4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một tuần ở trong bệnh viện, ta được xuất viện về nhà. Nhưng một khắc ta cũng không muốn ở trong ngôi nhà đó, vội vàng thu xếp một số đồ lặt vặt, ta lập tức trở về trường học.

Những ngày tháng trở lại trường cũng không dễ dàng gì, trong năm quan trọng nhất của cấp ba lại thiếu mất bài vở của hai tháng, nên khi học ta luôn phải cố gắng nhiều hơn người khác.

Bài vở chồng chất làm cho ta thở không nổi, cú đả kích do thất tình vẫn còn nặng nề đè lên tim ta, khoảng thời gian đó là thời kì đen tối nhất trong cuộc đời ta.

Tuy ta đã nỗ lực đem tất cả thời gian dành cho việc học và làm bài tập, nhưng mỗi khi có được một chút rỗi rãi, ta lại nhớ đến tiểu thúc. Nhớ đến hắn tốt với ta trong quá khứ, nhớ sự ngọt ngào khi hắn ôm ta vào lòng, nhớ những nụ hôn lúc rung động. Thế nhưng, tất cả những gì tốt đẹp đều vì sự tuyệt tình và bẩn thỉu của hắn mà mất đi màu sắc.

Mỗi khi nhớ đến hắn đã ruồng bỏ ta, ta lại hận hắn thêm một phần, ta không ngừng tự nói với mình ta hận hắn nhiều bao nhiêu, ta muốn phấn chấn, ta muốn nỗ lực, ta phải thi đỗ đại học để tương lai có được thành tựu.

Trải qua hơn một tháng không ngừng nỗ lực, cuối cùng ta đã đuổi kịp tiến độ với bạn bè, sau đó mỗi lần thi cử ta đều giống như trước đây luôn có mặt trong top 10 của khối.

Cả một năm cuối cấp ba, ta hầu như không về nhà.

Đến tháng bảy là kết thúc khoá thi, ta mới bất đắc dĩ trở về nhà.

Về đến nhà, mỗi ngày ta đều trốn trong phòng mình để đọc sách, thỉnh thoảng cũng hẹn mấy đứa bạn học ra ngoài chơi, cố hết sức tránh gặp mặt tiểu thúc. Mà thời gian đó, xác thực là ta cũng không hề nhìn thấy tiểu thúc.

Kỳ thực hắn là một tên nam nhân suốt ngày luôn giam mình trong nhà không bước ra ngoài, chỉ cần có ai đồng ý nuôi hắn, cho hắn ăn ngon mặc đẹp, hắn sẽ sẵn lòng dang hai chân ra để hầu hạ đối phương.

Hắn chính là kẻ dơ bẩn như vậy, vô sỉ như vậy. Nhưng lại luôn thích nguỵ trang thành bộ dạng thuần khiết lương thiện, hư tình giả ý đối với ta. Nói cái gì mà nhất thời hiếu kì mới chấp nhận tình cảm của ta, kì thực hắn chỉ là muốn sớm tìm một chỗ dựa mới mà thôi.

Nếu sau khi ông nội chết, người không biết làm gì như hắn ngoài việc dang rộng hai chân để hầu hạ đàn ông ra, giả như hắn không tìm được người bằng lòng nuôi hắn, vậy hắn phải sống tiếp như thế nào? Có lẽ hắn cho rằng tương lai ta có thể có thành tựu, nên hắn chỉ cần sớm ngày nắm được trái tim ta, thì ta sao có thể không cam tâm tình nguyện cung phụng hắn chứ?

Cho nên hắn đê tiện lừa gạt tình cảm của ta, để ta từng bước rơi vào cái bẫy mà hắn đã giăng ra.

Quả thực hắn đã làm rất thành công, ta đã rơi sâu vào trong chiếc thòng lọng đó, thậm chí điên cuồng đưa hắn bỏ trốn, nhưng vì vậy mới để cho hắn phát hiện ra ta chỉ là một phế vật không thể làm ra tiền, cho nên hắn thẳng thắn vứt ta lại. Ta đã thề ta sẽ làm cho hắn phải hối hận, sẽ có một ngày ta phải khiến cho hắn quỳ dưới chân ta cầu xin ta cần hắn!

