Chương 1 Học Sinh Chuyển Trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 01 : Học Sinh Chuyển Trường.

Edit : Ting

"Không được! Khương Thần cậu buông tôi ra!"

Nhạc Lâm run rẩy giãy giụa nhưng hai tay của cô bị Khương Thần bắt chéo ra phía sau, pheromone mang theo sự áp chế và nguy hiểm của Alpha đè lên vị trí tuyến thể, làm cả cơ thể của cô mất đi khả năng phản kháng theo bảng muốn thuần phục Alpha.

"Nhạc Lâm?" Khương Thần ở phía sau bị kỳ dịch cảm xâm chiếm đầu óc thấy rõ người bị hắn đè trên tường là ai, cười xấu xa nói " *Người của Lục Thành Diễn? Ồ, thật sự là oan gia ngõ hẹp."

*Góc là " 陆城衍的饼头? " không hiểu lắm dịch ra là "nhân tình, Lục thiếp, bánh kếp" ai hiểu thì sửa giúp Ting nha.

"Cũng tốt, Omega mà Lục Thành Diễn thích nếu như bị tao đánh dấu, xem thử hắn làm sao ở Hải Lâm ngẩng cao đầu!"

Đánh dấu...

Nghe được lời này Nhạc Lâm theo phản xạ bắt đầu liều mạng giãy giụa "Khương Thần! cậu mau buông tay ra! cậu cưỡng ép đánh dấu là phạm pháp! Tôi muốn kiện cậu tội cưỡng gian!"

"Kiện tao?" Đôi mắt Khương Thần đỏ lên do bị khả năng sinh lý của Alpha tra tấn, hắn dùng sức đè Nhạc Lâm xuống, hơi thở nóng rực phun vào tai cô.

"Bị tao đánh dấu là cưỡng gian? Còn Lục Thành Diễn thì sao? Hắn là Beta có thỏa mãn được em không? hửm?"

Lúc giọng nói vừa rơi xuống, Khương Thần đồng thời thả một lượng lớn pheromone bao lấy Nhạc Lâm, mạnh mẽ cướp đoạt lấy mùi hương ngọt ngào của Omega.

Ý thức Nhạc Lâm vỡ tan, cả người mềm xuống ngừng giãy giụa, những giọt nước mắt trong suốt đọng lại trong đôi mắt.

Cô xong rồi.

Alpha sẽ làm gì Omega trong kỳ mẫn cảm tin tức trên ti vi mỗi ngày đều nói, ở lớp sinh lý cô cũng từng được giảng qua, cô sẽ bị Khương Thần làm chết.

Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ, tuyệt vọng nhắm mắt của nữ sinh, trong đôi mắt của hắn hiện lên một tia bạo ngược, tâm lý biến thái âm u ẩn giấu trong máu của Alpha như đang bành trướng.

Hắn cúi đầu, hướng về phía cổ Nhạc Lâm há miệng cắn xuống.

Trong một giây tiếp theo, bên tai hắn vang lên tiếng trầm đục, đau đớn thấu xương lang ra cả cơ thể, Khương Thần đau đớn kêu lên, bị sức mạnh khủng bố này làm đập xuống đất.

Não hắn trống rỗng trong nháy mắt. Bên tai trái có dòng nước ấm chậm rãi chảy xuống, Khương Thần đưa tay lên sờ, trên tay nhiễm một màu đỏ tươi mang theo mùi tanh tưởi buồn nôn.

Pheromone trong không khí càng dày đặc hơn, Nhạc Lâm bị mùi hương pha trộn máu tanh này làm cho sợ hãi ôm chặt lấy bản thân co rút ở một bên.

"Khương Thần à, mày nói xem, dù sao thì mày cũng là học sinh ưu tú nhất toàn trường lại ở đây bắt nạt con gái. Mẹ nó mày không cần mặt mũi nữa à?"

Nam sinh thân cao 1m8, dáng người mảnh khảnh sống lưng thẳng tắp đứng ở đó lắc lắc cổ tay đau nhức, dường như pheromone của Khương Thần một chút cũng không ảnh hưởng tới hắn.

Cậu ta nhìn rất lười biếng giống như còn chưa kịp tỉnh ngủ, đồng phục trên người rối loạn linh tinh cũng chẳng biết là làm sao mặc vào được.

