Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, sau khi dùng bữa sáng, Kỳ Kiêu nhìn Bách Nhận, cười: "Hôm nay ta có chút chuyện, sợ là cả ngày không trở về, nếu ngươi chán có thể về phủ."

Bách Nhận không khỏi mở to mắt, mấy ngày nay hắn không chỉ một lần nói với Kỳ Kiêu muốn hồi phủ, đều bị Kỳ Kiêu lấy các loại lý do cản trở, không nghĩ đến chính mình không nói, Kỳ Kiêu ngược lại chấp nhận cho hắn trở về.

"Ngươi làm gì nhìn ta như vậy?" Kỳ Kiêu cười một tiếng, "Chẳng lẽ ngươi không muốn trở về? Vậy càng tốt."

Bách Nhận lắc đầu: "Chỉ là không biết vì sao điện hạ đột nhiên đổi tính, nếu vậy, ta lập tức chuẩn bị..."

"Không cần ngươi chuẩn bị." Kỳ Kiêu khoát tay để nha hoàn hầu hạ trong phòng đều lui xuống, cười, "Vết thương trên cổ còn chưa khỏi hẳn, ta đã cho người đi Thái y viện lấy hai lọ thuốc trị thương, ngươi đều mang về, sáng tối nhớ rõ thay thuốc, cẩn thận một chút, đừng để lại sẹo, đơn dược thiện kia ngươi cũng cầm về, nhớ rõ dặn các nàng làm cho ngươi ăn, trong đó có mấy vị thuốc bổ không dễ tìm, ta cũng để người đi vào kho lấy một ít cho ngươi."

Bách Nhận nghe Kỳ Kiêu tỉ mỉ dặn dò đủ chuyện, trong lòng ấm áp, thấp giọng đáp ứng, Kỳ Kiêu nhìn hắn một bộ ngoan ngoãn, càng thêm vui vẻ, cuối cùng lại thấp giọng nói: "Còn có... lúc trước chúng ta đã nói rồi, lúc nào ta sai người đi đón ngươi, ngươi liền theo đến đây."

Bách Nhận vừa nghe lời này liền đỏ mặt, có chút bối rối nhìn quanh, Kỳ Kiêu cố ý đùa hắn, cười: "Giả ngốc cái gì, đây là chính ngươi đáp ứng ta, nói a..."

Bách Nhận thầm oán, đã biết rồi, cần gì phải nhắc đi nhắc lại như vậy, mình cũng sẽ không đổi ý, Kỳ Kiêu làm sao lại cứ nhất quyết không tha như vậy, động miệng không được liền động tay, thẳng đến lúc làm cho mặt Bách Nhận đỏ như sắp nhỏ máu mới cảm thấy mĩ mãn mà ngừng tay, hôn hôn môi Bách Nhận, cười: "Chính mình nói nên đừng quên. Được rồi, bọn họ đã chuẩn bị xe ngựa, ngươi ngồi một lát liền có thể đi."

Ngoài phòng, tuyết đầu mùa đang rơi, lại có gió bắc không ngừng thổi, thời tiết rất lạnh, Bách Nhận không mang xiêm y dày đến đây, Kỳ Kiêu liền đơn giản đem áo khoác của mình choàng cho Bách Nhận, lại sai người đưa lò sưởi tay đến, Bách Nhận dở khóc dở cười: "Điện hạ... cho dù ta chưa từng trải qua mùa đông ở phương bắc, nhưng cũng có thể chịu rét, không cần cẩn thận như vậy."

"Cẩn thận không thừa." Kỳ Kiêu đưa người lên xe ngựa, lần này vẫn là Thuận Tử lái xe. Kỳ Kiêu nhìn chiếc xe ngựa mới, trong lòng không biết vì sao đột nhiên có chút hoảng hốt, nghĩ nghĩ kéo tay Bách Nhận, cười, "Những lời vừa rồi, còn nhớ rõ không?"

