Chương 22. Chiến thần tình yêu thuần khiết (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên tập: Rai

[0] Chiến thần thuần ái: từ chỉ nhóm độc giả thích cốt truyện/tình tiết tình yêu trong sáng, đẹp đẽ; nói không với cốt truyện/tình tiết NTR (cắm sừng/giật bồ).

.

Hoắc Trạch: "..."

Trong lòng Hoắc Trạch đầy giận dữ.

Nhưng hắn không thể nói với Ninh Húc rằng cậu bị lừa rồi.

Không chỉ mỗi Ninh Húc mà còn chị của y nữa!

Thấy Hoắc Trạch không nói lời nào, Ninh Húc ngẫm nghĩ lý do một hồi, đang định nói tiếp thì tiếng chuông điện thoại của y reo lên.

"Đội trưởng, tôi nghe điện thoại cái đã." Ninh Húc nói.

Hoắc Trạch phất tay, bây giờ hắn cũng cần thời gian bình tĩnh một chút.

Ninh Húc cầm điện thoại đi đến chỗ bình hoa Diệp Nhạc Dao đang nấp. 

Diệp Nhạc Dao hết cả hồn, đang định co giò chuồn đi thì thấy Ninh Húc dừng chân không bước tiếp qua đây, y nhận điện thoại: "Alo, chị ạ?"

Diệp Nhạc Dao khẽ khựng lại.

"Ninh Tinh gọi điện thoại đến! Có phải chị ta sắp đến "bắt gian" rồi không?"

Mọi người trong nhà họ Hoắc cũng khựng lại theo.

Sau đó nghe Ninh Húc nói: "Sao chị lại đột ngột về nước vậy?"

"Ngoại tình?!" Ninh Húc kinh ngạc.

"Quả nhiên! Ninh Tinh đã nhận ra điều gì nên mới chạy tới!"

"Em không ở trụ sở, đang ở trung tâm triển lãm mỹ thuật," Ninh Húc nhíu mày, "Chị định đến đây sao ạ?"

Không biết đầu kia điện thoại nói cái gì, Ninh Húc nói tiếp: "Được, vậy em đứng ở cửa vào chờ chị, chị mau đến đây đi."

"Sắp tới hồi gây cấn rồi." Hai mắt Diệp Nhạc Dao sáng lấp lánh.

Ninh Húc trò chuyện thêm đôi câu vào điện thoại rồi ngắt máy.

Hoắc Trạch "vừa vặn" đi tới: "Sao thế?"

Ninh Húc tỏ vẻ khó xử, chần chờ một lát, y che giấu một nửa tình hình thực tế: "Tí nữa chị của tôi sẽ đến đây, tôi muốn nói với Triệu Uy trước một tiếng..."

"Nói cho Triệu Uy biết trước thì sao xem anh ta xấu mặt được nữa? Anh ba mau ngăn y lại!"

Hoắc Trạch thầm bảo không cần em nói anh cũng ngăn lại, thuận miệng bịa chuyện: "Mới nãy tôi thấy Triệu Uy đang bận thì phải, hình như đang bàn bạc chuyện mua tranh với khách hàng."

Ninh Húc lập tức cau mày.

Ở bên nhau ba tháng với Triệu Uy, gã hay kể với y rất nhiều về những "khó khăn" của mình, vì thế Ninh Húc mới chịu đồng ý cho Triệu Uy mượn tiền, bây giờ nghe thấy gã đang bàn bạc chuyện bán tranh, Ninh Húc từ bỏ ý định ngay tức thì, lúc này y không thể đi quấy rầy Triệu Uy được.

Hoắc Trạch cất tiếng hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Ninh Húc lắc đầu: "Việc này tôi không giải thích bằng vài ba câu được, phải chờ chị tôi đến mới rõ."

Hoắc Trạch thuận miệng nói: "Vậy tôi đi chung với cậu nhé."

Diệp Nhạc Dao đúng lúc vọt ra níu lấy cánh tay Hoắc Trạch: "Anh ba, anh định đi đâu thế ạ?"

"Em cũng muốn đi em cũng muốn đi! Dẫn em theo với!"

