Quyển I: Hoa Cô Độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1.  Đóa hoa cô độc

Cơn đau âm ỉ từ cột sống truyền đến, người phủ nữ mở choàng mắt, theo bản năng giãy giụa, nhưng chân tay cứng đờ không thể cử động.

Cô oằn lưng, cuộn tròn mình trên mặt đất bụi bặm, hai tay và đầu gối bị trói chặt bằng dây thừng, mồ hôi và mái tóc ẩm ướtt che khuất tầm nhìn.

"Uh-uh-"

Người phụ nữ ra sức vùng vẫy, nhưng cái miệng bịt kín chỉ có thể phát ra âm thanh không lớn hơn tiếng chuột kêu là bao.

Ý thức càng thanh tỉnh, đau đớn trên lưng càng thêm khó nhẫn nại. Cô bắt đầu phát run, sự sợ hãi bao trùm giống như một đôi tay gắt gao bóp chặt yết hầu.

"Cảm giác thế nào?" Một thanh âm khàn khàn từ phía sau truyền đến.

Thân hình người phụ nữ cứng đờ, trong không khí ẩm ướt tĩnh lặng ngập tràn từng hơi thở dồn dập gấp gáp.

Cô muốn quay người lại, nhưng không biết có phải do dây thừng siết quá chặt hay không, mặc dù đã gắng sức xoay người nhưng eo cô vẫn chẳng chút sức lực.

Giống như, đột nhiên bị tê liệt.

"Có phải cảm thấy nơi này đang nóng lên không?" Một bàn tay bao trùm phần đùi, vỗ về nhè nhẹ rồi chậm rãi hướng vào trong đầu gối cô sờ soạng.

Người đang nói chuyện khẽ cười khúc khích, nhưng nghe vào chỉ khiến người ta rợn tóc gáy.

Cô kinh ngạc trừng mắt nhìn bàn tay chìa ra từ phía sau, đầu óc ong ong.

Thế nhưng, chân...chân lại không có cảm giác?

Không, không phải hoàn toàn không có cảm giác, nhưng rất kì lạ, rõ ràng bàn tay kia trực tiếp chạm vào da thịt nhưng cô lại cảm thấy như cách một lớp vải thô dày.

Chuyện này.. sao có thể?

"Nóng sao?" Một bóng đen bước qua bên người cô, cao cao tại thượng nhìn người phụ nữ nằm bò trên mặt đất.

Cô không thể vén tóc bết trên mặt, bởi vậy không thể thấy rõ hình dáng khuôn mặt hắn.

"Nóng là được rồi." Bóng đen ngồi xổm xuống, nở nụ cười lạnh sắc như ánh dao lấp lóe.

Đồng tử co rút lại, cô theo phản xạ nhắm mắt, nhưng cảm thấy dường như sợi dây trên người mình dần nới lỏng.

Hắn thực sự tháo lỏng dây trói cho cô.

Bản năng cầu sinh khiến cô muốn bỏ chạy ngay lập tức —— dù cho không thể đứng dậy, có bò cũng phải thoát khỏi nơi này.

Dây thừng rõ ràng đã được tháo bỏ nhưng hai chân cô lại tê liệt không có cảm giác.

Bóng đen xoay xoay chiếc kéo, bất chợt dứt khoát đâm vào đùi người phụ nữ.

Tiếng hét chói tai giống như xương cá mắc ngang cổ họng, nuốt không được, nhổ cũng không ra.

Máu tươi ngay lập tức trào ra từ miệng vết thương, nhưng cô không cảm giác được đau đớn. Nỗi đau có vẻ không đáng kể, tựa như chỉ bị người ta véo một cái.

Bóng đen trước mắt đâm thêm một dao: "Thế nào, kỹ thuật gây mê của tôi ổn chứ?"

Gây, gây mê ư?

"Thực ra tôi cũng có thể gây mê toàn thân cho cô." Dứt lời, bóng đen rút cây kéo ra khỏi da thịt rồi chém ngược lên trên.

Cơn đau xuyên thấu da thịt truyền tới, buốt nhói trên má khiến cô một bên vật vã giãy dụa.

Không giống như đôi chân trì độn mất cảm giác, lần này người phụ nữ cảm nhận rõ ràng dòng màu nóng ấm đang chảy dọc bên má mình.

