Chương 4: Chuột chiếm ổ mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Ngọc Đường còn chưa buông tay ra, một tiểu bộ khoái đã chạy tới Khoái Vân Lâu, gấp gáp nói: "Triển đại nhân, Công Tôn tiên sinh, nha hoàn bên người Tương Hồng cô nương vừa tỉnh.

Công Tôn lên tiếng đáp ứng, mang theo Vương Triều, Mã Hán đến đó.

Triển Chiêu cũng muốn đi, thế nhưng cằm bị Bạch Ngọc Đường nắm chặt, hắn vừa ngẩng đầu thì cằm lại bị nắm đau. Đau đến hắn hít hà một hơi, vươn tay đánh vào mu bàn tay Bạch Ngọc Đường: "Buông tay, buông tay."

Bạch Ngọc Đường chậc một tiếng buông tay ra, xoa xoa mu bàn tay bị đánh hồng. Tươi cười đẹp như phù dung sớm nở tối tàn cũng biến mất, chậm rãi nói: "Bạch gia là tới tìm con mèo ngươi, không ngờ trước kia chúng ta từng quen biết, hiện tại ngươi có việc, Bạch gia cũng chẳng phải người không thông tình đạt lý, vậy nên ta đến ổ mèo của ngươi ở Khai Phong chờ là được." Nói xong thì đứng lên rời đi, nhưng vừa mới bước được nửa bước lại quay về, híp mắt cười vươn tay về phía Triển Chiêu.

Triển Chiêu sửng sốt nâng tay ngăn cản. Bạch Ngọc Đường hạ cổ tay xuống tránh thoát, hướng trước ngực Triển Chiêu đánh tới. Triển Chiêu lùi lại nửa bước, cản lại lần nữa, trong lòng âm thầm kinh ngạc Bạch Ngọc Đường vậy mà có thói quen như thế, một đôi mắt mèo chăm chú nhìn thẳng vào Bạch Ngọc Đường, không hiểu sao càng thêm bối rối hoảng hốt.

Bạch Ngọc Đường hiểu được ý tứ của hắn. Cổ tay giơ lên lại hướng về phía Triển Chiêu, tức giận nói: "Bạch gia phong lưu chứ không hạ lưu, mèo ngốc ngươi nghĩ cái gì đấy!"

Triển Chiêu tiếp tục ngăn cản, Bạch Ngọc Đường tiếp tục đánh lên. Hai người bốn tay, một bắt một trốn, đánh nhanh đến mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh.

Cửa sổ chính của Khoái Vân Lâu đối diện hai người vội vàng mở bung ra, Công Tôn Sách nhô đầu ra hô: "Triển Chiêu!"

"Vâng!" Triển Chiêu vội vàng lên tiếng trả lời, vừa phân tâm một chút, lọn tóc đen trước ngực vừa vặn bị Bạch Ngọc Đường nắm lấy.

Triển Chiêu tránh ra sau, bị Bạch Ngọc Đường nắm tóc giữ lại.

"Ta nói này Miêu Nhi, buổi tối nhớ về sớm, đừng để Bạch gia chờ lâu, nếu không ta phá ổ mèo của ngươi." Giọng điệu tùy tiện của Bạch Ngọc Đường vang lên bên tai Triển Chiêu, kèm theo là một hơi gió ấm áp.

Công Tôn Sách đơn giản kiểm tra toàn diện thi thể, sau đó tháo bao tay tơ tằm trắng, phân phó bộ khoái đem xác Tương Hồng về Khai Phong phủ.

Bộ khoái lên tiếng đáp ứng, nâng thi thể xuống, vừa vặn gặp Triển Chiêu đang cầm theo Cự Khuyết lên lầu. Bọn họ đương nhiên không biết vừa rồi Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đã làm gì, chỉ thấy Triển Chiêu đỏ mặt, lâu lâu còn lấy tay xoa tai trái của mình.

Công Tôn Sách và Vương Triều Mã Hán theo sau cũng đi tới, cầm vỏ của Cự Khuyết và Tuyệt Trần đưa cho hắn, hỏi: "Triển hộ vệ, mặt ngươi làm sao vậy, Bạch thiếu hiệp đâu?"

