Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Tùng Ý vội vàng buông tay, đẩy Bách Hoài ra: ''Không có, hôm nay tôi có mang thuốc ức chế!''

''Thế thuốc ức chế đâu?''

''Trong ba lô.''

''Vậy ba lô đâu?''

''Mẹ tôi mang về rồi...''

''...''

''Không được trách tôi, mỗi lần nó tới đều là đầu tháng, hôm nay có phải đầu tháng đâu, nó đến mà không thèm chào tôi trước gì cả..."

Lại còn tủi thân... ( ͒ ́ඉ .̫ ඉ ̀ ͒)

Bách Hoài chỉ có thể dùng đường mật để dỗ em ngốc: ''Em mới vừa phân hóa không lâu, vẫn chưa ổn định cho nên không thể trách em. Thế nhưng nếu kì phát tình đã tới thì chúng ta về nhà trước, rồi hôm sau em muốn mắng tôi thế nào cũng được, nhé?''

Giản Tiểu Tùng rộng lượng, quyết định gạt bất hòa qua một bên, không so đo với Bách Hoài.

Bách Hoài sợ chân hắn không đủ sức, đề nghị: ''Để tôi cõng em xuống.''

''Hừ.'' Giản Tùng Ý cười lạnh một tiếng, đứng thẳng người rồi quay lưng đi ra ngoài, ''Sợ là anh quên mất ông đây từng có chiến tích anh dũng solo với ba tên Alpha trong kì phát tình rồi.''

Bước đi lưu loát như bình thường, chỉ là lúc xuống lầu, cả cơ thể bỗng nhiên lảo đảo.

Bách Hoài chạy tới đỡ hắn, lại bị hắn dùng tay đẩy ra: ''Đừng đụng vào tôi.''

Nói xong, hắn tự mình vịn cầu thang, ba bước thành hai bước, chạy vù xuống.

Xem ra Giản Tiểu Tùng vẫn đang giận, hơn nữa còn rất giận là đằng khác.

Bách Hoài bất đắc dĩ đi đằng sau hắn: ''Em chậm chậm thôi, cẩn thận ngã bây giờ.''

Chỉ nhận lại được một chữ ngắn gọn vững vàng, ''Ừ.''

Lúc xuống lầu, Giản Tùng Ý không quay đầu lại mà đi thẳng về phía cửa sau của câu lạc bộ nghệ thuật, bóng lưng thẳng tắp, bước đi như bay.

Nhưng cũng chỉ có hắn tự biết, sức nóng trong cơ thể đang làm loạn lên, chân hắn gần như thoát lực, mặt cũng nóng phừng phừng lên. Giản Tùng Ý cảm giác nếu mình đi chậm lại một bước, có lẽ mình sẽ đẩy ngã Bách Hoài ra đất mất.

Nhưng hắn vẫn còn đang tức Bách Hoài, cho nên không thể đẩy ngã anh được, chân đành cố gắng bước nhanh hơn. Trong lòng Giản Tiểu Tùng đã lên kế hoạch rõ rồi, về nhà trước, uống thuốc ức chế, rồi tiếp tục mắng Bách cẩu.

Nhưng mà lúc đến cửa sau, cả hai đều giật mình.

Cửa của câu lạc bộ nghệ thuật chưa bao giờ khóa vậy mà hôm nay lại có thể khóa kín như vậy? Còn khóa chéo bằng dây xích nữa? Má nó, đây là trường học chứ có phải tháp trấn yêu đâu mà lại khóa cái kiểu này?

Mẹ nó, đen thôi đỏ quên đi!

Hắn lung lay sợi dây xích sắt phát ra tiếng loảng xoảng: ''Có người ngoài đó không?!''

Không có tiếng trả lời.

Giản Tùng Ý kiên trì lắc sợi dây xích thêm mấy lần nữa.

Bên ngoài vẫn không có tiếng người đáp lại.

Loảng xoảng loảng xoảng...

