Chương 21: Gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Gặp nhau

Có lẽ vì bị Kỷ Thanh nói, hoặc có lẽ vì đang rất bận, cho nên một tuần tiếp theo, Tống Tạ Thần ít gọi điện thoại lại rất nhiều, bắt đầu đổi sang nhắn tin.

Anh không nhắn những lời âu yếm buồn nôn, cũng không nhắn mấy lời như buổi sáng tốt lành hay buổi tối ngủ ngon gì đấy.

Mà nhắn một vài thứ rất bình thường, giống như báo cáo sinh hoạt mỗi ngày của mình cho Kỷ Thanh.

Thỉnh thoảng Kỷ Thanh cũng sẽ nhắn lại cho anh, cơ mà so với số tin nhắn Tống Tạ Thần gửi, đương nhiên là ít đến đáng thương.

Trong một tuần này đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Lâm Thính Kha đến đây, nói rằng Tống Dư đã ly hôn với Tần Tử Kỳ và ở bên người khác một lần nữa. Y không muốn tiếp tục chạy theo Tống Dư, cho nên đã chấm dứt hợp đồng với nhà họ Tống, hiện tại đang tự do.

Lâm Thính Kha có thể đến đây, Kỷ Thanh đương nhiên rất vui, bình thường cậu không giỏi ăn nói, cho nên gần như không có bạn. Người bạn cậu có thể nói chuyện cùng cũng chỉ có mỗi Lâm Thính Kha.

Lâm Thính Kha là một người rất thận trọng, nhưng lúc này đây, trông y có vẻ buồn phiền và chán nản, sắc mặt vẫn luôn không tốt.

Kỷ Thanh không có hỏi nhiều, nhưng mà mấy ngày gần đây Lâm Thính Kha luôn tắt máy, không muốn liên hệ với bất kỳ ai. Vì thế Tần Tử Kỳ và Tống Dư đã gọi điện thoại cho Kỷ Thanh.

Từ trong lời nói của Tần Tử Kỳ và Tống Dư, có lẽ hai người này vì tranh giành Lâm Thính Kha mà hoàn toàn xé rách mặt.

Kỷ Thanh cũng không ngờ Tống Dư và Tần Tử Kỳ sẽ cãi nhau đến mức này. Trước đây lúc hai người kia kết hôn, hôn lễ được tổ chức vô cùng long trọng, cả hai đều trông như yêu đến chết đi sống lại.

Kỷ Thanh không biết quan hệ giữa ba người này rốt cuộc là như thế nào, nhưng nhìn trạng thái của Lâm Thính Kha, có lẽ y không muốn tiếp tục dây dưa với Tống Dư và Tần Tử Kỳ nữa.

Kỷ Thanh vốn tưởng Lâm Thính Kha sẽ sống ở đây một khoảng thời gian, cậu cũng thật sự hy vọng Lâm Thính Kha sẽ ở đây cùng với cậu và Tiểu Cảnh, bằng không chỉ có hai mẹ con quả thực có hơi cô đơn.

Nhưng Lâm Thính Kha vừa đến đây chưa được mấy ngày, Tần Tử Kỳ đã đến đây, còn mang theo một thân thương tích.

Những vết thương kia trông rất sâu, trên đầu anh quấn một lớp băng gạc rất dày, trên tay anh còn có rất nhiều vết thương nhỏ, có lẽ là bị mảnh vỡ thủy tinh đâm vào, nhìn mà thấy ghê người.

Lâm Thính Kha nói cho cậu biết, vết thương của Tần Tử Kỳ là do bị Tống Dư đánh mà ra.

Sau khi Kỷ Thanh nghe xong, không khỏi cảm thấy ba người này thật là điên cuồng.

Tần Tử Kỳ và Lâm Thính Kha ở đây được mấy ngày thì đi, dự định về sau của hai người họ như thế nào Kỷ Thanh cũng không hỏi nhiều.