"Hahaha" Khương Thần nằm liệt trên mặt đất thấy rõ người tới, đột nhiên cười điên dại "Lục Thành Diễn a Lục Thành Diễn, chỉ thiếu một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa là tao đã đánh dấu người trong lòng của mày rồi! ha ha ha."

Vẻ lười biếng mệt mỏi của Lục Thành Diễn biến mắt, đôi mắt màu hổ phách co rút lại.

Cậu nghiêng đầu, thấy được ánh mắt cầu cứu của Nhạc Lâm.

" Đệt mẹ mày! " đấy lòng Lục Thành Diễn cuồng cuộn lửa giận, cậu nhìn về phía Khương Thần phẫn nộ trong đôi mắt như muốn xé nát hắn. "Khương Thần mày dám động đến Nhạc Lâm!"

" Được lắm " Lục Thành Diễn gật đầu, ánh mắt lạnh lùng khiếp người " Ngày hôm nay mày đừng hòng vẹn toàn bước ra khỏi cái hẻm này."

Vừa dứt lời Lục Thành Diễn bước tới giật tóc, đầu gối thúc mạnh vào bụng Khương Thần, hắn đau đớn há hốc miệng rên rỉ từng tiếng nhỏ, mặt đỏ như máu gân xanh trên trán nổi lên.

Lục Thành Diễn dùng một tay đỡ, tay phải nắm tay quyền đánh lên mặt hắn, vừa nhanh vừa tàn nhẫn.

Khương Thần bị đánh đến lảo đảo vài bước ngã thẳng xuống đất.

Lục Thành Diễn từ khi học cấp 2 ở Hải Lâm vẫn luôn là bạo chúa giáo bá độc nhất vô nhị, mỗi khi đánh nhau nhẹ nhất cũng phải nhìn thấy máu, so với cậu Khương Thần cũng chỉ là một tên mọt sách ban Thực Nghiệm, hắn một chút cũng không bằng được Lục Thành Diễn.

Khương Thần bị đánh tới mức trong mắt nhìn thấy sao, nhưng Lục Thành Diễn vẫn chưa thu tay.

Cậu đến gần Khương Thần, tay trái nhéo lấy vị trí tuyến thể nhô lên sau gáy của Alpha, trên mặt mang theo ý cười " Nghe nói pheromone của Alpha đối với Omega rất lợi hại, tao nếu như đem chỗ này làm hỏng rồi, mày nói xem...Mày sẽ như thế nào?"

Lời nói cũng Lục Thành Diễn rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng sự lạnh lùng tà ác trong câu nói trực tiếp đâm thẳng vào lòng của Khương Thần, hắn không nghĩ được gì nữa, đôi mắt sợ hãi trừng lớn, xin tha nói : " Không được! Lục Thành Diễn mày không được làm như vậy đối với tao, tao sẽ trở thành một phế vật! một người tàn tật!"

"Không được?" Lục Thành Diễn cười nhạt " Ở Hạ Lâm này không có việc mà Lục Thành Diễn tao không thể làm."

Lục Thành Diễn vừa nói xong vẻ mặt cậu liền hiện lên một tia tàn nhẫn, ngón tay cậu cong lại chuẩn bị đè lên vị trí tuyến thể Khương Thần.

"Lục... Lục Thành Diễn."

Nhạc Lâm cách đó không xa đột nhiên nhỏ giọng gọi cậu.

Lục Thành Diễn lập tức bỏ tay ra, mặc kệ Khương Thần nằm trên đất chạy đến bên người Nhạc Lâm.

" Cậu đừng đánh cậu ta, đừng làm anh ta bị thương, sẽ... sẽ bị bắt nghỉ học." Nhạc Lâm bị dọa sợ, cơ thể vẫn còn run rẩy, giọng nói đứt quãng.

Lục Thành Diễn đau lòng muốn chết, cởi áo khoác của mình khoáng lên người cô, nhẹ giọng an ủi " Được rồi, không đánh, không đụng đến anh ta. Cậu có sao không? Có cần đến bệnh viện không? "

Nhạc Lâm lắc đầu, vừa ngước mắt muốn nói gì đó với Lục Thành Diễn, đột nhiên hai mắt trợn lớn sau đó hoảng sợ ôm lấy bản thân, co lại thành một quả bóng.

Lục Thành Diễn còn chưa kịp phản ứng trước mắt đã nhìn thấy một bóng người rơi xuống.

Trong lúc hoảng hốt cậu mơ hồ nhìn thấy một người trong tay đang cầm thứ gì đó đập về phía đầu của cậu.