Hoắc Trạch: "... Ra ngoài cửa."

Diệp Nhạc Dao nhếch môi cười, nhìn về phía Ninh Húc bên cạnh: "Trong thương hội chán quá đi, em đi chung với mấy anh được không ạ?"

Chỉ đứng ngoài cửa chờ Ninh Tinh một lát thôi, thêm một người cũng chả sao cả, hơn nữa Diệp Nhạc Dao có ngoại hình ưa nhìn, Ninh Húc bèn gật đầu không chút do dự.

Thấy Diệp Nhạc Dao đi theo Hoắc Trạch Ninh Húc ra ngoài, đôi mắt mẹ Hoắc thoáng chốc sáng ngời, nghiêng đầu nhìn sang Hoắc Cảnh.

Trong lòng Hoắc Cảnh chầm chậm hiện lên một dấu chấm hỏi.

Mẹ Hoắc bỗng ghé vào nói nhỏ: "Con đi giữ chân Triệu Uy nhé?"

Hoắc Cảnh nhíu mày.

Mẹ Hoắc tác động tình cảm: "Đứa bé Ninh Húc này thật sự quá đáng thương, bị lừa gạt tình cảm thì thôi đi, lại còn bị lừa tiền nữa chứ! Chị của cậu ấy cũng đáng thương không kém, 800 nghìn đâu phải là số tiền nhỏ."

Ba Hoắc giảng đạo lý: "Ngoài ra còn liên quan đến chiến đội của Hoắc Trạch, ba nhớ đây là hạt giống số một có khả năng giành cúp nhất trong mùa đấu này của họ nhỉ? Nếu Ninh Húc thực sự bị ảnh hưởng bởi chuyện này, thế chẳng phải năm nay Hoắc Trạch tiếp tục vuột mất cơ hội giành chức vô địch sao?"

Đã nói đến mức này rồi, Hoắc Cảnh nào còn lý do từ chối đây?

Thế nên hắn đành chậm rãi gật đầu, chọn một bức tranh thuận mắt nhất trong mớ tác phẩm "nguệch ngoạc" của Triệu Uy, để nhân viên đến bảo với họa sĩ là hắn muốn tìm hiểu sâu hơn về ý tưởng ban đầu của tác phẩm này một lát.

Nhìn Hoắc Cảnh theo nhân viên đi mất, mẹ Hoắc mới hài lòng mỉm cười: "Bây giờ đến lượt em."

Ba Hoắc kinh ngạc: "Em định làm gì?"

Không phải chúng ta đến nghe lỏm hả?

Mẹ Hoắc nháy mắt: "Tất nhiên là đi tìm Ôn Văn tâm sự rồi, nhân tiện quan tâm hôn nhân đại sự của con trai cô ta luôn!"

Ba Hoắc tức thì sáng tỏ, đứa con trai luôn lấy làm từ hào lại là "biến thái song tính luyến ái", chắc hẳn Ôn Văn sẽ không chịu nổi nhỉ?

Ba Hoắc cười bảo: "Để anh đi chung với em."

Ba tốp người nhà họ Hoắc mang trên mình trọng trách nặng nề phân bố ở các góc trong trung tâm triển lãm.

Suy cho cùng, ai mà không liều mạng vì hóng chuyện cơ chứ?!

Mười phút sau.

Một chiếc xe taxi ngừng bên ngoài trung tâm triển lãm.

Cửa xe từ từ mở ra, một người phụ nữ có gương mặt cực kỳ giống Ninh Húc bước xuống xe.

Ninh Húc đi về phía cô trước tiên: "Chị!"

Ninh Tinh nhanh chóng bước đến, cho Ninh Húc một cái ôm, sau đó nhanh chóng liếc nhìn Diệp Nhạc Dao và Hoắc Trạch, ngạc nhiên hỏi: "Ai là bạn trai của em thế?"

Ninh Húc vội vàng giải thích: "Không phải ai hết, một người là đội trưởng của em, người còn lại là em trai của đội trưởng ạ."

Ninh Tinh thế mới biết mình hiểu lầm, ngại ngùng mỉm cười với Diệp Nhạc Dao và Hoắc Trạch.

