Chương 20: Lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20: Lựa chọn

Tần Tử Kỳ vội vàng muốn rút ngón tay, lại được Lâm Thính Kha bình tĩnh ấn cả tay và con cua vào trong nước. Vừa vào trong nước, con cua lập tức buông cái càng ra.

Lâm Thính Kha: “Không bị chảy máu, không sao đâu.”

Tần Tử Kỳ cười: “Nhưng mà tôi thấy đau.”

“Ngài hãy nhịn một chút.”

Tần Tử Kỳ hôn y, sức anh lớn hơn Lâm Thính Kha nhiều, chỉ bằng một vòng cánh tay đã có thể ôm cả người Lâm Thính Kha vào trong lòng. Lâm Thính Kha không cự tuyệt, song cũng không đáp lại.

Tần Tử Kỳ dán lên vành tai y mà hôn: “Từ sau khi trở về từ trên đảo, em liền trở nên hơi xa cách với tôi, có phải tôi đã làm sai chuyện gì rồi không?”

“Không có.”

Tần Tử Kỳ ngậm môi dưới Lâm Thính Kha khẽ liếm: “Tiểu Kha, trước kia là tôi không tốt, lúc nào cũng nhắm vào em, làm em khó chịu…”

“Tiên sinh đừng nói như vậy.”

Tần Tử Kỳ hỏi ra câu hỏi mà anh bối rối: “Tiểu Kha, em có thích tôi chút nào không, chính xác là cảm giác rung động ấy, em có không?”

Lâm Thính Kha cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh, mà nói: “Thích và làm tình không liên quan với nhau.”

Tần Tử Kỳ buông Lâm Thính Kha, trên mặt vẫn mang theo nụ cười: “Đúng vậy, A Dư làm tình với nhiều người như vậy nhưng lại chỉ yêu em.”

“Ngài ấy cũng yêu ngài.” Lâm Thính Kha nói.

Tần Tử Kỳ thổi thổi ngón tay sưng đỏ của mình: “Tình yêu của em ấy có kỳ hạn, tôi và em ấy đã kết hôn được hơn một năm, em ấy chán rồi.”

Tiếp đó, cả hai đều không nói chuyện.

Trầm mặc một hồi lâu, Lâm Thính Kha mới hỏi: “Tiên sinh, ngài muốn ăn hấp hay xào?”

Tần Tử Kỳ ném đi phiền muộn, cười hỏi: “Em thật sự muốn tự mình làm sao?”

“Vâng.”

“Vậy ăn xào đi, cho nhiều cay.”

Tần Tử Kỳ về phòng, anh đứng trước tấm gương to nhìn vào chính bản thân mình, rồi lại nhìn thoáng qua ảnh cưới của anh và Tống Dư ở phía trên.

Anh nghĩ, trạng thái như hiện tại hẳn là tốt nhất, anh yêu Tống Dư, cũng có thể yêu Lâm Thính Kha, có lẽ ba người họ có thể cứ sống như vậy.

Anh vui vì bản thân mình thích Lâm Thính Kha, đây là điều mà tất cả mọi người đều muốn thấy, ai cũng hy vọng họ có thể chung sống hài hòa, Tống Dư cũng hy vọng như vậy.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Tống Dư.

Tống Dư và Hàn Thanh Diệc vẫn đang ngủ, Hàn Thành Diệc luôn muốn ôm cả người Tống Dư vào lòng, Tống Dư muốn đẩy hắn ra, hắn sẽ lập tức nổi giận. Vừa giận hai người liền bắt đầu ầm ĩ.

Nghe thấy tiếng chuông, Hàn Thanh Diệc đầu tiên là hôn đôi môi ướt át của Tống Dư trước, sau đó mới lấy điện thoại tới đây.

Vừa thấy là Tần Tử Kỳ, hắn lập tức tắt máy.

Chưa đến vài phút sau, Tần Tử Kỳ đã gọi lại.

Hàn Thanh Diệc hôn cho Tống Dư tỉnh: “Ông xã em gọi kìa.”

Tống Dư ngáp một cái, cầm lấy điện thoại: “A lô, ông xã.”

“A Dư, tôi nghe Tiểu Kha nói đêm nay em không về, có chuyện gì sao?”

Tống Dư đẩy Hàn Thanh Diệc ra ngồi dậy: “Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là một ít mâu thuẫn nhỏ trong nhà thôi, mai em sẽ về.”

“Ừ, ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.”

