Chương 1: Nhân ngư bờ biển (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng âm u, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua rèm cửa sổ, ánh sáng và bóng tối đan xen, như là đôi tình nhân đang khiêu vũ trong tình yêu cuồng nhiệt.

Gian phòng khép kín ngột ngạt, trong phòng trưng bày có quy luật rất nhiều ghế dựa, hoa văn trên ghế phức tạp tinh xảo, điểm xuyết rất nhiều vỏ sò cùng đá quý.

Xung quanh yên tĩnh đáng sợ.

Tần Trầm ngồi trước cửa sổ sát đất, ngón tay thon dài có lực cầm bút vẽ, đôi mắt màu nâu đậm cụp xuống, thấy không rõ sắc mặt.

Hắn tô điểm ngũ quan cho một con rối hình người vừa làm xong, dưới ánh sáng mờ ảo, không khó để phân biệt con rối kia là một cậu trai trẻ tuổi có khuôn mặt thanh tú.

Con rối được làm theo tỉ lệ cơ thể người, từ đầu đến chân đều sống động như thật, cả đầu ngón tay cũng làm thật tinh xảo đáng yêu.

Động tác Tần Trầm nhẹ nhàng mà cẩn thận, sợ phá hư con rối mình tự làm hơn nửa tháng.

Hắn vẽ rất nghiêm túc, từ chạng vạng tối đến đêm khuya, rồi lại đến rạng sáng...... Hắn vẫn luôn làm như thế trong nhiều năm.

Nếu như không tới nơi này, hắn không biết mình làm sao có thể sống sót qua nhiều đêm cô độc dài dằng dặc như thế.

Sở Mộ đã biến mất ba năm.

Trong ba năm này.

Mỗi ngày hắn đều cầu nguyện Sở Mộ sẽ giống mấy năm trước, lần nữa xuất hiện trong sinh hoạt trống rỗng như bùn nhão của hắn, vụng về lại không chút do dự nhảy xuống biển cứu hắn.

Hắn giống như điên rồi, trở nên cố chấp cực đoan, không từ thủ đoạn để tìm kiếm Sở Mộ.

......

Sau khi Tần Trầm vẽ xong con rối, hắn mới từ từ hạ bàn tay xuống.

Ngũ quan con rối được vẽ rất tinh xảo, nhưng gương mặt silicon lại mang tới cảm giác cứng ngắc khi nhìn vào, có điều ở trong mắt Tần Trầm, mỗi cọng lông mi của nó đều khiến hắn thích không chịu được.

Tần Trầm thoả mãn mím môi cười khẽ, làm tốt biện pháp bảo hộ cho con rối xinh đẹp lại yếu ớt.

Hắn ngâm nga hát, đứng dậy đi vào bên trong phòng thay đồ rộng lớn, chọn một bộ quần áo cho con rối mặc.

"Đúng rồi, thật xin lỗi bé cưng, anh quên em rất sợ tối."

Sau đó, hắn mới bật đèn trong phòng.

Ánh sáng từ đèn treo thuỷ tinh sáng tỏ óng ánh, trong phòng nháy mắt giống như ban ngày.

Sau khi bật đèn, chỉ thấy hàng chục ghế dựa mềm kiểu dáng Châu Âu tinh xảo được đặt dựa vào tường.

Mấy con rối có dáng vẻ xinh đẹp giống nhau như đúc được trưng bày trên ghế trông rất quái dị.

Một số con giống người có hai chân, trong khi phần thân dưới của một số con... lại có cái đuôi cá màu xanh tươi đẹp.

Hoa văn của mỗi một tấm vảy bên trên đuôi cá con rối đều tỉ mỉ tinh vi, đường cong đuôi cá nhân ngư mượt mà duyên dáng, đẹp đến mức khiến người ta phải ngạt thở.

Bọn chúng đều là sản phẩm Tần Trầm tự tay làm những năm gần đây, bởi vì chúng đều hết sức chân thật, thoạt nhìn tựa như là một nhóm cậu trai có dáng dấp giống nhau ngoan ngoãn ngồi cùng một chỗ.

