CHƯƠNG 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ngày thứ bảy của khóa huấn luyện tốt nghiệp, hạm đội thứ chín của quân đội đã đến Hành tinh Nok để ứng cứu, và hạ cánh trực tiếp xung quanh lều trại tạm thời. Chỉ huy hạm đội thứ chín là một alpha trung niên, đã hơn một trăm năm mươi tuổi với vầng trán rộng, mũi cao, mắt sâu và ánh mắt sắc bén như chim ưng. Vẻ mặt ông ta đầy nghiêm nghị, bước xuống tàu vũ trụ với tư thế đĩnh đạc, đi thẳng đến trước mặt Ayres rồi đưa tay chào theo kiểu quân đội.

Ayres ngay lập tức đáp lại, hai người trò chuyện riêng một lúc. Trong thời gian đó, một vài alpha cao lớn mặc quân phục cũng xuống từ tàu vũ trụ, đứng xung quanh chờ đợi một cách nghiêm túc.

Cuộc trò chuyện của họ nhanh chóng kết thúc, vài người mặc áo blouse trắng từ trên tàu vũ trụ xuống, theo hướng dẫn của Crick đi vào lều để chuyển Lilith lên phi thuyền cứu hộ, nhưng sau đó ai cũng đứng bất động trước cửa lều.

Mặc dù những gì xảy ra ở đó không được công khai, nhưng các thành viên trong nhóm vẫn thu thập được một số thông tin qua vài lời nói lấp lửng.

"Lilith bị Joe đánh dấu rồi!"

"Hình như chỉ là đánh dấu tạm thời."

"Trời ơi, cô ấy không phải..."

Các bác sĩ đưa Lilith đi, cô ấy dường như đã ngủ say, đôi mắt nhắm chặt, mặt đỏ bừng, cùng mái tóc vàng dài rối tung hai bên. Còn trạng thái của Joe thì khá ổn định, có vẻ như lý trí vẫn còn. Alpha vừa mới đánh dấu không muốn rời khỏi omega của mình, nên anh ta nhất quyết phải đi theo sau Lilith.

Các thành viên khác cũng lần lượt lên phi thuyền cứu hộ, Ayres và chỉ huy hạm đội thứ chín thì đợi ở cuối cùng. Minh Khê đứng ở cửa lên tàu, bước lên bậc thang nhưng lại lưỡng lự không muốn đi tiếp, quay đầu nhìn bóng dáng Ayres như đang mong chờ một thứ gì đó.

Tất cả mọi người đều đã lên hết mà cậu vẫn chưa đi, cái bụng to vì đang mang thai đã khiến thân hình cậu càng thêm gầy yếu. Có lẽ vì thời gian vừa qua đã quá vất vả, cả người beta gầy đi một vòng, mông cũng không còn nhiều thịt như trước.

Về nhà phải cho ăn thật nhiều thịt lên mới được...

Ayres chào hỏi vài câu rồi sải bước đến trước mặt Minh Khê, vòng tay ôm lấy eo cậu rồi từng bước tiến lên bậc thang: "Sao không đi?"

Minh Khê hơi chột dạ, nhỏ giọng nói: "Anh muốn đợi em."

Khóe môi Ayres vốn mang vẻ lạnh lùng quanh năm, đã cong lên một chút nhưng đường nét vẫn lạnh lùng, giọng nam trầm trầm: "Dính người quá đấy."

Minh Khê đỏ bừng mặt, không nhịn được quay đầu nhìn về phía chỉ huy, ánh mắt vừa mới bắt gặp bóng người thì cằm đã bị bóp quay mặt trở lại.

"Anh nhìn gì thế?" Ayres nói bên tai cậu, hơi thở nóng hổi phả vào gáy, như muốn len lỏi qua mái tóc đen rồi chui vào tuyến thể.

Minh Khê chớp chớp mắt: "Không có gì."

Cậu lén lút nắm lấy ngón tay alpha đang vòng quanh eo mình ở một góc khuất không ai nhìn thấy, nhẹ nhàng lắc lư như đang nịnh nọt.

