Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Vong Cơ tỉnh lại đã là trưa của ngày hôm sau, y ngơ ngẩn cả người nằm trên giường, cũng không thể nghĩ thêm được cái gì ngoài cảnh tượng kinh khủng đêm qua xảy ra. Nằm trên giường run run cuộn tròn lại thành một cục bông nhỏ, nhắm nghiền hai mặt lại

Ngụy Vô Tiện trên tay cầm một đĩa điểm tâm vén mành hạt bước vào, chứng kiến cảnh tượng người nọ cuộn tròn trong chăn run rẩy sợ hãi, đột nhiên trong lòng nhộn nhạo khó chịu. Hắn đem đĩa điểm tâm ném lên bàn, bản thân đi đến bên mép giường, đưa tay kéo tấm chăn trắng tinh ra, Ngụy Vô Tiện nhìn thiếu niên co ro cuộn tròn bên trong, mồ hôi chảy ròng, hai mắt nhắm chặt, không nhịn được đau lòng thương tiếc một trận. Hắn nhẹ vỗ vỗ lên bả vai của y lên tiếng:

"Làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"

Nghe được thanh âm trầm ấm của nam nhân, Lam Vong Co mở hé mắt ra, nhìn thấy thân ảnh tráng kiệt tuấn mỹ quen thuộc của người nọ, mới cảm thấy có một chút an toàn. Lam Vong Cơ ngồi dậy, muốn xuống giường hành lễ, thế nhưng y vừa bước xuống giường chuẩn bị hạ người quỳ xuống, lại bị hắn ngăn cản, giọng điệu trầm ấm nói với y:

"Ngươi đang mang thai, không cần câu nệ"

Lam Vong Cơ không nói gì, y chỉ đơn giản gật đầu, nhìn hắn lững lự một lúc, cuối cùng cũng hỏi ra miệng:

"Hoàng Thượng, cái kia... con mèo đó..."

"Không cần nghĩ đến nó, việc này trẫm sẽ giúp ngươi đòi lại công đạo, không cần sợ hãi, việc của ngươi bây giờ là dưỡng thai cho tốt, sinh ra một tiểu hài nhi kháu khỉnh đáng yêu là được. Được rồi, mau đến đây ăn bánh bao nhân thịt sốt cay đi kẻo nguội sẽ không ngon"

Ngụy Vô Tiện kéo người đến bàn nhấn y ngồi xuống ghế mềm, phân phó cho cung nhân mang chậu nước ấm lên để y rửa mặt rồi ân cần đút bánh bao sốt cay cho y ăn. Lam Vong Cơ ăn bánh bao đến ngon miệng, vào miệng mềm thơm, cắn nhẹ một cái sốt cay cùng mhân thịt trào ra hươngvij cay cau dẽw ăn. Nhưng chỉ một lát sau đó đã cảm thấy no, y né tránh cái bánh bao tròn tròn bé xinh mà Ngụy Vô Tiện đưa đến bên miệng mình. Ngụy Vô Tiện nhìn y không chịu tiếp nhận, nhíu mày hỏi:

"Ngươi sao vậy?"

Lam Vong Cơ nhìn miếng bánh, lại ngước mắt nhìn hắn, âm giọng nhu uyển thanh thủy vang lên bên tai hắn:

"Thần no rồi"

"No rồi?"

Ngụy Vô Tiện có chút không tin, nghi hoặc hỏi lại y lần nữa, thấy y nhẹ gật đầu, hắn nhướn mày hỏi:

"Ngươi mới ăn chưa được phân nửa đĩa bánh đã no rồi? Bình thường vẫn luôn như thế?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu, lại len lén ngước mắt nhìn biểu tình của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện gật đầu ý bảo đã biết, lại đưa miếng bánh đến bên miệng y nhẹ giọng dỗ ngọt nói:

"Bây giờ đã không chỉ có mình ngươi mà còn có cả đứa nhỏ, ăn thêm một chút đi"

Lam Vong Cơ do dự nhìn miếng bánh thật lâu, cuối cùng vẫn khuất phục trước ánh mắt nghiêm nghị sẵn có của đế quân, tự mình đút ăn đến khi nhìn thấy ánh mắt hài lòng của hắn mới thả lỏng, từ tốn ăn hết đĩa badnh nhỏ trên bàn

Ngụy Vô Tiện rót một chung trà cho y, đến khi nhìn thấy y ăn hết mới hài lòng đưa chung trà cho y uống. Lam Vong Cơ tiếp nhận chung trà từ tay hắn, nhấp một ngụm rồi đặt lại chỗ cũ nhìn hắn hỏi:

"Ngài không đi dùng Ngọ thiện cùng Xuân Phi sao?"