Bởi vì toàn bộ quá trình diễn ra quá nhanh Lục Thành Diễn chỉ có thể theo phản xạ nhắm chặt hai mắt, dùng thân của mình bảo vệ Nhạc Lâm, hoàn toàn không kịp phản kháng.

Đau đớn như trong dự kiến không có xảy ra nhưng ngược lại Khương Thần phía sau thảm thiết "a" một tiếng, ngã thẳng qua một bên, bất động.

Lục Thành Diễn ôm Nhạc Lâm ngước nhìn.

Một nam sinh còn cao hơn cả cậu, mặc áo hoodie màu xám, chậm rãi nhặt cặp sách lên.

Cậu chàng xoay người lại, gương mặt trắng trẻo sạch sẽ đẹp trai xuất hiện trong tầm mắt.

Đôi mắt cậu ta đen nhánh, bên trong không có bất kỳ cảm xúc dư thừa, khí chất lạnh lùng kết hợp với gió lạnh xung quanh mạc danh hài hòa.

Lục Thành Diễn nhìn cậu ta, chắc chắn bản thân không biết người này, chưa từng gặp qua.

Nam sinh đi đến, quét mắt nhìn hai người, giọng nói lành lạnh " Các cậu là học sinh của *Hải Lâm?"

*Góc là chỗ này để là Cấp 2, Trung học Hải Lâm nhưng mà nhân vật của chúng ta 17 tuổi...

Lục Thành Diễn mở miệng vừa định trả lời, Nhạc Lâm đột nhiên tránh khỏi vòng tay cậu trực tiếp lao đến trong ngực nam sinh.

Một lúc sau, Lục Thành Diễn nhìn hai cách tay trống rỗng, lại nhìn hai người đang ôm nhau. Cảm thấy có chút không thể tin được.

Anh hùng cứu mỹ nhân không phải là cậu sao? Tên khốn này từ đâu tới!

-

Sau đó Lục Thành Diễn đến hỏi Nhạc Lâm, cô thẹn thùng nói rằng mình không quen nam sinh kia nhưng lúc đó cô không biết vì sao không khống chế được cảm xúc mà lao tới.

Đối với vấn đề này, bạn cùng bạn của cậu Lâm Vũ giải thích rằng :

" Người mà mày gặp có lẽ là một Alpha cao cấp, Omega sau khi gặp phải sợ hãi, hơn nữa còn là một Omega chưa có người yêu, theo phản xạ Omega sẽ sinh ra cảm giác an toàn đối với Alpha mà cô ấy tin tưởng. "

Lâm Vũ nói xong thở dài lắc đầu " Lão Đại, đây chính là cảm giác an toàn mà một Beta như ngài không đem đến được.... A! Lão Đại! đừng nhéo lỗ tai, ngài lợi hại nhất, ngài mạnh mẽ nhất! "

Nghe hắn xin tha Lục Thành Diễn biến nhác thu tay, sau đó trào phúng xùy một tiếng " Alpha thì làm sao? Toàn Trường có biết bao nhiêu Alpha, sao tao chưa từng thấy ai đánh thắng tao? "

" Đúng vậy, đúng vậy. " Lâm Vũ xoa xoa vành tai đỏ bừng chân chó hùa theo " Ngài tuyệt vời nhất, trên dưới Hạ Lâm không Alpha nào bằng. "

"'Hừ" Lục Thành Diễn mặc kệ cậu ta, lấy điện thoại bắt đầu chơi game.

Lỗ tai của Lâm Vũ được hắn xoa ổn một chút, lại bắt đầu nhịn không được nói tiếp " Nói mới nhớ, Nhạc Lâm này có phải hơi tốt bụng quá không? Khương Thần đúng là một tên khốn, nhưng nó cũng chỉ bị đình chỉ học một thời gian, Nhạc Lâm không kiện nó? "

Lục Thành Diễn không trả lời, khóe miệng ép xuống, mày cũng nhăn lại, hiển nhiên đối với đề tài Lâm Vũ nói không hề vui vẻ. "

" Nhưng mà cũng phải " Lâm Vũ tự nói tự trả lời " Alpha trong kỳ dịch cảm cũng giống như Omega trong kỳ động dục, bọn họ đều không khống chế được bản thân."

"Pháp luật đối với bọn họ sẽ tự do một chút, hơn nữa Khương Thần là vị thành niên, lại học giỏi, trong nhà có tiền. Ai dễ động được hắn."