Tần Tử Kỳ lại nói: “Ăn cái gì.”

“Cá hầm ớt.” Tống Dư liếc mắt nhìn Hàn Thanh Diệc một cái, lại cười nói: “Nhưng không ăn nổi miếng nào, mặn lắm.”

Tần Tử Kỳ nở nụ cười: “Vậy mai em về tôi nấu cho em.”

“Yêu anh, ông xã.”

Đến khi tắt máy, Hàn Thanh Diệc ôm Tống Dư: “Mặn chỗ nào? Tôi còn không dám bỏ muối.”

“Tôi bảo mặn chính là mặn.”

Hàn Thanh Diệc đưa tay vào giữa hai chân Tống Dư, xoa xoa dương vật mềm nhũn của hắn: “Cũng gọi tôi một tiếng ông xã nào.”

Tống Dư đánh hắn vài cái: “Đệt mẹ anh.”

Tay nghề của Lâm Thính Kha rất tốt, dù là nấu ăn hay bất kể việc gì khác, y cũng đều tận tâm, rất tập trung, cũng rất kiên nhẫn.

Lúc Tần Tử Kỳ trở lại phòng bếp, mùi hương đã tỏa ra. Anh nhìn gương mặt Lâm Thính Kha, không biết làm sao lại tiện tay cầm quả gì đó đút vào trong miệng, rồi lại bị chua nhăn cả mặt.

Lâm Thính Kha rót một cốc nước cho anh, ánh mắt có chút kỳ quái, y nói: “Đây là chanh.”

Tần Tử Kỳ quẫn bách không biết chui vào đâu: “Tôi còn tưởng là lê chứ.”

Lâm Thính Kha: “…”

Hai người ăn cơm xong, cả một bàn cua lớn mà Tần Tử Kỳ lại chẳng ăn mấy con, toàn liên tục lột thịt cua cho Lâm Thính Kha.

“Ngài không ăn sao?” Lâm Thính Kha hỏi.

“Em khá thích ăn mà. Tôi không sao đâu.”

Đến khi tắm xong, lúc y định đi ngủ, Tần Tử Kỳ lại cầm laptop đến đây, nói là có chút tài liệu cần xử lý.

Lâm Thính Kha đương nhiên không nói gì, y mang mắt kính lên, bắt đầu đọc tài liệu với Tần Tử Kỳ.

Đọc đến một giờ mới xong.

Tần Tử Kỳ nói: “Tôi muốn ngủ chung với em có được không?”

Lâm Thính Kha nhìn anh, có hơi bất ngờ.

“A Dư không về, tôi cũng không muốn ngủ một mình.” Tần Tử Kỳ nói xong, lại bổ sung thêm: “Chỉ ngủ thôi, không làm gì đâu.”

Hai người nằm xuống, Tần Tử Kỳ ôm lấy Lâm Thính Kha từ phía sau, anh hôn lên cổ Lâm Thính Kha, lại xoa xoa bụng y, trong giọng nói mang theo mừng thầm: “Tiểu Kha sẽ sinh cho tôi một đứa con đúng không?”

“Đúng vậy, tiên sinh.”

Tần Tử Kỳ nắm tay Lâm Thính Kha, hôn lên mu bàn tay y. Anh thực sự rất dịu dàng, cũng rất ấm áp, là một người bạn đời rất tốt.

“Em nói xem lúc trẻ con vừa mới sinh có phải đều trông rất xấu không? Trước kia lúc mợ tôi mới sinh, tôi nhìn thoáng qua thấy xấu y chang con khỉ vậy. Mà lúc ấy tôi còn nhỏ, mới mười mấy tuổi, thấy đứa bé xấu như vậy lập tức không nhịn được mà phì cười. Còn vừa cười vừa bảo đứa bé xấu. Cuối cùng bị chú tôi đánh cho một trận.”

Lâm Thính Kha nói: “Em bé nào cũng vậy.”

Tần Tử Kỳ ôm Lâm Thính Kha chặt hơn một chút, dương vật bán cương đặt trên mông Lâm Thính Kha. Nhưng mà anh cũng không tiến thêm một bước, chỉ tiếp tục nói: “Tôi hy vọng là con gái, tôi thích con gái, đến lúc đó tôi sẽ mặc cho con bé những bộ đồ thật là xinh, con bé muốn cái gì tôi cũng cho tất.”