Nãy giờ Diệp Nhạc Dao vẫn luôn quan sát Ninh Tinh, càng xem càng cảm thấy vẻ ngoài của cô rất xinh đẹp, khi đứng trong đám đông sẽ vô cùng nổi bật, đồng thời càng thấy bất bình thay hai người, cậu cất tiếng phẫn nộ:

"Triệu Uy là một gã khốn nạn!"

Giọng nói cực lớn.

Người nhà họ Hoắc trong trung tâm triển lãm đều nghe thấy.

Hoắc Cảnh biết thời gian giữ chân đã đủ rồi, hắn thẳng thừng ngắt lời lải nhải của Triệu Uy: "Tôi đã hiểu đại khái rồi, tôi sẽ bảo trợ lý liên lạc với anh sau."

Triệu Uy mừng rỡ khôn kể: "Vậy giá cả..."

"Ok," Hoắc Cảnh đứng dậy thật nhanh, đi thẳng ra ngoài phòng riêng, "Anh cứ nói với trợ lý của tôi là được."

Dù sao hắn cũng sẽ không bảo trợ lý liên hệ với Triệu Uy và bỏ ra số tiền lớn mua một tấm giấy vụn thật.

Triệu Uy cười đến là rạng rỡ, nào thấy dáng vẻ thanh cao trước kia nữa, gã vội đứng dậy theo: "Được, sếp Hoắc đi thong thả nhé."

Vừa ra khỏi phòng riêng, Hoắc Cảnh vừa vặn đụng phải ba Hoắc, mẹ Hoắc và Ôn Văn bên cạnh.

Ôn Văn thấy Hoắc Cảnh và Triệu Uy đi ra, cười vẫy tay với bọn họ: "Chuyện của Triệu Uy nhà chúng tôi đã định đoạt xong xuôi rồi, nhưng Hoắc Cảnh nhà mọi người vẫn chưa phải không?"

Mẹ Hoắc gật đầu: "Ừ, nó tự có ý định của riêng mình, chúng tôi cũng sẽ không can thiệp quá nhiều."

Ôn Văn lại lắc đầu không tán thành: "Bậc làm cha mẹ hai người vẫn phải quan tâm một chút, nhỡ đâu giống với cậu hai nhà mọi người thì..."

Hoắc Cảnh chau mày.

Mẹ Hoắc lạnh lùng ngắt lời: "Được rồi, không nói chuyện của Hoắc Cảnh nữa, chị kể thêm về đứa con dâu tương lai của mình cho tôi nghe đi."

Đứa con dâu tương lai mẹ Hoắc nhắc đến tất nhiên là Ninh Tinh.

Triệu Uy không ngờ bọn họ lại đang nói về Ninh Tinh, trên mặt thoáng hiện một chút mất tự nhiên nhưng bị gã đè xuống rất nhanh.

Nhắc tới Ninh Tinh, vẻ mặt Ôn Văn đầy đắc ý, mở mồm khoe khoang: "Tiểu Ninh nhà tôi ấy à, con bé hiếu thuận lắm, hiền lành lắm! Hồi năm ngoái, quả thực là nhà chúng tôi..." Ôn Văn lắc đầu, không muốn nói nhiều về khó khăn của gia đình mình, "Khi đó thật may mà có Tiểu Tinh, nếu không có sự giúp đỡ của con bé thì hôm nay Triệu Uy nhà chúng tôi cũng không thể tổ chức buổi triển lãm tranh ở đây."

Mẹ Hoắc gật đầu lấy lệ, sau đó kín đáo dẫn bà ta đến chỗ bọn Diệp Nhạc Dao đang đứng.

Thuận miệng hỏi: "Thế tại sao không gặp Tiểu Tinh mà chị nhắc đến nhỉ?"

Tiếng nói của Diệp Nhạc Dao truyền đến:

"Vậy cái gã ngu xuẩn Triệu Uy này vừa gạt Ninh Tinh về nước tổ chức triển lãm tranh, vừa nói với Ninh Húc rằng anh ta về nước để gặp Ninh Húc à?"

Ba Hoắc và mẹ Hoắc tức khắc hiểu rõ.

Hóa ra là vậy.

