Chương 28: Không Cần Sờ Sừng Rồng Của Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Không Cần Sờ Sừng Rồng Của Tôi

“Làm quen……” Yến Lâm thấp giọng lặp lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trang sách bị cháy, “Vi sư không muốn bản thân ngươi chịu ấm ức, càng không muốn ngươi cưỡng ép bản thân chiều theo ý ta, ngươi chính là ngươi, chứ không phải chỉ là……‘ Đồ đệ Yến Thanh Nhai ’.”

Văn Triều chớp chớp mắt: “Đệ tử hiểu rõ, nhưng đệ tử không có cưỡng ép mình vì ai cả, lời nói của ta đều là thật lòng.”

“Ừ, được.” Yến Lâm chậm rãi lật thêm một trang sách, “Ngươi thật sự không định trở về sao? Ở lại nơi này, rất nguy hiểm.”

“Sư tôn yên tâm đi, trong sơn động sẽ an toàn, ta đợi ở chỗ này, Thiên lôi sẽ không đánh vào đâu.” Văn Triều nhỏ giọng nói, “Sư tôn đừng đuổi đệ tử về được không? Ta…… khó khăn lắm đến được đây.”

Yến Lâm ngước mắt lên nhìn, đối diện ánh mắt mang theo chút khẩn cầu của cậu, trái tim băng giá kia lập tức mềm nhũn: “…… tùy ngươi đấy.”

Văn Triều không khỏi thở phào một hơi, đứng dậy: “Giờ ta đi bảo con rồng kia trở về.”

“Ừ.”

Yến Lâm cũng không quá bất ngờ cậu cưỡi rồng tới đây, trừ con rồng kia ra, cũng không có tọa kỵ nào có thể khiến người ta bị thương như vậy.

Thứ y quan tâm là về chuyện khác.

Văn Triều rất nhanh đã quay trở lại, Yến Lâm mở miệng hỏi: “Ngươi rốt cuộc…… đã làm sao có thể thoát khỏi mật thất? Lại còn có thể kiếm được ta trong trời gió tuyết?”

“Đệ tử không thể nói.” Văn Triều không dám nhìn thẳng y, “Sư tôn coi như…… coi như chúng ta hiểu rõ lòng nhau đi.”

(Gốc: Tâm hữu linh tê, giống tâm linh tương thông, nhưng thường được dùng trong mối quan hệ tình yêu.)

“Nếu ngươi thật sự hiểu được lòng ta, ngươi hẳn nên biết ta không muốn ngươi bị cuốn vào chuyện này.”

Văn Triều lại không trả lời, mà là lấy từ nhẫn trữ vật ra một lọ đan dược: “Sư tôn hỏi ta nhiều như vậy, thì ta cũng muốn hỏi Sư tôn một chút, vì cái gì đan dược ta luyện, mà một viên Sư tôn cũng không ăn?”

Yến Lâm nhìn đến cái bình đan dược quen thuộc kia, đồng tử hơi co rụt lại, có chút mất tự nhiên mà dời mắt: “Thứ này vô dụng với vi sư.”

“Người căn bản không ăn, thì làm sao biết nó vô dụng?” Văn Triều kiên quyết đem bình đan dược nhét vào tay y, “Ngoại trừ ngày ta giám sát người mới dùng một viên, mấy ngày Sư tôn biến thành rắn theo ta đi Yêu giới ta cũng tạm không truy cứu, nhưng vì cái gì sau khi trở về một chút người cũng không đụng đến?”

Tay Yến Lâm run lên: “Sao ngươi lại biết ta biến thành rắn theo ngươi đi Yêu giới……”

“Ta đã sớm nghe bọn họ nói hết rồi,” Văn Triều nói, “Sư tôn hiện tại mau ăn đan dược, ta sẽ không truy cứu cái chuyện rắn kia nữa. Thiên kiếp trước mặt, chẳng phải thương thế của người giảm một phân thì chiến thắng sẽ nhiều hơn một phần sao?”

Tựa như Yến Lâm không tìm được cái gì để phản bác, đành phải lấy ra một viên đan rồi nuốt, lại uống thêm một ngụm Tiên lộ.

Hai người không nói gì nữa, ngồi cạnh nhau bên đống lửa, bên trong sơn động nhất thời an tĩnh lại.

Bên ngoài vẫn là gió tuyết như cũ, chỉ có thể nghe được tiếng gió xì xào, nhưng gió to tuyết lớn chẳng thể tiến vào sơn động, cũng không thể quấy nhiễu được sự ấm áp ở nơi này.

Sắc trời chuyển đêm, Yến Lâm đọc sách trong chốc lát, từ ảnh hưởng của đan dược nên y bắt đầu mệt rã rời.

Tối nay Thiên kiếp sẽ không đến thăm, có lẽ là bởi vì Văn Triều đang ở cạnh y, tâm trí luôn rối loạn bất an liên tục trong ba ngày dần trấn định lại, tùy ý nghiêng sang một bên, nhắm mắt lại thiếp đi.