Cuối tháng tám, ta lấy được giấy báo trúng tuyển vào một trường đại học danh tiếng, tháng chín ta chính thức rời khỏi quê nhà đến nơi khác nhập học.

Rời khỏi toà thị thành nhỏ bé ta từng ở, lúc đó không có ai ra tiễn ta, ta một mình leo lên xe lửa. Giây phút chiếc xe lửa khởi động, ta đã hạ quyết tâm vĩnh viễn sẽ không trở về đây nữa!

Thế nhưng, cho dù đã rời xa ngôi nhà khiến trái tim ta một lần rồi một lần tan vỡ, ta vẫn chưa thể hoàn toàn nhảy ra khỏi vũng lầy tình cảm đó.

Lúc vừa lên đại học, gần như mỗi đêm ta đều mơ thấy tiểu thúc dùng ánh mắt khinh miệt nhìn ta, cười nhạo ta là một kẻ nghèo nàn kiết xác, sau đó lại xoay qua tựa lên người ông nội mà quyến rũ bằng đủ mọi cách. Mỗi lần tỉnh lại từ giấc mộng ta đều đau khổ bất kham, hiện thực nghèo nàn lại làm cho ta thêm chán nản, vì vậy ta bắt đầu dã tâm hùng hùng ép mình nhất định phải làm nên đại nghiệp.

Trước tiên ta đem một số thời gian để dành cho việc học, mỗi học kì đều lấy được tiền học bổng ưu tú nhất. Ta còn lấy danh nghĩa học sinh nghèo để xin làm việc ngoài giờ, lấy một ít thời gian để đi làm công kiếm tiền, như vậy học phí và sinh hoạt phí trên cơ bản cũng có thể tự mình giải quyết, còn tiền ở nhà gửi lên ta cũng giữ lại hết, định lấy sau khi tốt nghiệp sẽ lấy đó làm vốn gầy dựng sự nghiệp.

Đại học năm hai, ta làm quen được với hai người lớp trưởng năm ba cùng học cùng khoa với ta, khi đó họ đã bắt đầu kế hoạch gầy dựng sự nghiệp cho tương lai.

Một năm sau, hai vị học trưởng thuận lợi tốt nghiệp, còn lập ra công ty nhỏ chế tạo và tiêu thụ thiết bị cơ khí, ta dựa vào mối quan hệ tốt với hai người đó, mà có được một chân làm việc trong công ty họ. Đồng thời gian khổ lập nghiệp với bọn họ, ta cũng học được rất nhiều kiến thức liên quan về mở rộng và tiêu thụ.

Tốt nghiệp đại học xong, ta ở lại công ty đó làm bốn năm, khi đó công ty của hai vị học trưởng đã phát triển đến một qui mô nhất định. Chính tại lúc công ty phát triển đang tốt đẹp thì ta xin từ chức, sau đó dùng số tiền dành dụm trong mấy năm mở một công ty giống như vậy, kì thực từ rất lâu khi chưa tốt nghiệp đại học, ta đã lên kế hoạch tự lập địa vị cho mình rồi.

Tuy làm trong công ty của học trưởng ta tích luỹ được rất nhiều kinh nghiệm, nhưng khi hoàn toàn độc lập, bước đầu vẫn là một chuyện đối khó khăn. Vì giành mất tỉ suất thị trường sản phẩm, ngoài việc tuyên truyền và thiết kế, ta còn phải mở rộng chuyên án sức hút thị trường.

Thời gian làm nghiên cứu và phát triển đó rất cực khổ, tài chính lại không đủ, ta cùng mấy nghiên cứu viên trung thành đi ăn mấy bữa cơm, trong quá trình còn thường xuyên gặp phải những vấn đề nan giải khó giải quyết.