Ôn Văn cười: "Chẳng phải do Tiểu Tinh bận rộn công việc quá sao? Nên con bé không thể nào về chung với chúng tôi..."

Trong mắt mẹ Hoắc đầy rẫy sự khinh thường, nhưng bà không vạch trần bà ta.

10 giờ sáng, lượng người trong trung tâm triển lãm mỹ thuật đạt tới đỉnh điểm.

Chẳng những có nghệ thuật gia có trình độ sâu rộng trong giới nghệ thuật, mà còn có không ít phóng viên truyền thông tin tức chạy đến, thậm chí có một số blogger truyền thông tự thân cũng vác thiết bị tới đây.

Dọc theo đường đi, nhóm ba Hoắc mẹ Hoắc bắt gặp ít nhất mười phóng viên khiêng camera, trong đó có năm sáu streamer đang cầm thiết bị để livestream.

Khoảng cách càng gần, giọng nói của Diệp Nhạc Dao càng trở nên rõ ràng:

"Ninh Tinh mới ở bên Triệu Uy nửa năm thôi á? Chẳng trách trong hai chị em, một người cảm thấy mới bên nhau nửa năm nên tình cảm không ổn định, người kia lại cảm thấy yêu qua mạng không mấy đáng tin. Cộng thêm Triệu Uy liên tục tẩy não cả hai nên bọn họ chỉ muốn giới thiệu phiên phiến về người yêu của mình thôi, dĩ nhiên không biết người "bạn trai" mà bọn họ nói là cùng một người."

"Lần này Triệu Uy về nước để tổ chức triển lãm tranh, Ninh Tinh muốn về cùng anh ta, nhưng Triệu Uy lại dùng mọi cách để từ chối, trực giác của phụ nữ mách bảo chị ta rằng chắc chắn Triệu Uy đang gạt mình chuyện gì đó, thế nên chị ta mới vội vã chạy về ngay."

"Phải nói là trực giác của Ninh Tinh chuẩn thật!"

Cách Diệp Nhạc Dao một góc ngoặt, mẹ Hoắc dừng bước lại.

Ôn Văn đi theo cạnh bà hỏi: "Thích bức tranh này à?"

Giọng Ninh Húc từ đầu kia truyền đến: "Gặp bạn trai em trước ạ? Chị không đi trước..." Cuối cùng Ninh Húc không nói ra hai chữ bắt gian nọ.

Ninh Tinh cười bảo: "Dù sao chị cũng về nước rồi nên cũng không gấp, huống hồ chị còn không biết buổi triển lãm tranh của anh ta tổ chức ở đâu."

Ninh Húc ngẫm thấy cũng phải, bèn cầm điện thoại gọi cho Triệu Uy.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Diệp Nhạc Dao thính tai phát hiện tiếng chuông ở ngay phía trước, gấp rút lôi cánh tay Hoắc Trạch vọt đến phía trước.

Ninh Húc và Ninh Tinh cũng chạy theo.

Ngay sau đó, bốn người vừa khéo chạm phải nhóm người mẹ Hoắc.

"Tới rồi."

Triệu Uy cầm điện thoại nhìn người gọi đến, gã bắt máy ngay lập tức: "Alo?"

Ninh Húc đã nhìn thấy Triệu Uy, y cúp điện thoại vẫy tay gọi gã: "Triệu Uy!"

Ninh Tinh đưa mắt nhìn theo, tiếp đó nụ cười trên mặt cô tức thì sượng lại.

Triệu Uy nhìn qua, đường nhìn rơi vào trên người Ninh Húc. Gã đang định mỉm cười đáp lời y thì bỗng nhận ra điều gì đó, dời ánh mắt sang phía Ninh Tinh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trong nháy mắt, Triệu Uy cuống lên định xoay người bỏ chạy theo bản năng.

Ôn Văn thấy Ninh Tinh trước mặt cũng rất ngạc nhiên: "Tiểu Tinh, không phải con bảo mình bận công việc, không có thời gian..."

Còn chưa dứt lời đã thấy Ninh Tinh nhanh chóng đi đến, tát một cú thật mạnh vào mặt Triệu Uy.

