Chương 67: "Thưa Thế tử, đã muộn quá rồi".

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 67: "Thưa Thế tử, đã muộn quá rồi. Chúng ta phải đi ngay".

Edit: Ryal

Dương Châu mưa suốt nửa tháng, có lúc là mưa to, có khi lại là mưa nhỏ, gần như mưa chẳng bao giờ ngừng. Dòng Trường Giang dâng cao, đê vỡ, các huyện xung quanh đều ngập.

Lũ kéo đến. Không ai kiểm soát được.

Các châu gặp nạn, bao gồm cả Dương Châu, liên tục gửi mười mấy tấu chương đến kinh thành để xin thêm người, xin thêm tiền, xin biện pháp đối phó. Nguyên Cảnh Đế say sưa với việc luyện đan mà bỏ bê chuyện triều chính, chỉ vung bút phê chuẩn hai triệu lượng cứu tế thiên tai rồi phủi tay không thèm quan tâm nữa.

Hai triệu lượng bạc bắt nguồn từ kinh đô, trải qua bao nhiêu lần cắt xén, khi đến được nơi cần cứu giúp thì đã chẳng còn sót lại bao nhiêu nữa rồi.

Hậu quả là vô số nạn dân kéo nhau vào thành, khắp thành Dương Châu là tiếng than cùng tiếng khóc; cũng có vô số nạn dân lên rừng làm cướp làm giặc, mai phục khắp đường lớn hòng trấn lột những thương nhân xấu số đi ngang.

Tất cả chỉ vừa mới bắt đầu. Giữa tháng sáu là khi lũ rút, hạn hán xuất hiện dưới tiết trời oi bức mùa hạ, và mảnh đất này sẽ thực sự biến thành địa ngục trần gian.

Nhưng giờ thì chưa ai nhận thức được điều đó.

.

"Mưa đã rơi được hơn hai mươi ngày, sao mãi chẳng chịu ngừng vậy nhỉ". Mặc Thư đóng cửa sổ lại, dùng khăn lau sạch nước mưa trên song gỗ.

"Sẽ nhanh thôi". Dung Ngọc lẩm bẩm đáp.

Theo tình tiết trong sách gốc, trận mưa kéo dài hai mươi mấy ngày. Chẳng mấy chốc nó sẽ ngừng lại.

Mặc Thư cười: "Ca nhi nói nó sẽ ngừng thì nhất định nó sẽ ngừng. Cơ mà mình ngồi ra xa một chút nhé? Ở đây em sợ cậu trúng gió lạnh mất thôi".

Dứt lời, nó đẩy Dung Ngọc vào trong rồi dâng lên một ấm trà trái cây mới nấu: "Cụ lớn vừa cho người mang sang đấy ạ, xin ca nhi nếm thử".

Dung Ngọc chỉ nhấp một ngụm, lại hỏi một câu dường như lơ đãng: "Sở Đàn đâu?".

"À, cụ lớn nói cần chuẩn bị quần áo mùa hè cho các hạ nhân nên sai Sở Đàn tới Vân Y Các báo cho chưởng quỹ ngày mai tới bàn chuyện".

Càng lúc càng nhiều nạn dân đến trú trong thành, nhà họ Dương cũng mở thêm sạp phát cháo, giúp họ có cái ăn cái mặc. Công việc bận rộn tới nỗi người hầu khắp các viện cũng không đủ dùng.

Khi cần thiết, thi thoảng bà cụ sẽ sai Sở Đàn và Mặc Thư đi chạy việc.

Dung Ngọc nghe câu ấy thì gật đầu, cứ chốc chốc lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng thấp thỏm không yên.

Mặc Thư cũng nhận ra. Nó ủ ê lầm bầm: "Sao dạo này ca nhi vừa không thấy Sở Đàn đâu đã gặng hỏi ngay vậy? Chẳng lẽ lúc em ra ngoài chạy việc ca nhi cũng lo cho em đến thế?".

Dung Ngọc mở to hai mắt, cổ họng như nghẹn lại.

Cậu thường gặng hỏi về Sở Đàn ư? Sao cậu lại không biết điều ấy?