Biểu cảm của Ayres dần dần dịu xuống lại, đưa Minh Khê đến cửa khoang nơi các thành viên đang ở, cúi đầu từ từ buông tay, buông được một nửa lại đột nhiên sờ vào bụng Minh Khê.

Minh Khê nhạy bén nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: "Em phải đi làm việc à?"

"Ừ." Ayres khựng lại, khuôn mặt được ánh đèn trên trần nhà chiếu sáng có chút tái nhợt, "Anh ngoan ngoãn ở đây, em sẽ sớm quay lại."

Minh Khê gật đầu chậm rãi, nhìn trái nhìn phải thấy không có ai. Cậu đột ngột giơ hai tay ôm lấy khuôn mặt alpha, từ trán, đuôi mắt đến khóe môi đều lạnh. Sau sau vài giây thấy không còn lạnh, thì Minh Khê mới thu tay lại: "Biết rồi, anh đi đi."

Ayres nín thở, đôi tay ấy ấm áp đến vậy, ánh mắt beta dịu dàng đến vậy, đôi mắt đen láy ấy vừa vặn chứa đựng duy nhất bóng hình của hắn. Ayres ngẩn người nhìn Minh Khê hồi lâu, rồi mới trầm giọng nói: "Ừ."

Nhất định phải nhìn thấy Minh Khê vào khoang an toàn, hắn mới quay người rời đi.

.

Trong phòng y tế trên tàu vũ trụ, Lilith đã sớm tỉnh dậy. Sau khi được đánh dấu tạm thời, hiệu quả của thuốc cũng đã giảm bớt và cô cũng dần bình tĩnh lại. Đầu óc omega hiện giờ đang rất rối bời, tất cả những chuyện xảy ra gần đây đều hiện lên trong đầu, cuối cùng cô cũng nắm bắt được điểm mấu chốt.

"Keng" một tiếng, cửa phòng y tế từ từ mở ra hai bên. Lilith quay đầu nhìn lại, thấy bóng người đi vào, trong lòng bỗng dấy lên muôn vàn cảm xúc lẫn lộn.

Bóng người lên tiếng, trầm giọng trêu chọc một cách thờ ơ: "Hình như cô rất thất vọng? Cô tưởng là ai? Ayres hay Joe?"

Mặt Lilith đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận, khàn giọng nói: "Crick, cút ra ngoài!"

"E rằng không thể như ý cô được, tiểu thư Lilith. Cô nên có chuẩn bị tâm lý cho những chuyện sắp xảy ra với mình chứ."

Lilith quay đầu: "Tôi không hiểu ý anh."

Crick làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Loại thuốc kích dục Gr2, được giấu rất kỹ. Ai là người đưa nó cho cô vậy?" Vừa nói anh ta vừa thong thả bước đến bên giường Lilith, ung dung nhìn khuôn mặt xinh xắn tinh tế kia, "Cô tưởng chỉ cần Ayres đánh dấu, thì bản thân sẽ không bị truy cứu trách nhiệm sao?"

Mắt Lilith đọng đầy nước mắt, run giọng: "Tôi muốn gặp Joe."

"Đừng căng thẳng."Crick giơ ngón tay ra hiệu im lặng, "Joe đang ở bên ngoài, cho dù anh ấy có vào cũng không giải quyết được vấn đề gì, đúng chứ?"

"Đúng vậy, tôi đã sử dụng thuốc. Anh muốn làm gì? Giết tôi ư? Giết con gái nhà Montesson à?" Lilith đột ngột hất tung chăn bật dậy, động tác vô cùng kích động.

"Không." Crick mỉm cười, "Cô có một cơ hội để chuộc lỗi, thưa tiểu thư! Chỉ cần xem cô có muốn hay không."

Giọng nói mạnh mẽ của Lilith đột nhiên nghẹn lại, ngẩng đầu lên hốc mắt đỏ hoe: "Cái gì?"

Khi Joe bước vào, Lilith đã bình tĩnh lại và đang ngồi bên giường với đôi mắt đỏ hoe nhìn anh. Alpha nhanh chóng bước đến bên giường: "Lilith, em đã ổn hơn chút nào chưa?"