Anh hôn lên bả vai Lâm Thính Kha qua lớp quần áo, lại nói: “Cơ mà là con trai cũng được. Nhưng nếu là con trai thì phải nghiêm khắc hơn một chút, cho nó ăn chút khổ để sau này lớn lên thành một người đàn ông đích thực.”

Lâm Thính Kha nói: “Nếu là người song tính giống như tôi thì sao?”

Tần Tử Kỳ xoay người Lâm Thính Kha lại, ôm chính diện: “Là song tính, vậy càng tốt. Em dạy nó đọc sách viết chữ, tôi dạy nó quyền anh. Nếu là song tính, chắc sẽ xinh đẹp lắm, giống như em vậy.”

Lâm Thính Kha cảm giác được dương vật Tần Tử Kỳ đã hoàn toàn cứng rắn, y hỏi: “Ngài muốn làm không?”

“Không cần đâu.” Anh hôn lên môi Lâm Thính Kha: “Tôi biết hôm nay em không muốn làm.”

“Ngài cứng rồi.”

Tần Tử Kỳ nở nụ cười: “Không sao đâu, đợi chút là ổn ấy mà.”

Ngày hôm sau, mãi đến giữa trưa Tống Dư mới trở về. Tâm trạng của hắn không tệ, còn lái xe một vòng lớn đi mua riêng cho Lâm Thính Kha điểm tâm mà y thích nhất.

Hắn vừa trở về đã lập tức nhảy lên người Lâm Thính Kha, hai chân kẹp lấy eo y, hôn Lâm Thính Kha phát ra tiếng nước chùn chụt: “Yêu cậu yêu cậu, yêu cậu chết đi được!”

Lâm Thính Kha nâng mông hắn lên, nhẹ nhàng vỗ một chút: “Trong nhà sao rồi?”

“Ổn rồi.”

Tần Tử Kỳ cũng đi xuống, trao cho Tống Dư một nụ hôn sâu như mọi khi.

Lúc ăn cơm, Tống Dư luôn không chịu ngồi yên mà đưa tay xuống giữa hai chân Lâm Thính Kha sờ tới sờ lui, cuối cùng dứt khoát chui xuống dưới bàn liếm cho Lâm Thính Kha.

Lâm Thính Kha dịu dàng xoa đầu hắn: “Thiếu gia, ăn cơm trước.”

Tống Dư ngậm dương vật Lâm Thính Kha, nói chuyện cũng không được rõ ràng: “Ăn cậu.”

Một tuần sau, chuyện của Tống Dư và Hàn Thanh Diệc vẫn bị Lâm Thính Kha phát hiện ra. Y thấy được tin nhắn Hàn Thanh Diệc gửi cho Tống Dư, toàn bộ trong đó đều là ảnh chụp hai người làm tình.

Y dịu dàng giúp Tống Dư tắm rửa, hỏi: “Thiếu gia đang ở bên Hàn Thanh Diệc à?”

Tống Dư quay đầu nhìn y: “Cậu biết rồi?”

“Ừm.”

Tống Dư đi ra khỏi bồn tắm, ôm lấy Lâm Thính Kha: “Tiểu Kha, tớ đã làm với anh ta.”

Lâm Thính Kha hôn mặt hắn: “Ừ.”

Tống Dư thở dài: “Có lẽ tớ không phải người thích hợp với việc kết hôn, tớ luôn muốn tìm kích thích.”

Lâm Thính Kha nắm tay hắn, nói: “Ngài nói một chút với tiên sinh đi.”

Kỳ thực chỉ cần thành thật với Tần Tử Kỳ, như vậy sẽ không còn coi là yêu đương vụng trộm nữa.

Hơn một năm kết hôn này, lúc Tống Dư đi công tác cũng đã làm với một vài người. Nhưng mỗi khi xong việc hắn đều sẽ thành thật với Lâm Thính Kha và cả Tần Tử Kỳ.

Chỉ cần thành thật như vậy có thể coi như một hồi vui chơi, không thể coi như ngoại tình.

Chỉ là lúc này đây, hắn lại giấu diếm họ.

Tống Dư nói: “Giờ chưa nói được, nói ra anh ấy chắc chắn sẽ tức giận.”

Lâm Thính Kha lại hỏi: “Thiếu gia, ngài không thích tiên sinh sao?”

Tống Dư lại ngồi vào bồn tắm một lần nữa: “Tớ cũng không biết nói như thế nào, nhưng tớ cảm thấy ở chung với Hàn Thanh Diệc khá thoải mái, tự nhiên.”