Bách Nhận không nghĩ đến trước mặt nhiều người như vậy Kỳ Kiêu còn muốn nói lại chuyện này, trong mắt mang theo chút tức giận, đáng tiếc hắn vốn trời sinh tuấn tú, ánh mắt ngập nước sạch sẽ trong veo, cho dù có căm tức nhìn cũng chỉ khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu mà thôi. Kỳ Kiêu cười trấn an: "Không phải... ta chỉ muốn dặn dò thêm một câu, ngươi nhìn kỹ người này..."

Bách Nhận nhìn theo ánh mắt Kỳ Kiêu, thấy xa phu đang đứng một bên, người nọ thấy Kỳ Kiêu nói đến mình liền bước lên một bước thỉnh an Bách Nhận: "Thế tử an, tiểu nhân là Thuận Tử, về sau chuyên môn đưa đón Thế tử."

Bách Nhận biết người nọ là huynh đệ từ nhỏ của Kỳ Kiêu, không giống với những người khác, cũng gật đầu chào hỏi một tiếng, Kỳ Kiêu thay Bách Nhận chỉnh lại áo khoác, không dấu vết nắn vuốt tay hắn, thấp giọng: "Nhớ kỹ, ngoài hắn ra, ta sẽ không phái bất cứ ai khác đi đón ngươi."

Bách Nhận nháy mắt liền hiểu rõ, không khỏi sợ run một cái, thầm than chính mình vẫn rất lơ là không cảnh giác, gật đầu: "Ta nhớ kỹ."

"Trên đường còn có tuyết đọng, nhớ cẩn thận." Kỳ Kiêu lại vỗ vỗ vai Thuận Tử, "Đi thôi."

Thuận Tử đáp một tiếng, lên xe.

Sau khi tiễn người, Kỳ Kiêu thong thả trở về trong viện, Giang Đức Thanh đi theo, thấp giọng: "Điện hạ quả thật chu đáo, ngay cả chuyện này đều nghĩ đến, cũng phải, nếu có người biết chuyện của ngài cùng Thế tử, giả làm thuộc hạ của ngài đi đón Thế tử, lại đưa người đi... hậu quả thật không dám nghĩ đến. Ai, kỳ thật thân phận Thế tử đặc thù, ngoại trừ vài kẻ không đầu óc kia, người khác tuyệt đối không dám đụng đến hắn."

Kỳ Kiêu không còn nét ôn nhu như vừa nãy, cười lạnh một tiếng: "Nhưng cố tình liền có vài kẻ không đầu óc vội vàng đến tìm chết."

Giang Đức Thanh khẽ nhíu mày: "Không lẽ... điện hạ biết ai muốn hại Thế tử?"

Kỳ Kiêu lắc đầu: "Không có, chỉ là phòng hoạn trước khi chưa xảy ra mà thôi, hắn vừa cùng Phùng gia trở mặt, không thể không cẩn thận, Phùng phủ mấy người tuy rằng có vài phần đầu óc, nhưng Phùng hoàng hậu, ha ha...."

Giang Đức Thanh là người năm đó từng hầu hạ Hiếu Hiền Hoàng hậu, biết rõ nội tình thế nào, không chịu được Phùng hoàng hậu, cười gật đầu: "Đúng vậy, nghe nói hôm qua Phùng hoàng hậu chuẩn bị một bàn tiệc lớn, đặc biệt sai người đi mời hoàng thượng, Phùng hoàng hậu còn muốn giữ mặt mũi, phân phó trên dưới không được lắm miệng, nhưng chuyện này làm sao gạt được? Mấy ngày nay hoàng đế không đến Phượng Hoa cung, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm, nay đều biết hoàng hậu không chỉ bị dằn mặt một hồi còn phải chủ động đi chịu tội, không thú vị sao!"