Triển Chiêu tra kiếm vào vỏ, một tay cầm Cự Khuyết và vỏ đao Tuyệt Trần, tay kia thì tiếp tục xoa lỗ tai, tự động bỏ qua vấn đề thứ nhất của Công Tôn, trả lời vấn đề thứ hai: "Hắn đến Khai Phong phủ rồi, tiên sinh yên tâm, Bạch huynh không phải người tàn bạo, so ra có hắn bên cạnh đại nhân, Triển mỗ có thể an tâm hơn rất nhiều."

Công Tôn Sách gật đầu, tạm thời niêm phong Khoái Vân Lâu, dặn dò tú bà kia một lần rồi theo mọi người trở về Khai Phong.

Bạch Ngọc Đường chọc mèo chọc đến tâm trạng rất tốt, trên tay cầm theo ngân đao không vỏ, đi trên đường phố Khai Phong. Phố Khai Phong vốn dĩ vô cùng náo nhiệt, nhưng Bạch Ngọc Đường cầm đao đi như vậy, người đã chạy hơn một nửa.

Bạch Ngọc Đường chậc một tiếng nhìn đao trong tay, lúc này mới nhớ vỏ đao còn vứt trong phòng. Định quay lại lấy nhưng bỗng nghĩ đến Triển Chiêu hẳn là sẽ mang về cho hắn. Sau khi cân nhắc một lúc lâu, hắn nhảy lên nóc nhà, nơi này rộng rãi không có ai để ý, là một con đường tốt đi tới Khai Phong phủ.

Lúc Triển Chiêu ra khỏi Khai Phong phủ, Trương Long canh giữ trong thư phòng, Triệu Hổ canh giữ ở cửa lớn. Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng từ trên nóc nhà rơi xuống, cất bước đi vào bên trong.

Triệu Hổ thấy một người toàn thân tuyết trắng, tướng mạo tuấn mỹ, không khỏi ngạc nhiên. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến trên đời này sẽ có người tuấn mỹ như Triển đại nhân. Nhưng mà Triển đại nhân ôn hòa như ngọc, tĩnh như hồ sâu không có một chút gợn sóng. Mà nam tử bạch y này tuấn mỹ đường hoàng, cuồng ngạo hào phóng không gì sánh được.

Cho dù Triệu Hổ có kinh ngạc nhưng không quên nâng đao ngăn lại. Cẩn thận hỏi Bạch Ngọc Đường đến đây làm gì, một bên bảo bộ khoái bên cạnh đến thư phòng báo với Bao đại nhân, một bên sai người đến Khoái Vân Lâu tìm Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường tùy ý nghịch thân đao Tuyệt Trần trên tay, thong thả nói: "Bạch gia đến Khai Phong đợi mèo, đã nói với con mèo kia rồi."

Triệu Hổ ôm quyền: "Thì ra là bằng hữu của Triển đại nhân, vị thiếu hiệp này, đợi tại hạ đi bẩm báo Bao đại nhân."

Mặc dù Bạch Ngọc Đường luôn xem thường người trong triều đình, nhưng đối với vị được dân chúng gọi là 'Thanh Thiên' Bao Chửng không sợ cường quyền này rất kính trọng. Nghe Triệu Hổ nói xong thì vui vẻ gật đầu: "Đi thôi đi thôi, mà đúng rồi, Bạch gia không phải bằng hữu của mèo kia, là khắc tinh."

Triệu Hổ nghe vậy, sắc mặt lộ vẻ tức giận nhưng vẫn lên tiếng trả lời, xoay người đi thư phòng.

Bạch Ngọc Đường nghiêng người dựa vào sư tử đá trước cửa, lấy ra một cái khăn lụa trắng tỉ mỉ lau đao. Thời gian qua một chén trà nhỏ, Triệu Hổ lại đi ra, một tay giơ lên: "Bạch công tử, mời."

Bạch Ngọc Đường cất khăn lụa vào tay áo, cầm Tuyệt Trần đi theo Triệu Hổ vào Khai Phong phủ. Vòng qua bình phong trực tiếp vào đại sảnh. Trên chủ vị Bao Chửng một thân y phục thường ngày là sa tanh màu đen, đai lưng xám ngồi đó.