Đối diện với khó khăn, ta từng vô số lần nghĩ đến việc bỏ cuộc, nhưng mỗi khi ý nghĩ này nảy sinh, ta lại ép mình nhớ đến tiểu thúc từng cười nhạo ta vứt bỏ ta như thế nào, ép mình cắn răng kiên trì tiếp, giống như lần ta làm khuân vác ở công xưởng vậy, có cực khổ mấy cũng ép mình nghĩ đến tiểu thúc mà kiên trì tiếp, chỉ là lúc đó ta vẫn còn yêu tiểu thúc say đắm, nhưng hiện tại ta đối với hắn chỉ còn căm hận.

Dùng cả hai năm để nghiên cứu và phát triển hàng hoá đầu tiên, sau khi sản phẩm đã vào thị trường, tỉ suất hồi báo còn cao hơn rất nhiều so với dự tính của ta, công ty vì kiếm được một vố lớn, cũng bắt đầu có sức ảnh hưởng nhất định. Có điều đối thủ cạnh tranh trên thị trường vẫn còn rất nhiều, công ty phải tiếp tục tự chủ nghiên cứu ra sản phẩm mới mới có thể phát triển lên.

Ý thức được điểm này, ta cùng nhóm nghiên cứu viên còn chưa kịp ăn mừng thành công đầu tiên, đã bắt đầu vào dự án tiếp theo.

Sáu năm sau, công ty của ta với việc kĩ thuật kinh doanh mặt hàng sáng chế, rất nhanh đã chiếm lĩnh thị trường, qui mô của công ty dần dần khuếch đại ra toàn quốc, hơn nữa còn dần dần trở thành công ty dẫn đầu quốc gia trong lĩnh vực này, 33 tuổi giá trị ta có trên trăm triệu.

Ta thành công rồi, mỗi ngày ta đứng ở tầng cao nhất trong toà nhà của công ty, xuyên qua lớp cửa kính nhìn xuống đô thị lớn ở dưới chân. Một câu nói của ta có thể kéo được kinh tế của thành phố, cũng có thế phá huỷ kinh tế của nó, ta chỉ cần cử động đầu ngón tay thì không biết sẽ có bao nhiêu người thật nghiệp phá sản, ta có thể coi thường tất cả, ta có thể không coi ai ra gì.

Nhưng thế giới tình cảm của ta vẫn là một khoảng trống, rõ ràng ta đã có tất cả những gì có thể có được, ta cũng không còn mơ thấy tiểu thúc xem thường và cười nhạo ta nữa, ta cũng không vì mình nghèo nàn mà âu sầu chán nản nữa, nhưng nửa đêm khi giấc mộng về, ngoài khoảng không vẫn là khoảng không.

Vì vậy, ta chuẩn bị cho mình một tiểu tình nhân khả ái, hắn rất trắng, rất đẹp, có một đôi mắt sáng, trên người luôn có mùi thơm thanh đạm, hắn nói chuyện rất nhẹ nhàng, hắn biết khóc, biết giận, biết đau khổ, chỉ duy nhất là không biết cười.

Còn ngôi nhà luôn lạnh lẽo kia từ hôm ta rời khỏi đến giờ, ta thật sự cũng chưa từng trở về.

Ngôi nhà đó chỉ có sự tổn thương, người trong nhà đó chỉ có sự lãnh đạm, ta hận nó, thù hận chồng chất nhiều năm từ đầu đến cuối vẫn không thể nào ngừng được. Chỉ có đối với mẹ, ta vẫn luôn áy náy nói không nên lời, bà nuôi dưỡng ta, ta lại vì thù hận với tiểu thúc mà chưa tận hiếu với bà.

Mùa xuân năm ta 33 tuổi, đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ từ dưới quê đã mười lăm năm chưa hề liên lạc, mẹ nói ông nội ta qua đời rồi, xin ta nhất định phải về nhà một chuyến.

Ta rời khỏi nhà đã mười lăm năm rồi, trong mười lăm năm đó ta chưa về lần nào. Ta đã thề với lòng mình vô số lần, ta sẽ không về ngôi nhà đó nữa, ta cũng không muốn gặp lại người đó nữa.

Nhưng bây giờ ngang nhiên lại bị dao động!

