Chương 3: quang minh chính đại bị ăn đậu hủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lúc chạng vạng, bác sĩ tới mang tính tượng trưng mà kiểm tra một lần, rồi đóng cửa phòng nhanh chóng đi khỏi.

Nhiễm Phong Ca vuốt vuốt cái bụng đói đến lép xẹp của mình, khẽ thở dài.

Phải làm sao bây giờ? Nhất thời quên mất hiện tại mình đang phải đóng giả một người đang bị trọng thương, hơn nữa lại còn hôn mê không cần ăn gì hết, nhưng mình có bị trọng thương hôn mê thế đâu, đừng nói là cứ phải truyền dịch trừ bữa cả ngày thật chứ?   

Ngoài phòng bệnh vẫn còn một đống phóng viên rồi ký giả chưa hề từ bỏ ý định, chẳng có cách nào chuồn ra ngoài tìm cái gì đó để ăn.

Thất sách, thật thất sách mà!

Cả người bị thương ba chỗ nặng, kiểu gì cũng phải hôn mê mười ngày nửa tháng! Chẳng lẽ suốt mười ngày nửa tháng sắp tới đây cậu phải một mình chống chọi thế này sao?!

Mẹ nó, tiền công nhiều để làm cái khỉ gì hả?! Lão tử đây không phải cũng đói bụng như không có tiền hay sao?!

Nhiễm Phong Ca phẫn hận mà thầm ai oán, hít sâu một hơi, tiếp tục công việc đóng giả xác ướp của mình.

Ba ngày sau, rốt cục có người đến đây thăm bệnh.

Tô Dĩ Mạch cũng rất có thiên phú làm diễn viên. Sau khi được bác sĩ cho phép vào thăm bệnh nhân, khuôn mặt vốn lạnh băng của hắn đột nhiên lộ ra một tia kích động khó có thể thấy.

Hắn ngồi trước giường bệnh, nắm lấy bàn tay xanh xanh tím tím vì bị kim đâm của Nhiễm Phong Ca, không chút nhăn nhó mà áp lên mặt, một bộ dáng thâm tình vô hạn.

Lúc bị nắm tay kia, Nhiễm Phong Ca toàn thân nổi một trận da gà đến suýt chút nữa thì ngã xuống giường. Cậu theo bản năng muốn rút tay về, nhưng Tô Dĩ Mạch lại nắm rất chặt, mắt sắc liếc cậu một cái cảnh cáo.

Nhiễm Phong Ca híp híp mắt, tức giận nhìn lại Tô Dĩ Mạch ——– anh đang làm cái gì vậy hả? Không sợ bị phóng viên nhìn thấy sao?

Tô Dĩ Mạch ánh mắt vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng ——– thì đúng là đang để mấy tên phóng viên đấy xem mà. Cậu mau ngoan ngoãn nằm đây đi, đừng có lộn xộn, cẩn thận bị lộ.

Nhiễm Phong Ca trở mình một cái xem thường, Tô Dĩ Mạch dùng sức xoa bóp tay cậu, ý bảo cậu đừng có làm cái loại động tác như tỉnh lại thế này.

“Tôi phải đóng giả tới khi nào mới có thể tỉnh lại hả?” Nhiễm Phong Ca rốt cục nhịn không được nhắm mắt, đôi môi cánh hoa trong lúc hô hấp mà hé ra hợp lại, nhân cơ hội nhỏ giọng nói. Vì để không bị lộ ra mình đang nói chuyện nên thanh âm của cậu nghe có chút hàm hồ không rõ ràng, “Mấy ngày nay lúc nào cũng truyền dịch, tôi đói đến sắp chết rồi. Tôi là một người hoàn toàn bình thường đó, không phải người bị trọng thương thực sự đâu! Mấy cái loại dịch dinh dưỡng kia sao có thể thỏa mãn nhu cầu của tôi hả!”

Tô Dĩ Mạch ngẩn người, thanh âm này……

Đúng vậy, lúc Nhiễm Phong Ca nói chuyện thanh âm của cậu giống hệt của Cảnh Thu Hàm, nếu đã trở thành Cảnh Thu Hàm, cậu đương nhiên phải tránh việc bị bại lộ thân phận mọi lúc mọi nơi. Cho nên ngay cả khi nói chuyện thế này cũng không ngoại lệ.

“Nhịn thêm một ngày nữa đi, tối hôm nay tôi mang đồ ăn tới cho cậu.” Tô Dĩ Mạch nâng tay Nhiễm Phong Ca đến bên môi mình, làm ra một loại hành động gần như là hôn xuống, để che giấu cảm xúc biến đổi và hành động nói chuyện của bản thân.
Nhiễm Phong Ca bị xúc cảm mềm mại ấm áp kia làm cho giật mình tới mức suýt rụt tay về. Tô Dĩ Mạch nghiêm khắc nhìn ——- còn lộn xộn nữa thì tối nay không có cái mà ăn đâu!

Nhiễm Phong Ca không dám lộn xộn nữa, ngoan ngoãn mặc hắn hôn lên mu bàn tay mình, trong lòng lại không ngừng mắng mỏ ——- f*ck, mình nhận nhiệm vụ lần này đúng là quá xui xẻo mà! Không những phải đóng giả xác ướp lại còn phải giả thành tình lữ, bị người ta quang minh chính đại ăn đậu hũ! Không được! Lão tử phải đòi thêm tiền! Lão tử nhất định phải đòi thêm thật nhiều tiền!

__________Hoàn chương 3__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net