Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Nguyên nhân.

Mạc Bắc, Thiên Sơn Vân Đoan.(vân đoan là trong mây, có thể hiểu là chỗ cao mây mù vờn quanh của Thiên Sơn)

"Nhanh lên, đuổi theo, thằng kia đi vào rồi!"

"Mày vòng qua bên kia, phòng ngừa nó đào thoát!"

"Đi mau!"

Thanh âm ồn ào lung tung truyền tới từ ngoài mây mù, Diệp Thời Duy một tay che ngực, một bàn tay đặt ở bên môi khụ khụ, máu đỏ tươi từ bên môi uốn lượn xuống, khiến thân ảnh của hắn vốn đã chật vật lại càng thêm vẻ thê thảm.

Chỉ là trong lòng có có sự vui vẻ không nói nên lời.

Từ trong lòng ngực lấy ra một lồng sắt nhỏ tinh xảo, trong lồng sắt một cục ánh sáng màu vàng đang đụng chạm lung tung, chỉ là mới chạm vào lồng sắt đã bị một tầng sáng bám trên đó hất văng ra, Diệp Thời Duy nhìn nó, khóe miệng rốt cục nở một nụ cười mỉm.

"Ha ha ha... Khụ khụ, ông đây chết cũng đáng!"

Đúng vậy, chết cũng đáng, thiết kế lâu như vậy rốt cục đã trộm được chí bảo này, lần này Tiêu Dục dù có không chết cũng phải lột một tầng da.

Nhiều năm như vậy, từ lúc đầu là đánh cãi vớ vẩn, cuối cùng nhiều phen sống mái, hắn cùng ma môn (chỉ chung phái tu ma) càng kết thù càng sâu, cứ mãi bồi hồi trọng thương, thương lành, lại trọng thương, lần này xem ra đã vớ bẫm.

Diệp Thời Duy cân nhắc lồng sắt trong tay, hề hề cười hai tiếng.

Đúng lúc này, mây mù hộ vệ bên cạnh hắn đột ngột rung động vài cái, Diệp Thời Duy cảnh giác cất lồng sắt đi, chỉ nghe bên ngoài ầm vang một tiếng thật lớn, mây mù trong nháy mắt tiêu tán hơn phân nửa, tuy rằng rất nhanh đã hợp lại với nhau, nhưng chỉ vài giây đồng hồ ngắn ngủn cũng đủ cho Diệp Thời Duy thấy rõ cảnh tượng bên ngoài.

Rậm rạp người mặc đồ đen che trời che lấp đất, điều này cũng thôi, nhưng kẻ đứng đầu tiên, lại đúng là Tiêu Dục!

Tiêu Dục thế nhưng tự mình đến, chậc, lần này gã thật đúng là bị chọt một cú đau, Diệp Thời Duy vừa thầm tự giễu, vừa nuốt nước đắng trong lòng, xem ra lần này thật sự phải toi, vòng vo hai mươi mấy năm, ngày này vẫn phải đến...

Kế tiếp, hẳn là chuyển thế trùng tu* đi, tuy rằng cảnh giới vẫn như cũ nhưng tốc độ tu luyện có thể nhanh hơn một chút, nhưng có thế nào cũng không nổi tiêu chuẩn hàng đầu chớ nói chi là Tiêu Dục đã sắp Xuất khiếu tới cấp bậc Hóa thần biến thái.

(chuyển thế trùng tu, đầu thai sang nhân vật mới làm lại từ đầu)

Hơn nữa, cho dù có trùng tu, có một số việc cũng không thay đổi, Ma môn thế lực lớn như vậy, muốn tìm ra hắn không phải việc khó.

Aiz, Diệp Thời Duy thầm thở dài, lồng sắt trên tay cũng cảm giác nặng hơn nhiều, nhớ tới lúc trước, trong lòng không biết là đắng hay chua, rốt cuộc có phải hối hận hay không, ngay chính bản thân hắn cũng nói không rõ.