Sau khi Lâm Thính Kha đi, hai ngày sau, vào buổi tối Kỷ Thanh nhận được một cuộc điện thoại, đầu kia nói số hoa khô cậu đặt hồi sáng xảy ra chút vấn đề, cần phải trao đổi với cậu một chút.

Kỷ Thanh không nghĩ nhiều trực tiếp xuống tầng, tới dưới tầng, cậu lập tức nhìn thấy Tống Tạ Thần đang đứng ở ngoài cửa hàng cười với cậu.

Cậu biết Tống Tạ Thần sẽ tới đây, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy, cậu thoáng sửng sốt một chút, rồi mới đi ra mở cửa.

Hiện tại đang là đầu xuân, thời tiết vẫn chưa ấm lên mà vẫn còn rất lạnh, Tống Tạ Thần chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên tay trống không.

Kỷ Thanh mở cửa ra, gió lạnh lùa vào từ bên ngoài, mang theo cái buốt nhè nhẹ.

Sau khi mở cửa, Tống Tạ Thần lập tức ôm lấy cậu, chụt vào tai cậu một cái, giọng nói trầm thấp dễ nghe: "Anh tới gả cho em đây, sau này em phải vất vả rồi, vừa phải nuôi con, còn vừa phải nuôi người đàn ông của em nữa."

Tống Tạ Thần gần như không cho Kỷ Thanh thời gian ổn định, không đợi Kỷ Thanh đáp lời, anh đã hôn lên, môi lưỡi dây dưa.

Anh hôn vô cùng nóng bỏng, hai tay siết chặt eo Kỷ Thanh, thân dưới hai người kề sát vào nhau, Kỷ Thanh có thể cảm giác được Tống Tạ Thần đã cứng rồi, dương vật thô to của anh dán lên bụng nhỏ của cậu, dục vọng bắt đầu bùng cháy.

Tống Tạ Thần đè Kỷ Thanh lên cửa, mang theo ham muốn dày đặc, không ngừng hôn Kỷ Thanh, anh ngậm lấy đầu lưỡi Kỷ Thanh hết mút rồi lại liếm.

Anh hơi cong đầu gối lên, nhẹ nhàng ma sát giữa hai chân Kỷ Thanh.

Kỷ Thanh bị anh hôn đến không thở nổi, lúc này cửa vẫn chưa đóng càng khiến cậu cảm thấy xấu hổ hơn, cậu đẩy ngực Tống Tạ Thần ra: "Được rồi, đừng làm nữa."

Tống Tạ Thần chôn mặt vào hõm vai Kỷ Thanh, hít hà mùi hương trên người cậu: "Thơm quá, không giống như hồi xưa."

Kỷ Thanh đẩy anh ra, đóng cửa lại trước.

Tống Tạ Thần đang muốn quấn lên người cậu lần nữa, giọng nói của Tiểu Cảnh lại truyền xuống từ trên tầng: "Mẹ ơi, ai đấy ạ?"

Kỷ Thanh vội vàng trả lời: "Con đi ngủ trước đi, mẹ sẽ lên nhanh thôi."

"Ồ, mẹ lên nhanh lên nhá!"

Tống Tạ Thần vẫn ôm cậu không buông tay, tình yêu trong mắt sinh động, trần trụi, không thể che lấp, môi mỏng của anh lại dán lên lần nữa, bắt đầu hôn từ gương mặt của Kỷ Thanh, rồi liên tục đi xuống dưới, liếm mút cái cổ trắng nõn mềm mại của cậu.

Kỷ Thanh cảm thấy nếu mình không ngăn lại, Tống Tạ Thần sẽ thực sự muốn làm ngay tại chỗ này.

Cậu che miệng Tống Tạ Thần lại: "Đừng thế nữa, anh đang làm cái gì vậy!"

