Chương 12: Sư Tôn Không Vui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Sư Tôn Không Vui

Cú tuyết của Thanh Ngô thường xuyên phải phi hành trăm ngàn vạn dặm, ngày đêm không nghỉ, mặc dù khoảng cách từ Tiên giới đến Yêu giới có chút xa, nhưng cùng lắm chỉ mất mấy cái canh giờ thôi.

Ba con cú tuyết nối đuôi nhau mà đi, bay về phía Đông trên độ cao vạn trượng, một đường bay qua trăm sông ngàn núi, dần tiếp cận lãnh thổ bức Yêu giới.

Thanh Ngô cùng Văn Triều sánh vai ngồi cạnh nhau, tầm mắt hắn trộm lướt một vòng trên người cậu.

Không thể không thừa nhận, đứa cháu này của hắn lớn lên thật đẹp mắt, trước kia khi cậu chưa nhập ma, cũng chỉ như một đệ tử Tiên môn bình thường, mà nay tóc tựa sương tuyết, ma văn đỏ tươi, tôn lên đặc điểm nổi bậc của cậu được, vẻ đẹp kín đáo ban đầu như nụ hoa dần nở rộ ra, dù ngươi ta chỉ nhìn thoáng qua cũng khó có thể quên.

Nếu không phải hắn biết được tình yêu mà Sư huynh dành cho ái đồ kiên cố như kim thạch không thể phá vỡ, hắn đã cố gắng bắt cóc tiểu Sư điệt xinh đẹp đáng yêu này đến Sư môn mình rồi…… à, tốt nhất là bắt cả Phong Minh cùng Phong Xu.

Hai đứa nhỏ mà Sư huynh hắn thu, thật đúng là kẻ hai hộp sữa người không hộp nào mà.

Kỳ thật bản thân Văn Triều cũng không quá chú trọng đến dung nhan chính mình, đời trước cậu có tật xấu là hơi lôi thôi lếch thếch, hiện tại không những không sửa, thậm chí còn trầm trọng thêm —— dù sao ở Tu Tiên giới, người ta chả cần phải giặt quần áo chính mình, chỉ cần mỗi ngày niệm một đạo phép Tịnh Y, cả người đều sạch sẽ.

Bởi vậy, từ lúc mới đến cho tới bây giờ cậu vẫn mặc bộ đen tay áo thêu chỉ vàng, quần áo này vừa người lại thoải mái nên cậu không có ý định thay đồ.

Quần áo rộng rãi bị không khí trên cao thổi bay bay, cả người cậu thật giống với một con chim, tựa như ngay giây sau cậu có thể thuận làn gió mà bay đi. Bỗng nhiên cậu quay đầu nhìn hắn: “Tiểu sư thúc, người giống như đã nhìn chằm chằm ta rất lâu, bộ trên mặt ta có cái gì sao?”

Thanh Ngô thoáng nhìn qua đầu rắn nhỏ thò ra khỏi vạt áo đối phương, cảm giác sâu bên trong đôi mắt đen ấy, à vâng, lộ ra một tia uy hiếp.

Sư huynh hắn tính toán khéo thật chứ, biến thành rắn cuộn tròn trên người đồ đệ, có thể cùng đồng hành mà không cần nói chuyện, đã vậy còn có thể tùy ý tiếp xúc thân mật.

Thật đúng là…… lão lưu manh.

Đôi mắt Thanh Ngô nhìn thấu hồng trần nhưng không định nói toạc ra, yên lặng dời tầm mắt: “Không có gì, chỉ là…… ta cảm thấy chuyến này ngươi đi Tam Yêu động, cũng không phải vì tìm kiếm linh thú trấn phái nhỉ.”

Trên măt Văn Triều hiện ra một tia kinh ngạc: “Tiểu Sư thúc sao mà biết được?”

Cho tới bây giờ ngoại trừ Sư tôn thì cậu chưa từng nói chuyện này với ai cả.

Cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Thanh Ngô cong lên: “Bởi vì ngươi viết hết lên mặt mình rồi kìa, chuyện tìm kiếm linh thú vốn chẳng cần vội vàng gì hết, nhưng ngươi lại nhiều lần thúc giục, hẳn là còn có mục đích khác nhỉ, hơn nữa chuyện này đối với ngươi vô cùng quan trọng.” Hắn ghé sát vào đối phương, âm cuối còn kéo dài: “Để ta đoán xem…… là vì Sư tôn của ngươi sao?”