Nhớ rõ lúc ban đầu, hắn cũng chỉ là một trạch nam sáng sủa, bị ông Cả trong phòng ngủ KTX dụ dỗ vào chơi game, không nghĩ tới trò chơi lại thú vị như vậy, liền chui đầu vào, từ nay về sau đắm chìm trong con đường tu tiên.

Mà cũng chính trong game này, hắn quen được cô gái duy nhất hắn thích đời này -- Khuynh Thành.

Tên gọi Khuynh Thành, diện mạo tuy không phải cấp bậc tuyệt thế, nhưng cũng trên mức tiêu chuẩn, ngẫu nhiên quen biết trong một lần bí cảnh*, hắn động tâm, không nghĩ tới, cô ấy cư nhiên cũng thích hắn.

(bí cảnh, những map game chỉ mở ra trong điều kiện nhất định)

Trên đời này chuyện hạnh phúc nhất chính là người bạn thích, trùng hợp cũng thích bạn.

Hắn lúc ấy cỡ nào vui sướng, sau lại cỡ nào đau đớn tuyệt vọng.

Hắn đem mọi thứ mình có đều cho người ta, cuối cùng đổi được một câu cô thích kẻ khác, hắn hỏi là ai, cô nói là Tiêu Dục.

Hắn vốn không tin, nhưng khi phát hiện vòng tay tiên khí (vật phẩm cấp bậc tiên) mình đưa cho Khuynh Thành đeo trên tay Tiêu Dục, hắn cuồng bạo!

Không thể nhẫn nhịn nổi, hắn có thể chịu được cô thích người khác, nhưng không thể chịu đựng được đồ của mình bị tên gian phu mang trên tay.

Lúc đó, hắn vừa mới vào Kim Đan kỳ, mà Tiêu Dục đã trở thành cao thủ đầu tiên trên đại lục đột phá Nguyên Anh.

Khác nhau một trời một vực!

Nhưng hắn vẫn cố lấy dũng khí đòi lại đồ của mình từ chỗ Tiêu Dục, đổi lại là lời phủ nhận.

Tức giận tràn đầy lồng ngực, cũng bởi vậy đổi lấy hai mươi mấy năm giằng co cùng khiêu khích, tuy rằng sức mạnh của hắn nhỏ bé, nhưng tuân theo tín điều không thể đánh chết mi cũng phải khiến mi buồn nôn chết, hai mươi mấy năm qua, hắn đã để lại cho đối phương một đống phiền toái vô thưởng vô phạt.

Mà lần này, hắn bằng vào hai mươi mấy năm kinh nghiệm đổi lấy thuật ẩn linh nặc tức (giấu linh che hơi thở), cùng với một bí bảo, rốt cục cũng khiến Tiêu Dục té ngã một cú đau, trộm đi đạo cụ nhiệm vụ lần này của gã, cũng là cơ duyên thăng cấp của gã -- Tẩy Thiên đan.

Đây là một đan dược thần cấp (cấp bậc thần), hiệu quả cụ thể không biết, cấp bậc thuật giám định của hắn không đủ, nhưng chỉ nhìn một cách đơn thuần rằng đan dược thông linh còn biết chạy trốn thì ra ngay hiệu quả của viên thuốc này sẽ thần kỳ tới cỡ nào.

Nhưng viên thuốc này, bây giờ là của hắn.

Diệp Thời Duy nhìn cục sáng vẫn chạy trốn chung quanh rồi bị hất văng trong lồng sắt, ánh mắt vẻ mặt lại thêm chút kiên định.

Hai mươi mấy năm này, công lực của hắn tuy rằng cũng có tăng lên, nhưng cuộc sống nay đây mai đó khiến cho việc an tĩnh bế quan mài linh lực trở thành hy vọng xa vời, cho nên đến hiện tại, hắn cũng không thể đột phá Nguyên Anh kỳ, vẫn cứ bồi hồi ở đỉnh Kim Đan, hiện giờ, nội thương của hắn rất nặng, thậm chí đan điền cũng có tổn hại, nếu không đột phá Nguyên Anh, chỉ sợ cuộc đời này vô vọng.

Tuy rằng cuộc đời này của hắn đại khái chỉ còn lại có mấy chục phút mà thôi.