Diệp Nhạc Dao: "Úi giời ơi!"

Ba Hoắc và mẹ Hoắc đồng thời che miệng.

Sảng khoái làm sao.

"Triệu Uy! Anh bị điên rồi ư?!" Nước mắt Ninh Tinh ồ ạt tuôn rơi, giọng nói đầy run rẩy.

Ninh Húc sửng sốt chớp mắt, có phần khó hiểu và hoang mang: "Chị... Chị quen..." Ninh Húc ngừng một lát, xoay đầu sang nhìn Triệu Uy, "Triệu Uy, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Triệu Uy bụm lấy gò má sưng đỏ, chưa kịp nghĩ ra lời giải thích đã thấy Ninh Tinh đỏ mắt cất giọng ấm ức: "Tiểu Húc... Em còn chưa hiểu sao? Chúng ta đều bị anh ta lừa."

Chỉ trong phút chốc, Ninh Húc đã hiểu ra tất cả, gương mặt y tái nhợt hẳn đi. 

Y kinh ngạc nhìn sang Triệu Uy, bắt gặp một chút hốt hoảng lộ rõ trên gương mặt gã.

Trái tim Ninh Húc giật thót, không kiềm được run rẩy toàn thân: "Cho nên... Triệu Uy, anh cũng là bạn trai của chị tôi?"

"Đúng đúng đúng! Là như thế đó! Bắt được trọng điểm nhanh lắm!"

Biến cố ập đến vừa nhanh vừa đột ngột. 

Chưa kịp định hình được chuyện gì thì Ôn Văn đã nhìn thấy đứa con trai mình nâng niu trong tim bị con dâu tương lai tát cho một bạt tai trước mặt mọi người rồi.

Ôn Văn nháy mắt điên tiết cả người, bước tới đẩy Ninh Tinh ra: "Ninh Tinh! Cô nổi điên gì đấy?!"

"Bà vội vã như vậy làm gì? Chờ chút thôi là đến lúc bà phải nổi điên rồi mụ già!" Diệp Nhạc Dao giở giọng bất mãn.

Hoắc Trạch suýt nữa đã không nhịn được cười.

Mắng hay lắm, mắng nhiều lên, anh thích nghe!

Ninh Tinh bị đẩy lùi về sau một quãng, cô bật cười: "Tôi nổi điên á?"

Cô chỉ vào Triệu Uy, hai mắt rưng rưng nhìn Ôn Văn: "Dì có muốn hỏi xem con trai mình đã làm gì không?"

Làm một người mẹ "Thái tử" đủ tư cách, cần phải tuân thủ nguyên tắc: Bất cứ lúc nào, bất kể chuyện gì, chỉ cần "Thái Tử" chịu tủi thân, mẹ của "Thái tử" đều phải bảo vệ "Thái tử" đến cùng.

Vì thế Ôn Văn dường như chẳng hề do dự, bà ta lạnh lùng nói: "Mặc kệ nó đã làm gì! Cô cũng không nên động tay với con trai tôi trước mặt mọi người thế này! Nếu không tôi ——" bà ta giơ tay lên.

"Bà định làm gì đấy?!" Ninh Húc tiến lên che chắn Ninh Tinh ở sau lưng, sắc mặt đen kịt.

Diệp Nhạc Dao không khỏi siết chặt cánh tay Hoắc Trạch: "Aaaaaaa, quả nhiên Ninh Húc là một người rất tốt! Tuy là một người cuồng yêu level max, nhưng anh ta vẫn cương quyết bảo vệ chị của mình! Tốt hơn tên ngốc Từ Thần kia nhiều!"

Ba Hoắc, mẹ Hoắc và Hoắc Cảnh cùng lúc gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Chỉ có Hoắc Trạch treo lên vẻ mặt đau đớn, nhỏ giọng cắn răng bảo: "Em tự siết tay mình không được à?"

Diệp Nhạc Dao chớp mắt xin lỗi hắn.

Ôn Văn nổi giận đùng đùng trừng Ninh Húc: "Tôi định làm gì hả? Ninh Tinh đánh con tôi trước, phá hỏng buổi triển lãm của chúng tôi, tôi có thể gọi cảnh sát tống thẳng cô ta vào đồn đấy!"