Kỳ Kiêu cười lạnh một tiếng không nói, Giang Đức Thanh vẫn lải nhải nhắc: "Cùng là nữ nhân trong cung, Phùng hoàng hậu so ra kém xa Hiếu Hiền Hoàng hậu năm đó, lão nô còn nhớ rõ.... Năm đó Hiếu Hiền Hoàng hậu đau lòng tiên đế ngày đêm bận rộn triều chính, mỗi lần đều tự mình vì tiên đế hầm canh nấu cháo, vô cùng hiền đức. Sau này có một ngày không cẩn thận mà phỏng tay, tiên đế giận dữ đến thiếu chút nữa xốc ngược Ngự thiện phòng lên, vẫn là Hiếu Hiền Hoàng hậu vất vả khuyên nhủ một hồi mới giữ được mạng các cung nhân kia. Về sau, đừng nói là Ngự thiện phòng, cho dù là trù phòng nhỏ trong cung hoàng hậu, tiên đế đều không cho người đi, sợ hoàng hậu lại bị thương. Chuyện này trở thành một giai thoại trong cung..."

Giang Đức Thanh nói đến đây, bật cười: "Lại nói... tính tình điện hạ quả thật giống hệt tiên đế, không chấp nhận để cho người bên gối ăn một chút khổ nào."

Kỳ Kiêu đang suy nghĩ, cũng không để ý nghe Giang Đức Thanh dông dài, đột nhiên một câu như vậy rơi vào tai, cười: "Thật?"

Giang Đức Thanh vội nói: "Còn không phải sao, tuy vài kẻ khốn kiếp kia luôn lén nói tính tình tiên đế ngoan lệ, nhưng đó là với bọn họ! Tiên đế ôn nhu lưu luyến Hiếu Hiền Hoàng hậu thế nào, người bên ngoài đều không có vinh hạnh được thấy mà thôi. Những ngày nay lão nô nhìn điện hạ đối xử với Thế tử... không nghĩ rằng lại có vài phần bóng dáng của tiên đế."

Kỳ Kiêu lắc đầu cười: "Làm sao có thể giống."

"Sao lại không giống a, lão nô đứng ngoài nhìn... Thế tử điện hạ đối đãi với Thái tử... cũng không giống trước." Giang Đức Thanh nghĩ nghĩ, cười, "Lão nô nói không rõ, chỉ cảm giác hoàn toàn khác với lúc trước."

Kỳ Kiêu lại không lạc quan như vậy, cười nhẹ: "Còn kém xa.... Muốn bắt lấy một người, trước tiên phải bảo vệ được người này, nếu thật muốn giữ chặt hắn, liền phải hướng lên trên mà bò, nếu giống Sầm Triều Ca, chỗ nào an toàn liền chạy đến đó, người bên cạnh sớm muộn gì cũng sẽ bị người đoạt đi."

Giang Đức Thanh dở khóc dở cười, điện hạ nhà mình thích Bách Nhận, liền cho rằng mỗi người đều muốn cướp lấy sao? Bất quá, trước kia Giang Đức Thanh còn lo lắng Kỳ Kiêu sẽ vì Bách Nhận mà hỏng nghiệp lớn, hiện giờ thấy Kỳ Kiêu càng lúc càng quyết tâm cũng yên lòng, cười gật đầu: "Điện hạ nói phải."

Hai người đi vào chính sảnh, Kỳ Kiêu hạ giọng: "Tiếp tục tra chuyện đó, những người này là bán mạng, có hôm nay không có ngày mai, thông thường đều có một ít chuẩn bị ngầm, tăng thêm vài người, ngay cả phần mộ tổ tiên cũng phải lật lên cho ta."

Giang Đức Thanh đáp ứng, dừng một lát lại nói: "Hai nha đầu kia xem như biết điều, có lẽ là do bị Đôn Túc trưởng công chúa phủ đầu từ trước, mấy ngày nay chỉ ở trong viện làm nữ công, không cho các nàng ra ngoài, các nàng cũng chỉ ở trong."