Lâm Thính Kha gật đầu, không nói gì nữa.

Tống Dư lại nói: “Tiểu Kha, tớ đối với bọn họ chỉ có tình dục, tớ chỉ yêu cậu nhất, mãi mãi là cậu.”

“Tôi biết.”

Lại qua nửa tháng, Tống Dư sẽ lục tục tìm thời gian ra ngoài ở chung với Hàn Thanh Diệc, tất cả đều được Lâm Thính Kha nhìn vào trong mắt. Mà Tần Tử Kỳ lại vẫn không biết gì như cũ.

Có một buổi tối, Tần Tử Kỳ tăng ca ở công ty.

Tống Dư chạy về nhà đẩy cửa phòng Lâm Thính Kha, hai mắt hắn đỏ bừng, rõ ràng là đang khóc, trên mặt còn có vết thương, gò má bầm tím.

Lâm Thính Kha ôm hắn, sốt ruột hỏi: “Anh ta đánh ngài?”

Lâm Thính Kha biết, tên Hàn Thanh Diệc kia trước giờ rất cực đoan.

Tống Dư vẫn chỉ khóc không nói gì.

Lâm Thính Kha giúp hắn tắm rửa rồi xoa dịu hắn, dỗ hắn ngủ. Sau đó y thay một bộ đồ đen đi ra cửa.

Hiện tại đã là cuối đông, hiếm khi có được trận tuyết rơi đầu mùa.

Hàn Thanh Diệc một mình nằm trong phòng khách, trên mặt toàn là vết bầm tím, còn có một vết thương rất lớn trên đùi, trong nhà đã bị đập phá thành một đống hỗn độn.

Hắn cầm điện thoại gọi cho Tống Dư, đối phương lại tắt máy.

Hắn đấm một cái lên sàn nhà, chửi: “Tống Dư! Đồ khốn nạn nhà em! Đánh ông đây thành cái dạng này, ông đây mà chết xem em tìm ai yêu đương vụng trộm!”

Hắn loạng choạng đứng lên đi tìm băng gạc cầm máu. Nghe thấy tiếng chuông cửa, hắn tưởng là Tống Dư, trong lòng còn đang suy nghĩ thằng nhóc này xem như còn có chút lương tâm.

Kết quả vừa mở cửa ra lại lập tức gặp phải ánh mắt tăm tối của Lâm Thính Kha, ánh mắt lạnh lẽo kia khiến hắn sợ hãi.

“Lâm Thính Kha? Cậu tới đây làm cái gì?”

Vừa dứt lời, nắm tay của y đã mạnh mẽ lao tới chỗ hắn. Cứ như vậy, Hàn Thanh Diệc ở trong nhà mình bị Tống Dư đánh một trận, chưa kịp nghỉ ngơi lại bị Lâm Thính Kha đánh thêm một trận nữa.

Gần đây có một dự án rất khẩn cấp, Tần Tử Kỳ phải tăng ca ở công ty đến nửa đêm mới về, vừa lúc gặp được Lâm Thính Kha ở gara.

Anh rất nghi hoặc, hỏi: “Tiểu Kha, em đi đâu vậy?”

Lâm Thính Kha cử động cái tay trong túi một chút, nói: “Thiếu gia bị ngã có chỗ bị thương, tôi đi mua thuốc cho ngài ấy.”

Tuyết vẫn còn rơi, Tần Tử Kỳ cởi áo khoác choàng lên đầu Lâm Thính Kha: “Tuyết rơi cũng không biết mặc cho ấm vào.”

Anh ôm Lâm Thính Kha, xoa xoa bàn tay đã hơi đông cứng của y, rồi mới dắt y đi vào nhà.

Tần Tử Kỳ cũng đi vào phòng Lâm Thính Kha, anh hôn lên mặt Tống Dư, hỏi: “Sao A Dư lại không cẩn thận như thế, ngã ở đâu để tôi xem.”

Tống Dư mở mắt, biết Lâm Thính Kha đã bịa ra được lý do với Tần Tử Kỳ, hắn nói: “Em chỉ là không cẩn thận trượt chân một chút thôi, trên mặt bị sứt một chút, không sao đâu.”

Tần Tử Kỳ bế ngang hắn lên, đưa hắn về phòng ngủ chính, đồng thời cũng nói với Lâm Thính Kha: “Tiểu Kha, em cũng tới đây đi, chúng ta ngủ cùng nhau, tuyết rơi lạnh lắm.”

