CHƯƠNG 5.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chắc là lần đầu tiên gặp người có mắt và tóc đen, Minh Khê cũng không để tâm đến chuyện nhỏ vừa rồi cậu liền hỏi:

"Cậu tìm con dị thú này làm gì vậy?"

Percy mím môi mỉm cười đáp:

"Tớ có chút tò mò thôi."

Minh Khê liền hiểu ngay ra lý do, ngày mà Crick bắt con dị thú đó về cậu cũng tò mò đứng xem.

Cậu dẫn Percy đi vòng ra phía sau tàu vũ trụ, nơi này giáp với chân núi được ngăn cách bằng một khu vực nhỏ và con dị thú này bị xích ngay ở đây. Nhận thấy sự xuất hiện của hai người, con dị thú dần trở nên bồn chồn hơn. Thân hình to lớn của nó cao hơn hai mét đi đi lại lại, bộ lông trắng mượt xù ra, móng vuốt cào xới mặt đất rồi cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.

Minh Khê thấy vậy bèn giơ tay ngăn cản Percy, người đang muốn tiến lên phía trước:

"Con thú này tính khí rất nóng nảy, không thể tiến thêm nữa. Như vậy quá nguy hiểm, chúng ta cứ ở đây xem thôi được chứ?"

Percy quay đầu lại nhìn cậu. Minh Khê bỗng sững người, có lẽ là cậu hoa mắt. Cậu dường như thấy trong khoảnh khắc vừa rồi, biểu cảm của omega khá lạnh lùng và kỳ lạ. Nhưng ngay sau đó, con thú lạ đột nhiên lao về phía hai người, xích sắt bị kéo gây ra tiếng vang lớn. Điều này dường như đã dọa sợ Percy, cậu trai nhỏ ấy thấy vậy nhanh chân trốn sau lưng Minh Khê:

"Chúng ta đi thôi, nó hung dữ quá."

Minh Khê bật cười, thầm nghĩ omega quả nhiên vẫn rất nhát gan.

Hai người trở về trại tập kết, nhưng Percy không muốn quay lại. Anh ấy nhìn Minh Khê với vẻ tội nghiệp nói:

"Trên tàu vũ trụ ngột ngạt quá, tớ muốn ra ngoài hít thở không khí."

"Được rồi, hôm nay đến lượt tớ đi tưới rau. Cậu có muốn đi cùng không?" Minh Khê đáp trả lại.

"Muốn đi muốn đi!" Percy không cần biết tưới rau là gì, ôm chặt lấy cánh tay Minh Khê rồi đi theo.

Minh Khê đã khai hoang một khu vườn nhỏ trong trại, tất cả đều là những loại rau xanh ăn được mà cậu tìm thấy gần đó. Hàng ngày, cậu đều tưới nước, thỉnh thoảng thường hái hai nắm rau để về nấu ăn.

Thấy Minh Khê cầm bình nước nhỏ tưới rau, Percy cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của việc này. Omega liền tò mò ngồi xuống, tay xoa xoa lá rau hỏi:

"Những cây này phát triển rất tốt, cậu đã làm thế nào vậy?"

"Đầu tiên, phải quan sát môi trường sống ban đầu, tiếp theo chú ý đến nhiệt độ, ánh sáng, độ ẩm và đất khi trồng. Ví dụ như loại rau này, tớ đặt tên nó là Đại Diệp Thanh, đây là loại cây rất ưa nắng..."

Trong thời đại tinh tế, con người luôn theo đuổi sự thuận tiện và nhanh chóng nên đã sớm thay thế thực phẩm thông thường bằng dung dịch dinh dưỡng. Ngay cả việc trồng trọt, cũng được thay bằng trí tuệ nhân tạo. Minh Khê luôn coi trồng rau như một sở thích, cậu đã từng trồng ớt và tỏi trên ban công ký túc xá ở Đế Quốc. Đáng tiếc, bạn bè xung quanh đều coi thường sở thích này của cậu.

Nhưng điều vui nhất ở đây chính là Percy, dường như cậu ta rất quan tâm đến việc trồng trọt. Omega ngồi xổm bên cạnh Minh Khê, kiên nhẫn lắng nghe cậu thanh niên nói nhiều bên cạnh. Minh Khê đang nói đến cao trào, định quay sang giới thiệu về một loại cây khác thì đột nhiên im bặt.