Lộ ra vẻ hoang đường mà đáng sợ.

Ngũ quan Tần Trầm cực kỳ ưu việt, hắn nhìn con rối trước mắt, đáy mắt mang theo ý cười, ánh mắt chân thành mà dịu dàng, ôm nó đi đến trước hàng ghế trống.

"Hôm nay em muốn ngồi chỗ nào?"

Tần Trầm nhỏ giọng nói chuyện với con rối, giọng điệu tựa như đang thương lượng cùng người yêu mình: "Muốn ngồi bên cửa sổ sao? Vậy hôm nay ngồi ở đây đi, hai giờ nữa là có thể nhìn thấy mặt trời mọc trên biển, anh biết em rất thích ngắm mặt trời mọc."

Hắn nhẹ nhàng đặt con rối trên ghế, vừa định sửa sang lại quần áo thay cho nó thì nghe ngoài cửa truyền đến liên tiếp từng hồi tiếng chuông.

Tiếng vang bén nhọn phá tan sự yên tĩnh trong phòng, nhanh chóng tạo ra một vết sẹo trong khung cảnh quái dị.

Tần Trầm nhíu mày lại, ánh mắt trở nên mất kiên nhẫn, hắn xoay người dỗ dành con rối, cố gắng ép nhẹ giọng: "Đừng sợ đừng sợ, lát nữa anh sẽ trở lại."

Sau đó, Tần Trầm bước nhanh mở cửa phòng ra.

Hắn mặc một bộ âu phục sẫm màu đắt đỏ, thân hình thon dài cao lớn, chống một tay cạnh cửa.

Ánh mắt thư ký Lý nhìn về phía Tần Trầm, không dám nhìn vào trong phòng nhiều, sắc mặt căng thẳng lo lắng: "Tần tổng... Phía đông bờ biển lại xuất hiện một bầy cá biến dị. Cũng không biết có người ở sau lưng bôi đen ác ý hay không, đêm nay phía đông bờ biển vừa mới xuất hiện khác thường, không lâu sau tự nhiên lại có rất nhiều tự truyền thông tìm tới."

*自谋体 (self-media): truyền thông tự thân hoặc tự truyền thông. Chỉ những người dùng cá nhân (tổ chức) thông qua các trang mạng xã hội tự đăng tải, tự sản xuất các nội dung, tin tức. Nếu hiểu theo nghĩa này thì ở Việt Nam có khái niệm truyền thông mạng xã hội có phần tương đồng.

Tần Trầm nghe xong thì khép lại cửa phòng, bước nhanh đến thang máy cá nhân.

Thư ký Lý mang theo văn kiện cùng ảnh chụp theo sát phía sau: "Có điều ngài yên tâm, tôi đã sớm dẫn người phong tỏa bờ biển, những thiết bị quay phim kia cũng bị chúng ta thu, đảm bảo không có bất kỳ hình ảnh và video nào thoát ra ngoài."

Trong tấm ảnh là một số sinh vật biển biến dị vì ô nhiễm, có cá ngừ bị loét và chảy mủ, rắn biển khổng lồ mọc ra hai chân vặn vẹo, cùng một số sinh vật biến dị đã không phân biệt nổi giống loài...

Tần Trầm nhìn giống loài biến dị xấu xí vặn vẹo trong tấm ảnh, ném nó lẫn văn kiện cho thư ký Lý, hắn cử động cái cổ, lạnh lùng nói: "Chắc chắn chuyện này lại là Lâm Tụng Hàn làm."

"Đi kiểm tra ghi chép tàu thuỷ ra khơi, Lâm Tụng Hàn trốn nhiều năm như thế, còn nhất quyết muốn lấy vùng biển này, tôi không tin hắn có thể trốn cả đời."

Tần Trầm nghiến răng, hắn nắm chặt nắm đấm, âm u dữ tợn nói: "Chờ bắt được Lâm Tụng Hàn, ông đây muốn tự mình gõ nát toàn bộ xương cốt trên thân hắn rồi đem cho cá ăn."