Kỳ Kiêu gật đầu: "Vậy cũng vẫn phải giám sát chặt chẽ, tách hai người ra, không cho các nàng ở cùng nhau, nếu ngày nào Bách Nhận đến đây thì càng thêm người giám thị."

Giang Đức Thanh gật đầu đáp lời, đại nha hoàn từ ngoài đi vào, khom mình hành lễ: "Điện hạ, trưởng công chúa phái người đến mời, nói phủ công chúa có trù sư mới, mời điện hạ buổi trưa ghé thăm."

...

Trong phủ công chúa, Kỳ Kiêu theo quản gia vào phòng mái hiên, Đôn Túc trưởng công chúa đang tựa trên tháp bách tử thiên tôn xem sách, thấy Kỳ Kiêu đến liền ngồi dậy cười: "Lạnh sao? Đừng phiền mấy nghi thức xã giao kia, đến đây ngồi, đưa lò sưởi chân đến cho Thái tử."

Kỳ Kiêu thỉnh an, ngồi xuống nhìn xung quanh: "Chỗ này của cô có thiếu thốn gì không? Ta đi tìm cho người."

"Ngươi đã đưa vài thứ lại đây, ta còn có thể thiếu cái gì." Đôn Túc trưởng công chúa cười kéo tay Kỳ Kiêu vỗ vỗ, quay đầu nói với mọi người, "Lui xuống trước đi."

Kỳ Kiêu cười: "Cô có chuyện gì sao? Dượng và biểu ca biểu đệ đâu rồi?"

"Phò mã đi nha môn chưa về, biểu ca ngươi đang ở thư viện Mậu Bình đi học, mười ngày nửa tháng mới được về một lần, lần sau mới gặp được." Đôn Túc trưởng công chúa cười, "Chính là thừa dịp hiện tại bọn họ không ở mới gọi ngươi đến, bớt ồn ào, lúc trước ngươi nhờ ta làm mai cho Nhu Gia quận chúa, có tin tức."

Mắt Kỳ Kiêu sáng lên: "Nhà nào?"

"Ta nói, nhưng ngươi đừng ngại dòng dõi thấp." Đôn Túc trưởng công chúa dừng một lát, "Lại nói cũng là thân thích, là con trai nhà đường huynh của phò mã, tên Hạ Tử Thần, năm nay vừa hai mươi tuổi, có lẽ ngươi còn có ấn tượng, trước khi rời kinh ta còn thường mời hắn đến nhà."

Kỳ Kiêu nghĩ lại, quả nhiên có chút ký ức, do dự nói: "Ta nhớ rõ... không nói nhiều, nhưng đối nhân xử thế tương đối ôn hòa, đặc biệt thân với biểu huynh."

Đôn Túc trưởng công chúa cười gật đầu: "Là hắn, lúc ấy các ngươi còn nhỏ đi, biểu huynh biểu đệ ngươi đã lanh lợi, nghịch ngợm không khác gì khỉ con, Tử Thần lại không như vậy, hắn..."

"Đứa nhỏ này mệnh không tốt, phụ thân là nhị đường ca của phò mã, từ nhỏ đã là bao cỏ, năm đó lão thái gia có đánh có mắng thế nào cũng vô dụng, rốt cuộc không thành người, sau này lập gia đình có công việc, liền tự mình dọn ra ngoài. Ai ngờ sau khi ra ngoài không người quản thúc, dáng vẻ càng thêm không ra gì, rượu chè phiêu kỹ cờ bạc không gì không làm, chỉ vài năm liền đem mình làm hỏng, một trận phong hàn liền đi." Đôn Túc trưởng công chúa thở dài, "Chỉ đáng thương biểu tẩu của ta, lúc chưa thành gia vẫn thường xuyên gặp gỡ, nàng làm người hiền hậu, đáng tiếc lại gặp phải kẻ vô liêm sỉ như vậy, còn trẻ đã thành quả phụ, may mắn còn có đứa con, là Tử Thần, Tử Thần không giống cha hắn, từ nhỏ đã biết cố gắng, người khác càng xem thường bọn họ quả phụ cô nhi, hắn càng muốn đi lên, học vấn hơn xa biểu ca ngươi, phò mã cũng thương hắn, lúc trước muốn nhờ người tìm cho hắn một vị trí, hắn lại từ chối, muốn chính mình đi thi."