Bóng dáng khuất sau phát ra tiếng cười âm hiểm trầm thấp, những mũi kéo sắc nhọn lướt qua trên khuôn mặt cô: "Nhưng nếu như gây mê toàn thân, cô sẽ không thể thấy được mình được tôi đối xử thế nào đâu.."

Mấy chữ cuối cùng giống như chú ngữ thì thầm tai phải của cô.

Mồ hôi phảng phất chảy ra qua từng lỗ chân lông.

Cô bàng hoàng nghĩ, đây nhất định là một cơn ác mộng!

Bóng đen đứng dậy, huýt sáo bước vào trong bóng tối, khi trở về cầm theo một con dao mảnh trên tay.

Người phụ nữ mãnh liệt lắc đầu, giọng nói yếu ớt cầu xin người trước mắt.

Không! Không cần!

Bóng đen chỉ hờ hững mỉm cười, xoay con dao dạo một vòng dọc cánh tay người phụ nữ, ở trên mắt cá chân cô cắt ra một vệt máu chói mắt.

Máu tuôn ra dọc theo làn da trắng nõn, hai mắt cô trừng muốn lồi ra, gân xanh trên trán và cổ dường như nhảy khỏi làn da.

Cảm giác sợ hãi kinh hoàng đã vượt lên trên nỗi đau thể xác, nửa người trên của cô bị mắt kẹt như một cái cọc đóng trên mặt đất, trơ mắt nhìn máu trên chân trào ra không cách nào dừng lại.

Đôi chân dường như đã tách rời khỏi cơ thể.

Đừng....

Người phụ nữ gào thét trong câm lặng.

Máu tươi lênh láng trên nền đất, bóng người lần nữa nhìn về phía cô, khóe môi hơi nhếch : "Có muốn xem tôi mổ bụng cô không?

.

Đội Hành Động Đặc Biệt Bộ Công An - Tổ Thông Tin Tác Chiến.

Người đàn ông bước đi như gió, bóng dáng cao lớn phản chiếu lên bức tường kính trên hành lang. Anh không mặc cảnh phục, cúc áo sơ mi trên cùng để mở, vạt áo vén gọn trong quần tây, tay áo xắn đến cẳng tay, dáng vẻ giỏi giang và gọn gàng lưu loát.

Trái ngược với một thân trang phục nghiêm chỉnh, tay anh xách theo một túi đựng kín đồ ăn đóng gói.

    "Yo, Hoa Đội đến rồi." Ứng Chinh hấp tấp lao ra khỏi văn phòng, hai mắt nhắm thẳng vào hộp cơm trong túi, biết rõ còn cố hỏi: "Đây là cho đại ca tôi?"

Hoa Sùng cười nói: "Nhà hàng món hầm cay số 3 Phố Tiểu Trầm, suất thịt bò siêu cay, cậu muốn thử không?"

Ứng Chinh sắc mặt trắng bệch, vội xua tay: "Có cho tôi cũng không thử! Khẩu vị này phóng mắt nhìn cả tổ chúng ta cũng chỉ có anh hùng Liễu ca ăn được thôi."

Đáy mắt Hoa Sùng lướt qua một tia sáng vui vẻ: "Muốn ăn cái gì để chốc nữa tôi kêu người gọi."

"Đùa thôi!" Ứng Chinh cười toa toét: "Bọn họ đều ăn hết rồi, có tôi và Liễu ca còn chưa ăn. Tôi sẽ qua căn-tin để ăn. Anh mau vào đi, Liễu ca đói phát điên mất."

Nói xong Ứng Chinh quay đầu lại chỉ vào phòng 1205.

Hoa Sùng cầm chứng minh thư, suy nghĩ về việc "Liễu ca sắp đói điên lên rồi", khóe môi bất tri bất giác gợi lên ý cười.

Lời này hiển nhiên là khoa trương, Liễu Chí Tần một khi tập trung công tác thì không màng cơm nước, thể nào cũng phải chờ có người ——tỷ như anh—— đem đồ ăn đặt trước mặt thì mới nghĩ đến chuyện đói bụng dùng cơm.

Dù sao thì cũng không thể nào đói điên Liễu Chí Tần.

Tích——

Thiết bị xác thực phát ra âm thanh cơ học, khóa cửa bật mở.