Bách Hoài cầm tay Giản Tùng Ý lại: ''Bây giờ chắc không còn ai nữa đâu, để tôi gọi điện cho Dương Nhạc.''

Bách Hoài lấy điện thoại ra.

Không có sóng.

Giản Tùng Ý lấy điện thoại ra.

Hết pin.

...

''Để tôi đi chỗ khác xem thử có thể gọi được người tới hay có sóng điện thoại không.'' Bách Hoài trải áo khoác ra trên mặt đất, anh sờ thử, lại sợ không đủ mềm cho nên cởi áo khoác của mình ra đệm thêm trên lớp áo kia.

Anh ngẩng đầu nhìn Giản Tùng Ý, ''Em có sợ bóng tối không?''

''Không.''

''Ừ, không sợ là tốt rồi, ngồi yên ở đây đợi tôi, đừng đi lung tung.''

''Để tôi đi cùng với anh.''
''Em phải cho tôi thời gian để bình tĩnh lại, tin tức tố của em cứ lẩn quẩn bên cạnh tôi, tôi sợ không ngăn bản thân lại được.''

''...''

Giản Tùng Ý chột dạ cúi đầu, hắn còn tưởng là mình tự khống chế tin tức tố của bản thân tốt lắm chứ...

''Vậy, vậy anh đi đi.''

Bóng lưng của Bách Hoài biến mất nơi cuối hành lang.

Không có Bách Hoài ở bên cạnh, sự khó chịu của thời điểm nhạy cảm này càng lúc càng rõ ràng.

Giản Tùng Ý tựa lưng vào tường, cúi đầu sát với đầu gối, từ từ thở ra, muốn đè lại cảm giác kì lạ trong cơ thể, thế nhưng khi nhắm mắt lại, tất cả đều là hình dáng cấm dục lạnh lùng của Bách Hoài.

Càng ức chế thì càng bức bối.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể từ từ trượt xuống, ngồi trên mặt đất, gập chân trước ngực, cúi đầu, hai khuỷu tay chống lên đầu gối rồi thở hồng hộc.

Kì phát tình lúc nào cũng vừa mãnh liệt vừa bất ngờ, gần như không có Omega nào có thể ngăn cản được, cho nên bọn họ lúc nào cũng phải mang theo thuốc ức chế bên người là chuyện bình thường.

Lần trước đã nếm mùi đau khổ, từ đó hắn vẫn luôn nhớ rõ, dù là đi đâu cũng mang thuốc ức chế theo.

Nhưng hôm nay bởi vì diễn tấu cho nên hắn phải bỏ thuốc vào ba lô rồi quên mất, để mẹ cầm cả thuốc lẫn ba lô về nhà.

Làm sao lại trùng hợp như thế được...

Ông trời có phải nhìn hắn thấy chướng mắt cho nên muốn chơi hắn phải không? Biến tôi thành một Omega thì không nói đi, ông lại còn muốn tôi trở thành một Omega khốn khổ như thế này.

Giản Tùng Ý giận đến mức bật cười.

Trong các Omega trung tính, lực tinh thần của hắn đã là cao cấp nhất rồi, nhưng dẫu thế thì cũng có thể ngăn bản năng nguyên thủy trong chốc lát, không đến mức mất hết mặt mũi như những người khác.

Đó là giới hạn mà hắn có thể chịu đựng được.

Thể chất mà con người đã tiến hóa qua hàng chục ngàn năm đã khắc sâu vào trong xương tủy, không có cách nào phá vỡ được, mạnh mẽ đâm sâu đến đáng sợ.

Ham muốn như đất hạn gặp mưa rào, tưới lên những dây hồng hoang, tin tức tố mê hoặc mặc sức lan tỏa, tuôn ra trong màn đêm dường như vô tận này.

Hắn vô lực buông thõng tay, ngón tay chạm vào sàn nhà lạnh cóng, đầu tựa vào tường rồi ngẩng lên nhìn trần nhà. Đường gân nơi cổ được kéo thẳng, yết hầu nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thở, bên ngoài, trăng lạnh chiếu xuống, hắt sáng lên những giọt mồ hôi đang chảy ròng ròng trên mặt, trên cổ của Giản Tùng Ý.