Kỳ Kiêu cười: "Nếu ta không nhớ lầm... năm trước thi đình hắn là đệ nhất giáp, trở thành Tiến sĩ, nay ở Hàn Lâm viện làm Thứ Cát sĩ đúng không?"

"Trí nhớ ngươi thật tốt." Đôn Túc trưởng công chúa mỉm cười, "Đứa nhỏ này rất biết tiến tới, mấy năm nay biểu tẩu cũng có thể hãnh diện, biểu tẩu số khổ có chuyện gì đều hỏi ta, từ năm ngoái lúc Tử Thần đậu thi đình nàng đã nói qua với ta, nàng thủ tiết nhiều năm, không biết bên ngoài có tiểu thư nhà ai tốt, nhờ ta nhìn xem, chỉ là nhà bọn họ... không cao cũng không phải thấp, tuy có Hạ gia để dựa vào, nhưng đương gia lại đi sớm, tuy nói Tử Thần ở Hàn Lâm viện đảm nhiệm chức vụ, nhưng hắn chung quy còn trẻ, khó làm ra công trạng, mà gia sản nhà hắn đã sớm bị kẻ làm cha không nên thân kia vắt sạch, sống phải nói là kham khổ, mà nhà ai gia cảnh tốt lại chịu để nữ nhi sống không thoải mái chứ."

Kỳ Kiêu cười nhẹ: "Đây ngược lại không có gì, nếu hắn thật sự là người tốt, những việc này đều chỉ là việc nhỏ."

"Người rất tốt, bằng không ta cũng sẽ không thường gọi hắn đến đây, vừa ổn trọng lại khiêm tốn, tuy trong nhà như vậy, nhưng cũng không nhụt chí, còn thường xuyên an ủi mẫu thân." Đôn Túc trưởng công chúa lắc đầu than nhẹ, "Nói thật, so với biểu huynh ngươi hơn xa, đứa nhỏ nhà nghèo sớm trưởng thành, không phải không có đạo lý. Lúc trước ngươi cũng nói, tính tình Nhu Gia quận chúa thùy mị, không vào được gia tộc lớn, này không phải vừa đúng sao? Trong nhà hắn chỉ có một trưởng bối, mà biểu tẩu của ta cũng không phải người chua ngoa, chắc chắn đối tốt với con dâu, cái này rất thích hợp."

Đôn Túc trưởng công chúa cười: "Không ngại nói thật với ngươi, ta cũng có tư tâm, biểu tẩu cùng đứa cháu này của ta đều là người tốt, đáng tiếc chưa gặp thời, nếu được ngươi trợ giúp, ngày sau chắc chắn rất nhanh thăng tiến, như vậy cả hai bên đều được lợi, không phải tốt sao?"

Kỳ Kiêu mím môi cười: "Cô đã nói tốt, tất nhiên không thể sai, chỉ là còn phải để chủ sự xem xem mới được. Như vậy đi, ngày mai để biểu huynh biểu đệ, còn cả Tử Thần đến phủ ta một chuyến, ta lại đón Bách Nhận đến, chỉ nói là gặp mặt một hồi, cũng để Bách Nhận tự mình nhìn xem, nếu hắn cũng vừa lòng, chuyện liền xác định, sau đó đành phải làm phiền cô."

Đôn Túc trưởng công chúa vui vẻ cười một tiếng: "Nếu có thể giúp được biểu tẩu cùng đứa cháu mệnh khổ của ta, lại vất vả cũng không ngại."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net