Mây mù bên người run rẩy, khi thì tản ra một đám mây nhỏ, khiến hắn mơ mơ hồ hồ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng rung động như lần đầu tiên thì không còn nữa, xem ra cường độ công kích như vậy cũng không phải có thể duy trì liên tục, chỉ được một lần rồi thôi.

Bảo vật này chính là lá chắn cuối cùng của hắn, không có năng lực gì lớn lao, chỉ có lực phòng ngự sánh ngamg thép tinh, nhưng có một chỗ hỏng, không thể ẩn tàng, hơn nữa thần thức còn có thể dò xét nó, tuy rằng không thể tiến vào trong, nhưng mà tương ứng, thần thức người bên trong cũng không cách nào nhìn được cảnh tượng bên ngoài, chỉ có thể nói là một bảo vật yếu, nhưng rơi vào đường cùng, hắn cũng chỉ có thể dùng nó để che giấu, thậm chí vì để che dấu nó, còn chọn chiến trường ở nơi mây mù, không nghĩ tới vẫn dễ dàng bị tìm được như vậy.

_(:з" ∠)_ không có biện pháp, bọn họ lắm người quá...

Diệp Thời Duy bất đắc dĩ thở dài, lúc này mây mù lần thứ hai rung lên bần bật, thậm chí còn cùng với tiếng vang giòn.

Không tốt! Diệp Thời Duy biến sắc, lồng mây này chỉ sợ không chống đỡ được nữa.

Không do dự thêm, đôi môi nhếch, trong tay không ngừng kết ấn quyết phiền phức, tô điểm từng dòng linh lực rực tỡ lưu chuyển quanh lồng sắt nhỏ tinh xảo, rất là xinh đẹp.

"Mở!"

Theo một tiếng này, lồng sắt nhỏ như là một đóa hoa nở rộ trước người Diệp Thời Duy, cục sáng vàng kia thấy thế nhanh chóng nhằm phía bên ngoài, lúc lao ra khỏi mây mù thì bị bắn ngược trở về.

A đúng, hình như quên nói, cái lồng mây này không chỉ bên ngoài không đánhn vào trong được, bên trong cũng không đánh được ra bên ngoài =v=

Diệp Thời Duy hơi điều tức một chút, đã bắt lấy cục sáng bay loạn trên đầu mình lại, ném vào trong miệng, chất lỏng ấm áp ngọt lành theo yết hầu chảy vào dạ dày, đột nhiên chuyển thành lửa cháy, hướng về bốn phía thân thể tản ra.

Một phần nhằm phía thức hải, một phần nhằm phía đan điền, còn có một phần không chỗ nào để đi, đành phải không cam lòng tản trong thân thể, tẩy rửa tạp chất thân thể.

Thức hải nhanh chóng mở rộng, vô số chất lỏng màu bạc tràn ngập quanh thần thức, làm sao cũng không hấp thu xong, bên kia, đan điền cũng y như vậy, linh khí nhanh chóng mở rộng phạm vi đan điền, kim đan được linh khí đánh sâu vào nứt ra từng vệt uốn lượn.

Kim đan sắp nát, đến một bước này, nếu thành công, thì đan vỡ thành anh, nếu thất bại, sợ là vài thập niên vất vả thành công dã tràng.

Mà ngay tại thời khắc mấu chốt này, một tiếng nổ ầm vang, cái gì đó đập vào thân thể, khiến linh giáp trên người tự động sáng phòng ngự lên.

Diệp Thời Duy trong lòng rùng mình, hắn biết, lồng mây đã nát.

Vừa phân tâm thì linh khí lập tức thoát ly khống chế tán loạn bên trong thân thể, kim đan vỡ vụn càng thêm triệt để, mà anh nhi nhỏ dạng Nguyên Anh lại thủy chung không thấy bóng dáng.

Diệp Thời Duy cười khổ, hắn sợ là không được, hắn biết mình bị thương ẩn rất nhiều, chuẩn bị không đầy đủ, cộng thêm đan dược đối với bản thân ở cấp Kim Đan vẫn là quá mức bá đạo, cho nên lần này mới có thể thất bại thảm thiết như vậy.