Mỗi một phút giây trôi qua đều cực kì khó khăn.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng nghe thấy được tiếng bước chân.

Hắn quay đầu lại, đuôi mắt đỏ hồng ươn ướt, đôi mắt ngập nước, chậm rãi gọi tên anh: ''Bách Hoài.''

Âm điệu của thiếu niên trong trẻo, âm cuối còn mang theo quyến luyến của trẻ thơ trong ngữ điệu phương Nam.

Trái tim Bách Hoài nặng nề nhói lên, anh đi tới, ngồi xuống trước mặt hắn rồi ôm hắn lại: ''Tôi đây.''

''Sao rồi?''

''Không có ai cả. Cuối tuần không có ai chịu trách nhiệm trực, ở đây cũng không có sóng điện thoại.''

Giản Tùng Ý cười khổ: ''Không phải là tôi cố ý đâu, ông trời đang muốn chơi tôi đó.''

Bách Hoài đưa tay sửa lại những sợi tóc mai ướt đẫm mồ hôi của hắn: ''Có lẽ chúng ta phải ở nơi này qua đêm nay rồi.''

''Là tại tôi làm liên lụy tới anh.''

''Em nói vậy là có ý gì?''

''Không có ý gì cả, là tôi làm phiền hà tới anh. Tôi không nên đến đây để nhặt cục đá này, nếu không anh đã sớm được về nhà ngủ nghỉ thoải mái rồi. Rốt cuộc lại vì một người không liên quan như tôi... Bách Hoài, anh làm cái gì vậy?!''

Giản Tiểu Tùng nói xong mấy câu vớ vẩn ngứa đòn, muốn chống tường đứng lên nhưng đột nhiên trời đất lảo đảo.

Bách Hoài bế ngang hắn lên, ''Em nói ai là người không liên quan?''

Giản Tùng Ý mím môi.

''Nếu em giận thì có thể mắng tôi nhưng không được phép nói lung tung.''

''... Anh thả tôi xuống đi.''

''Với tình trạng của em bây giờ còn có thể đi lên lầu bốn sao?''

''?''

''Kì phát tình của em tới rồi.''

''...''

''Chỉ có phòng piano là không có camera.''

''A, được...'' Đột nhiên Giản Tùng Ý bắt kịp sóng não của Bách Hoài, hắn vội mở to hai mắt, ''Không có camera... Anh tính làm cái gì?!''

Giống như con mèo nhỏ bị người khác bắt được cái đuôi, vừa hoảng hốt vừa bối rối khiến cho người khác nổi lên ý định muốn đùa giỡn cùng nó một hồi.

Bách Hoài cười khẽ: ''Một Alpha trưởng thành và một Omega đang trong kì phát tình, em nói xem tôi muốn làm gì?''

Giản Tùng Ý giãy giụa muốn đứng lên: ''Bách Hoài, anh không phải là người.''

Giọng nói vốn hung hăng nhưng bởi vì không còn sức lực cho nên nghe giống như đang làm nũng.

''Súc sinh.''

''Rác rưởi.''

''Khốn kiếp.''

''Thả ra.''

''Tôi không để cho anh yên đâu...''

[...]

Bách Hoài nghe ngúc nghích của anh làm nũng suốt cả quãng đường nhưng không hề mở miệng đáp lại một câu nào.


Cả hai đi vào trong phòng đàn, lúc này Bách Hoài mới buông Giản Tùng Ý ra, không cho phép ngúc nghích đá lung tung mà đặt em lên nắp đàn, híp mắt nhìn con mèo dữ dằn không biết tốt xấu này.

''Giản Tùng Ý, tôi nhớ tôi đã dặn em rồi, quá tam ba bận.''

Giọng nói sặc mùi nguy hiểm.
''...''

''Em ỷ vào kì phát tình nghênh ngang trêu ngươi trước mặt tôi đã ba lần rồi.''