Hoa Sùng đẩy cửa bước vào, chỉ nghe thấy âm thanh gõ bàn phím dồn dập.

Chủ nhân của bữa ăn set bò cay đang ngồi quay lưng về phía anh, trên chiếc bàn làm việc hình bán nguyệt có thể nhìn thấy vài chiếc máy tính đang sáng đèn, trên màn hình hiển thị rất nhiều server trên máy chủ.

Chiếc máy cao cấp bị quá tải, phát ra tiếng nổ nhỏ, ánh sáng lạnh lẽo của màn hình phác họa đường nét của Liễu Chí Tần, khiến khuôn mặt cậu mang một tia thần bí.

Hoa Sùng không lên tiếng, đem túi đặt trên bàn cạnh cửa, thuận tiện thu gọn đống tài liệu lộn xộn ngổn ngang.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, anh thư giãn ngả người bên mép bàn, đút tay vào túi quần nhìn Liễu Chí Tần.

Đây là lãnh địa của các chuyên gia tác chiến thông tin hàng đầu, những mật mã lướt nhanh trên màn hình tựa như ngôn ngữ từ cuốn sách trên trời rơi xuống, nhất thời anh cũng không thể hiểu được.

Nhưng anh hiểu Liễu Chí Tần.

"Anh hùng bàn phím" trông có vẻ muốn kết thúc công việc.

"Theo dõi bàn đạp đã hoàn thành, 'Ngân Hà' đã bị khóa." Liễu Chí Tần thì thầm vào tai nghe.

Toàn bộ dãy mã số liệu đình trệ trong giây lát, sau đó bắt đầu biến ảo với tốc độ cao.

So với thường ngày, Liễu Chí Tần lúc này kém dịu dàng hơn, giọng điệu vô cảm đến gần như lãnh đạm, tuy nhiên không giải thích được mang đến cảm giác đáng tin cậy.

Hoa Sùng nhướng mày, thầm nghĩ, đây chẳng lẽ là khí chất tự nhiên của một người khi hoạt động trên lĩnh vực mà mình chuyên nghiệp?

Sau khi giải thích rõ ràng, Liễu Chí Tần tháo tai nghe ra, để ý thấy trong phòng có thêm một người.

Cậu quay đầu, ánh mắt đột nhiên thay đổi, cười nói: "Anh đến bao lâu rồi?"

"Vừa mới đến." Hoa Sùng nâng cằm về phía túi đồ ăn: "Đồ ăn còn nóng đó."

Liễu Chí Tần nhanh chóng lại gần nhìn túi đồ ăn trên bàn: "Mao Ca?"

"Chẳng phải hôm qua em nói muốn ăn à."

Hoa Sùng lấy từ trong túi một bát nhỏ đựng gia vị bằng nhựa: "Anh có gọi thêm ông chủ một phần đồ ăn cay."

Trước đây Liễu Chí Tần không phải người thường ăn cay, nhưng sau khi qua Lạc Thành hai năm liền xuất hiện tật xấu ăn không cay không vui, lúc trở lại Đội Tác chiến Đặc Biệt, cậu kén chọn đồ ăn ở căn tin không đủ cay, may mắn thay không mất quá nhiều thời gian để tìm được một nhà hàng bán món hầm cay có chủ là người Lạc Thành, Liễu Chí Tần từ một người không thiết ăn cay biến thành khách quen của quán hầm cay vùng phụ cận thành phố.

"Ngân Hà" là mục tiêu số một gần đây của Đội Hành Động Đặc Biệt, hắn lợi dụng mạng lưới internet tiến hành các cơ quan giao dịch bất hợp pháp, ở trong và ngoài nước hình thành một cây đại thụ rễ đã ăn sâu; từ đầu năm nay lúc tiểu đội Tác chiến Thông tin nhận được tin tức đã bắt đầu lập ra kế hoạch vây bắt chặt chẽ; từ tuần trước khi bắt đầu triển khai, Liễu Chí Tần cơ hồ tạm trú luôn trong đội, ngày hôm nay cuối cùng đã lôi được kẻ này và tổ chức đằng sau lên mặt nước.

Bao bì vừa mở ra, mùi thơm từ món ăn bất chấp bay ra ngoài.

Hoa Sùng đi tới bên cửa sổ, kéo mở rèm cửa cho thông khí.

