Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, Cố Viễn đứng trong phòng làm việc, nhìn chằm chằm tấm vải trắng treo trên tường che mất cái cửa sổ trong phòng kia.

Chỉ ba cây đinh, đinh đóng cũng không chắc, cong cong vẹo vẹo như thể sắp lỏng ra tới nơi. Cố Viễn suy nghĩ một hồi, lười chẳng muốn đi tìm vít nạy, thuận tay liền nắm cây đinh mạnh tay rút một cái.

"Chậc!"

Phần rìa bén nhọn của cây đinh lập tức hung hăng rạch vào ngón tay hắn, hắn vội vàng hít một ngụm khí lạnh rồi ngậm ngón tay vào trong miệng.

Đúng lúc này bên kia cửa sổ gõ một cái, Cố Viễn nhấc tấm vải trắng lên nhìn qua, chỉ thấy Phương Cẩn đứng trong phòng làm việc đối diện, kề sát cửa sổ vô tội mà nhìn hắn.

Cố Viễn kéo cửa sổ mở ra, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Có phải cậu thường nhìn trộm bên này của tôi như vậy không..."

Phương Cẩn không nói được một lời nào, đưa một cây kiềm nhổ đinh qua, sau đó yên lặng đóng cửa sổ lại rồi lui về.

Cố Viễn: "..."

Năm phút sau, Cố Viễn nhổ hết ba cái đinh xuống, sau đó một tay giữ tấm vải trắng, một tay vén góc vải lên đưa mắt rình trộm phòng làm việc đối diện. Chỉ thấy Phương Cẩn đang bình thản không phân tâm ngồi sau máy tính, một bộ dáng không để ý đến chuyện bên ngoài, dường như hoàn toàn không chú ý tới tình hình ở bên kia.

Cố Viễn thả góc vải xuống, một lát sau lại vén lên, ngay cả tư thế ngồi của Phương Cẩn cũng không hề thay đổi.

Sau khi lặp lại ba lần như vậy, Cố Viễn rốt cuộc yên lòng mà rút tấm vải trắng ra, thuận tay cuộn cuộn lại ném một cái vào góc phòng, quay về bàn làm việc ngồi xuống giống như là từ nãy tới giờ không hề xảy ra chuyện gì.

...

Hành động trang bị giới tuyến chia biên giới cắt lãnh thổ trong công ty của Cố Viễn rốt cuộc đã tuyên bố kết thúc, chiến lợi phẩm là một bản hợp đồng lao động bất bình đẳng, căn bản đã giới hạn trong vòng mười năm Phương trợ lý không thể từ chức.

Chỗ tốt là Cố tổng cuối cùng đã khôi phục lại loại hành vi mọi chuyện hàng ngày đều giao cho Phương trợ lý đi làm, vì thế mà phòng thư ký thở dài một hơi thật lớn.

Với năng lực làm việc của Phương Cẩn thì dù ông chủ có soi mói đi nữa cũng không tìm ra được bất cứ khuyết điểm nào, tương ứng với việc này, quyền lực tiềm ẩn trong chức vị này của cậu cũng cực kỳ lớn, trong công ty lớn không ít người làm trợ lý tổng giám đốc chuyển thẳng sang vị trí đứng đầu ở các bộ phận khác, thậm chí có tiền lệ được trực tiếp chuyển ra ngoài làm người đứng đầu công ty chi nhánh. Nhưng mà Phương Cẩn vẫn cẩn trọng làm công việc của cậu, có thể tránh chuyện phát biểu ý kiến thì tuyệt đối không chủ động mở miệng, Cố Viễn quan sát cậu thật lâu, cũng không phát hiện cậu có bất kỳ thứ dã tâm gì với chức vị.

