy trì nụ cười tươi ra hiệu cho Minh Khê: "Thưa ngài, mời!"

Minh Khê bất giác quay đầu nhìn alpha một cái, thấy hắn luôn theo sát phía sau thì mới yên tâm đi theo vị bác sĩ ở trước mặt.

Bệnh viện rất yên tĩnh, hành lang không có một bóng người. Cho đến khi đi đến cửa phòng khám, trên đó ghi một loạt thuật ngữ chuyên môn còn chưa kịp nhìn kỹ thì Minh Khê đã bị dẫn vào. Bên trong khắp nơi đều là những chiếc máy phát ra ánh sáng lạnh lẽo, bác sĩ chỉ vào một chiếc giường và bảo cậu hãy nằm xuống.

Minh Khê hơi lùi lại một chút liền nói: "Bác sĩ, tôi chỉ bị ngã! Không cần kiểm tra gì nhiều đâu."

Vị bác sĩ nhận ra được sự lo lắng của cậu, nên mỉm cười trấn an ngay lập tức:"Đừng lo lắng, chỉ là kiểm tra toàn thân qua loa một chút thôi, không có hại gì đâu cậu yên tâm."

"Vâng." Minh Khê nằm xuống giường, theo yêu cầu nhắm mắt lại và bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng máy móc hoạt động ù ù.

Edward đã đi ra ngoài, Ayres vẫn còn ở trong và đứng bên cạnh Minh Khê. Ngay cả khi nhắm mắt, cậu cũng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn rất ổn định và vững vàng.

Áo sơ mi được kéo lên, một thiết bị lạnh lẽo cứ di chuyển từ ngực đến bụng khiến Minh Khê run rẩy. Tuy nhiên, thiết bị đó cũng nhanh chóng rời đi nhưng cậu lại bị đẩy đến một nơi khác. Ở đó bác sĩ đang nói về các biện pháp phòng ngừa, cậu mở mắt ra lập tức va vào một đôi mắt xanh thẳm, có lẽ là vì ảo giác do ánh sáng phía sau tạo ra, nên cậu nhìn thấy trong đôi mắt đó mang theo một tia dịu dàng.

Ayres hơi cúi người xuống, khuôn mặt trẻ trung và đẹp trai của hắn nhanh chóng áp sát vào Minh Khê, dùng giọng điệu lạnh lùng mà an ủi cậu: "Đừng sợ, có tôi ở đây."

"Tôi biết, Ayres." Minh Khê cong mắt, biểu cảm ngây thơ trông ngoan ngoãn đến mức khiến người ta muốn thưởng ngay một nụ hôn, nếu cắn vào đôi môi đỏ mọng ấy thì chắc beta dễ thương này có thể lại khóc.

Ayres cắn chặt hàm, đứng thẳng lại và duy trì dáng vẻ cao ngạo vô tình.

Thời gian kiểm tra thật sự rất dài, Minh Khê không tự chủ được bản thân nên bắt đầu có hơi buồn ngủ. Cậu không biết mình đã ngủ bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng bên tai còn nghe thấy giọng nói cố ý hạ thấp xuống của bác sĩ được truyền đến ngắt quãng.

"Không có gì nghiêm trọng, tình trạng vẫn ổn... có thể tiếp tục uống... có thể quan hệ tình dục... nhưng đừng vận động mạnh... thêm nữa..."

Những lời sau Minh Khê hoàn toàn không nghe thấy, cậu nhanh chóng ngủ thiếp đi trong trạng thái mơ màng.

Cửa phòng thi mở ra, Edward đang chán nản dựa vào tường đứng dậy: "Em thi xong rồi à...?"

Cửa phòng khám mở ra, Edward đang dựa vào tường ngáp ngắn ngáp dài nghe tiếng động liền đứng dậy: "Kiểm tra xong... rồi à?"

Hai chữ cuối bị nuốt vào biểu cảm trên mặt anh vô cùng ngạc nhiên, cứ như vậy nửa ngày mà không thu lại được.

Nguyên soái đang ôm ngang beta kia vào trong lòng. /chắc đây là ôm công chúa quá=))/

Động tác của Ayres rất vụng về, nhưng rất cẩn thận từng li từng tí. Đối với hắn, thì đây cũng chẳng khác gì việc đang ôm một tờ giấy mỏng.

Beta kia đang mặc áo khoác của Ayres, đầu dựa vào ngực hắn ngủ thiếp đi, lông mi dài cong cong; tóc đen chạm vào áo sơ mi trắng; hai chân thon dài lơ lửng trong không trung, gót giày nhiều lần chạm vào quần của Ayres.

Edward ngoan ngoãn im miệng, bác sĩ đi ra phía sau nhỏ giọng nói: "Nguyên soái, tất cả hồ sơ kiểm tra đều đã tiêu hủy hết."

Ayres gật đầu, giọng trầm thấp đe dọa: "Chuyện này tôi không muốn để người thứ tư biết, đặc biệt là anh ta."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net