Tuy trong điện thoại ta miễn cưỡng đồng ý sẽ về, nhưng sự thật lòng ta lại có cảm giác hứng thú nói không nên lời.

Tiểu thúc bây giờ biến thành như thế nào rồi? Hắn có xấu hổ không khi thấy ta hiện giờ xuất sắc đến vậy? Có hối hận không? Hắn có quỳ bên chân ta mà nhận lỗi không, sau đó cầu xin ta cần hắn? Hay là ....

Trong lòng ta có vô số nghi vấn, vô số giả thiết, sự thôi thúc trở về khiến cả người ta nóng hực lên, ta đã rất lâu rồi không cảm thấy hứng thú như vậy.

Tuy trong lòng nôn nóng trở về, nhưng mãi đến ngày chôn ông nội, ta mới bước trên con đường trở lại quê nhà.

Hiện nay ta đã hoàn toàn không như trước nữa, trên người mặc bộ tây phục cao cấp trị giá hơn mười mấy ngàn tệ, ngồi chiếc xe hào hoa sang trọng, bên cạnh còn có thuộc hạ đi theo.

Trong mười lăm năm, quê nhà cũng thay đổi không ít, vốn là thị trấn nho nhỏ nay đã phát triển thành thành phố. Mấy ngọn núi to ngăn cách thôn nhà ta và tiểu trấn cũng đã được khai phá, sửa lại thành một con đường cao tốc.

Xe hơi băng băng chạy trên đường cao tốc, ta nhìn qua lớp cửa kính thấy cảnh sắc ruộng vườn bên ngoài lướt vụt qua. Cho dù đã qua mười mấy năm, nhưng có một số kí ức vẫn rõ ràng cực kì. Ta không biết con đường ruộng ta đã từng chở tiểu thúc bỏ trốn nay còn tồn tại không, nhưng cảnh vật quen thuộc bên ngoài khiến cho quá khứ hoang đường kia lại tái hiện.

Ta đeo kính đen, che đi cảnh sắc chói mắt bên ngoài.

Chuyện cho tới bây giờ, ta không muốn nhớ lại nữa.

Khi xe dừng lại trước cửa nhà, ta ưu nhã đẩy cửa xe bước xuống, tháo mắt kính, nhìn cánh cửa nhà tàn phá bất kham như trong ấn tượng, nay lại càng cũ nát hơn.

Cửa lớn không khoá, ta đi trên bậc thềm ở cửa, đã không còn nhớ rõ đêm ba mươi của bao nhiêu năm trước, có hai thiếu niên ngồi ở đây, nắm tay nhau, truyền hơi ấm và dũng khí cho nhau.

Tại sao những chuyện rõ ràng đã quên từ lâu, lại giống như phim điện ảnh từng cảnh từng cảnh lặp lại trong đầu?

Ta nắm chặt nắm đấm, bước nhanh rời khỏi nơi ưu phiền này.

Vào trong nhà, mỗi chỗ trong ngôi nhà này cũ kỹ hơn so với trong kí ức của ta.

Ta mới vào không lâu, mẹ đã phát hiện ra ta đã trở về, từ trong nhà hứng thú chạy đến chỗ ta, ta biết bà vốn định ôm ta, nhưng khi bà đến trước mặt ta, thân hình cao lớn và bộ đồ mắc tiền của ta làm bà phải khựng lại tại chỗ, không làm được động tác thân thiết nào.

"Tiểu Viêm cuối cùng con đã về rồi, mẹ rất nhớ con, thật đó."

Mẹ mặc một bộ quần áo mặc dù không phải là cũ rách, nhưng vừa nhìn là đã biết hàng vỉa hè. Tóc của mẹ đã bạc một nửa rồi, mặt cũng không đến nỗi già nua, xem ra mấy năm nay mẹ cũng không phải chịu khổ.

"Mẹ, con cũng nhớ mẹ. Thi thể của ông nội ở đâu? Khi nào hạ táng?" Ta nói rồi chủ động ôm lấy mẹ.