Lục Thành Diễn nghe xong ánh mắt tối sầm lại, lẩm bẩm nói "Tốt nhất là không động tới."

" Cái gì? "

Lục Thành Diễn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, khóe miệng câu lên mang theo ý tứ không rõ.

Khương Thần ở trường càng yên ổn, cậu xử nó càng thuận lợi.

Lâm Vũ ở bên cạnh nhìn cậu cười da gà nổi lên toàn thân, vừa định hỏi nụ cười tà mị này có nghĩa là gì thì mọi người xung quanh ầm ĩ nháo nhào cả lên.

" a a a, học sinh mới vừa chuyển tới đẹp trai quá a a a, tôi muốn sinh hầu tử, éc éc, chỉ cần được ở bên cậu ta, cậu ta muốn tôi sinh cái gì cũng được a a a a a."

"Đệt! Lão Hà dẫn cậu ta về phía này! là đến ban ba của chúng ta sao?"

.....

Lâm Vũ đi theo bọn họ ra hành lang, lúc cậu ta trở về trên mặt tràn đầy xuân sắc " Đệt! Một Beta như ông cũng bị nhan sắc của hắn bẻ cong! "

Lục Thành Diễn chăm chú đến trò chơi trong tay không hé răng.

Lâm Vũ còn chìm đắm trong sự kinh diễm vừa rồi, hào hứng đẩy đẩy Lục Thành Diễn " Lão Đại, vừa rồi là Lão Hà dẫn cậu ta tới phỏng trừng là đến ban ba của chúng ta. Haz, tao cảm thấy quan hệ không rõ ràng của mày với Nhạc Lâm có thể thay đổi. "

đẩy Lục Thành Diễn " Lão Đại, vừa rồi là Lão Hà dẫn cậu ta tới phỏng trừng là đến ban ba của chúng ta. Haz, tao cảm thấy quan hệ không rõ ràng của mày với Nhạc Lâm có thể thay đổi. "

Lục Thành Diễn nhìn nữ sinh ở bàn hai cuối nghiêm túc học tập, quay sang nhìn Lâm Vũ " Mày muốn chết? "

Lâm Vũ hiếm khi dưới sự đe dọa của Lục Thành Diễn mà không khuất phục cực kỳ thành khẩn nói " Lão Đại, cái nhan sắc kia thật sự rất nghịch thiên, còn là một A... " Lâm Vũ nói một nửa, chủ nhiệm lớp Lão Hà mang theo một nam sinh vào lớp " Mọi người yên lặng, chào đón bạn học mới của chúng ta. "

Mọi người kích động, nhịn không được xuất phát từ nội tâm "WOW" một tiếng.

"Lão Đại, Lão Đại, nhìn kìa! "Lâm Vũ hưng phấn thúc giục.

Lục Thành Diễm bỏ điện thoại xuống trừng mắt liếc cậu ta một cái rồi mới từ từ nâng mi nhìn phía trước.

" Chào mọi người, tôi là Cố Nam An. " Nam sinh thanh âm trầm thấp, lạnh nhạt, bình tĩnh không có một tia gợn sóng, biểu tình trên mặt không mặn không nhạt, cả người để lộ ra cổ xa cách lãnh đạm, những ánh mắt si mê phía dưới tựa như cùng cậu ta không có chút quan hệ.

Nhưng loại thái độ này của cậu ta, trong mắt một số người chính là làm màu.

"Đệt!" Lục Thành Diễn thấp giọng chửi.

Lâm Vũ vẫn đang nhìn Cố Nam An, không để ý lắm hỏi lại "Hả? cậu muốn thao ai?"

"Cố Nam An." Lục Thành Diễn nghiến răng, tên Cố Nam An trước mặt này hóa ra là thằng khốn kiếp ngày hôm đó!

Lâm Vũ kinh ngạc "Thao ai cơ?"

---
Ting có lời muốn nói :

Nếu như tôi thích Nhạc Lâm thì tôi tức chết mất.

Như mọi người đã biết tính Diễn Diễn của chúng ta là một giáo bá, tính tình còn rất nóng nảy, nên mình để xưng hô "mày - tao" với những người thân thiết hoặc lúc mà em ấy lóng như kem nhé, đương nhiên là mình sẽ tùy tình huống mà thay đổi xưng hô, nếu bất tiện chỗ nào thì mọi người góp ý nhé, mình sẽ xem xét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chuong01