Một alpha cao lớn, và đẹp trai đứng ở một góc trong khu vườn nhỏ. Đôi mắt xanh sâu thẳm đang nhìn chằm chằm vào cậu. Khuôn mặt alpha tuy sắc nét nhưng không thô kệch, trái lại rất thanh tú và cao quý. Chỉ có điều khuôn mặt của hắn luôn mang nét lạnh lùng, điều này khiến cho cả người hắn như tuyết trên núi cao rất khó tiếp cận.

Minh Khê giật mình hoảng sợ, cậu hoàn toàn không nhận ra Ayres đã đứng ở đó từ lúc nào. Cậu vỗ nhẹ tay trên đất, tay chống đùi từ từ đứng dậy nói:

"Ayres... cậu trở về rồi à."

Ayres ừ một tiếng, ánh mắt nóng bỏng luôn nhìn vào beta. Minh Khê bị nhìn đến tim đập rộn ràng, nghe thấy hắn dùng giọng trầm thấp nói:

"Muốn ăn cháo."

Thanh âm cứ như đang làm nũng, khiến Minh Khê lỡ lời nói:

"Để anh về nấu cho em."

----------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi tạm biệt Percy, Minh Khê vào bếp ăn nấu cháo.

Bên trong tàu vũ trụ nhiệt độ luôn ổn định, ánh lửa từ huỳnh thạch chiếu lên khiến mặt cậu đỏ ửng. Minh Khê chuyên tâm thái rau, động tác rất thành thạo. Lá xanh ôm lấy các đầu ngón tay trắng muốt, móng tay được cắt tỉa gọn gàng trông đẹp như ngọc.

Ares đứng ở cửa, chăm chú nhìn cậu.

Sau khi nấu xong, Ayres hạ nồi xuống bếp rồi đậy nắp lại. Minh Khê đang cúi đầu rửa tay, bỗng nhiên sau lưng cậu có một lồng ngực rắn chắc áp sát. Alpha hai tay từ phía sau ôm lấy cậu, hơi thở nặng nề quẩn quanh sau gáy.

Minh Khê vội vàng nắm lấy tay Ayres nói:

"Không thể ở chỗ này được."

"Ừm."

Tuy nhiên giây tiếp theo, vai Minh Khê bỗng nặng xuống. Đầu hắn đặt trên vai cậu, mái tóc vàng ngắn mềm mại cọ vào mặt, đường nét quai hàm sắc bén cọ vào khiến cậu đau nhói.

Ares dùng mũi ngửi:

"Có mùi gì lạ lắm."

Minh Khê: "???"

Không phải là mùi mồ hôi đấy chứ?

Cậu lập tức quên đi lo lắng về tư thế  lúc này của cả hai, căng thẳng mà cố gắng hít sâu. Ngoài mùi cháo ra, cậu không ngửi thấy gì cả.

Mũi Ayres dừng lại ở vị trí tuyến thể của Minh Khê, hắn nhìn vết cắn trên đó thấp giọng hơi khàn nói:

"Có mùi đào ngọt."

Minh Khê nhịn không được phát run, lắp bắp mà nói:

"Có... có lẽ là mùi sữa tắm. Đừng như thế này khi ở ngoài, sẽ bị người khác nhìn thấy. Chờ đi về rồi....được không?"

Ayres nhăn mày đáp trả:

"Bị nhìn thấy thì sao?"

Minh Khê bất lực nói:

"Người khác sẽ hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta đấy."

Ayres nắm cằm Minh Khê, không nặng không nhẹ mà vỗ vào vùng da mềm trên khuôn mặt cậu. Ngay lúc đó liền cúi đầu xuống, Minh Khê thấy vậy ngay lập tức mím chặt môi.

Đúng như dự đoán, Ayres không thể đạt được mục đích của mình, nên chỉ biết chạm rồi liếm vào môi cậu sau đó nhìn lên hỏi:

"Anh có nghĩ đến mối quan hệ như thế này à? Em nhắc lại đây không phải là một sự hiểu lầm."

Minh Khê lắc đầu đẩy mặt Ayres ra, giọng nặng nề nói:

"Ayres, anh nghiêm túc đấy!!!"

Hắn sửng sốt nhìn lên sườn mặt Minh Khê lạnh lùng hỏi:

"Anh sợ bị Omega gặp hôm nay hiểu lầm sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net