Dung Ngọc mím môi, bàn tay siết thật chặt. Chính bản thân cậu chưa từng nhận ra – rằng khi Sở Đàn không ở trong tầm mắt, nỗi lo âu lại thoáng xuất hiện trên gương mặt vốn luôn bình thản đến mức lạnh lùng.

Thấy cậu ngẩn ngơ, Mặc Thư ảo não vỗ cái bép vào miệng mình. Lắm chuyện!

"Vân Y Các cách phủ mình không xa, Sở Đàn sẽ về nhanh thôi, ca nhi đừng sốt ruột". Nó vội trấn an.

Dung Ngọc cụp mắt, lặng im không nói.

Cùng lúc ấy, Sở Đàn đang nhanh chóng quay về phủ họ Dương, vừa đi vừa giơ tay che cho chiếc hộp đựng thức ăn trong lòng. Đó là thịt cua viên, một trong những món ăn hút khách của Phiêu Hương Lâu, hắn mua được suất cuối cùng nhờ mối giao hảo giữa người nhà họ Dương và Trần Hàn Tuấn.

Lần trước họ tới Phiêu Hương Lâu, có những món Dung Ngọc chẳng buồn động đũa, chỉ duy có thịt cua viên là cậu chịu ăn đến hai lần. Sở Đàn vẫn nhớ nên đi mua về cho cậu.

Bỗng một bóng người lướt qua, huých mạnh vào vai hắn.

Hộp đựng thức ăn suýt rơi xuống đất, may mà Sở Đàn nhanh tay. Rồi hắn bỗng khựng lại – chẳng biết tự bao giờ, một mẩu giấy đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Sở Đàn cau mày, đến khi đọc rõ những gì được viết trên mẩu giấy thì sửng sốt, sắc mặt u ám khôn tả. Hắn quay ngoắt lại nhìn phía sau, gần như đuổi theo ngay lập tức. Thế nhưng bóng người áo đen kia đã nhanh chóng lẩn khuất giữa hơi sương của cơn mưa mùa hạ.

Sấm rền vang, mưa càng lúc càng lớn, một thoáng sau gã thanh niên trên con đường kia cũng biến mất.

Chỉ còn một chiếc ô lẻ loi nằm đó cùng hai viên thịt lăn ra từ hộp đựng thức ăn bị hất tung giữa đường.

Sở Đàn về khi trời đã tối đen. Hắn đứng trước cửa, cả người ướt đẫm, khiến Mặc Thư trông mà hoảng loạn.

"Ngươi đi đâu đấy? Lúc đi còn lành lặn, mà sao lúc về đã, đã thế này rồi!".

"Công tử đâu?". Hắn hỏi.

"Ca nhi ngủ rồi". Mặc Thư cau mày. "Ngươi mau đi tắm rồi thay bộ quần áo khác, cẩn thận khí lạnh nhiễm vào người công tử!".

"Hôm nay ta gác đêm, ngươi ra ngoài đi". Sở Đàn thản nhiên quăng cho nó một câu rồi xoay người đi mất.

Mặc Thư chậc lưỡi, ngồi ở cửa đợi hắn tắm xong rồi mới chịu về.

Trong phòng, Dung Ngọc đã lên giường ngủ từ lâu đang mở to mắt, bình tĩnh nằm nghiêng, dần cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc mà bỏng rẫy.


"Đi đâu về?".

Sở Đàn ôm cậu, áp lồng ngực cường tráng vào tấm lưng mảnh khảnh: "Ta đi mua thịt cua viên cho công tử, tiếc là giữa đường bị người ta va vào nên đổ mất, lúc quay lại mua thêm thì họ đã đóng cửa mất rồi".

"Một buổi chiều đủ để ngươi đi qua đi lại năm lần đấy". Cậu lạnh giọng phanh phui lời nói dối kia.

Sở Đàn im lặng chốc lát rồi bắt đầu hôn lên gáy Dung Ngọc: "Ta làm mất ô rồi, ngoài kia mưa to lắm, cả người ta ướt sũng vì nước mưa. Công tử không xót ta sao?".

Hắn vừa hôn vừa mơn trớn da thịt cậu, giọng trầm thấp, hơi thở nóng rực phả vào làn da. Dung Ngọc run rẩy.

"Công tử giận sao? Em vẫn thức đợi ta sao?".

Dung Ngọc nhếch môi cười, cằm bạnh ra, không đáp.

"Giận thật rồi". Sở Đàn liếm tai cậu, khẽ lật vạt áo, luồn tay vào bên trong vuốt ve cặp mông mềm mịn.

"Đừng có chạm vào ta!". Dung Ngọc đập cái bép vào tay hắn.

Thế nhưng chỉ một giây sau, bàn tay thô ráp kia lại mò tới. Ngựa quen đường cũ, nó lần xuống giữa hai chân, nắm lấy dương vật cậu.

Dung Ngọc khẽ nhíu mày, tâm trí còn chưa kịp tỏ tường mà cơ thể đã vô thức tựa vào người hắn – đó là phản xạ theo thói quen được sinh ra từ vô số lần thân mật, hoặc đơn giản mà nói, cơ thể cậu thành thật hơn tâm trí cậu nhiều.

Chắc Sở Đàn đang cười, bởi Dung Ngọc thấy tay chân mình mềm nhũn khi lồng ngực hắn rung rung. "Làm nhé. Ta muốn ân ái cùng công tử".

Hắn học được hai chữ "ân ái" kia từ Dung Ngọc. Ban đầu Sở Đàn không hiểu tại sao cậu lại dùng hai chữ ấy, nhưng cứ mỗi lần họ ở bên nhau là một lần hắn thêm thấu suốt.

Bởi cứ mỗi lần Sở Đàn ôm Dung Ngọc, cứ mỗi lần hắn vùi mình vào cơ thể cậu, cảm giác ấm áp và mềm mại nảy sinh giữa khoảnh khắc đôi bên giao hòa sẽ khiến hắn muốn moi tim mình ra dâng lên trước mặt cậu để phô bày thứ tình cảm đang cuộn trào tựa con sóng lớn.

Cứ mỗi giây, mỗi phút, hắn lại càng nhận thức được rõ hơn về một sự thật hiển nhiên: rằng hắn yêu cậu thiếu niên đang được ôm trong lòng hắn đến mức nào.

Yêu đến mức muốn hòa làm một thể, muốn giấu cậu vào trong ngực, mãi mãi chẳng lìa xa.

Giá mà họ không phải lìa xa.

Hai canh giờ trước, hắn cầm mẩu giấy kia về cứ điểm ở thành Tây.

Thái Thư đọc kĩ những con chữ viết bằng mực đen nay đã nhòe đi phần nào, cũng im lặng một hồi lâu, và khi hẳn ta ngẩng đầu thì đôi mắt ấy cũng âm u hệt như đôi mắt của Sở Đàn khi trước.

Trên tờ giấy chỉ có vỏn vẹn một dòng... "Vệ Thế tử, giờ Dậu canh Ba hai ngày nữa ở tầng ba của Phiêu Hương Lâu, có chuyện cần nói".

Sau một khoảng lặng dài, Thái Thư hỏi: "Thế tử muốn tới không?".

Đôi mắt Sở Đàn đầy sát khí dữ dội: "Là ai?".

Hắn hồi tưởng lại bóng người giữa cơn mưa, chỉ giận mình không kịp phản ứng để đuổi theo kẻ nọ.

Chỉ có những thuộc hạ trung thành của phụ vương mới được phép biết về thân phận hắn, ví như Thái Thư và vài vị tướng lĩnh trong quân Chu Tước, ngoài ra cũng chỉ còn những thuộc hạ mà tự tay hắn đã bồi dưỡng nên, ví như Vệ Ngũ và Khương Tề.

Ai có thể biết được thân phận hắn, lại chuẩn xác tìm tới hắn, và mục đích đòi gặp mặt của kẻ đó là gì? Kẻ đó muốn gì?

Hai tay Sở Đàn siết chặt. Hắn chưa từng có cảm giác chơi vơi thế này kể từ khi tiếp quản quân Chu Tước thay cho phụ vương quá cố, sát khí ngút trời bốc lên dường như vô tận.