Lúc này đang là tiết xuân phân, nhiệt độ ngoài trời phải lên đến 30 độ, khí trời khô ráo cuốn theo hương cỏ cây tràn vào phòng. Hoa Sùng hít sâu một hơi, mặt mũi giãn ra.

Đội Hành Động Đặc Biệt năm ngoái trải qua một phen điều động nhân sự, Tiêu Ngộ An bị điều đến phía đông thành phố, vị trí cực kỳ trọng yếu bị bỏ trống. Thẩm Tầm đi đi lại lại xem xét hoạt động xung quanh cảnh giới khu vực Lạc Thành, cuối cùng quyết định điều tạm Hoa Sùng sang bên tổ Hình Trinh một năm làm người phụ trách.

Liễu Chí Tần cũng theo đó trở lại tổ Thông tin Tác chiến.

Thuyên chuyển nửa tháng, Hoa Sùng thích ứng tương đối tốt, không chỉ cùng các anh em tổ Hình sự Trinh sát 1 sống chung hòa hợp mà còn tự mình thu tiểu đệ ở tổ Thông tin Tác Chiến.

Mặc dù cùng là điều tra án hình sự, nhưng Đội Hành Động Đặc Biệt phải đối mặt với các vụ án đến từ khắp nơi trên toàn quốc, hầu như đều là những án cực kỳ trọng yếu mà cảnh sát địa phương không thể giải quyết, Thẩm Tầm cho anh xây dựng một đội ngũ tinh anh đến từ Đông Bắc thành phố, cùng điều tra giải quyết những vụ án tồn đọng 10 năm chưa kết án.

Liễu Chí Tần tự nhiên cũng là một thành viên cốt lõi trong đội, chẳng qua hiện tại tổ Thông tin Tác chiến không có ý định thả người, anh đành phải tạm trích thời gian một lúc bất chấp đem thức ăn tới "hối lộ."

Trong chốc lát toàn bộ thức ăn nhanh chóng bị tiêu diệt phân nửa. Hòa Sùng trở lại bên cạnh bàn, tay ngứa ngáy không có việc gì làm đâm đâm xoáy tóc trên đầu Liễu Chí Tần: "Nhìn xem để bị đói đến mức nào."

Liễu Chí Tần khẽ nâng mắt, ý vị thâm trường nói: "Là rất đói."

Hoa Sùng hơi khựng lại, thu hồi đầu ngón tay, làm bộ nghe không hiểu.

--

Buổi tối, sau khi họp hội nghị với tổ Thông tin Tác chiến, Liễu Chí Tần một tay kẹp máy tính xách tay màu bạc, đi về hướng thang máy đúng lúc đi lên.

Ở Đội Hành Động Đặc Biệt, cậu từ trước tới nay là thành viên hàng đầu cũng như đặc biệt nhất, khi thì công tác ở tổ Thông tin Tác chiến, lúc thì lại bị tổ Hình sự Trinh sát điều động, quanh năm mấy tháng bận bịu cả hai đầu chạy tới chạy lui, nếu không phải năm xưa từng trải qua một phen rèn luyện trong quân đội thì quả thực không đủ thể lực cùng tinh lực phân chia não bộ, gánh vác các công việc ở tuyến đầu.

Ứng Chinh cũng đang chờ thang máy, tai đeo tai nghe tập trung tinh thần xem di động.

Liễu Chí Tần đi tới liếc mắt nhìn, là một chương trình thực tế suy luận hồi hộp rất hot hai năm gần đây, tên là "Kênh Đoán Tâm", người tham dự được chia làm minh tinh cùng những người chơi thường, ban đầu, khi những ngôi sao lớn tham gia đã thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng năm nay người chơi nghiệp dư trở nên nổi bật hơn hẳn.

Đội Hành Động Đặc Biệt không có mấy người ưa thích loại hình tiết mục này.  Ngày ngày đã quen qua lại giữa biết bao những vụ án mạng ly kỳ cổ quái, Liễu Chí Tần không cần động não cũng có thể nhìn ra những mánh khóe của tổ tiết mục chương trình, thực sự không có ý tưởng mới mẻ nào gây nghi vấn hồi hộp.

Ứng Chinh trông mà mặt cười đầy ngu xuẩn.