Giờ phút này Bách Hoài vẫn mặc lễ phục lúc biểu diễn, ánh trăng lạnh ngoài cửa sổ rơi xuống trên người anh, giống như xé toạc đi lớp vỏ ngụy trang ban ngày để bộc lộ bản chất bại hoại bên trong của quý ngài công tước Vampire nhã nhặn kia.

Đôi mắt đằng sau mắt kiếng gọng vàng có thể hút được cả linh hồn nhỏ bé của em ngốc ngơ ngác ở trước mặt.

Mà mình lại là một cục ngốc bạch ngọt không biết từ đâu chui ra, biết rõ tên kia không phải là thứ tốt lành gì mà cuối cùng vẫn bị người ta bỏ bùa mê thuốc lú.

Giản Tùng Ý cảm nhận nội tâm mình thèm muốn anh đến cỡ nào, bối rối tránh tầm mắt đi chỗ khác: ''Anh, anh muốn làm gì...''

''Kí hiệu tạm thời.''
''Không bao giờ.''

Giản Tùng Ý trả lời không chút suy nghĩ.

Bách Hoài kiên nhẫn giải thích cho hắn: ''Em không có thuốc ức chế, nếu không chấp nhận kí hiệu tạm thời thì không thể chịu nổi tới sáng mai đâu.''

''Tôi có thể.''

''Cho dù chịu được nhưng cũng sẽ ảnh hưởng tới cơ thể.''

''Không liên quan tới anh. Tôi, Giản Tùng Ý, cho dù đêm hôm nay chết ở đây cũng tuyệt đối không muốn anh kí hiệu tôi.''

Giọng điệu của Giản Tiểu Tùng cực kì quật cường, tư thế hiên ngang, hai tay đang đặt hờ ở dưới chân bắt đầu cuộn lại, bấu vào lòng bàn tay.

''Dù sao thì cuối cùng tôi với anh chẳng là gì của nhau cả.''

Trong mắt của Giản Tiểu Tùng đã bắt đầu long lanh nước mắt...

Vào kì phát tình, Omega luôn mẫn cảm yếu ớt hơn ngày thường rất nhiều.
Bách Hoài mềm lòng, đầu ngón tay lau đi ẩm ướt nơi khóe mắt Giản Tùng Ý: ''Nhưng tôi muốn làm bạn trai em mà.''

''Dối trá, anh không muốn thì có. Nếu như anh muốn làm bạn trai tôi, vậy tại sao lại ước định với Bách Hàn chuyện như vậy chứ?''

''Chỉ cần mỗi lần tôi đều thi đạt điểm tối đa, lẽ nào lại không được?''

''Lỡ đâu không đạt được thì sao?''

''Tôi nhất định có thể đạt được.''

''Tôi không tin anh đâu, anh nói dối!''

Giản Tùng Ý nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng, hô hấp dồn dập.

Thật ra bây giờ hắn vô cùng muốn Bách Hoài, muốn anh ôm mình, muốn anh vỗ về mình, muốn anh kí hiệu mình, muốn anh là của hắn và hắn là của anh.

Thế nhưng hắn cứng đầu, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đã như thế.

Ba năm kia của Bách Hoài, ít nhất anh biết chuyện gì đang xảy ra, thích hay không thích, muốn gặp lại hay chia tay mối tình thầm, tất cả anh đều biết hết...

Thế nhưng ba năm của Giản Tùng Ý thì lại khác, hắn chả biết một thứ gì cả, cũng chả hiểu rõ bất kì điều gì. Lúc nào cũng tỉnh tỉnh mê mê, mơ hồ bất an, thậm chí hi vọng cũng không có, hoàn toàn không biết cả hai còn có cơ hội gặp lại hay không.

Cho nên hắn lại càng sợ phải chia li hơn Bách Hoài.

Cho nên hắn sẽ rất để ý việc Bách Hoài tại sao lại không mở miệng chủ động đề nghị hắn làm bạn trai anh nữa.

