Chương 16: Lâm Thính Kha và Tần Tử Kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Lâm Thính Kha và Tần Tử Kỳ

Đi được một lúc lâu, họ rốt cuộc cũng tìm được một chỗ trũng có một vũng nước nhỏ trong vắt, nom khá trong sạch, cũng không biết có thể dùng để uống được hay không.

Lâm Thính Kha nói: “Tiên sinh, tôi uống thử một ngụm trước, đợi một giờ sau, nếu không có chuyện gì xảy ra thì ngài hẵng uống.”

Tần Tử Kỳ có chút cảm động, song vẫn gật đầu.

Cuối cùng Lâm Thính Kha tự mình trải nghiệm, chứng minh nước này có thể uống được. Hai người uống nước xong, Lâm Thính Kha nói rằng buổi tối nhiệt độ sẽ hạ xuống, có lẽ nên đi kiếm chút củi khô để nhóm lửa.

Tần Tử Kỳ nhíu mày: “Nhưng chúng ta không có bật lửa, không có que diêm, nhóm lửa như thế nào được?”

“Đánh lửa.” Lâm Thính Kha khẽ cười: “Tôi cũng chưa từng làm nhưng cứ thử xem.”

“Được.”

Hai người tìm một đống củi và một ít cỏ khô, xong rồi trở lại bên bờ biển một lần nữa. Lâm Thính Kha đã day củi được một lúc lâu, nhưng lửa vẫn chưa xuất hiện.

Tần Tử Kỳ nói: “Thôi, nhịn một chút cũng được, nói không chừng ngày mai A Dư sẽ dẫn người tới được đây.” Anh nhìn giọt mồ hôi trên thái dương Lâm Thính Kha, nói tiếp: “Cậu nghỉ ngơi một lúc đi, tôi đi xem mấy thứ bị trôi dạt đến đây có cái gì dùng được không.”

Đợi đến khi anh cầm một tấm thảm và một cái nồi trở về, Lâm Thính Kha đã đánh ra lửa rồi.

“Cậu lợi hại thật đó.” Tần Tử Kỳ buột miệng thốt lên.

Lâm Thính Kha cười một chút, hỏi: “Tiên sinh, ngài cầm được những thứ gì về vậy?”

“Rất nhiều thứ đã bị nước ngấm vào mất rồi, tôi thấy cái thảm với cái nồi này vẫn còn dùng được nên cầm về đây.”

Sau đó, Tần Tử kỳ ngồi một bên đống lửa hong khô tấm thảm lông, Lâm Thính Kha thì dùng nồi nấu mì. Đợi đến khi nấu chín rồi, Lâm Thính Kha dùng một nhánh cây gọt thành đũa đưa cho Tần Tử Kỳ: “Tiên sinh, ngài ăn trước đi.”

“Vậy còn cậu?”

“Ngài ăn xong rồi tôi ăn.”

Mãi đến đêm khuya, Tần Tử Kỳ mới làm khô được toàn bộ tấm thảm lông, anh trải nó lên nền cát mềm mại: “Ngủ chung đi, nằm trên thảm sẽ ấm hơn một chút.”

Mỗi người chiếm một bên thảm, lưng tựa lưng, cứ như vậy cho tới hừng đông.

Ngày hôm sau là Lâm Thính Kha đánh thức Tần Tử Kỳ: “Tiên sinh, ngài dậy uống miếng nước đi. Tôi đã nhặt thêm một ít củi khô về rồi, lúc nào đói sẽ nấu mì.”

Tần Tử Kỳ xoa mắt ngồi dậy: “Cảm ơn cậu.”

Cứ như vậy qua hai ngày, Tần Tử Kỳ hoàn toàn thay đổi cái nhìn về Lâm Thính Kha. Anh cho rằng dựa vào tình yêu của Lâm Thính Kha đối với Tống Dư, lúc này hẳn là y sẽ nhắm vào anh, ít nhất là sẽ không chăm sóc cho anh như vậy.

Nhưng Lâm Thính Kha lại không thế, mọi chuyện y đều suy nghĩ cho Tần Tử Kỳ trước, điều này lại làm cho Tần Tử Kỳ thấy thẹn ở trong lòng.