Thư ký Lý chỉnh kính mắt, khó khăn nuốt nước miếng: "Dạ."

Tần Trầm đi cùng thư ký Lý tới tầng cao nhất của trụ sở chính công ty Lâm Hải, cửa tự động chậm rãi mở ra, phòng điều khiển rộng lớn ở tầng cao nhất được bao quanh bởi màn hình thông minh trong suốt màu xanh lam, trước mắt việc nghiên cứu và phát triển khoa học kỹ thuật biển đã có những bước tiến đột phá.

Thông qua hệ thống Sonar đại dương, có thể lập tức kiểm tra chuyển động khác thường trên mặt biển hoặc thậm chí là ở độ sâu 10000 mét vào mọi lúc, mặc dù phạm vi hiện tại chưa có cách nào mở rộng đến lưu vực biển quốc tế, nhưng pháp luật không quy định sinh vật biển ở vùng biển quốc tế không thể bơi vào biển nội địa.

* Sonar: Sonar là một kỹ thuật sử dụng sự lan truyền âm thanh để tìm đường di chuyển, liên lạc hoặc phát hiện các đối tượng khác ở trên mặt, trong lòng nước hoặc dưới đáy nước, như các cá, tàu bè, vật thể trôi nổi hoặc chìm trong bùn cát đáy, v.v. Trong một số tác phẩm văn học tiếng Việt còn dịch là sóng âm phản xạ (theo Wikipedia).

公海 (high seas): hiểu nôm na là vùng biển không thuộc chủ quyền của bất kỳ quốc gia nào.

內海 (inland sea): nôm na là vùng biển này được bao quanh bởi đất liền hoặc một phần đất liền (các bạn có thể google biển nội địa Seto để biết rõ hơn).

Chỉ cần phát hiện ra thông tin sinh vật biển, hắn có thể kiểm tra ngay bất kỳ chuyển động khác thường nào trong đại dương, mặc dù mấy năm qua đều yên tĩnh như lúc ban đầu.

Màn hình màu lam to lớn được cấu thành từ rất nhiều mạng lưới dữ liệu, quy hoạch tỉ mỉ mỗi một vùng biển, cứ như một lưới đánh cá khổng lồ.

Mà thứ hắn muốn đánh bắt, là một nhân ngư đột nhiên biến mất.

Tần Trầm nhìn chằm chằm vào màn hình yên tĩnh kia, đáy mắt tối tăm.

......

Tần Trầm theo thư ký Lý đi tới nhà kho dưới biển của một con tàu khổng lồ, bên trong càng giống như một nhà máy hóa chất đã đóng cửa hơn.

Hơn mười bồn hoá chất cao chừng năm sáu mét chất đầy giống loài biến dị vừa vớt lên, cánh quạt đầu tường đang vận hành ầm vang, ánh sáng và bóng tối chồng lên nhau đung đưa qua lại.

Sinh vật trong ao hoá chất vẫn chưa chết hẳn, kéo dài hơi tàn mà ngọ nguậy, trên thân một số con cá mọc đầy lỗ thủng và ký sinh trùng khiến người khó chịu, dày đặc mà tanh hôi.

Tần Trầm đứng trong phòng chỉ huy trên đài cao, ngước mắt ra hiệu.

Thư ký Lý ngầm hiểu, lập tức ra lệnh nhân viên điều khiển khởi động chương trình hoá chất, chỉ thấy vô số sinh vật biến dị bị đổ vào trung tâm bồn hoá chất lớn, lưỡi đao sắc bén của cánh quạt xoay tròn với tốc độ vô hình.

Khi hoá chất được đổ vào, sinh vật biến dị sau mấy giây đã bị khuấy nát nhừ thành bùn, cuối cùng biến thành chất lỏng màu đỏ xen lẫn với hoá chất...

Tần Trầm mặt vô cảm quan sát toàn bộ quá trình, hai vệ sĩ khiêng một người đàn ông bị đánh sưng mặt mũi vào phòng điều khiển.