Cho nên hắn mỗi lần nghĩ tới Bách Hoài lại có khả năng biến mất ngay giữa những kẽ tay, não bộ ngay lập tức không tự chủ được mà tức giận lo lắng.

Không phải cứ là người được người khác yêu thương thì lúc nào cũng khoan khoái thoải mái, người được yêu thường xuyên có cảm giác bất an hơn bên kia nhiều.

Bởi vì Giản Tùng Ý không biết nên làm thế nào mới có thể khiến ánh mắt của người ấy luôn hướng về phía mình, không biết làm thế nào để bày tỏ được cảm xúc của mình.

Giản Tùng Ý càng nghĩ càng khổ sở, giận đến không biết nói gì, đành hung hăng mắng anh: ''Đồ lừa đảo, anh không hề thích tôi, tôi ghét anh!"

Chỉ trừng mắt quát một câu mà lại vô thức biểu hiện rằng mình rất là đáng thương...

Bách Hoài thở dài, ôm người anh thương vào lòng: ''Đừng ghét tôi.''

Tin tức tố được nhẹ nhàng thả ra từng chút một, bao bọc lấy Giản Tùng Ý, giống như bày ra một chiếc lưới để hắn tự rơi vào.

Khát khao tin tức tố của Alpha trong cơ thể Giản Tùng Ý bị ảnh hưởng, bắt đầu chảy trong cơ thể một cách cuồng nhiệt, hắn sắp không thể chống cự nổi nữa rồi thế mà ngoài miệng vẫn còn cứng: ''Anh không được ôm tôi!''

Nhưng Bách Hoài không hề nơi lỏng tay một chút nào.

Giản Tùng Ý vừa muốn đẩy Bách Hoài ra, vừa muốn anh ôm hắn chặt hơn một chút. Hắn ngửi được mùi tin tức tố của Alpha mà hắn thích, cảm giác được lí trí càng lúc càng bị ăn mòn.
Bách Hoài vốn chỉ muốn trấn an hắn, nhưng bởi vì độ khớp cực cao cho nên tin tức tố của Giản Tùng Ý đã vô tình khiến anh bị động phát tình, trong lúc này, tin tức tố anh phát ra bỗng nhiên trở thành thuốc dẫn đường.

Việc này khiến Giản Tùng Ý càng lúc càng không thể kiềm chế được.

Anh lại không nhận ra điều này, chỉ thấp giọng thầm thì: ''Giản Tùng Ý, tôi không phải là kẻ lừa đảo, nếu tôi nói tôi không đi thì tôi chắc chắn sẽ không đi. Chuyện của tôi và Bách Hàn là chuyện riêng giữa tôi và ông ấy, nhưng dù cho có thể nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không đi.''

Giản Tùng Ý cắn răng, cúi đầu, không đáp lại.


Bách Hoài nâng cằm của hắn lên, để hắn nhìn thẳng vào mắt anh: ''Giản Tùng Ý, tôi thích em, thích đến nỗi có thể làm bất kì chuyện gì trên đời. Cho nên em cảm thấy tôi có lẽ sẽ mắc sai lầm ở đâu đó, nhưng tôi biết tôi sẽ không để cho bản thân phạm phải sai lầm ấy. Cho nên tôi chắc chắn sẽ không rời đi, em không thể giận tôi thế này được.''

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, bình tĩnh lại dịu dàng đến tận xương, Giản Tiểu Tùng vốn còn ba phần lí trí, chính thức bay màu mất hai phần.

Bách Hoài chưa nhận ra, anh gằn từng tiếng bộc bạch nỗi lòng sâu nặng: ''Giản Tùng Ý, em có thể nói bất kì thứ gì nhưng đừng bao giờ nói chúng ta là hai người xa lạ. Đừng bao giờ nói tôi không thích em. Từ lúc tôi có trí nhớ, mọi thứ xảy ra xung quanh tôi đều có bóng hình em hiện hữu, tôi không chỉ thích em mà tôi còn yêu em nữa. Nếu em cứ nói như thế, tôi sẽ rất đau lòng.''