Cái này kỳ thực rất không bình thường, dù sao Phương Cẩn có bằng cấp có kinh nghiệm có người chống lưng, không có dã tâm thì không phù hợp với tính cách đặc trưng ở độ tuổi này của cậu... Cho dù được sự đấu đá trong gia tộc rèn giũa đến mức có khả năng nhẫn nhịn phi thường, nhưng trong lòng Cố đại thiếu gia thực ra cũng tương đối đầy dã tâm. Hắn vẫn cảm thấy đàn ông trong giai đoạn đấu tranh vì sự nghiệp mà không muốn leo lên thì xong rồi, vui vẻ an phận chẳng khác nào lãng phí không khí, có lỗi với Đảng có lỗi với Nhà nước, thậm chí có lỗi với cả nhân dân tệ nộp cho nhà trường lúc còn đi học, có khác gì một con cá khô. (Cá khô trong tiếng Quảng chỉ người chết, sau phim đội bóng Thiếu Lâm thì chỉ người không có ước mơ, tại trong phim đó có câu là làm người không có ước mơ, có khác gì cá khô.)

Nhưng mà với Phương Cẩn thì hắn lại dùng một tiêu chuẩn khác, thấy như vậy cũng rất tốt.

Cậu an ổn với tình trạng hiện nay chứng tỏ cậu có thái độ kiên định, cậu không có dã tâm chứng tỏ cậu nhiệt huyết với chức vụ công tác của mình, ôi một người nhân viên khiến cho người ta yên tâm biết bao nhiêu.

...

Dự án mà công ty hợp tác với xưởng đóng tàu của Đức cuối cùng đã tiến hành đến giai đoạn bàn giao, buổi tối công ty mở tiệc chiêu đãi đối tác ở khách sạn năm sao, Cố Viễn mang theo vài người bao gồm cả Phương Cẩn đến tham dự tiệc rượu. Kết quả bộ phận kỹ thuật cấp cao từ bên Đức tới có tửu lượng đặc biệt cao, rót rượu đỏ rượu trắng trộn lẫn, một đám người nước ngoài rót ào ào cho hắn uống đến tan tác, thuộc hạ của Cố Viễn người nào cũng ngã mũ chào thua, chính hắn cũng vọt đến trước nhà vệ sinh mấy lần.

Phương Cẩn chờ ở hành lang ngoài nhà vệ sinh, hỏi: "Tôi đưa ngài trở lại nhé?"

Cố Viễn nhìn gương mặt tỉnh táo điềm tĩnh, thong dong bình ổn của cậu, giống như đang nhìn một con Godzilla từ trên trời nhảy xuống quảng trường ủy ban nhân dân: "Cậu uống bao nhiêu rồi?"

"Không kém hơn ngài bao nhiêu."

"Không say?"

Phương Cẩn nói: "Hoạt động một chút để phân tán cồn thì tốt rồi."

"..." Cố Viễn che mặt, một lát sau cố gắng lắc đầu: "Như vầy, đăng ký vài phòng rồi ném mấy lão người Đức kia vào đó, mấy người bên mình ai muốn ở lại cũng cho ở lại luôn đi. Sáng sớm ngày mai tôi sẽ đến công ty, đêm nay không về nhà, ở lại đây một đêm."

Phương Cẩn gật đầu làm theo. Khách sạn năm sao này còn có một phần vốn đầu tư của nhà họ Cố, loại chuyện nhỏ thế này đánh tiếng dặn dò với giám đốc là được, tự nhiên sẽ có quản lý mang người phục vụ đi theo hỗ trợ từ đầu đến cuối; Cố Viễn có một phòng bao dài hạn ở đây, đồ dùng vệ sinh đầy đủ, tạm thời nghỉ lại một đêm cũng không phiền phức gì.

Phương Cẩn cầm thẻ mở cửa phòng, dìu Cố Viễn vào phòng nghỉ ngơi, lại sửa sang tư liệu cần dùng để đàm phán rồi đặt lên bàn sách. Kết quả Cố Viễn đứng giữa phòng, vừa muốn cởi quần áo để đến phòng tắm, chợt ngừng động tác lại: "Phương Cẩn."

"Cố tổng?"

"Đừng làm nữa cứ để vậy đi, sáng sớm mai tôi sẽ sắp xếp."

Phương Cẩn sửng sốt, nhưng cũng không hỏi nhiều cái gì, gật đầu rồi lui ra ngoài.