Thư ký Lý bước lên một bước, đứng bên cạnh Tần Trầm nhỏ giọng nói: "Tần tổng, đã tìm được người bày ra chuyện này."

Tần Trầm đi vào mật thất, cúi đầu liếc nhìn người đàn ông đang quỳ trên mặt đất.

"Đêm qua, mày chính là người đã đổ những con cá biến dị kia vào biển của tao?" Tần Trầm liếc nhìn thông tin tên đàn ông trước mắt, khép lại tập văn kiện, dùng xấp văn kiện đó nhẹ nhàng tát vào mặt gã.

Người đàn ông ở trước mắt là ông chủ của một xưởng sản xuất thuyền đánh cá nhỏ.

"Đầu tiên là chọn thời điểm thích hợp để thả những con cá biến dị này ra, rồi lại âm thầm dẫn tự truyền thông tới." Tần Trầm ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Được lắm, lá gan mày không nhỏ, dám làm việc cho Lâm Tụng Hàn."

Ông chủ thuyền đánh cá run rẩy, nhìn gã không đến ba mươi tuổi, mặc dù gã rất sợ hãi, nhưng cũng hào phóng thừa nhận: "Phải, là tao làm, nhưng chuyện này không liên quan tới Lâm Tụng Hàn, một mình tao làm, mày muốn chém muốn giết muốn róc thịt gì thì tuỳ."

Tần Trầm cười giễu cợt.

Cũng không biết từ lúc nào, hắn nghe những lời này nghe đến phiền.

Có thể là vì đã đấu với Lâm Tụng Hàn nhiều năm, hắn phát hiện một số quy luật cũ rích cực kỳ khuôn sáo —— Hễ là những kẻ bán mạng vì Lâm Tụng Hàn, đều trung thành và ngu ngốc như vậy, ngay cả lời nói cũng giống nhau.

Lâm Tụng Hàn hệt như một con gián đánh không chết, cho dù Tần Trầm làm cái gì, gã đều có thể trốn thoát.

Lâm Tụng Hàn cứ như trung tâm của thế giới, tất cả mọi người đều xoay quanh gã.

Cả Sở Mộ cũng vậy.

Bằng cái gì chứ.

Tần Trầm hận điều này nhất.

Lâm Tụng Hàn dựa vào cái gì.

Sở Mộ phải là của hắn, người Sở Mộ cứu rõ ràng là hắn.

Thấy Tần Trầm sầm mặt không nói lời nào, ông chủ thuyền đánh cá lại nói: "Tần Trầm, mày hoặc là thả tao, hoặc là giết tao, tuỳ mày."

Chủ thuyền đánh cá thở hổn hển, dùng lời nói chọc giận hắn: "Vùng biển này vốn nên thuộc về Lâm Tụng Hàn, trong biển đã có nhiều sinh vật biến dị như thế, không bao lâu sau hệ sinh thái của toàn bộ vùng biển sẽ bị phá hư!"

"Con mắt nào của mày trông thấy sinh vật biến dị xuất hiện trong vùng biển của tao?" Tần Trầm cúi đầu trầm tư, thản nhiên nói.

Chủ thuyền đánh cá khàn giọng lại phẫn nộ: "Trên vùng biển quốc tế đều là những con quái vật này, nơi này hiện tại không có... Vậy mày dám bảo đảm sau này vẫn không có không?"

"Dám."

"..." Chủ thuyền đánh cá cứng họng, rồi tức giận nói: "Mày tới bây giờ vẫn còn kiên trì không lấp biển, còn si tâm vọng tưởng rằng nhân ngư sẽ xuất hiện, mày, mày nằm mơ, trên thế giới này vốn dĩ không có nhân ngư! Như Lâm Tụng Hàn nói, cho dù có nhân ngư, chắc chắn đã chết từ lâu!"

Lúc này Tần Trầm mới hoàn hồn, hắn ngẩng đầu, nhíu mày nhìn ông chủ thuyền đánh cá, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.