Văn Triều lấy ra một cái chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người y, chắc chắn y tạm thời sẽ không tỉnh dậy, lúc này mới dám yên lặng rời khỏi sơn động.

Cậu vừa mới đến cửa hang đã bị gió tuyết ngoài động thổi cho choáng váng, vội vàng tìm một chỗ khuất gió, ngồi trên tảng đá mài giũa một thanh sắt.

Thứ này là do cậu lấy từ trong không gian trữ vật ra  —— trong nhẫn trữ vật của Văn Phong Minh có đủ các loại đồ vật hiếm lạ cổ quái, thanh kim loại này hình như được dùng để thu thập khoáng vật và luyện đan dược. Cậu mài nhọn phần đầu thanh sắt ấy, chế thành một cây kim thu lôi đơn giản.

“Tôn chủ,” mắt rồng đỏ máu lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện phía sau cậu, “Ngài đang làm gì vậy? Có cần tôi hỗ trợ không?”

Văn Triều bị nó làm cho hoảng sợ, hạ giọng: “Sao ngươi vẫn còn ở chỗ này chứ? Không phải ta đã bảo ngươi trở về rồi sao?”

“Tôi không yên tâm về ngài.” Hắc long nằm xuống bên cạnh cậu, nó nâng cánh lên vì cậu mà chắn gió tuyết, “Đồ vật bén nhọn, rất nguy hiểm, Tôn chủ mỹ lệ lòng người như vậy, chỉ có châu báu tròn trịa lóe sáng mới có thể xứng tầm với ngài.”

Văn Triều không dám khen ngợi gu thưởng thức của con rồng này, cậu cầm thanh kim loại lên khoa tay múa chân một chút, cảm thấy đây cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.

“Ta muốn dẫn lôi đi,” cậu nói, “Chỉ cần có thể dẫn đi một đạo Thiên lôi, Sư tôn hẳn là sẽ ứng phó được với những đạo lôi còn lại.”

“Nhưng tôi nghe nói, nếu khiến Thiên lôi đánh trực tiếp xuống mặt đất, đạo Thiên lôi ấy sẽ bị coi như là không bổ trúng, không được tính.”

“Đương nhiên không phải đánh trực tiếp xuống mặt đất rồi, mà là khiến nó đánh lên người ta.”

Hắc long nói thẳng: “Ngài chỉ là kỳ Nguyên Anh, bị Thiên lôi kỳ Luyện Hư bổ trúng, ngài sẽ chết.”

“Thì chính là vì ta chỉ mới là kỳ Nguyên Anh đấy,” Văn Triều đem cây kim thu lôi cắm lên trên nền tuyết, thở ra một hơi khí trắng, “Sở dĩ nói Thiên kiếp chỉ một người mới có thể nhận, là bởi vì cường độ Thiên kiếp sẽ nối với tu vi người độ kiếp, nếu có người ngoài gia nhập, cường độ Thiên kiếp sẽ tăng thêm. Nếu để người có tu vi tương đương với Sư tôn như Thanh Chập Sư bá tới chắn lôi, số lượng Thiên lôi sẽ trực tiếp tăng lên gấp bội.”

Hắc long: “Ra là vậy.”

“Nhưng nếu là ta thì sẽ không giống vậy, bởi ta chỉ mới là kỳ Nguyên Anh, trước Thiên kiếp cảnh Luyện Hư, tu vi của ta không quá lớn, nên cho dù cường độ lôi kiếp sẽ tăng lên, nhưng nó sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn.”

Hắc long suy nghĩ một chút: “Tuy nói như vậy, nhưng Tôn chủ ngài không có khả năng chặn được Thiên lôi, tôi khuyên ngài đừng làm loại chuyện nguy hiểm này.”

“Nếu không thử xem thì làm sao biết được,” Văn Triều mở đôi tay ra, khiến ma văn tập trung hết đến tay, “Khi năng lượng Thiên lôi hoàn toàn bị hóa giải, mới được coi là ngăn cản thành công, nếu ta để cho ma văn cường hóa toàn thân, có thể duy trì liên tục trong vài giây, thì trong vài giây đó, ta liền có thể hóa giải dần Thiên lôi.”

“Nhưng nếu ngài thất bại?”

“Thất bại cũng không sao hết, thần hồn của ta đã cùng dung hợp làm một với Tuyết Trung Diễm, chỉ cần ngọn lửa bất diệt, thần hồn ta sẽ không phải chết, chờ đến khi Sư tôn thành công tiến vào cảnh Luyện Hư, nhờ y giúp ta đắp nặn một khối thân thể mới, thì cũng không phải việc gì khó.”

“Không thể,” hắc long lập tức đánh gãy lời cậu, “Trong thiên hạ, sẽ không thể tìm được thân thể nào diễm lệ giống như ngài lúc này.”

Văn Triều: “……”

Ngươi chỉ chú ý điểm thôi sao?