Tới ngày thứ ba, hai người ngồi trên tấm thảm, nhìn thái dương dần chìm xuống, Tần Tử Kỳ lau lau quả dại mà họ tìm được hồi sáng. Quả dại chỉ còn lại một trái, anh lau lau rồi tự mình ăn một miếng, sau đó lại đưa phần lớn quả còn dư cho Lâm Thính Kha: “Cậu ăn đi.”

“Không cần, tôi vừa mới ăn một quả rồi.”

Tần Tử Kỳ nhìn Lâm Thính Kha, ánh nắng cuối cùng của hoàng hôn chiếu lên người Lâm Thính Kha, làm che đi một chút sự lạnh lùng trên người y, khiến y trở nên mềm mại hơn.

“Thực sự xin lỗi.” Tần Tử Kỳ cuối cùng cũng nói ra lời nói mà anh vẫn luôn nghĩ đến kia.

“Sao vậy?”

“Trước kia tôi luôn nhắm vào cậu, còn thái độ với cậu, thực sự rất xin lỗi.”

Lâm Thính Kha cười cười: “Không sao, tôi có thể hiểu được.”

“Cậu hiểu được?”

Lâm Thính Kha chậm rãi mở miệng: “Ừm, yêu là độc chiếm, ngài yêu thiếu gia, đương nhiên sẽ không thích tôi. Tôi cũng vậy, tôi cũng yêu thiếu gia, đương nhiên cũng sẽ có khúc mắc trong lòng đối với ngài.”

“Vậy hiện tại thì sao? Hiện tại cậu có còn ghét tôi không?”

Lâm Thính Kha quay đầu nhìn anh: “Tôi cũng không biết.”

Đợi đến khi trời tối rồi, hai người lại nằm xuống. Bởi vì trên người chỉ có một bộ quần áo, mà chiều nay Lâm Thính Kha đã đem quần áo hai người đi giặt rồi, bây giờ họ chỉ có thể mặc quần lót.

Qua thật lâu sau, Tần Tử Kỳ quay người, nhìn phần lưng của Lâm Thính Kha, khẽ hỏi: “Cậu ngủ rồi à?”

“... Chưa ngủ.”

Lại là một lần im lặng, cuối cùng Tần Tử Kỳ vẫn mở miệng: “Cậu… cậu có muốn làm không?”

Lâm Thính Kha cũng không có xoay người lại, chỉ là rất lâu sau mới nói: “Nếu tiên sinh muốn làm, vậy ngài làm đi.”

Lời này rất khéo, y là người hầu hạ trong hôn nhân của Tần Tử Kỳ và Tống Dư, chỉ cần chủ nhân của y muốn, sao y có thể từ chối được.

“Nếu cậu không muốn, vậy quên đi.” Tần Tử Kỳ nói.

Lâm Thính Kha lại nghĩ đến Tống Dư, y biết Tống Dư ham chơi, kết hôn được một năm, có đôi khi y có thể cảm nhận được rõ ràng Tống Dư đã phát chán với kiểu sinh hoạt quy củ như vậy rồi. Với lại mấy ngày ở trên đảo này, y nhìn thấy Tống Dư và Hàn Thanh Diệc chạm mặt nhau không chỉ một lần.

Có lẽ sau khi có con, Tống Dư hẳn là sẽ an ổn hơn một chút.

Sau khi nghĩ như vậy, Lâm Thính Kha lại nhẹ giọng trả lời: “Tiên sinh, tôi muốn làm.”

Động tác của Tần Tử Kỳ rất nhẹ nhàng, anh chậm rãi dịch người tới bên Lâm Thính Kha, nhẹ nhàng ôm lấy eo y, hôn lên tấm lưng trắng nõn của y.

Hai người vừa mới dùng nước biển để tắm rửa, cho nên trên người đều có hương vị nước biển.

Tần Tử Kỳ lật người Lâm Thính Kha lại, đè lên chính diện, đống lửa bên cạnh vẫn chưa tắt, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt của người kia, là dịu dàng, là bình tĩnh, không trộn lẫn quá nhiều dục vọng.