“Quả nhiên vẫn là không giấu được tiểu Sư thúc,” Văn Triều cười một cái, “Mọi người nói tiểu Sư thúc nhìn thấu mọi thứ, gió biết thì ngươi cũng biết, quả nhiên không sai mà.”

“Không cần úp úp mở mở đâu, mau nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì?”

Văn Triều không lập tức trả lời, tầm mắt bỗng nhiên phóng thật sự xa: “Nếu ta nói cho tiểu Sư thúc, ta vốn…… không phải người của thế giới này, ngươi tin không?”

Giọng cậu rất nhỏ, tựa như là bị tiếng gió gào thét lấn át, nếu không phải Thanh Ngô thính lực hơn người, sợ là sẽ không nghe được gì.

Trên mặt Thanh Ngô cũng không lộ ra biểu tình ngạc nhiên:“Sư phụ ta từng nói rằng, thế gian rộng lớn ngoài kia còn có rất nhiều thế giới khác, mảnh đất chúng ta đang ở chỉ là góc nhỏ trên một mặt phẳng. Hắn nói những lời này khi ta tuổi còn nhỏ, vẫn chưa có thể hiểu được những hàm nghĩa trong lời nói ấy, theo thời gian tu vi ta ngày càng tăng, cảnh giới cũng càng cao, ta cũng hiểu được ít nhiều điều.”

Văn Triều gật đầu: “Ta đã từng, chết ở thế giới kia.”

Ngữ khí nhàn nhạt, như thể cậu chỉ đang kể lại một chuyện bình thường trong cuộc sống hằng ngày, rắn nhỏ cuộn tròn trong lòng ngực cậu bỗng nhiên run run cái đuôi.

“Trước khi chết thì ta đã biết đến Sư tôn rồi, khi đó ta rất không cam lòng, liền suy nghĩ, cho dù có trả cái giá lớn thế nào ta cũng đều nguyện ý, chỉ mong ta có thể tiếp tục sống. Sau đó, nguyện vọng của ta thành sự thật, ta không chỉ sống sót, còn…… còn được đến bên cạnh Sư tô.”

Khi cậu nói, trong mắt dường như có một tia lấp lánh lạ thường:“Ta rất vui, thật sự rất là vui, nhưng ta không biết nên nói như thế nào với Sư tôn cả, ta vô cùng vui sướng khi có thể ở cạnh bên y …… hiện tại ta đã tự do, có thể thoải mái đi lại khắp nơi trong thiên hạ, ta muốn Sư tôn cũng giống như ta, muốn chữa khỏi cho y.”

Thanh Ngô nhìn cậu, thầm nói ngươi thật quá coi thường Sư tôn ngươi, cho rằng cái tên Yến Thanh Nhai kia chân bị thương liền không thể đi khắp nơi làm mình làm mẩy sao, y hiện tại đang làm trò con bò trong ngực ngươi kia.

Đứa cháu nhỏ đáng thương của hắn, tâm tư vẫn quá đơn thuần, muốn Sư tôn ngươi có thể tự do, nhưng Sư tôn ngươi lúc nào cũng muốn cướp đi tự do của ngươi.

Mặt rắn trắng vốn chẳng thể lộ ra biểu cảm gì cả, nhưng thân thể cong thành hình móc cho thấy cảm xúc bên trong của nó mãnh liệt như thế nào.

Văn Triều: “Cho nên ta đi Tam Yêu động, chính là vì muốn tìm thuốc cho Sư tôn —— có một loại Tiên dược tên Ngân Chi Ngọc Diệp Thảo, tiểu Sư thúc có từng nghe qua chưa?”

Thanh Ngô tìm kiếm một vòng trong cái đầu chứa vô số kiến thức của mình: “Chưa từng.”

“…… Tiểu Sư thúc cũng không biết sao?”

Chuyện này cũng thật kỳ quái.

“Không quan trọng, nếu ngươi biết nó sinh trưởng ở Yêu giới, chúng ta đi hỏi thăm là được,” Thanh Ngô quay đầu nhìn về phía trước, “Chúng ta tới rồi.”