Cậu đem kim thu lôi cất đi: “Được rồi, không tám chuyện với ngươi nữa, cũng không được lén đi nói cho Thanh Nhai Tiên Tôn đâu, giờ ngươi mau rời khỏi nơi này đi, tuyệt đối không thể ở đây khi Thiên kiếp đến, cường độ lôi kiếp vốn là thứ không thể khống chế —— trở về nhanh lên đi.”

Hắc long nhìn sâu vào mắt cậu: “Tôi sẽ không ngăn cản Tôn chủ, nhưng hy vọng Tôn chủ tuân thủ lời hứa của ngài, tôi đã cùng Phù Vân Phái ký khế ước một ngàn năm, nếu Tôn chủ ngài mà chết, tôi sẽ dứt khoát xé bỏ khế ước, san bằng Phù Vân Phái.”

“…… cũng không cần vậy đâu?” Văn Triều cười khổ, “Hơn nữa nếu Thanh Nhai Tiên Tôn chết, không phải còn có Thanh Chập Tiên Tôn sao, ngươi đánh thắng không?”

“Thanh Chập Tiên Tôn tu thể thuật, Thanh Nhai Tiên Tôn tu pháp thuật, tôi không phải đối thủ của Thanh Nhai, nhưng nếu là Thanh Chập, tôi có thể đấu một trận.”

“Được rồi được rồi,” Văn Triều bất đắc dĩ, sờ sờ sừng rồng của đối phương, “Vì không để Phù Vân Phái bị ngươi san bằng, ta đây chỉ có thể tận lực bất tử.”

“…… không cần sờ sừng rồng của tôi đâu,” mắt rồng đỏ máu của hắc long hiện lên một màu bất thường, “Sừng của tôi vô cùng mẫn cảm, nếu Tôn chủ sờ quá nhiều, khả năng là tôi sẽ động dục ngay tại chỗ.”

Văn Triều cứng đờ: “……?”

Chỉ sờ sờ sừng thôi cũng khiến họ rồng các ngươi động dục?

Chỗ mẫn cảm có chút…… không đúng nhỉ?

Cậu vội vàng rút về tay: “Được, ngươi…… mau trở về Phù Vân phong đi, ngoan ngoãn ở đó chờ ta.”

Hắc long đập cánh bay đi, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

--

Vào ba ngày sau, Thiên kiếp đã tới đúng hạn.

Thiên kiếp cảnh Luyện Hư ngàn năm khó gặp một lần, mây mù dày đặc lôi kiếp bao phủ khắp Bách Thiên Tuyết Sơn, Văn Triều đứng gần nhất, cậu cảm giác lông tơ cả người đều dựng ngược lên, uy áp vô hình bao phủ khắp đất trời, làm người ta nhịn không được mà đầu gối nhũn ra.

Đan dược cậu luyện chế rất hiệu quả với thương thế của Yến Lâm, nhưng Yến Lâm chỉ mới dùng được ba ngày, nên không thể nói là đã khôi phục được nhiều.

Gió thổi tuyết rơi quanh năm vì lôi kiếp đến mà đều dừng lại, bầu trời mặt đất tựa như bị chia đôi bởi hai sự đối lập, mây đen chứa đầy lôi kiếp, cùng với tuyết trắng nhợt nhạt.

Yến Lâm khoanh chân ngồi trên một khối đá lớn, Chiếu Ảnh Kiếm vẫn chưa ra khỏi vỏ, y nhắm mắt lại, dưới uy áp của lôi vân mà đi vào nhập định, bóng người áo trắng tóc đen không chút nhúc nhích.

Bỗng nhiên, một tia chớp từ độ cao vạn trượng giáng xuống, nhanh đến mức mắt thường khó có thể thấy, tia chớp chuẩn xác không sai lệch bổ về phía Kiếm tu đang ngồi khoanh chân, theo sau đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc.

Tốc độ của Chiếu Ảnh Kiếm lẫn Thiên lôi đều ngang ngửa nhau, tia chớp màu trắng va chạm với kiếm quang màu trắng, tạo những tia lửa nhỏ văng ra khắp đất trời.

Tay Văn Triều chạm nhẹ vào cửa động.

Trước khi đi Yến Lâm đã giăng một đạo kết giới, phòng ngừa cậu đi ra ngoài, bảo vệ cậu an toàn, nhưng hiển nhiên Văn Triều không muốn nghe lời Sư tôn nói, cậu gọi lửa thần ra, dùng ngọn lửa đốt kết giới.

Kết giới bị ngọn lửa thiêu đốt tạo ra một cái lỗ, Văn Triều lén lút từ trong cái lỗ chạy ra ngoài, thừa dịp Yến Lâm đang tập trung hết sức đối kháng với Thiên kiếp, cậu bò lên chỗ cao nhất của ngọn núi tuyết này.

Đứng ở chỗ này dẫn lôi, nhất định có thể thành công.

Cậu chậm rãi nắm chặt tay, xiềng xích trên cổ tay lập lòe phản chiếu những ánh sáng nhỏ của lôi quang.

Cho dù có thế nào, cậu đều muốn trợ giúp Sư tôn độ kiếp thành công.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net