Nhìn bóng dáng Tần Tử Kỳ, Lâm Thính Kha bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này có chút đáng thương.

Ba ngày sau, lúc giữa trưa, ba người ở nhà ăn cơm.

Cảnh sát lại tìm tới cửa, nói: “Cậu Lâm, cậu bị nghi ngờ có liên quan tới ẩu đả và cố ý tổn thương người khác, xin hãy đi theo chúng tôi tới cục cảnh sát một chuyến hỗ trợ điều tra.”

Lâm Thính Kha bình tĩnh đứng lên, nói với Tống Dư: “Không sao đâu.”

Tần Tử Kỳ sốt ruột nắm lấy tay Lâm Thính Kha: “Ngài cảnh sát, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Lâm Thính Kha nhẹ nhàng nắm tay Tần Tử Kỳ một chút, nói: “Tiên sinh, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa.”

Tuyết lớn vẫn rơi tán loạn, Lâm Thính Kha đi theo cảnh sát ngồi lên xe.

Tống Dư nghĩ ngay tới Hàn Thanh Diệc đầu tiên, hắn gọi điện thoại cho Hàn Thanh Diệc, chất vất hắn ta: “Tên chó nhà anh! Anh và Tiểu Kha đã xảy ra chuyện gì?”

Buổi tối hôm đó Hàn Thanh Diệc bị Lâm Thính Kha đánh gãy hai cái xương sườn, tay cũng bị trật khớp, hiện tại hắn đang nằm ở bệnh viện.

“Làm cái gì, Tống Dư, một ngày làm phu thê cả đời làm phu thê, em đã ngủ với tôi nhiều lần như vậy sao lại ra tay tàn nhẫn đến thế?”

Tống Dư rít gào: “Tiểu Kha bị cảnh sát đưa đi rồi, có phải do anh làm không?”

“Bị cảnh sát đưa đi? Tôi có báo đâu!” Hàn Thanh Diệc cũng ngây ngốc.

Tần Tử Kỳ giật điện thoại trong tay Tống Dư, mở loa.

Tống Dư liếc mắt nhìn Tần Tử Kỳ một cái nhưng không nói gì, chỉ tiếp tục đối thoại với Hàn Thanh Diệc: “Anh nói rõ ràng cho tôi nghe, chuyện là như thế nào.”

Hàn Thanh Diệc nói: “Còn không phải là ba ngày trước em ở trên giường làm với tôi một ngày, sau đó lại đánh tôi một trận. Mẹ nó đến buổi tối, Lâm Thính Kha lại tới đây đánh tôi một trận nữa. Đánh gãy hai cái xương sườn của ông đây rồi. Tống Dư, nếu em còn có chút lương tâm thì tới đây thăm tôi đi. Ông đây đang nằm viện đấy.”

“Cho nên anh báo cảnh sát?” Tống Dư lại hỏi.

“Báo cảnh sát làm gì? Mẹ nó ông đây gọi xe cứu thương! Được rồi, bác sĩ tới thay thuốc cho tôi rồi, không nói nữa. Tống Dư, ngày mai em phải tới thăm tôi, không thì toàn bộ video quay cảnh chúng ta chơi bời sung sướng mấy ngày nay đều sẽ gửi cho ông xã của em tất.”

Tần Tử Kỳ tắt máy, anh lẳng lặng ngồi xuống châm một điếu thuốc.

“Có thể nói cho tôi biết chuyện này là sao không?”

Tống Dư đạp đổ cái bàn trà đằng trước, nói: “Tôi với Hàn Thanh Diệc ở bên nhau. Lúc anh và Tiểu Kha lưu lạc trên đảo hoang đều là nhờ anh ta hỗ trợ. Cho nên tôi làm với anh ta, sau đó lại không nhịn được làm thêm vài lần.”

Tần Tử Kỳ ném điếu thuốc lên mặt đất, cầm bình hoa bên tay đập mạnh xuống. Hai mắt anh đỏ bừng, gần như muốn bóp chết Tống Dư, anh lớn tiếng chất vấn: “Sao cậu lại làm vậy! Tôi không tốt với cậu à, Tiểu Kha không tốt với cậu à. Tống Dư, sao cậu có thể hạ tiện đến vậy!”

“Tôi chính là người như vậy đấy, lúc bên cạnh anh tôi đã nói rồi còn gì. Chính anh là người muốn kết hôn với tôi.”