Lilith gật đầu, né tránh ánh mắt đầy sự quan tâm kia, giọng điệu có vẻ không được tự nhiên: "Anh vào đây làm gì?"

Joe ngẩn người một lúc, do dự giơ tay muốn chậm rãi ôm Lilith vào lòng. Lilith yếu ớt cố gắng đẩy ra, nhưng cuối cùng vẫn bị ôm.

Joe cân nhắc lời nói: "Lilith, em đồng ý cưới anh chứ?"

Mí mắt Lilith run lên, khóe môi nở một nụ cười lạnh lùng: "Anh không biết tình trạng hiện tại của tôi ư? Tôi sắp bị đưa ra tòa án quân sự rồi. Ngay cả như vậy anh vẫn muốn cưới sao?"

"Đúng vậy." Lần này Joe trả lời nhanh chóng và dứt khoát, anh nhìn người trong lòng, ánh mắt đầy sự dịu dàng, "Bất kể chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn sát cánh bên em."

"Anh......nói những lời này bây giờ có ích gì." Lilith nghiến răng đẩy mạnh alpha ra, giọng điệu ngày càng gấp gáp, "Hơn nữa, người tôi thích là Ayres. Anh rõ ràng biết điều đó, là anh tự nguyện giúp. Tôi cảm ơn anh, nhưng tôi không thể thích anh!"

.

Minh Khê bị cơn khát đánh thức trong giấc ngủ. Vừa ngồi dậy uống xong nửa chai nước, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cậu nhanh chóng lục tung balo lấy ra lọ thuốc nhỏ màu nâu, vừa uống vừa ngẩng đầu nhìn thời gian.

Westen, 00:16 sáng.

Cậu ngẩn người, ánh mắt đảo quanh khoang tàu. Phi thuyền không để những học viên phân tán khắp nơi, mà tập trung lại tất cả ở cùng khoang tầng một. Trong đây có sofa, có bàn...mọi thứ đều tiện nghi đầy đủ. Điều kiện ở đây cũng không quá tệ, lúc này các bạn học đã ngủ gần hết, có người còn đang nằm hoặc ngồi.

Nhưng Ayres đến giờ này vẫn còn chưa về, em ấy nói sẽ sớm quay lại. Crick cũng không ở đây, Minh Khê siết chặt lọ thuốc nhỏ màu nâu, trong lòng có chút bất an. Cậu quyết định đi vòng quanh ở cửa khoang, không thấy bóng dáng ai mặc quân phục, lại không dám chạy lung tung.

Có lẽ Ayres quá bận, đi lâu như vậy thì quân đội nhất định có rất nhiều việc cần em ấy xử lý gấp.

Tự an ủi bản thân như vậy, Minh Khê lần nữa ngồi xuống, cơn buồn ngủ do thai kỳ ập đến khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Sáng hôm sau trôi qua, Ayres vẫn chưa về. Minh Khê không thể ngồi yên được nữa, đứng ở cửa khoang chờ lính tuần tra đi ngang qua rồi tiến đến hỏi: "Chào anh, tôi muốn hỏi A...Nguyên soái, ngài ấy hiện đang ở đâu?"

Hai alpha tuần tra dừng bước, nhìn ánh mắt mong chờ của Minh Khê, một trong hai cau mày chất vấn: "Cậu hỏi cái này để làm gì?"

"Tôi..." Minh Khiết khựng lại, suy nghĩ nửa giây định mở lời thì alpha kia khẽ huých khuỷu tay đồng đội, mỉm cười hiền hòa: "Nguyên soái đang ở phòng y tế."

Nghe đến đây, Minh Khiết hít một hơi căng thẳng, lo lắng hỏi: "Tại sao ngài ấy lại ở phòng y tế?"

"Chờ chút, tôi xin phép." Alpha ra hiệu, đi sang một bên gọi điện thoại xong rồi quay lại nói: "Tôi dẫn cậu qua đó."

Minh Khê thở hắt ra, lòng đầy sự biết ơn: "Cảm ơn."