"Chỉ chờ con về thôi, đã chuẩn bị xong cả rồi." Mẹ vui vẻ tựa vào lòng ta mà gạt đi nước mắt.

"Định thổ táng hả?"

"Phải đó, đất cũng đã mua rồi."

Ta bất đắc dĩ, cười cười buông mẹ ra, nghĩ đến nông thôn này, vì vậy không nói gì.

"Tiểu Viêm, mẹ đưa con đến linh đường của ông nội bái tế."

"Đi thôi."

Ta theo mẹ đi vào nhà ông nội, vừa vào đã thấy cỗ quan tài màu đen đặt ở giữa, một hình bóng gầy ốm quen thuộc đang quỳ trước quan tài.

Bóng lưng đó thật sự quá quen thuộc, mỗi ngày quấn lấy ta làm ta không được yên ổn. Cho dù bây giờ lại nhìn thấy, một thứ tình cảm không biết từ đâu bắt đầu khuấy động tận sâu trong nội tâm ta.

"Trình Tẫn, cậu xem Tiểu Viêm về rồi này." Mẹ vui vẻ nói với người đó.

Nghe vậy, tiểu thúc từ dưới đất đứng dậy, chầm chậm xoay người qua nhìn ta.

Mười lăm năm không gặp hắn thay đổi rồi.

Trở nên già, trở nên xấu, vừa khô vừa vàng vọt, đôi mắt đen thân quen cũng đã ảm đạm không ánh sáng.

Nhưng tại thời khắc hai mắt hắn đối diện với ta, hắn cười rồi. Tuy nụ cười đó có mấy phần gượng gạo, nhưng hắn quả thực là đang cười,, cười dịu dàng đến vậy, cười đến mây nhạt gió nhẹ.

"Đã mười lăm năm rồi, ta vẫn chờ được ngươi trở về." Hắn bình thản nói, âm thanh vẫn dễ nghe như vậy.

"Vậy sao? Ngươi chờ ta làm gì?" Đối với lời nói của hắn, ta khinh miệt cười trừ.

"Không có gì, ta chỉ muốn xem xem Tiểu Viêm sống có tốt không."

Hắn vẫn bình tĩnh như vậy, dùng ánh mắt tràn đầy nụ cười mà nhìn ta. Đây không phải là tiểu thúc của ta, không phải là tiểu thúc xinh đẹp trắng muốt lại không biết cười trong kí ức của ta.

"Không phiền ngươi lao tâm, ta bây giờ sống rất tốt."

Ta xoay người đi ra khỏi cửa.

Ta không muốn nhìn thấy một tiểu thúc như thế này nữa, không, người đó căn bản không phải là tiểu thúc!

Lúc chôn ông nội ta vẫn luôn đứng ở cuối hàng đưa tang, còn tiểu thúc đứng trên đầu.

Tiếng nhạc buồn đó làm ta chán ghét đến choáng váng. Sau khi hạ táng hoàn tất, mẹ và tiểu thúc bắt đầu đốt giấy tiền. Từ đầu đến cuối, ta bất quá chỉ là một kẻ bàng quang đứng nhìn, ta đeo kính đen vào, lạnh lùng nhìn những người ngu xuẩn đang làm công việc ngu xuẩn.

Mẹ và tiểu thúc cuối cùng đã đốt xong nhang và giấy tiền, họ đứng dậy chuẩn bị đi, ta cũng định nhanh chóng rời khỏi cái thôn bé tí này.

"Tiểu Viêm, ở lại ăn cơm đi."

Khi ta xoay người đi thì nghe thấy tiếng mẹ giữ ta lại, không có gì, chỉ là hơi thất vọng.

"Con còn có rất nhiều việc phải làm."

"Trời sắp tối rồi, chỉ ăn một bữa cơm thôi, nhất định sẽ không làm lỡ thời gian của con đâu."

Mẹ vẫn cố gắng giữ ta lại.

"Con không ...."

"Tiểu Viêm, xin ngươi đó, ăn bữa cơm rồi hãy đi."

