QUẢN GIA RIÊNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 : QUẢN GIA RIÊNG

Mọi khung cảnh, thời gian, địa điểm, nhân vật đều không có thật. Xin thí chủ hãy tự trọng.

* * * *

Dòng tộc họ Hiển đã trị vì tại thành phố Yên Thệ này biết bao nhiêu năm nhưng không đếm xuể, nhưng sự trị vì thịnh vượng này của Hiển gia đều có kẻ đứng sau, điều này rất ít người biết đến vì họ chỉ nhìn vào mặt tốt của gia tộc giàu có này chứ không bao giờ suy xét về mặt tối.

Gia tộc này có một sơ đồ gia đình rất rối rắm, gia chủ từng mượn tay của một gia tộc lớn là Điềm gia chỉ để được nâng lên ; phu nhân là tiểu thư đài cát bị gia chủ cưỡng hiếp, ép cưới trở thành phu nhân Hiển gia ; Đại thiếu gia một trong hai người con song sinh trong sự cố đó là người có tính cách lo âu, suy nghĩ nhiều ; Nhị thiếu gia là song sinh còn lại sau sự cố có tính cách nổi loạn, cọc tính và là kẻ không biết cảm xúc nên không ít lần gây sự với đứa em trai. Một gia tộc đầy rẫy sự đau thương, cũng bởi đâu ai biết sau ánh hào quang, sau bức màn đỏ kia là những gì.

Gia tộc đầy đau thương là vậy, nhưng người thiệt nhất vẫn là cậu con trai út là Tam thiếu gia. Khác với người trong nhà, khi còn nhỏ đã bị xem là phế vật nên thường bị người cha bạo hành, luôn nhận đủ mọi chửi rủa ngay độ vừa vào tiểu học.

Năm lên mười, cái độ tuổi mà trẻ con một bước trở thành đoàn thanh niên, cậu Tam thiếu gia đó đã suýt bị cưỡng hiếp gây nên cho vị Tam thiếu gia đó ám ảnh càng thêm ám ảnh.

Năm mười tám tuổi, độ tuổi đẹp nhất của bao thanh thiếu niên hoạt bát ngoài kia, cậu được chẩn đoán là đã mắc bệnh về tâm lý, bệnh ái kỷ cùng đó là bệnh trầm cảm được phát hiện cùng một lúc. Người mẹ quan tâm cậu, nhưng người cha thì không, gã luôn khăng khăng rằng vị bác sĩ kia là đang nói dối để moi tiền, khi nào say gã lại nhắc khiến bệnh cậu càng thêm nặng hơn.

Sau cùng những ngày tháng địa ngục của cậu cũng kết thúc ngay khi gã cha tàn nhẫn đó chết, di chúc gã mắt nhắm mắt mở đề tên của Đại thiếu gia vào, việc này cũng bình thường thôi vì con cả lúc nào cũng là đứa con được thừa kế gia sản.

Đến nay, vị Tam thiếu gia bé bỏng ngày nào cũng đã trở thành người lớn với độ tuổi hai mươi hai, cậu ta hiện đang là sinh viên năm tư của trường đại học Điệp Duệ dưới cái tên nhuốm đầy sự dơ bẩn - Cái tên Hiển Ái.

Hiển Ái hàng ngày đâm đầu vào game, chơi không ngừng nghỉ trừ khi đi ăn uống đủ ba bữa mà thôi, đã vậy cậu còn khá ít nói, có vẻ bệnh của cậu ngày càng nặng rồi.

Hôm nay là chủ nhật cuối tuần, cậu lại phải chìm vào đống hồ sơ nhận việc được để sẵn trên bàn. Nói Hiển đại thiếu gia Hiển Vỹ là người thừa kế cũng đúng thôi, nhưng chuyện duyệt hồ sơ nhận việc lại giao cho Hiển Ái, hẳn là sợ cậu lên cơn mà đuổi việc người ta đây mà.

Bước tới bên cạnh đầu giường, cậu kéo ghế ra ngồi phịch xuống. Hiển Ái thở dài đầy mệt mỏi, hôm nay có vẻ nhiều hơn mọi ngày rồi. Nhiều thì nhiều, nhưng thứ khiến cậu để ý chính là hồ sơ nhận việc của đứa con trai của gia tộc đã từng giúp gã cha già kia nâng cao địa vị, rõ ràng gia thế khủng mà lại xin việc ở đây? Nghe quá cũng đã thấy vô lý rồi!

Tia nắng từ cửa sổ phía đối diện hướng vào mái tóc trắng ánh bạc của cậu, cậu đưa tay vén tóc qua vành tai, chẳng biết có phải là do ánh nắng không nhưng Hiển Ái thật sự rất đẹp. Vì cái vẻ đẹp như họa này, cậu đã suýt bị xâm hại tình dục ngay lúc vừa tròn mười tuổi, vừa nhớ đến thôi cũng đủ khiến cậu phải ám ảnh rồi.

Năm mười sáu tuổi khi cậu vừa đi bệnh viện về, không lâu là hai ngày sau khi vừa đánh đập cậu xong, gã ra ngoài bằng con xe hàng dỏm của mình. Khi đó chẳng biết gã lái xe thế nào để rồi bị xe tải tông chết, nghe tin này cậu lại chẳng bày ra cái vẻ mặt hoảng hốt, càng không tốn một giọt nước mắt nào cho gã cha già tàn nhẫn đó. Dù sao, gã cũng chẳng đáng để cậu rơi nước mắt.