" Liễu Ca, mau mau, có cái này hay lắm"

Ứng Chinh phát hiện có người tới, vội vàng tháo một bên tai nghe, đưa điện thoại di động tóm ngay Liễu Chí Tần tới bên cạnh: "Tiết mục này thực sự quá bùng nổ, xem đảm bảo không lỗ, cậu chắc chắn sẽ không mắc lừa."

"Cảm ơn, không hứng thú." Thang máy mở ra, Liễu Chí Tần bước vào, nhấn số tầng của tổ Trinh sát Hình sự 1.

"Lạnh lùng quá nha Liễu Chí Tần." Ứng Chinh đeo lại một bên tai nghe, tầm mắt rơi vào máy tính cậu cầm trên tay: "Liễu ca, cậu đây là định qua bên Hoa đội thường trú à? Tôi sợ mình không gánh nổi chức đội trưởng tổ chúng ta đâu."

Liễu Chí Tần giọng điệu tương đối tùy ý: "Cố lên Ứng ca, lấy sự nhiệt tình theo đuổi chương trình tạp kỹ của anh dùng vào công việc, anh chắc chắn sẽ là người top đầu trong tổ chức."

Ứng Chinh: "Hừ, thôi đi, tôi nhìn cậu có mà muốn cùng Hoa đội lấy công làm việc tư."

Tầng 9 đến, Liễu Chí Tần bước ra, ném lại một câu: "Tôi không phủ nhận."

__

Trấn Tề Thúc nằm phía Tây Nam, vị trí khá cao so với mặt nước biển, mùa xuân đến, hoa cải dầu nở tràn khắp núi rừng, nhìn phía xa xa chỉ thấy một biển hoa vàng rực rỡ xinh đẹp.

Hoa cải dầu có mặt khắp mọi nơi, chẳng hạn như Tề Thúc trấn. Nơi đây lưng dựa núi tuyết, xuân sang, trên đỉnh núi tuyết đọng như mây trắng, vây quanh khu vực quanh núi thành một địa danh cảnh sắc rực rỡ, trở thành thánh địa của những người yêu thích chụp ảnh.

Mùa xuân trên cao nguyên tới muộn hơn vùng đồng bằng, trong vòng một tuần kế tiếp hoa cải dầu mới có thể bung nở toàn bộ mùa hoa. Đến thời điểm đó, một số khách sạn và nhà trọ trong trấn sẽ là cao điểm lưu lượng khách du lịch nghỉ tại đỉnh núi.

Lưu Sênh đến đây vào năm ngoái, vốn muốn chụp một bức hình tuyết trắng cùng với hoa cải nở rộ xinh đẹp đăng lên mạng xã hội khoe khoang một phen, lại bị vây giữa cả một biển khăn lụa sặc sỡ đủ mọi màu sắc đâm đến mù mắt—— các dì các mẹ về hưu đến đây du lịch, ở giữa biển hoa cầm khăn lụa múa ra đủ kiểu tư thế chụp ảnh, khăn lụa đổi liên tục không ngừng nghỉ mười cái khác nhau.

"Chúng ta năm nay tới sớm hơn một chút! Đi tới trước bọn họ!" Lưu Sênh quay qua nói với Lí Tuyền: "Tôi không tin chúng ta không chụp được bức hình nào ưng ý."

Nhưng làm cô thất vọng chính là năm nay bọn họ rõ ràng đã cố tình đến sớm hơn, trước thời điểm hoa nở một tuần chạy tới Tề Thúc trấn, thế nhưng vẫn bị các dì tranh mất chỗ đẹp trước. Cứng rắn đi chụp đến ngày tiếp theo cũng không chụp được tấm nào hài lòng.

"Không thì như vậy đi, sáng ngày mai chúng ta đi luôn, vừa vặn đúng thời điểm biển hoa lúc mặt trời mọc." Lý Tuyền đề nghị.

"Đi sớm? Sớm lúc nào?" Lưu Sênh ôm máy ảnh DSLR của mình thở dài: "Tới sớm nữa cũng không bằng mấy đại thẩm khăn lụa."

"Không ngủ thì được không?" Lí Tuyền thuộc phái hành động nói liền làm, vừa nói vừa một bên đem nước và bánh quy nhét vào ba lô: "Tôi đã tra qua, phía đông nam hoa nở rất đẹp, chỗ đó cách trấn xa nhất mà ít người nhất. Chúng ta bây giờ qua đó, cùng lắm ven đường ngủ một giấc, bình minh lên chúng ta lập tức qua chụp lấy hình."

Lưu Sênh hai mắt tỏa sáng: "Ý kiến hay đó! Chỗ đó xa như vậy, mấy đại thẩm kia có dậy sớm đến đâu cũng không chạy xa như thế!"

Hai người trang bị toàn thân đầy đủ, ở trong trấn náo nhiệt một đường, ăn xong một phần hủ tiếu khô (1) liền lập tức lên đường đi về hướng đông nam, lúc tới mục tiêu thì cũng đã rạng sáng 1 giờ.

Trên cao nguyên ngày đêm nhiệt độ chênh lệch rất lớn, Lưu Sênh dù đã mặc thêm áo lông chống gió cũng vẫn cảm thấy rất lạnh.

Để thuận tiện cho khách du lịch, chính quyền địa phương đã cho xây rất nhiều những lối đi xung quanh và ở trung tâm cánh đồng hoa cải dầu, nhưng suy cho cùng đây vẫn là địa điểm hoang sơ, không có bất kì phương tiện hỗ trợ nào.

Lưu Sênh ngồi xuống đất cạnh Lí Tuyền, lúc đầu còn cảm thấy lấy trời làm chăn đất làm nệm còn đặc biệt thi tình ý họa, một lúc sau đã bị đông cứng đến không chịu nổi.

"Gió mạnh quá, quét mắt tôi thấy hơi rát." Lưu Sênh che kín áo chống gió, hé mắt nhìn ra xa, "Chúng ta qua bên kia tìm chỗ chắn gió đi."

Lý Tuyền là nam sinh, ăn mặc không dày như Lưu Sênh, lúc này cũng lạnh có chút không chịu nổi: "Được."

Từ cánh đồng hoa cải đi tiếp tục về hướng Nam có một mảnh núi thấp, mơ hồ có thể thấy được đường viền của một ngôi nhà gạch, được những người nông dân gần đó xây dựng để thuận tiện cho công việc của họ.

Lưu Sênh đã cóng đến mặt trắng bệch, thấy căn nhà gạch be bé thì vô cùng mừng rỡ, vội chạy nhanh tới.

Lý Tuyền ở phía sau vội kêu: "Chậm một chút, nơi này là cao nguyên đó."

Nhưng Lưu Sênh có nghe được chữ nào, chỉ muốn vội vàng nhanh chân vào nhà tránh gió.

Cánh cửa mở vội "Két_" một tiếng, mùi hôi thối quái dị men theo khe cửa đập vào mặt.

.

Lưu Sênh sững sờ dừng trước cửa.

Ánh trăng u ám chiếu rọi những mảng bóng tối trong căn nhà, một cái bóng nghiêng lệch xiêu vẹo đối diện với mặt cô.

"Tại sao lại đứng im? Có phải chạy nhanh quá đau tức ngực rồi đúng không, tôi đã bảo cậu...." Lý Tuyền rốt cuộc chạy tới, lời nói chưa kịp thốt ra hơi ngừng lại.

Người đàn bà ngồi dưới đất, mái tóc dài buông xõa rủ xuống trước ngực, đôi mắt sắc lạnh hung dữ trừng hướng ngoài cửa, khuôn mặt gần như thối rữa lộ ra vẻ thống khổ và sợ hãi tột cùng.

Lý Tuyền nâng tay lên thẫn thờ rơi xuống vai Lưu Sênh.

Lưu Sênh như đột nhiên bị gọi hồn phách trở về, há miệng, lạc giọng hét chói tai:

"A—— "

___

by afterafterglow.wordpress.com
(2)干锅: hủ tíu khô

Hủ tiếu khô là một trong những phương pháp làm nên món ăn Tứ Xuyên, có nguồn gốc từ Đức Dương và Miên Dương, tỉnh Tứ Xuyên. Nó được đặc trưng bởi một vị cay và thơm. Sau đó nó trở nên phổ biến ở Trùng Khánh, Hồ Nam, Hồ Bắc và Giang Tây vì thị hiếu của những nơi này.

(1) 猜心频道: dịch xuôi là Suy đoán trái tim!? Nhưng mà t thấy để nguyên hán việt "Sai Tâm Tần Đạo" có vẻ dễ nghe hơn :))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net