Ngữ khí dịu dàng đó, vẫn ấm áp như trước đây, chầm chậm chảy vào trái tim sớm đã cạn khô của ta.

Không biết từ khi nào, tiểu thúc đã đi đến bên cạnh đặt tay lên cánh tay ta, ta nghiêng đầu qua nhìn tiểu thúc. Gương mặt đó không biết là trải qua bao nhiêu phong sương, trong mười lăm năm lại già tới mức khiến cho ta phải kinh hãi.

Có lẽ hắn biết ta kinh ngạc với sự già nua của hắn, liền nhanh chóng gục đầu xuống.

Ý thức được tay của hắn vẫn còn để trên tay ta, cảm thấy rất quái dị, ta hiểm ác phẩy tay ra khỏi tay hắn.

"Ở lại cũng được, nhưng ngươi đứng xa ta ra một chút."

Ta khinh thường hừ lạnh một tiếng, hắn lại như rất vui vẻ, ta không muốn nhìn thấy hắn nữa, tự đi về phía nhà.

Từ khi gặp lại, ta hoàn toàn không chú ý đến chân trái của hắn, thật sự không chú ý.

Mãi đến khi hắn và mẹ bận rộn làm thức ăn trong bếp, ta mới nhìn thấy tư thế hắn lê cái chân trái đi khập khiễng, tư thế quái dị như vậy cùng với hình dáng của hắn càng làm cho hắn già thêm.

Phải ha, hắn cũng đã bốn mươi ba tuổi rồi, đối với một người đàn ông bốn mươi ba tuổi ta còn có thể yêu cầu hắn xinh đẹp động lòng người như quá khứ nữa hay sao? Năm tháng chính là tàn khốc như vậy, bất luận dung nhang có đẹp bao nhiêu, cuối cùng đều do thời gian mà bào mòn đi nhan sắc.

Ta sớm nên nghĩ tới hắn không thể nào còn mỹ mạo động lòng giống như trong kí ức của ta nữa, hắn hiện tại bất quá chỉ là một lão nam nhân tàn tạ, là một người già nua khô héo, què một chân, không văn hoá không được tu dưỡng, một người từ nhỏ đã bị một lão già nông dân đùa giỡn thân thể. Đối với người như vậy còn nói hận gì nữa? Còn nói báo thù gì nữa?

Có lẽ ta nên vui mừng, năm đó ta thật sự không ở cùng hắn, ta nghĩ mình nhất định không thể nào chịu nổi cùng hắn sống cuộc sống như vậy.

Thoáng cái tâm tình của ta đã được thông suốt, ta nghĩ cuối cùng ta đã bò ra khỏi cái vũng bùn tình cảm vướng víu mười mấy năm, ta đã được tái sinh, ta sẽ không còn nhớ đến lão nam nhân tàn tạ bất kham này nữa!

Ta cũng không ngồi nổi nữa, một chút cũng không muốn ăn đồ do tên nam nhân đó làm ra, ta muốn rời khỏi, sau này vĩnh viễn quên đi vết bẩn từng tồn tại trong sinh mạng ta.

"Mau chạy xe đi."Ta nói với tài xế.

Xe rất nhanh đã nổ máy, đưa ta hoàn toàn rời khỏi ngôi nhà rách nát này.

Từ dưới quê trở về ngôi nhà cao cấp của ta, vốn tưởng rằng mình đã bước ra khỏi cơn ác mộng nhiều năm, nhưng một cơn ác mộng khác lại trình diễn.

Hình ảnh tiểu thúc mong manh đó, tư thế hắn lê chân trái bước đi khập khiếng đó không ngừng xuất hiện trong đầu ta, để ta ngày đêm ăn ngủ không yên.

Ở trong công ty, ta căn bản không xem nổi những tư liệu phức tạp đó, hơn nữa tính tình luôn nóng nảy phát hoả với thuộc hạ.

Về đến nhà, ta gọi "Tiểu tình nhân" mà ta vẫn nuôi đến, nhìn gương mặt xinh đẹp quen thuộc đó ta điên cuồng làm tình.

Nhưng vẫn không thoả mãn, vẫn nôn nóng bất an.