Anh ngừng lại một chút: ''Cho nên em hiểu chứ? Tôi yêu em, dù em có không thích tôi đi chăng nữa, tôi vẫn yêu em.''

Tôi yêu anh, khốn khiếp, tôi yêu anh đến chết đi sống lại! Nếu tôi không thích, tôi sẽ không thèm giận anh, sẽ không quan tâm anh có đi hay không đi, tôi đã năm lần bảy lượt nói bóng nói gió, vậy mà anh còn dám nói ông đây đéo thích anh à?!

Giản Tiểu Tùng vốn đang bị kì phát tình hành hạ đến rồ người, nay lại còn bị tin tức tố của Bách Hoài làm cho đầu óc quay cuồng, nghe anh cúi đầu thủ thỉ bên tai mình lại càng sôi máu hơn.

Hắn ngẩng đầu, nhìn yết hầu nhấp nhô không biết nói tiếng người kia, gặm một phát thật đau.

So với lần dùng sức trước, cái cắn bất ngờ này khiến Bách Hoài không kìm lại được một tiếng rên khẽ, anh áp nó trong cổ họng thành một âm thanh gợi cảm trầm khàn.

''Giản Tùng Ý, em cắn tôi ba lần rồi, giờ đến lượt tôi cắn em lại.''

Thanh âm kia vừa lúc dừng lại bên tai Giản Tùng Ý, lí trí như dây cung đang căng lên đứt phựt phựt. Hắn không thèm nghĩ ngợi, đẩy Bách Hoài ngồi lên ghế dương cầm, mắt đỏ lên: ''Không được, chỉ có tôi mới có thể cắn anh, bởi vì là anh trêu chọc tôi.''

Hắn một tay nắm cằm của anh, một tay giữ gáy anh lại, cắn mạnh xuống, bá đạo ngang ngược, ngây ngô trúc trắc.

Bách Hoài không dám dùng lực, sợ tổn thương hắn, lại không có cách nào ngăn lại được sự yêu thích của mình đối với hắn. Vì thế anh chỉ đành dịu dàng dung túng đáp lại, dùng tin tức tố dẫn dắt.

Hoa hồng cắm rễ phát triển, bão tuyết phủ trắng trời.

Cho tới lúc Bách Hoài cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không ổn mới trở lại trạng thái lí trí, ấn chặt lấy tay hắn, quay đầu khàn giọng nói: ''Đủ rồi.''

Giản Tiểu Tùng muốn xoay đầu anh lại nhưng Bách Hoài dùng sức đè cổ tay hắn xuống.

Giản Tiểu Tùng nóng nảy: ''Chưa đủ!''

''Ngoan, nghe lời!'' Bách Hoài đưa tay giữ lại sau gáy của hắn, đè lên trên vai mình, ''Mình đang ở trường học, em đừng lộn xộn như thế.''

Nghe tới hai chữ trường học, Giản Tùng Ý mới tỉnh táo lại một chút, cả cơ thể ngừng lại, hai vành tai đỏ bừng lên. Em ngúc nghích không dám lộn xộn nhưng bên trong cứ khó chịu, đành cọ cọ anh hai cái.

Bách Hoài cứng người, ''Bảo bối, xin em đừng nhúc nhích nữa.''

Giản Tiểu Tùng giận dỗi tủi thân: ''Tôi khó chịu!''

''Tôi biết em khó chịu, cho nên trước mắt hãy để tôi kí hiệu em, được không? Kí hiệu xong sẽ không khó chịu nữa.''

''Không muốn.''

''Chỉ cắn nhẹ một cái, cực kì nhẹ, tôi cam đoan ngày mai vết cắn sẽ biến mất.''

''Không.''

''Ngoan, nếu tiếp tục như vậy thì sẽ làm tổn thương tới em.'' Bách Hoài ngừng lại, ''Cũng sẽ làm tổn thương tới tôi.''