Tuy phía trước Khai Phong phủ là nha môn, nhưng dù sao cũng là bộ mặt của nha môn Đại Tống, mà Bao Chửng chức vị là Long Đồ các Đại học sĩ, nhất phẩm đại nguyên, quần áo trên người không thể cẩu thả.

Buổi sáng Bao Chửng từ chỗ Triển Chiêu nghe qua về Bạch Ngọc Đường, biết hắn là nhị thiếu gia Bạch gia ở Kim Hoa phủ. Mà hiện tại hắn ở Hãm Không Đảo giàu có vô cùng, năm huynh đệ bọn họ cộng thêm một đại tẩu có bại gia cũng bại hoài không hết.

Bạch Ngọc được vào đại sảnh, cầm đao dừng ở cửa, tiến lên từng bước thi lễ với Bao Chửng. Bộ dáng cung kính cũng không giấu nổi khí phái quý công tử trên người.

Bao Chửng thấy hắn mặc xiêm y may từ vải trăm lượng một trượng, ngọc vấn tóc cũng là dương chi ngọc tốt nhất, thầm nghĩ trong lòng 'quả đúng như lời Triển hộ vệ nói, Bạch Ngọc Đường giàu đến mức làm người khác giận sôi."

Mà khi Bạch Ngọc Đưởng mở miệng, Bao Chửng ngạc nhiên, không phải như Triển Chiêu nói kiêu ngạo tùy ý, ngược lại nho nhã lễ độ, giơ tay nhấc chân đều thanh cao quý khí.

Bao Chửng vuốt râu, "Các hạ là Bạch Ngọc Đường, Bạch thiếu hiệp?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Thảo dân đúng là Bạch Ngọc Đường."

Bao Chửng cười tủm tỉm, tính toán làm thế nào để giữ lại khối thịt béo Bạch Ngọc Đường này, không thể so với Triển Chiêu, nói năng dụ dỗ một hồi, mơ mơ màng liền vào 'ổ cướp'. Bạch Ngọc Đường này, phải dùng trí. Bạch Ngọc Đường vì mèo nhà mình mà tới, vậy thì dùng chiêu 'tặng mèo' được lắm.

Bạch Ngọc Đường ngồi trên ghế, nhìn Bao Chửng vuốt râu, một lát nhíu mày rồi lại giãn ra, hắn không hiểu sao rùng mình một cái hoảng hốt.

Chỉ một lúc sau, Triển Chiêu và Công Tôn Sách về tới phủ. Vào đại sảnh thấy ngay Bao Chửng đang vuốt râu cười tươi, Bạch Ngọc Đường chống hai tay lên tay vịn ghế, bộ dáng chỉ cần có gì đó không ổn, lập tức chạy thoát.

Công Tôn Sách tiến lên, báo cáo án Khoái Vân Lâu với Bao Chửng. Triển Chiêu khẽ gọi "Bạch huynh", rồi ném vỏ đao trong tay qua. Bạch Ngọc Đường giơ tay tiếp được, tra đao vào vỏ.

Tay Bao Chửng vuốt râu không đổi, ngược lại biểu cảm nghiêm túc hơn rất nhiều. Trầm ngâm một lúc lâu sau mới nói: "Theo lời tiên sinh, chuyện này rất giống do đố phụ* gây nên."

*Đố phụ: phụ nữ hay ghen

Công Tôn Sách gật đầu nói: "Có thể, nhưng đệ tử hỏi qua tú bà và sai vặt, hôm qua Tương Hồng cô nương vẫn chưa tiếp khách, sớm đã đi ngủ, nếu thật sự là đố phụ làm ra, vậy thì đố phụ này thật sự không đơn giản."

Bao Chửng tiếp tục vuốt râu, vuốt đến chòm râu xoắn vào nhau, "Vậy làm phiền tiên sinh mau chóng khám nghiệm tử thi."

