Chương 47: Khiêu chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47: Khiêu chiến

Quý Hà thấy trời cũng đã chuyển tối. Chắc giải quyết xong chuyện cũng đã quá giờ ăn nên nhắn với Quý Minh là không thể về ăn cùng.

Cậu bắt một chiếc taxi đến khách sạn AAA nơi Hạ Vũ hẹn. Haha. Sắp có trò hay rồi.

Bước vào khách sạn, cậu đi đến chỗ tiếp tân. Cô nói:
"Cậu cần chứng minh thư để đặt phòng."

"Phòng 208 có hẹn với tôi."

Cô tiếp tân hiểu là chuyện gì thì không hỏi nữa:
"Ở tầng 7 thưa quý khách."

Quý Hà chờ thang máy chạy đến tầng 7. Cậu gõ cửa phòng 208. Có tiếng vọng ra:
"Vào đi."

Cậu mở cửa bước đến chỗ Hạ Vũ:
"Bất ngờ không?"

Hạ Vũ nhìn thấy Quý Hà đầu tiên thì ngạc nhiên rồi mới tức giận:
"Lại là mày?"

Quý Hà hỏi:
"Không chào mừng tôi hả?"

Hạ Vũ ngồi xuống giường hỏi:
"Hay là cậu đến đây làm tôi vui một chút."

"Ồ, không. Tôi còn chưa đủ 18 tuổi."

"Vậy cút đi."

"Không muốn biết tại sao tôi có thể vào đây hả?"

"Vậy nói đi. Tao nghe." Hạ Vũ lấy rượu uống.

"Uống rượu hại sức khoẻ đấy." Quý Hà tới và dừng tay Hạ Vũ lại.

"Mày lắm chuyện thật đấy. Đây là việc của tao." Hạ Vũ giật tay ra.

"Tôi đang khuyên cậu thôi. Trong lúc cậu đang trong phòng này thoả mãn mình bằng tình dục, rượu thì tôi đã làm được kha khá rồi đó." Quý Hà tự rót cho mình một ly.

"Làm cái đéo gì?" Hạ Vũ rất muốn tiễn khách.

"Đè đầu cậu trong một bộ phim." Quý Hà xoay xoay ly rượu.

"À là bộ phim vừa nãy ấy hả? Có sao đâu cơ chứ?" Hạ Vũ tưởng chuyện gì to tát.

"À ừ, tất nhiên rồi. Cái logo Hạ gia vô cùng tự hào sẽ chỉ còn bé tẹo, cạnh cái logo to lớn của Quý gia. Tôi mất mặt thay cậu." Quý Hà tự cho phép mình uống một ly chúc mừng.

"Haha. Tao cũng không muốn phải đầu tư vào bộ phim ngu ngốc đó nữa. Rút vốn là điều đơn giản. Mày nên lo vì việc vung tiền một cách ngu ngốc đi."

Quý Hà thấy thật đơn giản. Hạ Vũ đã rút vốn đầu tư rồi. Mục đích đã đạt được thì không còn gì để nói nữa:
"Cậu biết tôi đang chuẩn bị chiến trường cho chúng ta rồi chứ?"

Hạ Vũ nhướn mày. Quý Hà cười:
"Giới giải trí đó. Cha tôi cũng rất thích mở rộng lĩnh vực đó. Chuẩn bị tốt nhé. Đừng đắm chìm vào mấy thứ này." Quý Hà nhìn xung quanh căn phòng rồi tiêu cự mắt lại trở về Hạ Vũ.

"Đắm chìm vào mấy thứ này? Mày là cái quái gì? Mấy thứ này làm tao vui thì tao làm." Hạ Vũ đấm cậu một cái.

Quý Hà cũng không tránh mà bị đánh một cái, nghiêng người một chút:
"Ồ, ra là để cho vui. Mục đích cuộc sống của tôi không phải là hạnh phúc. Mà là hạ gục những người như cậu đấy. Bẩn thỉu, đen đúa, tự kiêu, có tiền có quyền nhưng không có não."

"Mục đích sống của mày cũng hay đấy. Tao thấy lạ là thường những đứa như tao mới khiêu chiến trước chứ? Lạ kì nhỉ."

"Đời nhiều thứ lạ lắm. Đừng nhốt mình trong phòng này mà khiêu chiến với tôi đi chứ."

"Vậy sao không khiêu chiến luôn trên giường này nhỉ?" Hạ Vũ kéo Quý Hà xuống giường rồi đè lên.

Quý Hà đặt đầu gối vào đũng quần hắn:
"Cái này có thể cứng trước mặt tôi không? Khá tò mò đấy."

Hạ Vũ tức điên:
"Mày không thể im mồm trong một lúc hả?"

"Sao không khai chiến đi. Tôi đang chờ đấy." Quý Hà chống tay để nâng người dậy.

"Tao bỗng dưng nhớ lại hôm ở trên sân thượng đấy." Hạ Vũ nhìn ánh mắt Quý Hà.

Quý Hà đợi hắn nói tiếp.
"Khi tao đánh mày sắp chết thì ánh mắt mày rất khác. Rồi mày lại gào thét như tên điên vậy. Mày nói tao cướp cái gì đó của mày. Làm tao tò mò về quá khứ mày đấy."

"Vậy tìm hiểu được chưa?" Quý Hà hỏi.

Hạ Vũ đã tra nhưng không có bất cứ điều gì khác thường. Cuộc sống cậu sạch sẽ vô cùng.

"Đừng nghĩ là có mỗi mình cậu hứng thú với quá khứ người khác nhé. Tôi cũng tò mò chứ." Quý Hà đẩy Hạ Vũ ra.

"Đào bới quá khứ của người khác không tốt chút nào. Có muốn tôi kể những gì tôi biết không?" Quý Hà phủi phủi quần áo.

"Cậu đã giết người hả?" Cậu cười.

"Phải. Rồi sao?" Hạ Vũ thừa nhận một cách thản nhiên.

"Tôi có lời khuyên đấy." Cậu nói.

"Mời nói."

"Biết giới hạn của đúng và sai đi. Con quỷ trong cậu đang gào thét phải không? Nó sẽ không bao giờ biết thoả mãn đâu. Tin tôi đi. Tôi từng trải qua rồi đấy."

Hạ Vũ không bận tâm:
"Thật vậy sao? Nhưng nó là một phần trong tao đấy. Và tao cũng thích nó."

Quý Hà nhìn chiếc vòng Khiếu Tử của mình đang phát ra từng làn khói đen đậm đặc:
"Vậy tôi đi đây. Nếu có việc hãy gọi."

"Mày bị điên hả? Cút đi."

"Ai điên chưa biết." Quý Hà đóng cửa.

Haizz. Đối diện với cậu ta, Quý Hà không thể kiềm chế nổi cảm xúc muốn giết người. Đúng kiểu hắn vô cùng dị ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net