Hắn không có nhiều thứ cần phải lưu ý, tuy nhiên điều kiêng kị duy nhất là có người ở trước mặt hắn nhắc đến chữ "chết".

Mà chữ này có liên quan tới Sở Mộ.

Tần Trầm hít sâu một hơi, đứng dậy nắm tóc chủ thuyền đánh cá kéo gã tới bàn sắt trong mật thất.

"Lâm Tụng Hàn trốn tao nhiều năm như một thằng hèn, vậy mà còn dám nói ra lời mất mặt thế này."

Bàn sắt phát ra tiếng "bành" thật lớn, Tần Trầm ấn đầu ông chủ thuyền đánh cá trên bàn, hỏi: "Mày nói xem, kẻ đáng chết không phải là Lâm Tụng Hàn sao?"

Chủ thuyền đánh cá bị đau, chỉ cảm thấy không hiểu nổi Tần Trầm, vừa định biện minh thay cho Lâm Tụng Hàn thì đầu ngón tay của gã truyền đến cơn đau nhói thấu tim gan.

"A !!!"

Tần Trầm giơ tay chém xuống, dùng con dao sắc chặt đứt mười ngón tay của gã, máu chậm rãi chảy ra trên bàn sắt...

"Hiện tại là xã hội pháp trị, tao sẽ không giết người."

Tần Trầm nói, giơ chân thô bạo đá chủ thuyền đánh cá xuống mặt đất.

Chủ thuyền đánh cá đau tới mức ngũ quan đều vặn vẹo, mồ hôi lạnh trên trán túa ra như mưa, hắn rên rỉ ngã vào nền đất lạnh băng, Tần Trầm lại đá mạnh gã ta một cước, đá hắn tới góc tường.

Hắn xoay xoay cổ tay, tiện tay rút cây côn sắt trên tường, vung trong không khí một chút để thử độ cứng, rồi cầm đi tới trước người chủ thuyền đánh cá.

......

Nửa giờ sau, chủ thuyền đánh cá bị đánh cho máu me đầy người, nằm trên sàn nhà thở thoi thóp.

Tần Trầm đổ chút mồ hôi, trên tay hắn dính không ít máu, thở hổn hển ung dung ngồi xuống, dùng côn sắt gõ gõ đầu gã, nói: "Tao cho mày biết, nhân ngư không chết, ngược lại là ông chủ của mày, sẽ sớm bị tao đùa chết."

Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi.

Tần Trầm ném côn sắt đi, dùng khăn tay lau sạch sẽ máu trên tay, hắn ra khỏi mật thất, nói với thư ký Lý phía sau: "Bỏ người vào bao tải rồi đưa tới bến tàu, trả cho Lâm Tụng Hàn."

Thư ký Lý nín thở, gật đầu: "Được."

......

Xử lý xong những việc này, trời đã sáng, Tần Trầm về tới biệt thự trên đỉnh núi gần biển.

Tần Trầm tắm rửa, thay quần áo khác, xác nhận trên người mình không còn múi máu tươi mới đến phòng ngủ chính.

Hắn kéo rèm cửa sổ trong phòng ra, để tầm mắt con rối có thể nhìn thấy biển rộng mênh mông phía xa.

"Thật xin lỗi bé cưng, hôm nay anh xử lý công việc chậm, không kịp trở về ngắm mặt trời mọc cùng em." Tần Trầm nhỏ giọng nói, ngồi xuống chiếc ghế cạnh con rối, lẳng lặng tựa bên người nó, hứa rằng: "Sau này anh nhất định sẽ về sớm hơn."

Ở bên cạnh con rối, hình thể của hắn lớn hơn nhiều so với nó.

Tần Trầm cùng con rối ngắm mặt biển nơi xa, mặt trời mọc trên biển, ánh sáng rực rỡ.

Chỉ có ở cạnh những con rối có khuôn mặt của Sở Mộ, hắn mới cảm giác được là mình còn sống.

Hắn mất mẹ lúc còn nhỏ, 17 tuổi thì mất cha, sau khi trở thành trẻ mồ côi, hắn kế thừa gia sản khổng lồ của cha mẹ, từng bước một đạt được quyền lợi từ việc giết chóc. Nhưng cũng một thân một mình từ đây, trải qua những ngày tháng giống nhau khiến hắn chán ghét cuộc sống này.

Hắn đã từng cảm thấy mình sống đủ rồi.

Mãi đến một ngày.

Cái ngày mà hắn nhảy xuống biển, tử thần bóp cổ họng hắn, trên biển hắn lại trông thấy Sở Mộ bơi về phía mình.

Đuôi cá xinh đẹp của Sở Mộ chuyển động, ánh sáng tươi đẹp phản chiếu trên vảy cá, đây tuyệt đối là cảnh tượng đẹp nhất mà Tần Trầm từng thấy.

Tần Trầm mãi mãi cũng sẽ không quên ngày ấy, mỗi lần hắn mơ vào nửa đêm, đều sẽ mơ thấy ngày đó hắn và Sở Mộ gặp nhau.

Hắn đã nhận định Sở Mộ vào lúc ấy.

Thế nhưng Tần Trầm nhớ đến, về sau Sở Mộ lại nói ngày đó mình cứu lầm người, người cậu muốn cứu ngay từ đầu là Lâm Tụng Hàn.

Tần Trầm rất tức giận, hắn không cam tâm.

Cứu lầm thì sao.

Là Sở Mộ xông vào thế giới của hắn, xứng đáng trở thành lý do để hắn sống tiếp.

Tần Trầm nhìn biển cả, chậm rãi nói với con rối bên cạnh: "... Mộ Mộ, anh thật sự rất nhớ em, lúc nào thì em mới trở về?"

Sở Mộ ngồi trong không gian hệ thống, nhìn khung cảnh hiển thị trên màn hình, Tần Trầm yên lặng ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn biển cùng con rối có khuôn mặt giống cậu như đúc.

Cậu không khỏi rùng mình.

Hoá ra khoảng thời gian cậu biến mất, Tần Trầm trôi qua một ngày như thế.

Rất nhiều năm không gặp, Tần Trầm không thay đổi chút nào, vẫn điên từ đầu tới đuôi như cũ...

【Cốt truyện phó bản sẽ được bổ sung sau】

【Bởi vì ngài tạo ra sai lầm không thể vãn hồi trong game, dẫn đến nhiệm vụ cứu rỗi trong tất cả phó bản đều không hoàn thành, thế giới trò chơi hoàn toàn sụp đổ】

【Đương nhiên, hệ thống 121 xuất hiện trục trặc cũng chịu phần lớn trách nhiệm. Vì thế, trụ sở hệ thống sẽ sửa đổi thiết lập nhân vật trò chơi cho ngài. Ngài sẽ mang một thân phận mới tiến vào trò chơi lần nữa, nhưng dựa trên cơ sở thân phận ban đầu không thay đổi, xin ngài lần nữa mở ra kênh phó bản sau 10 phút.】

Âm thanh máy móc truyền từ trụ sở hệ thống quanh quẩn trong không gian.

Lúc này Sở Mộ mới hoàn hồn từ cảnh tượng trong màn hình, cậu qua đời ngoài ý muốn ở thế giới thực, sau đó bị ràng buộc trong trò chơi cứu rỗi vô hạn này, chỉ có vượt qua tất cả phó bản, cậu mới có thể sống lại ở thế giới của mình.

Nhiệm vụ của cậu cũng không khó, chính là cứu rỗi nhân vật chính đẹp trai mạnh mẽ có số mệnh long đong nghiệt ngã.

Trụ sở hệ thống nói tới "sai lầm", ý chỉ cậu nhận lầm Boss NPC ở mỗi phó bản thành nhân vật chính.

Sau khi nhận sai nhân vật chính, hệ quả là tất cả đối tượng cứu rỗi cũng sai theo.

Sai lầm lặp đi lặp lại, khó mà kết thúc.

Cuối cùng, chuyện nhầm lẫn to lớn này trực tiếp dẫn đến sự sụp đổ của thế giới trò chơi.