Tống Tạ Thần liếm một cái rất gợi tình vào lòng bàn tay cậu: "Muốn làm một lần được không? Em sờ xem, nó đã cứng lắm rồi, thực sự rất muốn làm, đi mà em."

Nói rồi, Tống Tạ Thần cầm lấy tay Kỷ Thanh, ấn lên đũng quần mình.

Kỷ Thanh rút tay về, nói: "Sao anh lại biến thành như vậy."

Trước kia lúc ở bên nhau, Tống Tạ Thần cũng coi như là thô lỗ ở trên giường, mặc dù đã lăn lộn cả đêm, nhưng dù ham muốn khó nhịn, anh cũng chỉ nói mấy lời hạ lưu cợt nhả ở trong ổ chăn, không có trần trụi cầu hoan giống như hiện tại.

Anh ngậm lấy vành tai Kỷ Thanh, thấp giọng hỏi: "Biến thành cái gì?"

Kỷ Thanh cũng nói thẳng không cố kỵ: "Biến thái."

Tống Tạ Thần ấn cậu vào trong lòng: "Trước đây anh vốn đã biến thái rồi, chỉ là em không phát hiện ra thôi."

Kỷ Thanh thoát khỏi lòng ngực anh, tức giận nói: "Ở đây chỉ có một phòng, không có chỗ cho anh ngủ đâu, em đưa anh đến khách sạn."

"Anh ngủ cùng em không phải là được rồi sao, đêm nay còn phải làm chuyện ấy nữa."

"Giường quá nhỏ, với lại Tiểu Cảnh còn ngủ cùng em."

Tống Tạ Thần ôm cậu không buông tay: "Thế một nhà ba người chúng ta cùng nhau ngủ."

Kỷ Thanh hạ thấp yêu cầu: "Vậy anh ngủ ở sô pha."

Tống Tạ Thần ngược lại còn muốn được nước lấn tới, anh biết lợi dụng sự mềm lòng của Kỷ Thanh nhất, chỉ cần mềm mỏng một chút là đã có thể nhẹ nhàng phá tan phòng tuyến của Kỷ Thanh rồi.

"Không muốn ngủ ở sô pha đâu, anh đi một mạch đến đây đã mệt chết rồi, em lại còn để anh ngủ ở sô pha." Anh hôn hôn má Kỷ Thanh: "Em đã bằng lòng mở cửa cho anh rồi, sao lại không cho anh lên giường?"

"Anh chỉ biết nói mấy lời dung tục."

"Đi mà, anh thực sự không muốn ngủ ở sô pha đâu."

Tiểu Cảnh ở trên tầng đã đợi rất lâu nhưng vẫn chưa thấy Kỷ Thanh lên, nó nôn nóng gọi: "Mẹ ơi, sao mẹ vẫn chưa lên ạ?"

"Mẹ lên ngay đây."

Tống Tạ Thần sống chết không muốn tới khách sạn, thậm chí còn nói nếu Kỷ Thanh không cho anh ở lại, đêm nay anh sẽ ngủ ở ngoài cửa.

Hết cách, Kỷ Thanh đành phải dẫn anh lên tầng.

Tiểu Cảnh đã tắm xong, đang cầm truyện cổ tích ngồi đọc ở trên giường. Lúc nhìn thấy Kỷ Thanh dẫn theo Tống Tạ Thần bước vào, nó rõ ràng hoảng sợ.

"Đại thiếu gia, sao chú lại ở đây?"

Tống Tạ Thần cười cười với nó: "Chú đến nương tựa mẹ con."

Tiểu Cảnh không hiểu ý nghĩa câu này, kinh ngạc hỏi: "Đến nương tựa là gì ạ?"

"Chính là sau này chú sẽ ở đây với hai mẹ con, mãi mãi không xa rời."

Tiểu Cảnh chu môi, trông thực sự đáng yêu: "Vậy chú đã hỏi ý kiến mẹ con chưa thế, mẹ con cho phép, chú mới được ở lại đây!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net