Có lẽ, còn có chấp niệm quá mức nguyên nhân.

Tu tiên tu tiên, tu chính là tự tại tiêu dao, chỉ có đạo tâm không động, mới không bị tâm ma quấy nhiễu, mà hắn vài thập niên luồn cúi xu nịnh, cuối cùng vẫn là công dã tràng.

Mở to mắt, trước mắt đứng một người, đúng là Tiêu Dục.

"Ha ha, anh vẫn là tới trễ một bước." Diệp Thời Duy cố gượng nói rằng.

Tiêu Dục Trước mặt nhíu mày, "Vì sao lại nhằm vào tôi? Cho dù bỏ mình cũng sẽ không tiếc."

Nghe nói như thế, Diệp Thời Duy tức điên, một chút linh khí vừa mới trói buộc đến lần thứ hai tản ra, vọt tới nội tạng, hắn ọc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, nội thương rốt cuộc không khống chế được.

Vì sao? Tức chết hắn, hắn cùng gã đối nghịch nhiều năm như vậy, hắn cho rằng Tiêu Dục đã sớm biết, dù sao gã vẫn còn đeo vòng tay hắn tặng cho bạn gái trước đây, bọn họ nói vậy đã sớm yêu nhau, chuyện của Diệp Thời Duy tự nhiên gã cũng phải biết đến.

Kết quả... kết quả... vài thập niên đối kháng này, thế mà lại đổi lấy một câu "Vì sao?"

"Vì em gái mày!" Diệp Thời Duy tức giận mắng.

Kết quả Tiêu Dục càng nhăn chặt mày, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thời Duy, "Em gái tôi đã có bạn trai, cậu cần gì phải mãi u mê không tỉnh, hơn nữa nó không hay chơi game, cậu ở trong này nhằm vào tôi cũng vô dụng."

Đê ka mờ!

Tam Tự kinh (những câu chửi ba chữ, không phải sách vỡ lòng)trong lòng Diệp Thời Duy đã kinh bắt đầu đọc ào ào, đối địch hai mươi mấy năm lần đầu tiên biết thì ra Tiêu Dục biết làm người ta tức nghẹn như vậy, Diệp Thời Duy vừa định phản bác, lại nghe đến trong cơ thể một tiếng giòn vang.

"Xoảng!"

Thần thức nội thị (dùng thần thức nhìn vào bên trong thân thể), chỉ thấy vùng đan điền nơi vốn có kim đan giờ chỉ còn lại có vài miếng linh khí nhỏ, mà tiểu anh nhi trong tưởng tượng, lại vẫn chưa xuất hiện.

Điều này cũng có ý nghĩa, hắn thất bại.

Diệp Thời Duy trong lòng hiện lên một tia kinh hoảng, thế gian này chuyện khủng bố nhất, chỉ chết mà thôi, hắn lần đầu tiên thấy sợ hãi như vậy.

Thân thể đã không thể khống chế, linh khí lao ra bên ngoài cơ thể, thân thể vốn đã bẩn thỉu nháy mắt dính đầy máu, thần trí Diệp Thời Duy dần dần mơ hồ, trước mắt hiện lên một màn cuối cùng, chính là gương mặt nghiêm nghị của Tiêu Dục.

Chậc, lúc nào rồi mà còn vờ vịt, rõ ràng là kẻ cầm đầu tà giáo lại chính khí mười phần, trong đầu Diệp Thời Duy hiện lên câu này, rốt cục triệt để chìm vào bóng tối.

Mà thân thể Diệp Thời Duy trong game đột nhiên vặn vẹo một hồi, biến mất tại chỗ, khiến mọi người trong Ma môn nghị luận sôi nổi, chết không phải là hóa thành ánh sáng trắng, thi thể ở lại tại chỗ sao? Đây là có chuyện gì?

Nhưng không ai trả lời bọn họ, Thiên Sơn Vân Đoan cao cao, chỉ có mây mù màu trắng thổi qua, mây tụ mây tán, là khó đoán nhất...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net