"Được thôi, vậy báo cảnh sát đi." Ninh Tinh thật sự rất đau lòng, nước mắt cứ mãi tuôn rơi, giọng cô run run. 

Cô chưa bao giờ nghĩ đến Triệu Uy lại to gan nhường này. Một bên hẹn hò với cô, một bên lừa gạt mình để chung đụng với em trai ruột của mình!

Có điều phải cảm ơn gã lớn gan làm bậy, nếu không hai người họ cũng chẳng biết phải bị lừa bao lâu nữa: "Đúng lúc tôi cũng muốn hỏi cảnh sát thử xem, liệu việc giả vờ độc thân đồng thời yêu cầu tôi và em trai tôi chuyển số tiền lớn có được coi là lừa đảo hay không."

Vẻ mặt Ôn Văn lập tức thay đổi: "Cô có ý gì?"

"Dì Ôn à, dì đang giả vờ không hiểu hay thực sự không hiểu vậy?" Gương mặt Ninh Húc phờ phạc, mặc dù cơn giận dữ vì bị lừa dối và phản bội vẫn chưa nguôi ngoai, song y biết lúc này nhất định phải bảo vệ chị mình, cất tiếng lạnh băng, "Lẽ nào bây giờ dì vẫn đang bị đứa con trai ngoan của mình lừa đó à? Chẳng lẽ dì không biết..."

"Ninh Húc! Tôi xin cậu đừng nói nữa!" Triệu Uy hốt hoảng nói.

Ninh Húc không hề dừng lại một giây, nói hết một tràng: "Thằng con khốn nạn của dì vừa chung đụng với tôi, vừa hẹn hò với chị của tôi ư?"

Ôn Văn lặng người tại chỗ.

Trong đầu kêu lên ong ong.

Bà ta vừa nghe thấy gì vậy?

Động tĩnh bên đây không nhỏ, biến cố vừa xảy ra thì đã có người bu lại xem, giờ đây đã có không ít người vây quanh bọn họ.

Standee hình người của Triệu Uy và Ôn Văn còn đang đặt ở lối vào trung tâm triển lãm nên những người xung quanh lập tức nhận ra bọn họ. [1]

Nghe được câu nói chứa đầy thông tin của Ninh Húc, quần chúng vây xem đều hít vào một hơi thật sâu.

"Chân đạp hai thuyền?"

"Nam nữ ăn sạch?"

"Hình như còn là chị em nữa?"

"Loại đàn ông cặn bã không biết xấu hổ gì thế này?"

Bấy giờ Ôn Văn như mới tỉnh dậy khỏi giấc mộng: "Không cho mấy người nói bậy! Con trai tôi không phải loại biến thái đó!"

Ôn Văn vô cùng hốt hoảng, thậm chí bà ta còn chẳng màng đến Ninh Tinh Ninh Húc, nhào thẳng qua một phóng viên đang chụp hình trước mặt: "Anh không được chụp!"

"Chậc chậc chậc, mới nãy không phải bảo người khác nổi điên hả? Sao lại đến lượt bà sớm vậy kìa?"

Ba Hoắc và mẹ Hoắc cùng lùi về sau một bước.

Ôn Văn nổi điên thú vị ghê, bọn họ phải đứng xa ra để xem cho rõ.

"Không phải biến thái à?" Ninh Húc giận đến độ bật cười, "Vậy dì muốn xem chứng cứ gì? Ảnh chụp cơ bụng, đoạn tin nhắn mập mờ mà anh ta lẳng lơ gửi cho tôi? Hay là lịch sử chuyển tiền tôi gửi cho anh ta hả?"

Ôn Văn cảm thấy toàn thân rét lạnh vô cùng, bà ta lắc đầu, hai mắt ứ máu trừng Ninh Húc và Ninh Tinh lom lom: "Không thể nào! Tuyệt đối không có chuyện đó!"

Vừa nói bà ta vừa đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía Triệu Uy đứng sau: "Tiểu Uy, con, con mau nói đi, con mau nói chắc chắn cậu ta đang nói dối đi? Con không phải là biến thái, con cũng không phải là đồng tính luyến ái đúng chứ?"