Ngụy Vô Tiện cầm lên thư tịch trên bàn đọc, nghe y hỏi cũng không mấy để tâm, qua loa đáp một cău:

"Không đi, ngươi mới động thai sức khỏe rất yếu, trẫm ở lại chăm sóc cho ngươi"

Lam Vong Cơ cũng không nói gì thêm, yên lặng xoa xoa cái bụng no căng có chút nhô lên của mình, cầm lấy cầm phổ an tĩnh đọc. Cảnh tượng giống như một gia đình đầm ấm đang quây quần bên nhau khiến người ta không khỏi cảm thấy vô cùng đẹp đẽ cùng ấm cúng hạnh phúc

Một canh giờ cứ thế trôi qua, hai người vẫn an tĩnh như vậy cho đến khi Chu công công đi vào phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ấy

"Chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện lãnh đạm hỏi người vừa mới bước vào, mắt vẫn dán lên bản tấu chương trong tay, lại hờ hững liếc sang thiếu niên ngoan ngoãn lặng yên ngồi bên cạnh mình đọc sách. Ngụy Vô Tiện trước giờ tính cách luôn là thích náo nhiệt ồn ào, thế nhưng không hiểu sao hai tháng nay ở bên cạnh y lại đột nhiên cảm thấy thích sự trầm tĩnh có chút giản đơn của người bên cạnh, cho nên dạo gần đây hắn luôn tìm đến chỗ y để kiếm thứ an tĩnh cùng trầm lặng hiếm thấy trong số phi tần ở hậu cung. Vừa để xem thử y như thế nào, vừa là để phê duyệt số tấu chương phức tạp mà đám lão thần kia dâng lên

Chu công công nhìn hắn, lại liếc mắt nhìn người ngồi cạnh hắn một chút mới chậm rãi lên tiếng bẩm báo:

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hạnh Nhi vì không chịu nổi tra khảo nên đã khai ra Khải Tần nương nương là người chỉ thị nàng làm những việc giết mèo cùng thả động vật có độc nhằm làm Trạm Tần nương nương hoảng sợ bị dọa bất cẩn nhẹ là động thai còn nặng là..."

Cnu Nhất Hồ không dám nói tiếp mà cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn hai người, chân lão run lẩy bẩy không yên. Lam Vong Cơ nghe lão nói, đầu óc trở nên choáng váng, cơ hồ giống như muốn đổ sầm cả người ra phía trước. Ngụy Vô Tiện vỗ bàn tức giận đến đen mặt, hắn ném tờ tấu chương thật mạnh xuống bàn đanh giọng:

"Thật giỏi! Y vẫn còn đang được trẫm cùng Hoàng mẫu bảo hộ, vậy mà lại lớn gan đến thế? Truyền ý chỉ của trẫm! Khải Tần tâm địa độc ác rắp tâm hãm hại Trạm Tần cùng long tự trong bụng y. Lập tức giáng làm Đáp Ứng biếm vào Lãnh Cung!"

"Nô tài lập tức đi ngay"

Chu Nhất Hồ giống như vừa nghe xong liền chạy biến mất như sợ bị liên lụy hoặc sợ vạn tuế gia nhà mình mất kiên nhẫn

Ngụy Vô Tiện quay mặt nhìn sang người vẫn đang ngồi bên cạnh lập tức giật mình hoảng hốt. Mặt Lam Vong Cơ tựa như vừa bôi mực xanh lên, môi y nhợt nhạt đến lạ, thân thể lại không ngừng run rẩy như đang ở dưới hố băng ngàn năm. Hắn vội vã ôm người vào lòng, vuốt ve lưng cho y như trấn an:

"Không sao cả, con vẫn còn mà. Trẫm hứa sẽ bảo hộ đứa bé cùng ngươi thật an toàn cho đến khi ngươi hạ sinh mới thôi"

Lam Vong Cơ giống như cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua toàn bộ tứ chi rồi đọng lại ở trong tim phá tan những mảnh băng ẩn sâu đã chú ngụ suốt bao năm trong đó mà dần sưởi ấm, chữa lành cõi lòng đã sớm đóng băng từ lâu của y. Lam Vong Cơ vòng tay qua, chủ động ôm lấy hắn, rúc đầu vào cổ hắn, đ6gôi mắt lưu ly trở lên sáng trong hơn bao giờ hết, y khẽ gật đầu lại len lén nở một nụ cười chứa đựng sự hạnh phúc cùng ấm áp khó tả thành lời ôn nhuận kên tiếng

"Được, ta tin người"

~~~~~~~~~~~~~~~

Lại sắp thi rồi, tui lại lặn nha mn

Chap này tự đánh giá nhạt nên tui ko trông đợi đc nhiều vote

Nhớ mặc áo ấm nha các bạn

♡.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net