Hắn cao giọng nói: “Mấy ông nhỏi cố lên, sắp hạ cánh rồi!”

Sau khi hắn dứt lời, ba con cú tuyết cùng nhau vỗ cánh, bọn nó lao xuống với với tốc độ cao, thân hình to lớn đâm thủng những tầng mây.

Văn Triều bị gió thổi đến không mở mắt ra được, vội vàng cúi thấp người, đem mặt vùi vào lông chim mềm mại.

Một lúc sau, cảm giác không trọng lượng đã giảm bớt, cú tuyết nhẹ nhàng đáp đất, hạ cánh an toàn.

Thừa Diễn là người đầu tiên lăn khỏi lưng cú, không chịu nổi mà đỡ thân cây đi gặp em Huệ: “Ọe ——”

Các đệ tử kia cũng liên tiếp nghiêng ngả lảo đảo đi xuống lưng cú, ai ai sắc mặt cũng tái mét, hai mắt vô thần, giống như linh hồn nhỏ bé của họ đã bị đánh tan.

Thanh Ngô mặt đầy ý cười: “Ây da ây da, sao mà tố chất thân thể các ngươi lại kém dữ vậy, vậy ta đây vô địch giải ngồi vững nhất trên tọa kỵ(thú cưỡi) ở Phù Vân Phái rồi.”

Văn Triều là người xuống cuối cùng, tình trạng của cậu vẫn còn tốt chán, ngoài việc chân có chút hơi nhũn ra thì những chỗ khác vẫn ổn. Nhân lúc những người khác đều đang nghỉ ngơi thì cậu xem xét khung cảnh xung quanh.

Nơi này non xanh nước biếc, phóng tầm mắt ra xa cũng chỉ thấy cây xanh mơn mởn, nếu chịu lắng nghe thì còn có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách ở xa, dãy núi xa xa phập phồng như con thú đang ngủ đông, yên lặng ẩn hiện lộ ra một tia nguy hiểm.

Thừa Diễn tê liệt ngồi trên đất: “Không được, ta không được, sư phụ ta và lão nhân gia (Sư tổ) sao mà có thể…… đi nhờ cú tuyết của người mà chẳng xi nhê gì vậy, quá đỉnh, thật sự là đỉnh của chóp.”

Thanh Ngô dùng sức véo lỗ tai gã: “Nhanh lên đi, ngươi nhìn Phong Minh Sư đệ của ngươi xem, người ta chẳng hề giống ngươi.”

Văn Triều không để ý tới đám người “Say máy bay” này, cậu quan sát bên cạnh rồi đi hai bước, nhìn thấy giữa lùm cỏ dại là một bia đá, mặt trên có khắc mấy kí tự xiêu xiêu vẹo vẹo ——

Tiên nhân dừng bước.

“Tiểu Sư thúc,” biểu tình của cậu có chút khó tả, “Hình như, Yêu giới không quá hoan nghênh chúng ta.”

“Đương nhiên là không hoan nghênh rồi, nhưng dù không hoan nghênh chào đón thì chúng ta vẫn phải đi,” Thanh Ngô chỉ tay về phía trước, “Có thấy không, nơi đó chính là chúng ta phải đi vào.”

Văn Triều nhìn theo hướng hắn chỉ, nhìn thấy một bóng mờ trên ngọn núi phía xa, tựa hồ là một tòa thành.

Cậu không khỏi kinh ngạc: “Không phải chúng ta cần đi Tam Yêu động sao?”

Thanh Ngô: “Đó là Thiên Huyễn thành trứ danh của Yêu giới, dưới Thiên Huyễn thành chính là Tam Yêu Động, nếu muốn đi vào Tam Yêu động, nhất định phải tiến vào Thiên Huyễn thành.”

Như vậy thật phiền toái.

Cậu còn tưởng rằng Tam Yêu động chỉ là một cái hang động, đi vào là liền có thể hái được Ngân Chi Ngọc Diệp Thảo rồi.

Văn Triều nhấc chân đi phía trước: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau vào thành đi.”

“Chờ một chút,” Thanh Ngô đem cậu kéo lại, “Cứ vậy đi vào, chắc chắn sẽ bị bọn họ đuổi ra tới —— chúng ta cần mượn chút ma khí trên người ngươi, che giấu đi tiên khí.”