Cố Viễn nhìn ra cửa phòng đến khi đóng lại mới thở ra một hơi, cởi quần áo, ở trần đi vào phòng tắm.

Kỳ thực trước đây hắn vẫn thay quần áo, rửa mặt trước mặt Phương Cẩn, thậm chí cũng đã từng gọi điện thoại bảo cậu đem quần lót đến nhà tắm trong phòng tập thể thao, cho tới bây giờ cũng không cảm thấy có việc gì... Vốn dĩ đó là việc của trợ lý. Thời còn trẻ tuổi hết sức lông bông Cố đại thiếu gia đã từng làm loại chuyện như đi mướn phòng cùng người mẫu trẻ rồi gọi điện bảo trợ lý đến đưa ba con sâu, lúc đó cũng hùng hồn khí khái lắm, chẳng mảy may thấy chỗ nào không đúng cả. (Có ai hok biết ba con sâu hok?)

Nhưng lúc nãy hắn vừa muốn cởi quần áo, bị hơi cồn bốc lên có chút làm nóng đầu óc lại đột nhiên cảm thấy rất không được tự nhiên.

Cả người trần truồng để cho Phương Cẩn nhìn thấy? Có phải không thích hợp hay không?

Cố Viễn đứng trong phòng tắm sang trọng của khách sạn, cả buổi cũng không nghĩ ra rốt cuộc là không thích hợp ở chỗ nào, tuy rằng Phương Cẩn đã sớm để lại ấn tượng rằng cậu rất thích khóc trong đầu hắn, nhưng không đến mức vì vậy cũng sẽ bị chọc cho khóc chứ.

Này chẳng lẽ là do mình mất tự tin với vóc dáng của mình?

Cố Viễn quan sát cái gương soi toàn thân trong phòng tắm một hồi, cơ bụng, đường số 11, đường v-cut đầy đủ mọi thứ, cho dù là sau khi về nước thì không đi phòng tập thể thao nhiều như khi ở Anh, nhưng dáng người vẫn thuộc đẳng cấp của người mẫu nam.

... Hình tượng của mình vẫn tốt, đánh bay Cố Dương đến mười tám con phố. Cố Viễn gật đầu, vừa lòng đi tắm.

...

Phương Cẩn ra ngoài cửa, không có về phòng của mình, mà trực tiếp đi xuống sảnh lớn ở lầu dưới tìm quản lý, xin các nguyên liệu như trần bì, đàn hương, đậu xanh, bách hợp, đường phèn, v...v... từ phòng bếp của khách sạn, chuẩn bị về phòng hầm một nồi canh giải rượu để sáng mai cho Cố Viễn ăn.

Một lát sau cậu mang theo đồ đạc đi lên, cửa thang máy vừa mở ra, đột nhiên nghe được một tiếng đùng! do vật nặng đập vào tường truyền đến từ trên hành lang của khách sạn, ngay sau đó có tiếng rõ ràng: "Cứu... cứu mạng!"

Giọng nói kia nghe lại có chút quen tai, Phương Cẩn quay đầu nhìn lại, chỉ nghe thấy tiếng bước chân thất tha thất thểu và tiếng mắng chửi từ xa đang tiến đến gần đây, giống như là có người đang bị truy đuổi; Phương Cẩn theo bản năng nhích lại gần góc tường, lập tức thấy một người chạy ngang góc tường, rõ ràng là người cậu biết... Tiểu Diêu!

Cậu nghệ sĩ nhỏ chưa ra mắt không tên tuổi kia từ sau khi bị Cố Viễn trả lại thì không có tin tức gì, không nghĩ tới hôm nay lại bắt gặp nó ở đây. Tiểu Diêu quần áo xốc xếch, mặt mày đỏ ửng, trên người còn có mùi rượu nồng đậm, vừa thấy được Phương Cẩn liền ngẩn người, ngay sau đó nhào tới như nhìn thấy cứu tinh: "Phương trợ lý! Cứu, cứu cứu em!"

"Mày chạy đằng nào!"

Một người đàn ông trung niên nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo tới, mặt mũi đỏ rực con ngươi trừng đến lồi ra, vừa nhìn là biết uống nhiều rồi. Ánh mắt Phương Cẩn rơi vào đũng quần đã nổi lên rõ ràng của ông ta, không khỏi hơi giật giật khóe mắt.

"Ông, ông đây cũng đã cho tiền rồi, con mẹ nó mày còn ra vẻ thanh cao cái gì..." Người đàn ông nhào lên bắt lấy Tiểu Diêu, ông ta nắm lấy tóc nó kéo về mặc cho nó ở phía sau giãy dụa thét chói tai. Tiểu Diêu vừa liều mạng điên cuồng gọi Phương Cẩn, vừa khua chân múa tay cố gắng vùng vẫy, trong lúc hỗn loạn bất thình lình khiến người đàn ông trượt chân rầm một cái, hai người cũng té trên hành lang.

Phương Cẩn vẫn chưa đi lên phía trước, lại lui ngược về phía sau nửa bước, hơi nhíu mày lại.

"A a a a..." Tiểu Diêu đứng lên chạy về phía thang máy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thanh tú đẫm nước mắt. Người đàn ông kia cũng lung lay lắc lư đứng lên, rõ ràng là đã thật sự nổi nóng, quay đầu lại giống như phát điên đập vào đầu nó, ngay sau đó một tay nắm lấy tóc Tiểu Diêu, một tay hung hăng cho nó một cái bạt tai!

... Bốp!

Tiểu Diêu thiếu chút nữa bị đánh cho tắt thở, không đợi nó khôi phục ý thức từ trong choáng váng, người đàn ông bóp cổ nó rồi lôi về hướng căn phòng.

Phương Cẩn rốt cuộc quát lên: "Dừng tay!"

"Con mẹ nó mày nghĩ mày là ai..." Người đàn ông chửi ầm lên, giơ tay lên đẩy Phương Cẩn đang đi tới. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phương Cẩn bắt lấy cánh tay ông ta đẩy tới, vừa nhanh vừa kiên quyết mà mạnh mẽ vặn một cái, chỉ nghe thấy xương cổ tay phát ra một âm thanh giòn giã... răng rắc!

Người đàn ông nhất thời đau đến hét lên, giống như một con trâu đực bị chọc giận bò dậy nhào tới. Phương Cẩn cấp tốc lui lại mấy bước, trong nháy mắt người đàn ông vọt tới cậu nắm lấy cánh tay ông ta một cách cực kỳ chuẩn xác, quay người tiến sát, sạch sẽ gọn gàng ném một cái qua vai, nhanh như chớp nhoáng ông ta bị nhấc lên không rồi văng ra ngoài!

Ầm!

Người đàn ông nặng nề ngã sấp trên mặt đất, ngay cả âm thanh cũng không kịp ra khỏi cổ họng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh luôn.

Phương Cẩn xoa xoa vai, xoay người nhìn Tiểu Diêu đang trợn mắt há mồm: "Cậu làm sao vậy?"

"..." Tiểu Diêu lắp bắp nói: "Phương... Phương trợ lý anh thật... tuyệt quá..."

"Tôi chỉ có một chiêu này thôi." Phương Cẩn thừa nhận nói: "Nhiều hơn thì không có. Người đại diện của cậu đâu?"

Mắt Tiểu Diêu đỏ lên, ngập ngừng không nói ra lời, Phương Cẩn đại khái liền hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhưng việc đã đến nước này nói cái gì cũng không kịp rồi, cậu dùng một tay túm người đàn ông kia lên, cố sức mấy lần cũng không kéo đi được, liền gọi Tiểu Diêu: "Qua đây giúp một tay."

Tiểu Diêu ngượng nghịu ngại ngùng, bước chân có chút kỳ quái mà tiến đến, hai người cùng nhau dùng lực, mất sức rất nhiều mới kéo được người đàn ông đã bất tỉnh về phòng của ông ta. Lúc đi vào Phương Cẩn nhìn qua, chỉ thấy một đống hỗn độn đầy đất và chiếc giường lớn mất trật tự, trong không khí tràn ngập một mùi rượu nồng đậm và mùi hương ngọt lịm quái dị, khiến cho người ta rất không thoải mái.