Làm sao đứa con trai hoàn mỹ không tỳ vết mà bà ta dành hết tâm huyết và lấy làm tự hào nhất lại là đồng tính luyến ái cho được?

Ôn Văn lắc đầu nguầy nguậy, không, bà ta sẽ không bao giờ chấp nhận con trai mình là đồng tính luyến ái.

Triệu Uy vẫn đang lấy tay che mặt mình, nghe thấy Ôn Văn hỏi, cơ thể gã khẽ run lên, ngay cả mặt cũng chả dám ngẩng.

Xung quanh toàn là người đến xem triển lãm, trong đó có rất nhiều đồng nghiệp nghệ thuật gia, ngoài ra cũng có không ít phóng viên truyền thông và blogger, họ không chỉ dán mắt chăm chú nhìn gã mà còn dùng camera lạnh băng chỉa thằng vào gã.

Nếu chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài thì gã sẽ toi đời!

Chưa kể đến tiếp tục mở triển lãm tranh, có lẽ sau này sẽ không bán được tranh nữa...

Giấc mộng của gã là trở thành họa sĩ, nếu ngay cả một bức tranh mà gã cũng không bán được, vậy gã phải sống tiếp thế nào đây?

Vừa nghĩ đến viễn cảnh mình sắp phải đối mặt, trước mắt Triệu Uy chợt tối sầm lại.

Cho nên ——

Gã càng không thể thừa nhận.

Đúng.

Ánh mắt Triệu Uy bỗng sáng lên, chỉ cần gã không thừa nhận, gã không thừa nhận là được rồi!

"Con..." Triệu Uy thả tay xuống, nhanh chóng nhìn lướt qua Ninh Tinh Ninh Húc rồi vội vàng rời đi, sau đó gã nhìn Ôn Văn, giở giọng yếu ớt: "Con... Con không giống với bọn họ, con không phải là đồng tính luyến ái..."

"Không phải á, thế tôi xin hỏi thế nào mới được gọi là đồng tính luyến ái?"

"Chẳng phải đồng tính luyến ái chỉ là xu hướng tính dục thôi sao, anh cả anh hai anh ba của tôi và tôi đều là đồng tính luyến ái nè, bọn tôi biến thái chỗ nào? Có thằng cha lừa tiền với bắt cá hai tay như anh mới là biến thái đấy?"

"Không thể hiểu nổi!"

Diệp Nhạc Dao cất giọng giận dữ.

Ba Hoắc và mẹ Hoắc lại khiếp sợ cùng cực.

Thằng cả với thằng ba cũng cong á?

Hoắc Cảnh và Hoắc Trạch đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thừ người ra đấy.

Sao bọn họ không biết mình cũng thích đàn ông thế nhỉ?

Chẳng qua Diệp Nhạc Dao nói quả không sai. Bọn họ đâu có ngai vàng để kế thừa, thích đàn ông thì có sao nào?

Ninh Húc và Ninh Tinh đều bị câu nói vô sỉ này của gã chọc tức, họ chưa kịp mở miệng nói gì thì người vây xem đã không nhìn nổi nữa:

"Thời đại nào rồi mà vẫn còn những kẻ ngu ngốc không tôn trọng xu hướng tính dục của người khác vậy?"

"Thế chuyện tôn trọng bình đẳng mà bà phát động ở nước ngoài trước đây chỉ là nói suông thôi sao? Bản thân bà thực ra là một người kỳ thị đồng tính luyến ái hả?"

"Thất vọng quá đi mất... Chân đạp hai thuyền bị bắt ngay tại trận mà còn muốn ngụy biện nữa, tại sao có người mất nết dữ vậy trời?"

"Tên chó tha."

Ba chữ ngắn ngủi như thể đã đánh trúng dây thần kinh nào đó của Triệu Uy, gã chợt gầm lên: "Cô không được nói bậy! Tôi là chiến thần tình yêu thuần khiết! Cô có biết nếu mình nói bậy thì tôi có thể kiện cô tội phỉ báng không?!"

Diệp Nhạc Dao nghe mà trợn tròn hai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net