- Anh trai, hồ sơ của thiếu gia nhà họ Điềm hợp ý em. Trúng tuyển.

Tiếng rè rè không lấn át được cái chất giọng trong trẻo của cậu, nghe tin này người anh trai cậu là Hiển Vỹ thật sự rất vui mừng, cũng do cậu hiếm khi chọn người, toàn vứt đi cả nhưng lần này là lần đầu tiên Hiển Ái tự chọn người làm cho Hiển gia, đồng thời cũng là quản gia riêng của Hiển Ái.

Vừa hay, hồ sơ của Điềm thiếu gia sạch sẽ, không chút tiền án tiền sự nào nên có phần khiến Hiển Ái hài lòng, linh cảm mách bảo rằng cậu đã chọn đúng người cho tương lai sau này.

Duyệt một tập hồ sơ cũng đủ khiến cậu phải đau đầu rồi, Hiển Ái liền ngả ngay xuống cái giường bên cạnh để thư giãn, đúng thật chỉ có đệm ấm chăn êm là đúng ý cậu thôi. Bây giờ có lẽ Hiển Ái nên nghỉ trưa, theo lịch trình chắc rằng hôm nay cậu sẽ gặp vị thiếu gia nhà họ Điềm đó, bên cạnh đó là người anh họ Dật Sinh của Hiển Ái.

* * * *

Thời gian sau, bây giờ là 4 giờ chiều, cậu ngả xuống giường từ lúc 11 giờ trưa nên chắc cũng xem như là ngủ đủ giấc rồi nhỉ? Hơn hết, đến giờ gặp mặt người trúng tuyển mất rồi.

Hiển Ái diện đơn giản một cái áo sơ mi nam hiệu Unisex trơn, form rộng, vải mềm màu trắng và đeo dây tua rua xanh nhạt sang trọng làm bằng satin có hơi cổ điển một chút, cậu phối cùng quần tây đen và đôi giày da cùng màu, phần nào cũng để chuẩn bị gặp Dật Sinh và cả thiếu gia nhà họ Điềm.

Bước xuống lầu, cậu hướng đến phòng khách, cậu nhìn thấy một người con trai thân ảnh cao lớn trông có vẻ to hơn cậu nhiều, có thể nói là đủ sức đè Hiển Ái luôn đấy, và nó na ná với cơ thể của Dật Sinh. Anh ta tự lết xác đến à? Chắc không phải thế đâu!

- A....Em trai, lại đây nào.

Hiển Vỹ cất tiếng gọi Hiển Ái lại chỗ ngồi, Hiển Ái cũng đâu thể cãi người thừa kế và cậu cũng lười lắm nên chẳng cần nói gì cho cam.

Hiển Ái trực tiếp bước đến chỗ người con trai cao lớn, tiếng giày da lộp cộp ngày một to hơn. Cậu chống lòng bàn tay lên bàn thủy tinh, tay kia nâng cằm cậu con trai trông lớn hơn cậu tám tuổi.

- Haha...Anh đúng là gu của tôi, chẳng biết gương mặt sáng sủa này khi cầu xin tôi tha thứ sẽ như nào nhỉ?

Người con trai đó cũng chẳng kịp phản ứng nhưng thật chất vẫn đang kiềm lại cái ham muốn bị hành hạ đây mà, dù sao anh ta cũng đã nghe qua Tam thiếu gia nhà Hiển gia như thế nào rồi, cậu Tam thiếu gia này là kẻ thích hành hạ người khác, nếu cậu ấy đi với anh thì chẳng khác gì một cặp bài trùng.

- Thiếu gia, quên giới thiệu với cậu, tôi là Điềm Bàng - Quản gia riêng của cậu đấy.

Hiển Ái nghe được như một tiếng sét đánh ngang tai, nhưng cậu lại không thể nào rút tay lai được. Hễ như cậu đang bị một lực hút vô hình hút vào, nó khiến tay cậu run run. Tình thế này không ổn chút nào cả, không sớm thì muộn Điềm Bàng cũng hứng lên thôi, nhưng thứ khiến Hiển Ái tỉnh mộng đó chính là Điềm Bàng kéo cậu lại gần đặt cậu ngồi lên đũng quần.

Điềm Bàng đâu phải là kẻ biết kiềm chế, hắn ta điên, hắn ta ưa bạo lực và là một tên cầm thú điển hình. Hai người anh trai của Hiển Ái đã rời khỏi đây từ bao giờ, hai người họ để em lại với vị thiếu gia độc nhất của Điềm gia sao.

- Được rồi, ngài quản gia nên đi thay đồng phục dành cho quản gia thôi. Tôi còn có chuyện phải đi.

Hiển Ái rời khỏi hắn ta, cậu đi ra xe mặc kệ cậu quản gia đang cương ở một chỗ nhưng cũng đành thôi, Điềm Bàng không thể tự tiện đụng vào cậu chủ mà chỉ còn cách tự thủ dâm.

* * * *

End chương 1.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net