"Người, người đại diện của em bảo em đi cùng ông ta, nhưng ông ta là tên biến thái..." Tiểu Diêu vừa kịch liệt run rẩy vừa nói lung tung lộn xộn với Phương Cẩn, nửa bên mặt của nó bị đánh đỏ lên như lửa, vừa nói đã đau đến mức nhe răng trợn mắt, gần như muốn khóc lên: "Vì, vì sao vừa rồi anh không đến cứu em? Hức hức hức... Thật, thật đáng sợ..."

Bởi vì tôi phải xác định trước có phải cậu đang dàn cảnh lừa tôi hay không thôi.

Phương Cẩn nghĩ như vậy, nhưng không nói ra, chỉ ném người đàn ông kia xuống đất, xoa xoa cổ tay đỏ bừng hỏi: "Bây giờ cậu định làm sao, tôi gọi xe đưa cậu về nhé?"

Tiểu Diêu khóc sướt mướt, siết chặt tay Phương Cẩn như người chết đuối vớ được khúc gỗ: "Phương trợ lý anh cứu cứu, cứu em lần nữa đi..."

"Tôi không thể mua cậu ra khỏi công ty của cậu được đâu." Phương Cẩn dở khóc dở cười nói.

Ai ngờ Tiểu Diêu lại lắc đầu, không biết là do bị đánh hay là xấu hổ quá không chịu nổi, cả khuôn mặt đều nóng đến đỏ bừng: "Không... không phải, là do em uống, uống phải... thuốc kích dục..."

...

Phương Cẩn ngạc nhiên một lát, tiếc rằng Tiểu Diêu không có chỗ nào để đi, chỉ đành trùm nó lại đưa đến căn phòng sát phòng Cố Viễn của mình.

Thật ra phản ứng đầu tiên của cậu là đưa Tiểu Diêu đi bệnh viện, nhưng cậu thiếu niên xinh đẹp này đánh chết cũng không chịu đi, nói là lỡ như sau này nổi tiếng bị người ta lục lại đoạn lịch sử đen tối này thì xong luôn. Phương Cẩn muốn nói đứa nhỏ có tư chất như cậu cũng không dễ dàng nổi tiếng đâu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu như cậu tự mình đưa Tiểu Diêu đi bệnh viện thì cũng khó tránh sẽ bị dính vào nhiều việc, ai biết được người đàn say mèm bị cậu đánh kia có lai lịch gì?

Phương Cẩn lôi Tiểu Diêu vào phòng tắm, với lấy vòi hoa sen mở nước lạnh hết mức, mạnh mẽ phun ập xuống một trận không quan tâm sự phản kháng. Lúc đầu Tiểu Diêu còn liều mạng giãy dụa kêu to, mấy giây sau bị lạnh đến nỗi toàn thân run rẩy, răng va lập cập, rất nhanh thì đã không còn kêu được cái gì nữa.

Phương Cẩn bị nước bắn lên đầy người, áo sơ mi cũng gần như ướt đẫm. Cậu ném vòi hoa sen cho Tiểu Diêu ý bảo nó tự tiếp tục, sau đó đạp lên vớ để cởi ra, đi chân trần tới phòng ngủ, lấy máy tính xách tay trong túi ra.

Từ nhỏ Phương Cẩn đã được bồi dưỡng theo khuôn mẫu của trợ lý, mà nguyên tắc hàng đầu khi làm trợ lý, chính là không được mang đến phiền phức cho ông chủ của mình.

Nếu như người này không phải Tiểu Diêu, có thể cậu cũng sẽ không cứu... Đùa cái gì vậy, trên đời này mỗi ngày xảy ra biết bao nhiêu chuyện bất công, hơn nữa nó lựa chọn hướng đi này thì phải liệu trước sẽ có một ngày như vậy, lúc bị người đại diện mang đến khách sạn sao lại không chạy trốn?Việc đã đến nước này, bây giờ phải bảo đảm xóa sạch tất cả những vấn đề xảy ra tiếp theo.