"Kẻ kia nằm trong bóng tối, chúng ta lại đứng ngoài ánh sáng, tình thế này khiến thuộc hạ nhớ tới sự kiện các cứ điểm ở kinh đô bị càn quét. Có thể chúng chung phe". Thái Thư vừa suy nghĩ vừa tỉnh táo thuật lại. "Thuộc hạ từng giao đấu với kẻ kia khi còn ở kinh thành. Có thể thấy thủ đoạn của hắn khá non nớt nhưng không rõ vì sao lại nắm được phần lớn các thông tin về chúng ta, vậy nên chúng ta mới rơi vào thế yếu. Thế tử khi ấy không ở kinh đô, chúng thuộc hạ chỉ đành rời đi trước".

"Dù hắn có là ai thì ta cũng không tới gặp. Không một kẻ nào đáng tin trừ người của phe ta". Sở Đàn cụp mắt, sát khí mãnh liệt như sắp trào ra ban nãy giờ đã dịu hẳn đi, đôi ngươi quay về với sắc đen thẫm thản nhiên lúc thường.

Thái Thư gật đầu: "Thế tử nói đúng, không một kẻ nào đáng tin. Còn về thân phận của hắn... chúng ta không cần quan tâm, vì chúng ta sẽ không ở lại Dương Châu thêm nữa".

"Tống Tử Khiêm đã tiếp xúc với Vu Hồng, nhất định Thái tử sẽ nhúng tay, mọi chuyện vẫn đang phát triển theo dự tính. Việc Tam Hoàng tử và Công chúa Lâm Ngu ngã xuống chỉ còn là vấn đề thời gian, còn Thái tử nhẫn tâm ra tay với anh em ruột thịt sẽ bị Hoàng đế nghi ngờ. Đông Cung bất ổn, chắc chắn triều đình cũng không yên, khi đó chúng ta sẽ nắm lấy cơ hội".

"Thưa Thế tử, đã muộn quá rồi. Chúng ta phải đi ngay".

Sở Đàn ngẩng đầu nhìn Thái Thư, đáy mắt đen thẫm, nhưng hắn ta vẫn bắt gặp trong sắc đen ấy đôi phần do dự thoáng chốc.

Thái Thư khẽ thở dài: "Thế tử, thuộc hạ hiểu tấm lòng người dành cho Dung Ngọc, thế nhưng nay đã có kẻ khác biết thân phận người. Nếu ở lại bên cạnh cậu ấy, người sẽ chỉ mang lại cho cậu ấy bao điều phiền phức".

Cuối cùng chiếc mặt nạ bình tĩnh của Sở Đàn cũng nứt ra. Hiển nhiên đây mới là nỗi lo của hắn.

Nếu tiếp tục ở bên Dung Ngọc, một khi thân phận của hắn bị tiết lộ cho người ngoài, thứ chờ đợi Dung Ngọc sẽ là cái chết với tội danh chứa chấp kẻ có mưu đồ phản loạn. Hắn không thể đẩy cậu vào tình thế nguy nan.

Tiểu thiếu gia của hắn phải được nâng niu trên chiếc thảm tơ trải đầy lông vũ thiên nga mềm mại, phải được sống một cuộc sống kiêu ngạo và tôn quý, chứ không nên bị liên lụy vì hắn, kẻ vác trên lưng món nợ máu phải trả.

Sở Đàn lặng im như một pho tượng cứng ngắc, trên cổ nổi đầy gân xanh, mọi thứ đều thể hiện nội tâm đầy bất an của hắn lúc này.

Thái Thư không thất vọng. Họ cần một thủ lĩnh biết về cảm xúc, biết yêu, chứ không phải một thứ vũ khí giết người lạnh lẽo.

Nhưng hắn ta cũng không muốn thấy Sở Đàn lỡ làng chuyện lớn do khốn khổ vì tình.

"Thế tử, xin người hãy nhớ lại mục đích chúng ta đến nơi đây. Cơ hội đã sẵn sàng. Giờ chúng ta cần phải quay về phía Nam, các tướng sĩ của quân Chu Tước đều đang đợi người, mong người sẽ lãnh đạo họ giành lại vinh quang thuộc về vương phủ chúng ta ngày trước".

Ryal's note: Bản full của bức chibi lần trước, mình đang đợi standee được sản xuất xong.

Không biết mình sẽ đăng đến chương có cảnh này trước hay nhận standee về tay trước nữa 〒▽〒

Artist: Han Chou


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net