Giản Tùng Ý không trả lời, hắn không muốn bị kí hiệu nhưng giờ phút này, bản năng đã chiếm ưu thế, hắn vùi đầu hõm vai, vào cổ của Bách Hoài làm xằng làm bậy.
Anh nhắm mắt lại, hít sâu vài lần: ''Nghe lời.''

''Không nghe...'' Ai đó ngang ngược làm nũng.

Bách Hoài thấy mình cũng không còn cách nào khác, cũng không thể để đồ ngốc này lộn xộn thế được. Anh buộc mình phải khôi phục trạng thái bình thường, đưa tay bắt lấy cằm của hắn, bắt hắn phải ngước đầu nhìn anh.

Bách Hoài chân thành nói: ''Kí hiệu tạm thời có thể tạm hoãn lại kì phát tình của em.''

''Không cần.'' Giản Tùng Ý tính tình bướng bỉnh, rõ ràng biết mình khó chịu đến chừng nào mà vẫn không chịu cúi đầu, ''Dựa vào đâu mà anh nói cái gì thì là cái đó hả?''

Tuy rằng không phục, nhưng ngữ điệu đã mềm đến không chịu được.

Bách Hoài hiểu ngúc nghích nhà anh ngoài lạnh trong nóng, biết là có hi vọng thuyết phục cho nên vừa thả ra tin tức tố hấp dẫn hắn, vừa xuống nước dụ dỗ: ''Lúc cược mấy hôm trước em đã thua, delay biết bao nhiêu lâu nay, bây giờ tôi muốn đòi lại chẳng lẽ không thể sao?''

''Anh còn dám nói ư, anh đoạt vị trí thứ nhất của tôi, giờ còn muốn cắn tôi à? Mơ đi cưng.'' Giọng nói của Giản Tùng Ý càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhẹ. Cuối cùng, cáu người ta mà chẳng khác gì như đang làm nũng người ta cả.

Hắn chôn người trong lòng Bách Hoài, đầu đặt lên vai anh, phơi cổ ra ngoài.

Bách Hoài cúi đầu, nhìn phần cổ lộ ra của hắn, thấp giọng vỗ về: ''Vậy để tôi cắn một cái, vị trí cuối học kì này tôi sẽ cho em.''

''Biế...n...''

Âm 'nnnn' cuối cùng dần dần nhỏ lại rồi tắt hẳn.

Tin tức tố của Alpha tại giây phút hắn ngẩn ngơ mà bao phủ lấy hắn, thấm vào từng dây thần kinh, độ khớp cực cao khiến cho tin tức tố của Omega tản ra ào ạt, thầm muốn tin tức tố của Alpha an ủi mình nhiều hơn nữa.

Giản Tùng Ý muốn để Bách Hoài ôm mình nhưng Bách Hoài chỉ im lặng, dùng tin tức tố của anh hấp dẫn hắn, như có như không duy trì một khoảng cách nhất định.
Từng giây từng phút trôi qua.

Giản Tùng Ý quả thật không nhịn được nữa, cọ cọ lấy lòng anh: ''Anh để cho em thơm thơm, thơm thơm được không...''

Bách Hoài nhẹ nhàng vân vê vành tai của người trong lòng: ''Bảo bối, để cho tôi cắn một cái, em muốn thơm thơm bao nhiêu cũng được.''

Vành tai là chỗ hắn nhạy cảm nhất, hành động này là muốn cái mạng nhỏ của Giản Tiểu Tùng sao?

Hắn chịu không nổi, quay người, tựa trán lên vai Bách Hoài.

Bách Hoài lại không bỏ qua, ''Ngoan, để tôi cắn một cái, em nói gì tôi cũng nghe theo, được không...''

Giống như yêu tinh vậy, bạn học này ra một phát trí mạng Giản Tùng Ngốc rồi...

Giản Tiểu Tùng biết mình ở thế hạ phong, đành thuận nước đẩy thuyền, cắn môi, vớt vát lại chút mặt mũi cuối cùng: ''Vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net