Có lẽ hai người họ và Tống Dư không quá giống nhau. Mỗi lúc ở bên Tống Dư, phần lớn thời gian đều là để làm tình với ánh mắt cực nóng, tràn đầy xúc cảm mãnh liệt.

Nhưng hiện tại đây, ánh mắt họ nhìn nhau không chỉ có dục vọng và xúc cảm mãnh liệt, mà còn là sự đụng chạm thực cẩn thận, cùng với cái che chở và dựa dẫm vào nhau trên nơi đảo hoang này.

Tần Tử Kỳ cúi đầu, trán kề trán với Lâm Thính Kha, anh hỏi: “Có thể hôn môi không?”

Lâm Thính Kha cảm thấy hơi buồn cười, đã đến bước này rồi sao lại còn hỏi vấn đề này?

Y gật đầu, khẽ nói: “Có thể.”

Tần Tử Kỳ hôn xuống, môi người đàn ông này rất mềm.

Lâm Thính Kha hơi hé miệng, chờ đợi người đàn ông tiến vào thêm một bước.

Bọn họ hôn nhau thật lâu, đầu lưỡi an ủi lẫn nhau, đôi môi cọ xát, tình dục cũng bắt đầu dâng lên.

Đây có thể xem như là lần đầu tiên hai người họ chân chính hôn môi, Tần Tử Kỳ có thể cảm nhận được kỹ năng hôn cao siêu của Lâm Thính Kha, y liếm láp đầu lưỡi từng chút một, môi lưỡi ma sát qua lại, khiến người ta tê dại đến tận xương.

Tần Tử Kỳ chậm rãi hôn xuống, ngậm lấy đầu vú xinh đẹp mềm mại của Lâm Thính Kha, anh liếm trong chốc lát, vậy mà lại thực sự liếm ra một tia ngọt lành, là sữa của Lâm Thính Kha.

Tần Tử Kỳ không chỉ thấy qua sữa của Lâm Thính Kha một lần, đôi khi anh cũng tò mò rốt cuộc thứ sữa trắng ngà kia có hương vị gì. Nhưng khi đó anh không thích Lâm Thính Kha, đương nhiên sẽ không đi liếm ngực người ta.

Anh ngẩng đầu, trên mặt là nụ cười tươi: “Rất ngọt.”

Lâm Thính Kha không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt mặt anh, gật đầu.

Tần Tử Kỳ đưa tay xuống, vuốt ve dương vật cương cứng của Lâm Thính Kha, xoa ấn nữ huyệt đã hơi ướt át kia.

Đương lúc đặt dương vật của mình lên miệng huyệt, anh cúi đầu hôn môi với Lâm Thính Kha, dịu dàng nói: “Đau thì nói với tôi.”

Chỗ đó của Lâm Thính Kha chỉ từng cho Tống Dư cắm vào, mà dương vật Tần Tử Kỳ lớn hơn nhiều so với Tống Dư. Cho dù đã làm bước đầu, nhưng lúc cắm vào vẫn rất đau, song y lại không hé răng, tùy ý để Tần Tử Kỳ đâm rút.

Đã mấy ngày rồi không làm, Tần Tử Kỳ vừa cứng vừa nóng, đi vào rất sâu.

Lực độ và chiều sâu như vậy Lâm Thính Kha chưa từng trải nghiệm qua, y không nhịn được bắt lấy bả vai Tần Tử Kỳ: “Tiên sinh, ngài chậm một chút, quá sâu.”

Tần Tử Kỳ vậy mà lại như một thằng nhóc lần đầu biết yêu, hoảng loạn xin lỗi: “Xin… xin lỗi, có phải đã làm đau em rồi không?” Ngoài miệng nói như thế, song tốc độ dưới háng và lực độ lại không hề giảm xuống chút nào.

Lâm Thính Kha dùng sức mở chân ra, cố gắng tiếp nhận sự ra vào của Tần Tử Kỳ, dần dần y cũng cảm nhận được khoái cảm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net