Lúc một mình, ta hút thuốc không ngừng, cho đến tận khi miệng đắng nghét. Ta thật sự không hiểu mình rốt cục bị làm sao.

Ta tựa đầu lên chiếc ghế dựa bằng da, tay bất giác sờ vào túi áo vest, chạm phải một món đồ nhỏ tròn trĩnh lành lạnh, ta lấy nó ra đặt ở trước mặt.

Một chú heo con bằng sứ, vui vẻ nhìn ta, cười ngây ngô.

[Khi ta không vui thì lấy nó ra ngắm, tâm tình cũng sẽ tốt hơn.]

Đã không còn nhớ rõ từ bao nhiêu lâu về trước, chủ nhân của nó khi tặng nó cho ta đã nói như vậy. Ta nhớ đó là lần đầu tiên từ khi sinh ra ta có được sự quan tâm của người khác.

Ta nhìn con heo nhỏ trong tay, bất giác cười lên, khi ta ý thức được là mình đang cười thì trong lòng ta lại nảy sinh một loại phẫn nộ.

Ta cầm vật trong tay muốn hung hãn ném xuống đất, nhưng tay giơ lên được nửa lưng chừng, cuối cùng vẫn phải đành chịu thu tay lại.

Tại sao? Tại sao? Tại sao chứ?

Con người kia đã in lại dấu ấn trong đời ta, sâu đến nỗi làm cho bản thân ta phải sợ hãi!

Ta thua rồi, một người lún quá sâu vào tình cảm chủ định là sẽ không thể chiến thắng.

Hai ngày sau, mẹ và tiểu thúc được ta phái người đưa đến biệt thự của ta.

Hôm đó sau khi hết giờ làm về nhà, nhìn thấy mẹ và tiểu thúc mặc bộ đồ nhà quê rẻ tiền ngồi ngay ngắn trên ghế sofa trong đại sảnh, nhìn thấy ta về, hai người họ lập tức đứng dậy.

"Mẹ, đột ngột đón mẹ lên, trên đường có mệt không? Mẹ mau ngồi xuống đi."

Khi ta nói chuyện chỉ nhìn mỗi mình mẹ, sau đó đỡ mẹ ngồi xuống ghế, tiểu thúc ở bên cạnh có hơi lúng túng, nhưng vì ta và mẹ đều ngồi xuống cả rồi nên hắn cũng ngại đứng mãi, mới miễn cưỡng ngồi xuống.

"Tiểu Viêm, lần trước con không nói một tiếng đã bỏ đi, mẹ và tiểu thúc còn tưởng là tại làm quá lâu nên con giận mà đi chứ."

"À, lúc đó đột ngột nhận được một cuộc điện thoại quan trọng, không rảnh nói với mẹ thì đã đi rồi, thật sự xin lỗi."

"Tiểu Viêm .... Vậy lần này sao con lại đột ngột đón bọn ta lên vậy?"

"Con nghĩ con rời khỏi nhà nhiều năm như vậy, hai người ở dưới quê cũng rất cực khổ. Bây giờ con có tiền rồi, đương nhiên phải đón hai người lên sống cuộc sống của người thành thị chứ."

"Tiểu Viêm hiếm có được đứa con hiếu thuận như con, trước đây ..... là mẹ có lỗi với con." Mẹ vừa nói vừa gạt đi nước mắt. "Thực ra bây giờ mẹ sống rất tốt, mẹ và tiểu thúc của con cũng đã hài lòng rồi, cuộc sống của người thành phố, bọn ta vẫn ...."

Mẹ vừa nói lại vừa nắm tay tiểu thúc, giống như tiểu thúc mới là con của mẹ vậy. Ta nhìn thấy mà nói không ra mùi vị gì.

"Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, an tâm sống ở đây thì được rồi."

Ta nói xong, thì nháy mắt với người quản gia đằng sau, quản gia lập tức hiểu ý ta, đi đến bên mẹ cung kính nói: " Lão phu nhân, tôi đưa bà đến phòng đã chuẩn bị sẵn, bà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net