Hai người đi nhiều vòng kiểm tra, đi thang máy lên tầng ba, đi qua hành lang dài và cuối cùng đến phòng y tế. Các nhân viên y tế mặc áo blouse trắng bận rộn đi lại bên trong, trong mũi toàn là mùi thuốc sát trùng nồng nặc, trên đầu là ánh đèn trắng chói lóa chiếu xuống, vô cớ khiến người ta cảm thấy áp lực vô cớ.

Vừa bước vào, một nữ bác sĩ tóc đuôi ngựa cao màu đỏ đã tiến đến quan sát cậu rồi mở lời: "Cậu là..."

Alpha dẫn đi thấy vậy liền trả lời thay: "Cậu ấy là người nhà của Nguyên soái, sếp bảo tôi dẫn cậu ấy đến."

"À đúng rồi, chúng tôi vừa nhận được thông báo."

Alpha đưa anh đến nơi rồi rời đi, mang theo lời cảm ơn liên tục từ Minh Khê.

Nữ bác sĩ hai tay cho vào túi áo blouse trắng, bước đi nhanh nhẹn, dẫn đường phía trước. Không đợi Mính Khê lên tiếng hỏi đã bắt đầu giải thích tình hình, lời nói nhanh như gió: "Nguyên soái đã sử dụng bom quang hạch hai lần liên tiếp, cậu biết điều này chứ? Thông thường, sử dụng một lần đã là giới hạn của sức mạnh tinh thần rồi. Lần thứ hai coi như là quá tải, trực tiếp bị tách ra khỏi cơ giáp. Bây giờ tinh thần của ngài ấy hoàn toàn rối loạn, đã mất đi ý thức. Thực tế ngài ấy có thể kiên trì đến hôm qua, chính tôi cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Nói chung, chúng tôi đang tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng cho ngài ấy."

Minh Khê bị tin tức đầy chấn động này đánh cho trở tay không kịp, ngơ ngác mất nửa ngày mới định thần lại, tay run lẩy bẩy, đầu óc quay cuồng, giọng nói có chút không mạch lạc: "Mất ý thức là... ngất đi thôi đúng chứ!? Em ấy sẽ tỉnh lại! Không, khi nào em ấy mới tỉnh lại..."

"Yên tâm, yên tâm! Đừng sợ." Nữ bác sĩ dừng bước, quay đầu an ủi cậu một cách thản nhiên, "Chắc chắn sẽ tỉnh lại, dù sao cũng chỉ là bị tổn thương về mặt tinh thần. Nhưng cậu cũng phải chuẩn bị tinh thần, không biết ngài ấy đã nói với cậu chưa, nhưng hiện tại ngài ấy sẽ không thể điều khiển cơ giáp được nữa. Sau này có thể hồi phục hay không, tôi cũng không dám chắc. Dù sao, lĩnh vực pheromone và tinh thần lực, đến nay vẫn chưa được nghiên cứu thấu đáo."

"Chỉ cần tỉnh lại là tốt rồi, chỉ cần tỉnh lại là tốt rồi..." Minh Khê cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút. Cậu lẩm bẩm ngẩng đầu lên, trước mặt là tấm kính thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy alpha tóc vàng mắt xanh đang nằm bên trong một cái máy lớn, khuôn mặt vốn lạnh lùng và cao quý lúc này đã tái nhợt đến đáng sợ, ngay cả môi cũng trắng bệch.

Một người kiêu ngạo và lạnh lùng như vậy, lại yếu ớt đến mức như sắp sửa rời đi.

Minh Khê đột nhiên bịt kín miệng, che giấu sự chua xót nơi chóp mũi và nước mắt nơi khóe mắt. Cậu không thể khóc được, Ayres chắc chắn sẽ còn khó chịu hơn rất nhiều lần như vậy, không thể khiến hắn lo lắng thêm.

Minh Khê ngẩng đầu lên, nuốt xuống sự nghẹn ngào trong cổ họng, nhẹ giọng hỏi: "Tôi có thể vào thăm em ấy không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net