“Làm sao để che giấu?”

“Dùng máu của ngươi, bôi lên trên trán chúng ta.”

Hắn vừa dứt lời, rắn trắng vốn an tĩnh trong lòng Văn Triều đột nhiên vụt ra, bò lên vai cậu, nhìn phía Thanh Ngô phát ra tiếng xè xè không thân thiện, dùng ánh mắt truyền đạt lời nói“Dám lấy máu đồ đệ ta, có phải ngươi chê mình sống lâu quá rồi không”.

Thanh Ngô nhún vai, trên mặt viết “Có giỏi thì ra đánh một trận, ta không ngán bố con thằng nào cả, huống chi giờ ngươi chỉ có mỗi một sợi nguyên thần.”

Văn Triều không thấy cảnh ngươi trừng ta thì ta liếc ngươi của bọn, cậu lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cây đao nhỏ, rạch chính lòng bàn tay mình.

Máu tươi từ miệng vết thương trào ra, rắn trắng trên vai cậu khẽ run rẩy.

Tay kia Văn Triều chấm máu, bôi nhẹ lên trán tiểu Sư thúc: “Giống vậy sao?”

“Đúng vậy, Sư điệt vất vả rồi, phiền ngươi cũng làm vậy với những người khác.”

Văn Triều lại bôi lên trán những đệ tử khác máu của mình, nhưng mà sau khi nhập ma năng lực tự lành của cậu đã tăng rất nhiều, miệng vết thương chưa gì đã lành lại, bất đắc dĩ phải cắt thêm một đao.

Năng lực tự lành của người Tu Tiên bình thường vốn không có nhanh như vậy, thân thể này của cậu, gần như đã bị ma hóa.

Rắn trắng run rẩy dữ dội nhìn về phía Thanh Ngô, ánh mắt như sắp kết băng.

Y yêu thương đồ đệ đến mức cọng tóc cũng không nỡ bứt, nhóm người này vậy mà…… vậy mà……

Một hàng mười đệ tử tất cả y đều nhớ kỹ, chờ bọn họ trở về, chắc chắn phải phạt mấy đứa nhỏ này đến Thanh Tâm Các chép sách.

Đặc biệt là cái tên Thanh Ngô, y phải cân nhắc kĩ một chút, làm thế nào để dạy dỗ hắn.

Đệ tử đồng hành có một vị nữ tu, Văn Triều cuối cùng cũng đến trước mặt cô, đem chính máu mình bôi lên trán cô.

Đầu ngón tay cậu vô cùng ấm áp, vị nữ tu kia nhìn cậu, chỉ cảm thấy bên tai nóng rang, vội vàng che lại gương mặt mình, ấp úng mở miệng nói: “Phong Minh Sư huynh, huynh……”

Cô nói quá nhỏ, Văn Triều nghe không rõ, nghi hoặc hỏi: “Muội nói cái gì?”

“Muội…… muội nói, Phong Minh Sư huynh đẹp trai lại ôn nhu, làm muội……”

Hai chữ “Rung động” cô còn chưa nói ra, bỗng nhiên cảm giác có một tầm mắt lạnh như băng phủ trên đầu mình, giống như gió tuyết thổi quanh năm không ngừng trên Phù Vân phong.

Rắn trắng trên vai Văn Triều, trong đôi mắt đen nhánh là một mảnh sâu thẳm, từ trên cao nhìn xuống cô thè ra cái lưỡi đỏ tươi.

Nữ tu bị dọa liên tiếp lui mấy bước: “Không, không có! Muội cái gì cũng chưa nói!”

Văn Triều không hiểu gì cả: “Hở?”

Cô cuống quít trốn đến mặt sau một khối đá lớn, vỗ về lồng ngực kịch liệt phập phồng của mình.

Con rắn kia là như thế nào? Vì cái gì mà cô cảm thấy ánh mắt con rắn ấy, lại giống…… giống Chưởng môn của bọn họ vậy?

–––Hết chương 12–––

Tác giả có điều muốn nói:

Chúc mừng vị ku géi đã nhận được debuff [ ánh nhìn của Chưởng môn x 1 ]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net