Chương 5: hôn giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Môi cậu cứ như vậy bị môi hắn phủ lên. Môi Tô Dĩ Mạch cũng hệt như con người hắn, lạnh lẽo bá đạo. Lúc bốn phiến môi chạm vào nhau chợt khiến người ta cảm thấy như bị điện giật, Nhiễm Phong Ca theo bản năng liếc qua chỗ tên sát thủ kia, lại thấy Tô Dĩ Mạch càng thêm dùng sức siết siết hông cậu như muốn ám chỉ điều gì đó.

Mắt Nhiễm Phong Ca sáng ngời, lập tức hiểu ra.    

Là đang đóng kịch!

Hóa ra là phải đóng kịch trước mặt sát thủ!

Vì thế Nhiễm Phong Ca liền không thèm để ý đến tên sát thủ kia nữa, hết sức chuyên chú cùng Tô Dĩ Mạch hôn môi.
Trước kia lúc nhận nhiệm vụ cũng có lúc phải diễn cảnh hôn môi, nhưng hôn môi với nam nhân cũng là lần đầu tiên của cậu!
Đương nhiên, với tính cách quật cường của Nhiễm Phong Ca, chắc chắn cậu sẽ không vì nụ hôn của Tô Dĩ Mạch mà cảm thấy choáng váng, nhưng cậu lại thấy quá mức khẩn trương!

Cậu không ngờ lại cắn phải đầu lưỡi của Tô Dĩ Mạch, mà Tô Dĩ Mạch lại không hề phát giác, vẫn bá đạo cướp lấy lời lẽ của cậu, hôn đến mức cậu thở không nổi nữa.

Nhiễm Phong Ca chợt tỉnh ngộ, mình là một người trọng thương mới khỏi, không nên có hành động sinh long hoạt hổ (sinh khí dồi dào :))))) như vậy, vì thế cậu ngay lập tức mềm người xuống, làm bộ như ý thức dần tan rã đi.

Tô Dĩ Mạch rốt cục cũng ngừng hôn cậu, vòng tay ôm sát lấy lưng Nhiễm Phong Ca, đỡ lấy thân hình xụi lơ của cậu, để cậu ngã vào trong lồng ngực mình, sau đó lạnh lùng nghiêng đầu, nhìn về phía người bị dao Nhiễm Phong Ca đính chặt lên vách tường kia.

Ngoài cửa có người của Tô Dĩ Mạch, bọn họ thấy ám hiệu liền xông vào chế trụ sát thủ kia. Tên sát thủ này cũng không giãy dụa nữa, chỉ bất động thanh sắc mà lấy một cái kim trong ngực ra, giấu vào trong tay.

Tô Dĩ Mạch thấy hành động mờ ám của gã, lại cố tình ra vẻ không biết. Đợi thủ hạ bên mình mang người kia đi, đóng cửa phòng lại, hắn mới buông lỏng Nhiễm Phong Ca trong lồng ngực ra.

Nhiễm Phong Ca cũng vội vàng rời khỏi lồng ngực Tô Dĩ Mạch, nghiêng đầu đi, lè lưỡi một cái, mi tâm nhíu nhíu. Nụ hôn vừa rồi khiến cậu cảm thấy không thoải mái chút nào.

“Biểu hiện không tồi.” Tô Dĩ Mạch dường như cũng chẳng có cảm giác gì khác lạ, chỉ thản nhiên khen một câu, “Lần sau phải nhớ rõ, gọi ta là A Mạch.”

“OK Boss!” Nhiễm Phong Ca tùy tiện khoát tay, nhanh chóng bước về phía cửa, nhặt hộp cơm rơi dưới đất lên, khẩn khẩn trương trương mở nắp. Vừa rồi bị rơi xuống đất nhưng đồ ăn bên trong lại không bị bật tung ra ngoài, cái hộp này cũng chất lượng quá đi!

Cũng không biết Tô Dĩ Mạch mang đồ ăn gì đến cho cậu đây.

Mở hộp cơm ra, đập vào mắt cậu là những chén đồ ăn tỏa ra nhiệt khí nóng hổi. Tuy rằng chén cũng nhỏ thôi, chỉ bằng bàn tay là cùng, nhưng lòng chén lại rất sâu, nên lượng đồ ăn cũng không ít, hơn nữa còn tổng cộng có 5 chén, 4 món 1 canh, xếp thành một hình hoa mai nho nhỏ, chén canh nhỏ được đặt ở giữa, bên cạnh còn có một chiếc muỗng sứ trắng.

Từng trận mùi thơm tràn vào trong khoang mũi, Nhiễm Phong Ca hít sâu một hơi, nuốt nuốt nước miếng, sau đó khoan trương nói cảm ơn: “A Mạch, anh lợi hại quá đi! Đây đều là những món tôi thích ăn đó!”

Nghe cậu thành thạo gọi A Mạch như thế, Tô Dĩ Mạch giật mình một lúc, lập tức thuận thế ngồi xuống cạnh giường, khoanh tay, mắt không chớp lấy một cái nhìn Nhiễm Phong Ca cứ như vậy ngồi xổm ở dưới đất, tay trái cầm một cái bánh bao há mồm cắn một miếng lớn, tay phải cầm chiếc đũa duy nhất trong hộp, dùng răng xé rách túi bọc đũa, sau đó lại tiếp tục dùng răng tách đôi đũa trúc ra, nhanh tay sắp xếp hợp lý mấy chén đồ ăn lên trên nắp hộp cơm, rồi sau đó ——- gắp thức ăn, nhét vào miệng, lại gắp tiếp, lại nhét vào miệng, rồi cắn một miếng bánh bao, từng miếng từng miếng nhai nhai nuốt nuốt, xem ra là đã rất đói rồi.

Tô Dĩ Mạch nhìn cậu giải quyết xong hai cái bánh bao với tốc độ thần thánh, khóe môi khẽ giương lên, nhưng chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt lại trở về vẻ băng sơn lạnh lẽo vạn năm không đổi. Hắn như có như không mở miệng: “Vừa rồi……”

“Giả vờ, giả vờ thôi! Tôi biết mà!” Nhiễm Phong Ca nhanh chóng nói, đầu cũng không ngẩng lên nhìn Tô Dĩ Mạch lấy một cái, chỉ chuyên tâm đối phó với cái bánh bao thứ ba, miệng phồng thành một đống. Cậu còn tiếp tục nhét thêm một miếng thịt lớn, ngon lành nhai nhai một hai cái liền nuốt xuống, sau đó mơ mơ hồ hồ nói tiếp, “Cái kim trước mặt người kia là camera mini, hắn ta tới đây không phải vì muốn giết tôi, mà chỉ muốn thăm dò xem tôi là hàng thật hay giả mà thôi. Tôi nói đúng không?”

_________Hoàn chương 5_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net