Phương Cẩn mở máy tính ra, dùng tài khoản của Cố Danh Tông nhập một chuỗi mệnh lệnh vào hệ thống.

Đây là một loại phương thức để phát mệnh lệnh đến những đội ngũ cá nhân của Cố Danh Tông, sau khi đăng nhập hệ thống có thể căn cứ cấp bậc để phát ra mệnh lệnh với đội an ninh, y tế, tài vụ cá nhân của y. Năm trước Phương Cẩn cũng có một tài khoản, nhưng sau khi cậu được điều xuống công ty của Cố Viễn, đã xóa bỏ tài khoản của mình, sau đó ngẫu nhiên có những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi có liên quan đến Cố Viễn, ví dụ như mượn vệ sĩ làm gì đó, tạm thời điều một trực thẳng nhỏ đến dùng hay gì đó, thì sẽ dùng tài khoản của Cố Danh Tông để đăng nhập.

Cái này kỳ thực không có bất kỳ ý tứ giấu giếm gì, mỗi ngày Cố Danh Tông đều có thể thấy nhật ký những mệnh lệnh đã phát đi, nhưng y cũng không thèm để ý; từ khía cạnh khác mà nói kỳ thực y đang ngầm cho phép hành động chuyển một số tài nguyên cho đứa con trưởng này.

Phương Cẩn đã tìm được người liên lạc bên phía an ninh trong hệ thống, gửi một tin qua: "Người ở phòng xxx khách sạn Kim Thụy đêm nay là ai?"

Cái số xxx kia chính là số phòng của người đàn ông say mèm vừa bị cậu đánh khi nãy. Không đến mấy phút bên kia đã gửi tin lại: "Cố tổng, đã liên lạc với bên khách sạn, năm phút sau sẽ trả lời lại cho ngài."

Lúc này tiếng bước chân truyền đến từ phía phòng tắm bên kia, Phương Cẩn tiện tay ẩn đi giao diện, quay đầu nhìn lại: "Làm sao vậy?"

Chỉ thấy Tiểu Diêu đã cởi áo, khoác tấm khăn tắm lớn, sắc mặt đỏ bừng như lửa đốt, lồng ngực phập phồng dữ dội, trong ánh mắt nhìn về Phương Cẩn lại có chút say mê ngất ngây: ""Phương... Phương trợ lý, anh có thể tới giúp em một chút không..."

Phương Cẩn trách mách: "Cậu đang nghịch gì thế!" Ngay sau đó đứng dậy kéo nó vào phòng tắm, cầm vòi hoa sen lên rồi phun lên người nó. Nhưng mà có lẽ vì tác dụng của thuốc nên Tiểu Diêu đã trở nên kích động khác thường, lần này giãy dụa còn mạnh hơn gấp mười lần so với lần trước, dòng nước lạnh như băng phun đến trên người nó lại hoàn toàn không có tác dụng, ngược lại còn kích thích thần kinh đang bị xúc động của nó, trở tay liền đi cướp vòi sen!

Ầm một tiếng vang lên thật lớn, Phương Cẩn trượt chân một cái, bị Tiểu Diêu lôi kéo té ngã xuống đất, vòi hoa sen rơi bịch một cái bên cạnh bồn tắm, dòng nước bắn ra tung tóe văng đầy tường.

"Cậu..."

"Phương trợ lý, em thích anh." Tiểu Diêu ôm chặt Phương Cẩn như bạch tuột, miệng nói mà không lựa lời: "Chỉ có anh cứu được em, anh lại giúp em một chút có được không? Em khó chịu sắp chết rồi..."

"Cậu còn như vậy tôi sẽ ném cậu ra ngoài!" Phương Cẩn hiếm khi thật sự nổi lửa, hung hăng cố gắng hất Tiểu Diêu ra, đưa tay lại giành lấy vòi sen. Trong lúc rối loạn khắp mặt và cổ cậu đều bị nước bắn tới, quần áo trên người đã ướt đến không thể nhìn nổi, cả người quả thật chật vật không thể tả.

Tiểu Diêu vừa nhìn thấy cậu lại muốn phun nước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net