Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà, Tưởng Thu Chi nhắc nhở cậu: "Điện thoại nhớ chặn."

"Đã chặn rồi," Diệp Thời Ý nói, "...ông ta sau này có thể sẽ vẫn đến công ti anh."

"Không sao, ông ta vào không được."

Dì Lan thấy bọn họ quay về, nhanh chóng lấy bát đũa xếp cho bọn họ, sau đó tạm biệt bọn họ về nhà, rất biết điều không làm phiền bọn họ.

Ăn cơm xong, hai người cùng lên lầu, tới lúc tách ra trước phòng, Tưởng Thu Chi gọi cậu: "Thời Ý."

"Ừm?"

"Ngày kết hôn sẽ được định vào chủ nhật trong hai tuần nữa."

Động tác nắm khóa cửa của Diệp Thời Ý hơi dùng sức: "Nhanh như vậy?"

Ngày tháng là do Tưởng Thu Chi định, cậu dù có làm gì thì cũng không thích kéo dài day dưa. 

"Ừm, em bên đó có vấn đề gì không?"

"Không sao." Diệp Thời ý ổn định lại tâm tình, nói, "vậy... danh sách mời tôi sẽ nhanh chóng nộp lên cho anh."

"Ừ," Tưởng Thu Chi cười như không cười, "chỉ là nộp danh sách mời, không phải nộp bản kế hoạch hay là bài tập, em không cẩn nói đến là căng thẳng như vậy."

Cũng tự nhớ lại cảm thấy buồn cười, Diệp Thời Ý giương khóe môi: "Ừm, ngày mai tôi đưa anh."

Răng của Diệp Thời Ý rất trắng, môi chỉ cần hơi câu lên, liền có thể dễ dàng nhận ra ngay.
Tưởng Thu Chi nhướng mày, bỗng nhiên hỏi: "Hôn lễ cũng sắp tới rồi, em thật sự không định luyện tập ?"

Diệp Thời Ý suýt nữa bị câu này làm sặc, lắc đầu, "...tôi ngày đó sẽ biểu hiện thật tốt mà."

"Đừng cứ nghĩ đến chờ nước tới chân mới nhảy," Tưởng Thu Chi câu nhẹ khóe môi, giục cậu, "qua đây."

Tim Diệp Thời Ý liền nhảy: "... tôi vừa mới ăn xong."

Sự yên lặng của anh lúc nãy ở công ti cùng Diệp Thanh đàm thoại sớm đã tan biến sạch sành sanh, không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng kiên cường vờ điềm tĩnh mà tai lại đỏ hết cả lên của cậu, Tưởng Thu Chi liền thấy ngứa ngáy trong lòng.

"Em súc miệng rồi," Tưởng Thu Chi nói, "cứ luyện một tí cũng không được?"

Diệp Thời Ý do dự hồi lâu.

Sau đó hạ quyết tâm, buông tay nắm cửa, bước đi qua.
Cả một loạt động tác giống như robot bị điều khiển, tràn ngập cứng nhắc và không tự nhiên.

Tưởng Thu Chi cười: "Bộ dạng em như vậy, trông như tân nương nhỏ bị dân làng bắt lại đem đi cúng tế."

Diệp Thời Ý: "..."

"Nhưng em không phải nàng dâu nhỏ," Tưởng Thu Chi nói xong, nhè nhẹ cúi người.

Hơi thở của người đàn ông phả lên mặt cậu, giống như bị vật gì quét qua, nháy mắt thoáng qua, mang theo một chút ngứa ngáy, từ vùng da ấy bắt đầu lan rộng ra khắp nơi.

Tưởng Thu Chi cúi xuống do thám tới một nửa, góc nghiêng giữa không trung, từ má Diệp Thời Ý cạ qua.

Diệp Thời Ý còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên cảm thấy dái tai truyền tới một trận châm chích nhẹ.

Tưởng Thu Chi vậy mà lại vượt qua môi, quấn đến bên mặt, cắn một cái vào dái tai cậu.

Thanh âm người đàn ông trầm thấp, nổ tung trong tai Diệp Thời Ý, cười nhẹ một tiếng, "là chàng dâu nhỏ?"

Diệp Thời Ý lúc này làm sao có thể giả vờ được nữa.

Yết hầu cậu khẽ động, lên lại xuống, chỉ là một câu cũng không nói ra.

Tưởng Thu Chi "chén" xong, còn muốn duỗi tay thăm dò đến tai ngoài của cậu, chà xát vài lần, lau đi vết ẩm trên bề mặt.

Sau đó theo thói quen chốt một câu tổng kết.

"Còn khá mềm."

Từ cổ họng Diệp Thời Ý nặn ra một câu: "Hôn lễ... không cần hôn... chỗ này đâu."

"Vậy hôn lễ muốn làm gì, động phòng hoa chúc?"
Diệp Thời Ý không nói nữa.

Tưởng Thu Chi vốn dĩ chỉ muốn trêu cậu, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của cậu, đáy lòng mình trái lại cũng nổi lên một chút khác thường.

Anh thở dài nhẹ, vò loạn tóc Diệp Thời Ý, khàn giọng nói: "Quay về đi, ngày mai còn đưa tôi đến công ti, ngủ sớm chút."

Diệp Thời Ý như chọp được ân xá, qua loa gật đầu, xoay người rảo bước nhanh vào phòng mình.

Cậu vừa đi, liền cầm đồ ngủ tiến vào buồng tắm.

Tắm xong đi ra, cậu phóng lên giường, mu bàn tay chống lên trán, còn chưa kịp hồi tưởng lại chuyện hôm nay, một mùi hương rúc vào khoang mũi cậu--

Cậu lập tức ngồi bật dậy, nhanh chóng nhìn về cửa phòng.

Đóng chặt nè.

Cửa sổ cũng chỉ hở một khe.Nhưng cậu lại cảm thấy mình ngửi được mùi của Tưởng Thu Chi.

Là mùi cho nam, dòng Cologne hương nhàn nhạt.

Đến đêm, Diệp Thời Ý nằm mơ.

Cậu mơ thấy Tưởng Thu Chi dựa vào sau gáy cậu, từng miếng, từng miếng mà gặm nhấm cậu, lưu luyến và dịu dàng.

Cậu vẫn chưa xoay người, trong tay vô thức mò vào mái tóc đen của Tưởng Thu Chi.

Từ trong mơ giật mình tỉnh dậy, Diệp Thời Ý trống rỗng đẫm mồ hôi, nửa ngày mới hoàn hồn.

Cậu nhìn chằm chằm vào trần nhà hồi lâu, sau đó mạnh mẽ kéo mền lên, trùm kín mít đầu mình.

... tiêu rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thoiy