Mà tệ hơn là, những Boss mà cậu nhận lầm kia đều cố chấp yêu cậu.

Cậu càng giải thích đây là hiểu lầm, thì mấy tên điên đó sẽ càng mất khống chế, càng cực đoan.

Mạnh mẽ chiếm hữu, không từ thủ đoạn.

Cậu đã từng bị nhốt bên trong gian phòng tràn ngập khí vị mập mờ vô số đêm.

Giọng khàn đi, bị bắt nạt đến mức không ngừng run rẩy khóc đỏ hai mắt, giống như chim hoàng yến được nuôi dưỡng trong lồng giam xinh đẹp.

Biến thái.

Sở Mộ mắng thầm trong lòng, không hiểu sao chân hơi nhũn ra.

Bởi vì sai lầm không thể vãn hồi, Sở Mộ đành phải tạo danh tính mới và làm lại từ đầu.

Mà sai lầm này, một phần là do hệ thống xuất hiện bug, một phần cũng do Sở Mộ phán đoán sai, bởi vì Boss ở mỗi phó bản đều có tính mê hoặc cao, dẫn đến cậu khó đưa ra phán đoán chính xác.

Lần này mở lại, cậu muốn trở lại mỗi một phó bản để khắc phục lỗi lầm.

Hệ thống 121 được kích hoạt thành công.

【Ký chủ thân yêu lâu rồi không gặp! ⊙▽⊙】

【121 sẽ tiếp tục chân thành phục vụ ngài trong hành trình quay lại trò chơi tiếp theo】

Sở Mộ nhướng mày, mặt mày cậu thanh tú, nhếch cánh môi, vẫn không yên lòng nhỏ giọng hỏi: "Mi sẽ không xuất hiện trục trặc gì nữa chứ?"

【Ngài yên tâm, bug của 121 đã được sửa chữa hoàn toàn rồi, đảm bảo sẽ không xuất hiện bất kỳ trục trặc nào nữa!】

【Vậy bây giờ chúng ta không nên chậm trễ nữa, mở ra con đường trở về kênh phó bản đi ~】

Sở Mộ gật gật đầu, mặc dù cậu có hơi sợ hãi, nhưng cậu biết đây là cơ hội cuối cùng.

Cậu nhất định phải trở về.

【Được】

【Đã vì ngài thành công mở ra con đường trở về phó bản!】

【Sau 30s ngài sẽ trở về phó bản một.】

【29s】

......

【3s】

【2s】

【1s】

【Bíp——】

【Trở về thành công!】

【Chúc ngài sớm qua cửa】

Sở Mộ rơi vào một luồng ánh sáng chói mắt, theo trận gió thổi qua bên tai, cậu lại về tới vùng biển kia.

Cậu bơi thử hai vòng trong biển, da cậu trắng nõn như ngọc trai, đuôi cá màu lam nhạt đung đưa linh hoạt trong nước, nhẹ nhàng bơi lội, dẫn tới bầy cá với nhiều màu sắc lộng lẫy đi theo, bọn chúng lướt qua đại dương trong vắt, bơi lội đan xen.

Ở sâu bên dưới đại dương đẹp như truyện cổ tích được viết trong sách, tộc trưởng nhân ngư lớn tuổi mà dịu dàng, tộc trưởng từng nói với bọn họ, nhân ngư là đứa con cưng của đại dương, tất cả sinh vật trong đại dương được nhân ngư vuốt ve đều sẽ được ban phước lành.

Trong thế giới phó bản, Sở Mộ là nhân ngư đẹp nhất biển sâu.

Cậu từng cứu một thanh niên nhảy xuống biển để tự sát.

Sau đó cậu mới biết, người thanh niên kia là con độc nhất của một gia đình giàu có ở thành phố A, cha mẹ đều mất, ngang ngược nham hiểm hung ác, trước sau như một là một tên điên.

Nhân vật chính mà Sở Mộ muốn cứu vốn là Lâm Tụng Hàn, còn Tần Trầm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC