Chương 71: Bảo tàng côn trùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thay vì nói là tìm địa chỉ thì nói hai người đang đi ngắm cảnh còn đúng hơn.

Phong cảnh bên bờ sông lung linh hữu tình lại không hề ồn ào, hết thảy yên tĩnh tựa như một bức tranh. Hướng Gia Quân ngồi ở hàng ghế sau ôm chiếc lồng trong suốt, đang nói chuyện câu được câu không với chuột bạch nhỏ. Chủ yếu là cậu nói còn con chuột thì thi thoảng kêu chít chít phụ họa.

"Nếu mày phơi nắng thì cũng sẽ trở nên hung dữ nhỉ?" Cậu thật sự tò mò về sức phá hoại của con chuột nhỏ này sau khi nó nổi điên.

Con chuột chạy loạn trong lồng, thỉnh thoảng rít một tiếng.

Hướng Gia Quân gật gật đầu, "Ồ, vậy mày xin tao đi, cầu xin tao thì không phải phơi nắng nữa nè."

Thầy Hạ ngồi trước đang một lòng tìm kiếm manh mối ven đường nghe vậy thì suýt mất kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống ý muốn dạy dỗ cậu mà chỉ bình tĩnh hỏi: "Lần này em cảm thấy thế nào sau khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời? Có khác gì so với lần trước không?"

Cậu cẩn thận nhớ lại cảm nhận khi đó, trầm ngâm một lúc lâu mới chán nản nói: "Quên mất rồi, lúc đó em không tỉnh táo lắm, nếu anh giơ hai ngón tay trước mặt em có khi em còn nói là ba ấy chứ."

"... Đáng lẽ không nên hỏi." Hạ Trầm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Hay em để con chuột dưới nắng thử xem?"

Hướng Gia Quân ôm chặt cái lồng, "Lỡ chết thì sao?"

Hạ Trầm dừng xe lại, xoay người nhìn cái lồng đang nằm trong lòng cậu, "Lần em bị nhốt ở bãi đỗ xe đã để quên nó trên bờ tường, lúc đó đã bị phơi rồi. Tiếc rằng hôm ấy tôi không hơi đâu mà xem nó, là Lưu Diệu mang nó về nhà trọ, quên mất không quan sát tình hình nó thế nào."

Cậu nhớ lại chuyện này, gõ gõ nắp lồng rồi nhìn chuột bạch nhỏ giật mình chạy tán loạn, nhảy nhót tung tăng chẳng hề hấn gì.

"Còn sống, không tồi." Cậu lẩm bẩm trong vô thức.

Cái gáy bỗng bị đánh một phát, "Yêu cầu của em thấp quá vậy Hướng Gia Quân."

Cậu xuýt xoa duỗi tay xoa xoa gáy, vuốt lại mớ tóc rối để giấu đi sự ảm đạm trong mắt rồi tươi cười ngẩng đầu, "Được rồi, vậy em sẽ tranh thủ sống lâu trăm tuổi."

Thật ra suốt dọc đường sự lo lắng trong lòng Hướng Gia Quân chưa từng biến mất, chỉ là cậu biết làm thế nào để xem nhẹ đau đớn và dùng sự bình thản để che giấu nó mà thôi.

Hỏi cậu khi phát tác có khó chịu không à? Đương nhiên là vô cùng khổ sở, so với lúc gãy chân còn đau hơn gấp mười lần hai mươi lần, nếu cơn đau ấy lại đến vài lần nữa thì ý chí của cậu sẽ sụp đổ mất.

Nhưng nếu có người hỏi thì cậu lại chỉ biết trả lời rằng không sao, không khó chịu.

Hạ Trầm không nói lại cũng không thật sự tin là cậu bình an vô sự, nhưng anh không vạch trần mà chỉ nói: "Chúng mình sẽ tìm được."

Kế hoạch "hãm hại" chuột bạch bị gác lại, hai người tiếp tục lái xe kiểm tra xung quanh khu vực này, rẽ trái quẹo phải, ô tô đi qua khắp các phố lớn ngõ nhỏ. Những tòa nhà đáng ngờ đều được nhớ kỹ, ban ngày không tiện hành động, chờ đến tối bọn họ sẽ lẻn vào tra xét.

Cả buổi trưa không có việc gì làm, Hướng Gia Quân chán gần chết, bắt đầu dùng ánh mắt như đang đi du lịch mà cưỡi ngựa xem hoa.

Bọn họ rời khỏi khu trung tâm, đi về phía rìa thành phố. Mặt đường chuyển dần từ bằng phẳng sang dốc thoai thoải, ở đây có một ngọn đồi nhỏ, bên đường chủ yếu là vườn hoa quả và trang trại chăn nuôi, cũng có vài biệt thự rải rác nhưng nhìn chung thì vắng vẻ thưa thớt hơn rất nhiều.

"Muốn vào đó hái quả ăn quá, không biết dưa hấu đã chín chưa." Đã hơn mười ngày Hướng Gia Quân phải ăn đồ hộp, nhất là trái cây đóng hộp, đầu lưỡi vô cùng thương nhớ hương vị của hoa quả tươi ngon mọng nước.

Hạ Trầm từ tốn giội cho cậu một chậu nước lạnh, "Em muốn vào chơi đùa với xác sống nơi vườn tược hả, mở khóa bản đồ mới?"

"... Thôi thôi, chết ở trỏng chỉ có thể thành phân bón cho cây."

Hướng Gia Quân lưu luyến rời mắt đi, đột nhiên nhìn thấy một nơi khiến giọng cậu lại bừng bừng phấn chấn, "Hình như biệt thự kia trống kìa, còn chưa có người dọn vào ở, anh xem chúng mình định cư ở đây rồi làm một mảnh đất tự cung tự cấp có được không?"

Hạ Trầm không khỏi thở dài, "Em quên đây là nơi nào à?"

Cậu lập tức tỉnh táo, uể oải rút lại ý tưởng kỳ lạ này.

"Trước đây nhà Trần Tuyên sở hữu một quả đồi, vị trí hẻo lánh mà sinh hoạt cũng tiện, giải quyết xong virus trong người em chúng mình sẽ đến đó." Rốt cuộc Hạ Trầm cũng không đành lòng nhìn bộ dạng ỉu xìu của cậu, lên tiếng bật mí.

Vốn dĩ Hướng Gia Quân chỉ là nhất thời nổi hứng, nghĩ cái gì là buột miệng nói luôn, nghe xong lời này của anh bèn cười tươi rồi khoa trương nói: "Woa cái đùi to vậy trời, em phải ôm chặt theo anh mới được!"

Thầy Hạ không thèm để ý cậu nhưng Hướng Gia Quân lại thấy rõ ý cười trong mắt anh qua kính chiếu hậu.

Bầu không khí yên tĩnh chốc lát, đến khi hai người đi sâu vào một con đường nhỏ thì cậu mới mở miệng: "Hẻo lánh thật đó, nhà cửa bên đường trông cũng cũ nát nữa... Từ từ, ở đó là gì thế?"

Hai bên đường là những ngôi nhà cũ kỹ đã dầm mưa dãi nắng nhưng Hướng Gia Quân lại loáng thoáng nhìn thấy một nơi không tầm thường. Bao quanh là mặt tường khá dài, vậy thì có lẽ diện tích bên trong cũng không nhỏ. Có một tấm biển treo bên cạnh cổng sắt, dòng chữ vụt qua làm cậu không kịp nhìn rõ.

Không phải là nhà ở nhỉ, nơi ở thì ai lại đi treo biển hiệu làm gì?

Hạ Trầm nghe tiếng cậu thì dừng xe, thậm chí còn lùi lại một đoạn. Hướng Gia Quân dán mặt sát cửa sổ, nhìn ra bên ngoài qua lớp kính thủy tinh.

Cánh cổng sắt kia đã gỉ sét lởm chởm, ổ khóa trên đó trông cũng cũ y hệt, giống như chỉ cần bẻ một cái là sẽ gãy đôi ngay. Biển hiệu treo trên tường mang theo dấu vết của năm tháng, chữ bên trên đã tróc mất vài chỗ khiến cậu phải gian nan phân biệt từng chữ một.

"Cái gì đây... côn trùng... viện bảo tàng."

Hai chữ đầu tiên đã không thể đọc được, có lẽ là tên riêng.

"Bảo tàng côn trùng?" Hướng Gia Quân khó hiểu, "Xây dựng ở nơi hẻo lánh thế này, trông lại còn như bị bỏ hoang, chắc là kiểu phòng trưng bày tư nhân ha?"

"Chắc vậy, em muốn vào chơi à?" Nghe giọng Hạ Trầm chẳng mang mấy ngạc nhiên, anh cho rằng cậu lại tò mò muốn đi vào xem thử, dù sao nhãi con này không có sức chống cự với mấy thứ kỳ lạ bí ẩn, luôn luôn phải tìm hiểu cho bằng được.

Hướng Gia Quân ậm ừ nhưng lại ngồi thẳng về, "Thôi, bỏ hoang lâu thế kiểu gì bên trong cũng trống không, chắc chắn còn rất bẩn nữa. Vào làm gì, vào đó tắm bụi chắc?"

Cậu học theo giọng điệu của thầy Hạ, quả nhiên là làm cho đối phương sặc đến mức tạm thời không tìm được lời để nói lại.

"Đi mau đi mau, tiếp tục xem chỗ khác." Hướng Gia Quân ngồi sau vỗ vỗ bả vai Hạ Trầm, muốn thử khiêu khích sức chịu đựng của anh.

Nhưng có vẻ tính tình Hạ Trầm đã tốt hơn trước kia rất nhiều, anh không mắng cũng không so đo với cậu, chỉ yên lặng mà khởi động ô tô.

Bọn họ tiếp tục đi dọc theo đường nhỏ lên sườn núi, sau khi đi qua khúc quanh ven tường viện bảo tàng thì lại phát hiện một hiện tượng kỳ quái. Bên đường cây cối rậm rạp, phía sau một thân cây to là một lỗ thủng ở góc tường, trông không giống do người đục mà như bị hư hỏng vì lâu năm không được tu sửa.

Lúc này ở lỗ thủng đang rất náo nhiệt, hết con chuột béo ú này đến con chuột béo ú khác nối đuôi nhau chui ra từ bên trong rồi nhanh chân chạy đi ven vách tường.

Hướng Gia Quân đếm mấy con chuột vừa chạy ra, đếm đến mười rồi mà ở chỗ tường thủng vẫn lúc nha lúc nhúc, cậu nhìn mà toàn thân nổi da gà.

Thật ghê tởm.

Hạ Trầm cũng chú ý đến cảnh này nên không vội vã lái đi, ngược lại còn tắt động cơ dừng xe lại.

Cậu đang định hỏi thầy Hạ muốn làm gì thì nhận ra dường như đám chuột ở lỗ thủng trở nên vắng vẻ hơn, đợi thêm vài phút thì không còn con nào nữa.

"Là tiếng ô tô dọa chúng nó sợ nhỉ?" Hướng Gia Quân vô thức thầm thì hỏi.

Thầy Hạ nhìn nơi đó với vẻ mặt nghiêm trọng, gật nhẹ đầu rồi hạ cửa kính xe xuống một chút.

Một mùi tanh tưởi lập tức chui vào bên trong xe.

Hướng Gia Quân giật thót, mùi hôi thối này rất quen thuộc và còn nồng nặc hơn cả thứ mơ hồ trong ký ức, rốt cuộc là mùi gì...

Cậu gắng nghĩ một lúc, đột nhiên trong đầu lóe lên một đáp án. Cậu đã từng ngửi thấy nó ở tầng ngầm một của viện nghiên cứu dược phẩm ở thành phố B, là mùi xác thối!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net