Tần Tử kỳ chỉ cảm thấy như có một cây đao cắt vào tim anh, thanh đao ấy tuy không hề sắc bén, nhưng lại ra sức cứa vào lòng anh.

Anh gần như không thở nổi, hình ảnh ba người chung sống chan hòa mà anh tưởng tượng ra tất cả đều đã bị Tống Dư đập vỡ vụn.

Qua thật lâu sau, anh mới nói: “Đi tìm Hàn Thanh Diệc trước, hỏi rõ ra là ai báo cảnh sát.”

Hai người đi tới bệnh viện, Hàn Thanh Diệc bị quấn thành như cái bánh chưng.

Hàn Thanh Diệc khẳng định mình không báo cảnh sát.

Anh trai Hàn Thanh Diệc đi đến bình tĩnh bảo: “Là tôi báo.”

Hàn Thanh Diệc nhíu mày: “Anh, sao anh lại làm vậy! Anh thật là.”

Trải qua mấy lần thương lượng, cảnh sát bên kia mới gọi điện thoại tới, nói là còn phải lập biên bản và làm thủ tục, ngày mai Lâm Thính Kha mới có thể đi.

Tống Dư và Tần Tử Kỳ trở về nhà.

Tần Tử Kỳ ngủ ở phòng ngủ chính, Tống Dư ngủ ở trong phòng Lâm Thính Kha, hai người đều không ai nói chuyện.

Ngày hôm sau vẫn là một ngày tuyết lớn.

Tần Tử Kỳ và Tống Dư tới đồn cảnh sát đón Lâm Thính Kha.

Trải nghiệm ở đồn cảnh sát qua đêm cũng không dễ chịu gì, cả người y gầy đi trông thấy. Lúc đi qua bồn rửa tay, Lâm Thính Kha bước tới vốc nước lạnh lên mặt.

Ở cửa, Tống Dư nôn nóng đi tới đi lui.

Tần Tử Kỳ đứng thẳng tắp, vẫn luôn nhìn vào phong cảnh hiu quanh phía sau cánh cửa sắt. Lúc anh châm đến điếu thuốc thứ ba, Lâm Thính Kha mới đi ra.

Lâm Thính Kha mặc không nhiều lắm, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, trên trán dán một cái băng gạc, màu máu đỏ sẫm thấm trên tấm băng.

Tần Tử Kỳ là người đầu tiên bước tới ôm Lâm Thính Kha, xoa mặt y hỏi: “Vết thương này là sao? Đồn cảnh sát đánh em à?”

Lâm Thính Kha lắc đầu: “Không phải, hôm qua lúc về đồn đường quá trơn nên bị tai nạn.”

Tần Tử Kỳ cởi áo ngoài của mình khoác lên người Lâm Thính Kha, lại rút khăn quàng cổ của mình xuống bọc lấy cổ y, hỏi: “Còn chỗ nào bị thương không?”

Lâm Thính Kha: “Không còn.”

Tống Dư kéo Lâm Thính Kha qua, khóc đỏ cả mũi: “Tiểu Kha, xin lỗi cậu, xin lỗi.”

Lâm Thính Kha hôn hắn: “Không sao.”

Tần Tử Kỳ lái xe, Tống Dư và Lâm Thính Kha ngồi ở ghế sau.

Tống Dư nắm lấy đôi tay đông cứng của Lâm Thính Kha, vén áo mình lên nhét tay của Lâm Thính Kha vào trong bụng hắn.

Lâm Thính Kha nói: “Thiếu gia mau bỏ tay ra đi, như thế sẽ bị đau bụng.”

Tống Dư khóc lóc lắc đầu, vẫn ấn tay Lâm Thính Kha lên bụng mình: “Tiểu Kha, xin lỗi, xin lỗi.”

Tần Tử kỳ nhìn vào kính chiếu hậu đối diện với đôi mắt Lâm Thính Kha. Cặp mắt kia là lạnh nhạt không nhìn ra bất luận cảm xúc nào.

Về tới nhà, Tống Dư trực tiếp kéo Lâm Thính Kha vào trong phòng, khóa trái cửa.

Tần Tử Kỳ ngồi một mình ở phòng khách, yên lặng hút thuốc.

Tống Dư ôm Lâm Thính Kha: “Tiểu Kha, chúng ta rời khỏi nơi này được không? Chúng ta đi, đi đến nơi khác. Rời khỏi nơi này được không, tớ ghét bọn họ muốn chết.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net