Công Tôn Sách đáp ứng, ôm quyền thi lễ, rời khỏi đại sảnh. Đi thẳng đến nhà xác, Vương Triều xách hòm thuốc ở cửa cũng vội vàng theo sau.

Bao Chửng nhìn Công Tôn ra khỏi đại sảnh, chuyển hướng sang hỏi Bạch Ngọc Đường, "Bạch thiếu hiệp tạm thời nghỉ ở Khai Phong phủ sao?"

Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn Triển Chiêu, cười nói: "Tại hạ tới đây vì muốn tìm Triển Chiêu, hiện tại tìm được rồi đương nhiên sẽ không vội rời đi, tại hạ có một trạch viện ở phố đông Khai Phong, là Bạch phủ, nếu Bao đại nhân có việc gì cần giúp đỡ, có thể phân phó."

Bao Chửng khách sáo vài câu, không đợi Bạch Ngọc Đường nói tiếp đã vui tươi hớn hở đồng ý. Bạch Ngọc Đường nhìn ông, tóc gáy cả người dựng thẳng, tại sao có cảm giác như dê vào miệng cọp?

Triển Chiêu âm thầm đỡ trán, vốn nghe nói Cẩm Mao Thử có thất khiếu linh lung tâm*, tại sao lại tự đào hố chôn mình rồi?

*Thất khiếu linh lung tâm: tim bảy lỗ, chỉ người rất thông minh tài ba, cả nhân cách lẫn năng lực.

"Ha ha ha ha, Bạch thiếu hiệp thật là khách sáo." Bao Chửng vuốt râu, cười lộ ra một hàm răng trắng, có mặt đen làm nền càng có vẻ trắng sáng hơn: "Nếu Bạch thiếu hiệp tới tìm Triển hộ vệ, vậy bản phủ sẽ không quấy rầy." Nói xong, mang theo Trương Long, Triệu Hổ trở về thư phòng.

Bạch Ngọc Đường co rút khóe miệng, quay đầu nhìn về phía Triển Chiêu ý nói 'Ngươi cũng bị cuốn vào như vậy?'

Triển Chiêu cũng nhìn lại hắn, đầy mặt bất đắc dĩ 'Không phải ngươi cũng vào rồi sao?'. Rồi mở miệng nói: "Sắc trời không còn sớm, Bạch huynh về phủ trước đi, Triển mỗ có rãnh nhất định sẽ đến chơi."

Bạch Ngọc Đường nhìn ra ngoài cửa, mặt trời chói lọi vẫn còn trên đỉnh, Triển Chiêu đây là trợn mắt nói dối. 'Phạch' một tiếng, mở quạt bạch ngọc trong tay ra, phía trên là mấy chữ to 'Phong lưu thiên hạ một mình ta', nhẹ nhàng phe phẩy trước ngực, "Nếu sắc trời đã tối muộn, Bạch phủ cách nha môn cũng hơi xa, vậy hôm nay Bạch gia phải quấy rầy đến tá túc ổ mèo của ngươi một đêm rồi."

Triển Chiêu kéo kéo khóe môi lên cười, "Bạch huynh đường xa đến đây, sao có thể để Bạch huynh thiệt thòi."

Bạch Ngọc Đường thu quạt lại, chọc chọc trên vai Triển Chiêu, "Ngươi và ta từ biệt bốn năm, hôm nay gặp lại vốn nên ôn chuyện một chút, Bạch gia tình nguyện ngủ ở ổ mèo của ngươi, đêm nay huynh đệ chúng ta uống một chén, cùng ngủ, chẳng phải rất sảng khoái à?"

"Bạch, Bạch..." Triển Chiêu còn chưa nói xong, Bạch Ngọc Đường đã ra khỏi đại sảnh, nói với Mã Hán đứng đối diện: "Phòng Triển Tiểu Miêu ở đâu? Ngũ gia đi xem."

Mã Hán nhìn Triển Chiêu, rồi liếc mắt qua Bao Chửng trong góc tường, lên tiếng đáp ứng dẫn Bạch Ngọc Đường tới tây viện Triển Chiêu ở.

Hết chương 4. 14/12/2021

Tác giả: Liễu Tứ

Edit: Thỏ Cụp Tai


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC