Chương 2: Em nào có đùa chứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Hỉ Phục -  婚礼服.

Ông cụ Tiêu có tổng ba người con trai, hai đời vợ.

Cha của Tiêu Nhạc cùng một người đàn ông khác là con do người vợ đầu sinh ra. Bởi vì đó là hôn nhân thương mại, cộng thêm tính cách đanh đá chua ngoa của vợ cũ, ông cụ Tiêu mới quyết định ly hôn sau tám năm chung sống. Mẹ của Tiêu Thanh Nguyên là người vợ thứ hai, so với người vợ đầu thì bà ấy vừa dịu dàng vừa được lòng ông cụ Tiêu hơn, do đó mà cha mẹ Tiêu Nhạc cùng vợ chồng người chú còn lại đều không yêu thích gì Tiêu Thanh Nguyên.

Ông cụ Tiêu cùng người vợ thứ hai có quãng thời gian dài hạnh phúc bên nhau, chỉ tiếc là người phụ nữ ấy quá bất hạnh. Năm Tiêu Thanh Nguyên bảy tuổi, trong lúc tận hưởng chuyến du lịch cùng bạn bè, mẹ hắn bất ngờ té sông nên chết đuối. Ông cụ Tiêu vô cùng đau lòng, bởi lẽ ấy mà đối với đứa con út càng thêm chiều chuộng.

Biết sao được, Tiêu Thanh Nguyên giống mẹ hắn đến bảy phần cơ mà.

Thật ra người thừa kế được định sẵn ban đầu của Tiêu gia không ai khác chính là Tiêu Thanh Nguyên. Nhưng sáu năm trước, hắn không may gặp tai nạn giao thông. Tuy mạng lớn nên còn sống sót, nhưng hai chân đã không còn khả năng đi đứng được nữa. Ấy vậy mà không giống bao người khác, hắn trở thành người tàn tật cũng chẳng mảy may tức giận hay vui buồn thất thường, ngược lại càng thêm ôn hòa, nhã nhặn, khiến ai nấy cũng thấy kì lạ.

Cha của Tiêu Nhạc thuộc loại người thùng rỗng kêu to, chỉ được cái mồm chứ chẳng được gì. Chú Ba thì yếu đuối, nhu nhược, cái gì cũng nghe theo vợ hết chứ không có chính kiến riêng. Thế nên sau khi Tiêu Thanh Nguyên trở thành người khuyết tật, ông cụ Tiêu bất đắc dĩ lắm mới chọn Tiêu Nhạc làm người thừa kế của Tiêu gia. Dẫu sao trong đám cháu nội, mỗi mình Tiêu Nhạc là làm nên cơm cháo, so với ông cha suốt ngày chỉ biết oang oang cái mồm chứ không được tích sự gì thì gã còn tốt hơn nhiều.

Khương Tịch Ly có ấn tượng rất tốt với Tiêu Thanh Nguyên.

Thời điểm cậu ra mắt gia đình chồng tương lai, trừ bỏ ông cụ Tiêu ra thì chú Tư này là người duy nhất đối xử tốt với cậu. Cha mẹ Tiêu Nhạc đối với người yêu của con trai cũng không quá ưng ý gì cho cam, nhưng nếu con trai muốn kết hôn cùng đối phương, họ vẫn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện. Gia đình chú Ba thì bình thường, đối với cậu chỉ chào hỏi vài ba câu rồi ngó lơ chứ chẳng buồn nói thêm.

Khương Tịch Ly dù biết rõ Tiêu Thanh Nguyên đối với những người khác cũng bày ra dáng vẻ ôn hòa ấy, nhưng bất tri bất giác, cậu vẫn có độ hảo cảm đặc biệt với người chú này.

Quan hệ giữa hai chú cháu khá bình thường, không quá tốt cũng chẳng quá kém. Bởi vì Tiêu Nhạc tỏ vẻ không ưa chú Tư, Khương Tịch Ly cũng ngại giao tiếp nhiều với hắn. Nhưng rất nhanh sau đó, khoảng cách giữa cậu và người đàn ông kia lại kéo gần thêm một chút, thậm chí còn có số điện thoại của nhau.

Khương Tịch Ly nhớ rõ mình từng cứu Tiêu Thanh Nguyên một mạng. Vào buổi tiệc mừng thọ ông cụ Tiêu, thời điểm ấy cậu với Tiêu Nhạc chỉ mới mười tám, đèn chùm treo trần bất ngờ bị hỏng nên rớt xuống. Nếu Khương Tịch Ly không nhanh tay đẩy xe lăn của Tiêu Thanh Nguyên sang một bên thì hẳn giờ phút này người đàn ông kia đã không thể tham dự tiệc cưới của cậu và Tiêu Nhạc rồi.

Sau sự việc ngày ấy, Tiêu Thanh Nguyên đối xử với cậu càng thêm ân cần. Hắn bảo mình nợ ơn cậu, nếu có việc gì cần hắn giúp thì đừng ngại gọi điện hoặc nhắn tin báo một tiếng. Chỉ cần yêu cầu không quá đáng, hắn nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.

Sống lại một lần nữa, Khương Tịch Ly không những muốn Dương Kỳ chết thảm, mà càng muốn Tiêu Nhạc phải bẽ mặt trước nhiều người. Cậu đã do dự rất lâu, cũng suy nghĩ thật cẩn thận, cuối cùng mới dám lấy hết can đảm để nhắn tin hỏi ý người đàn ông kia vào đêm hôm trước ngày cưới của mình.

[Chú Nguyên, nếu được... chú có thể kết hôn với em không?]

Tiêu Thanh Nguyên không hỏi tại sao cậu lại nói như vậy, cũng không chất vấn hay mắng chửi cậu dù chỉ một câu. Khương Tịch Ly đã vô thức mường tượng phản ứng của Tiêu Thanh Nguyên như thế nào vào đêm hôm qua, và hiện tại, hắn đã có thể cho cậu một câu trả lời thỏa đáng.

Đối phương nhìn cậu, khẽ gật đầu, vươn tay đón nhận bó hoa cưới, đáy mắt đong đầy ý cười.

"Được."

Đám người có mặt tại bữa tiệc không hẹn mà đồng loạt hít sâu một ngụm khí lạnh, hoàn toàn bị lời nói của Khương Tịch Ly và Tiêu Thanh Nguyên dọa cho ngây người, thầm nghĩ hai cái con người này thật sự điên lắm rồi mới dám làm như thế.

Cha mẹ Tiêu Nhạc cũng trợn mắt kinh ngạc, cảm giác tai mình có vấn đề luôn rồi.

Cũng may ông cụ Tiêu vì sức khỏe không tốt phải nằm viện nên không thể tham dự tiệc cưới hôm nay, nếu không bây giờ ông cụ chắc hẳn đã bị dọa cho đứng tim từ lâu.

"Chú Tư, chú nói gì vậy hả?" Mẹ Tiêu Nhạc kêu lên, "Chuyện đã đến mức này rồi mà chú còn có hơi sức để đùa cợt ư?"

Cha Tiêu Nhạc giận dữ mắng mỏ: "Chú mày tốt xấu gì cũng là trưởng bối, phải biết làm gương cho lũ trẻ chứ! Ai đời lại hùa theo một đứa nhỏ để làm chuyện đáng xấu hổ như vậy!"

Tiêu Thanh Nguyên mỉm cười, nghiêng đầu chớp mắt nhìn anh chị của mình.

"Em nào có đùa chứ."

"Em thật sự nghiêm túc, muốn cùng A Ly kết hôn mà."

"!!"

Đám người sửng sốt im lặng hồi lâu, sau đó liền nháo nhào hết cả lên.

Khỏi phải miêu tả chi cho nhiều, mặt mũi cha mẹ của Tiêu Nhạc lúc này hết chuyển xanh rồi lại trắng, trông không khác nào đèn disco ở quán bar. Bọn họ cảm thấy hai má mình nóng ran, mặt mũi thể diện gì đó đều bị đứa em trai này vứt đi sạch, tức muốn nổ phổi mà không thể động tay động chân.

Tiêu Nhạc hiện tại là người thừa kế của Tiêu gia, nhưng sau sự kiện ngày hôm nay, ai dám chắc rằng gã còn có thể nắm giữ được vị trí ấy nữa hay không cơ chứ?

Cha mẹ Tiêu Nhạc vì thế mà rất lấy làm lo lắng. 

Ngay từ đầu bọn họ đã không ưa gì Tiêu Thanh Nguyên, về sau nếu không nhờ hắn bất ngờ gặp tai nạn mà tàn tật, con trai họ làm gì có cơ hội trở thành người thừa kế đâu. Giờ thì hay rồi, cơ hội để trở mình trong phút chốc liền chẳng còn nữa, không chừng ông cụ Tiêu sẽ giao lại cơ ngơi sự nghiệp cho Tiêu Thanh Nguyên, dẫu sao hắn chỉ bị què chân chứ có cụt tay hay bại não đâu.

Tiêu Nhạc mất đi chức người thừa kế, Tiêu Thanh Nguyên mà lấy lại được chức vị ấy, người gặp bất lợi tất nhiên là vợ chồng họ.

Ông cụ Tiêu luôn lo lắng về chuyện hôn nhân của Tiêu Thanh Nguyên. Bây giờ Khương Tịch Ly lại chủ động muốn kết hôn cùng Tiêu Thanh Nguyên, dám chắc là ông cụ Tiêu sẽ vui sướng đến mức trích thêm một khoảng tiền lớn để làm tài sản cho con trai cùng con dâu. Chỉ cần con trai cưng cưới được vợ, ông cụ cũng chẳng màng đến việc đối tượng kết hôn của con trai là nam hay nữ, xuất thân nghèo hèn hay phú quý.

Cha mẹ Tiêu Nhạc biết ông cụ Tiêu chưa chắc sẽ đồng ý mối hôn sự này. Dẫu sao Khương Tịch Ly cũng là bạn trai cũ của Tiêu Nhạc, nếu giờ muốn cưới Tiêu Thanh Nguyên, người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy Khương Tịch Ly đây là đang cố ý gây sự, muốn trả đũa mà thôi. Hôn nhân không phải trò đùa, mới cưới nhau được ít hôm sau đó liền ly dị, thật sự không tốt chút nào.

Thế nên, ông cụ Tiêu ắt hẳn phải cân nhắc vấn đề này thật kỹ lưỡng.

Vậy nhưng cũng chỉ có cha mẹ Tiêu mới biết bản thân hiện tại nghĩ như vậy, chẳng qua là đang tìm cái cớ để trấn an chính mình thôi.

Hiện thực vô cùng tàn khốc, nào có giống như trong truyện cổ tích luôn ngập tràn phép màu diệu kỳ kia. Muốn tìm được kẻ đồng ý kết hôn cùng người khuyết tật như Tiêu Thanh Nguyên, căn bản là rất khó. Ai mà biết được trong quãng thời gian sống chung ấy, đối tượng chung chăn chung gối của Tiêu Thanh Nguyên có ra ngoài tìm người khác hay không cơ chứ. Dẫu sao cũng có nhiều người đồn rằng Tiêu Thanh Nguyên gặp tai nạn xong, "chân giữa" cũng chẳng còn khả năng gieo giống rồi.

Ông cụ Tiêu không mong rằng sau khi mình qua đời thì đối tượng kết hôn của Tiêu Thanh Nguyên sẽ tìm cách hại chết hắn để chiếm đoạt tài sản, bao nuôi tình nhân bên ngoài.

Nhân phẩm Khương Tịch Ly không tệ, ông cụ Tiêu là người từng trải, hiển nhiên nhìn nhận ra điều đó. Bây giờ tình cảm giữa Khương Tịch Ly với Tiêu Nhạc đã rạn nứt, gương vỡ không lành được nữa, Khương Tịch Ly cùng Tiêu Thanh Nguyên ắt hẳn có thể nên duyên vợ chồng.

Tiêu Thanh Nguyên mỉm cười nhìn anh hai với chị dâu đang giận đỏ mặt, thằng cháu Tiêu Nhạc thì đang ngồi trên đất ngơ ngác đưa mắt về phía mình, trong lòng càng thêm sảng khoái.

"Chú Tư!" Tiêu Nhạc gào lên, đôi mắt hằn tia máu nom rất dữ tợn, "Chú làm vậy mà coi được ư? Giật vợ người khác, đấy là chuyện mà một người trưởng bối nên làm à?"

Khương Tịch Ly liếc xéo gã: "Vậy chắc việc lên giường cùng trúc mã trước ngày kết hôn với vợ tương lai mới là điều nên làm ấy nhỉ?"

Tiêu Nhạc bị cậu nói cho câm như hến, Dương Kỳ ở bên cạnh khóc sướt mướt, không dám ngẩng đầu nhìn một ai nữa. Khách mời tại buổi tiệc trộm cười ha ha, mấy tay phóng viên cũng nhịn không được mà nhỏ giọng bàn tán, nói Dương Kỳ với Tiêu Nhạc đều cùng một giuộc với nhau, căn bản đều khốn nạn cùng cực.

Tiêu Nhạc bẽ mặt, tức điên mà lao lên muốn dạy dỗ Khương Tịch Ly.

Nào ngờ tay gã vừa vươn ra, còn chưa kịp chạm vào góc áo của đối phương, cánh tay đã bị người nào đó chụp lấy, bẻ ngược ra sau.

"Á á á!"

Gã hét lên một tiếng đau đớn, nước mắt ứa ra. Trước khi kịp nhìn kẻ đang bẻ tay mình, bụng gã bất ngờ truyền đến cảm giác đau nhói, cơ thể cao lớn ngã ngửa về phía sau.

Tiêu Nhạc ôm bụng, ngơ ngác nhìn hai người đàn ông có dung mạo giống nhau đến hơn bảy phần trước mặt, thầm than thôi xong xong rồi.

Cặp song sinh họ Khương, Việt Trừng và Việt Thanh, anh trai của Khương Tịch Ly.

Khương Tịch Ly là trẻ mồ côi không cha không mẹ, cả hai kiếp đều như vậy. Nhưng ở kiếp này cậu lại may mắn hơn, ở cô nhi viện, cậu gặp được một cặp anh em sinh đôi mất cha mẹ do sự cố ở công trường. Việt Trừng với Việt Thanh không có họ hàng thành ra phải vào trại trẻ, nhờ thế mới quen được Khương Tịch Ly.

Từ thuở gặp được đứa bé đỏ hỏn còn nằm trong nôi, miệng thơm mùi sữa, Khương Việt Trừng cùng em trai Khương Việt Thanh đã yêu thích đứa nhỏ ấy đến không muốn rời tay. Ba anh em lớn lên cùng nhau, mặc dù Khương Tịch Ly không chung huyết thống với cặp sinh đôi, nhưng cậu vẫn được hai người họ săn sóc và nuông chiều không thua kém gì anh em ruột thịt.

Về sau anh em họ Khương đủ năng lực kiếm tiền nuôi chính mình, họ cố gắng học tập rồi gầy dựng nên cơ ngơi sự nghiệp cho riêng mình, mở được công ty chuyên sản xuất mỹ phẩm được rất nhiều khách hàng tin dùng, địa vị trong giới nhà giàu cứ thế mà tốt lên không ít. Khương Tịch Ly là em trai của cặp song sinh ấy, nhờ thế mà được xem là môn đăng hộ đối với Tiêu Nhạc.

Khương Tịch Ly được hai người anh cưng như trứng, chiều chuộng tới mức cậu muốn gì đều cho hết thảy. Song, Việt Trừng và Việt Thanh chưa bao giờ ngờ được việc làm này của mình lại vô tình gián tiếp hại chết Khương Tịch Ly.

Kỳ thật Việt Trừng Việt Thanh không quá hài lòng với Tiêu Nhạc, họ cảm thấy gã không xứng đôi với đứa em trai ngọc ngà của mình. Thế nhưng khi thấy Khương Tịch Ly vui vẻ, hai người đành mắt nhắm mắt mở cho qua, dẫu sao chỉ cần cậu hạnh phúc là đủ. 

Nào ngờ đâu hành động ấy thật sự hại chết người. 

Cả hai dung túng cho Khương Tịch Ly kết hôn cùng Tiêu Nhạc, sau đấy mới biết em trai bị người ta hãm hại. Đến khi tận mắt nhìn thân xác của đứa em mình yêu thương nhất được đưa vào lò hỏa táng, Việt Trừng Việt Thanh mới muộn màng nhận ra cách bày tỏ tình thương của mình dành cho Khương Tịch Ly là hoàn toàn sai lầm.

Không phải chuyện gì cũng nên dung túng và chiều theo ý em trai. Thỉnh thoảng phải nghiêm khắc dạy dỗ một chút, nếu không em trai sẽ học hư và lạc lối mất!

Chỉ tiếc rằng... muộn rồi.

Tiêu Nhạc đối với cặp anh em này ba phần kính phục, bảy phần khiếp sợ.

Gã nhớ như in cái cảm giác đau điếng người khi bị hai anh em đánh một trận vì khiến cho Khương Tịch Ly khóc. Lần đó hai người cãi vã, chiến tranh lạnh rất lâu, mà người sai cũng là gã nên bị đánh cũng vừa lắm.

Tiêu Nhạc nuốt nước miếng, bối rối nhìn cặp song sinh, sau đó hướng về phía Khương Tịch Ly mà hô lớn.

"Đủ rồi đấy Tịch Ly, em mau mau tìm cách dừng chuyện này lại ngay! Em nháo đến thế này rồi mà không biết xấu hổ ư?"

Gã vừa dứt câu liền bị Khương Việt Thanh đạp một cú vào bụng.

"Xấu hổ? Mày đang nói mày đó à?" Khương Việt Thanh nghiến răng xách cổ áo gã lên, ép gã phải nhìn thẳng vào hai mắt mình, "Mày cùng thằng bạn trúc mã của mày cắm sừng em tao mà còn không biết nhục, thế thì mày có tư cách gì mà nói Tiểu Ly?"

Tiêu Nhạc tái mặt, run rẩy đáp: "Anh, anh Thanh, anh bình tĩnh đi. Chúng ta, chúng ta có gì từ từ nói chuyện, được không?"

Khương Việt Trừng sôi máu, hận không thể giết chết ngay thằng khốn này tại chỗ. Tiếc rằng xung quanh đông người quá, Khương Việt Trừng không dám xuống tay chứ nếu bây giờ ba người họ mà ở nơi vắng vẻ một chút, bảo đảm từ nay về sau Tiêu Nhạc không còn hiện diện trên cõi đời này nữa.

"Nói chuyện? Mày nghĩ tao muốn nói chuyện với loại chó như mày à? Mày với thằng Dương Kỳ kia y hệt nhau, đều thối tha, bẩn thỉu vô cùng."

Khương Việt Thanh nhếch môi trào phúng: "Anh à, anh nói vậy là đang xúc phạm loài chó rồi đấy. Loại người như thằng này với trúc mã của nó, tới con chó cũng từ chối nhận thân."

Tiêu Nhạc lắp bắp nửa ngày trời cũng không biết nên nói gì. Gã sợ hãi ra tín hiệu cầu cứu với cha mẹ, nhưng hai vị phụ huynh đều đứng yên như tượng, bối rối nhìn gã. Dương Kỳ vẫn ngồi đấy khóc hu hu, bị cha mẹ mắng mỏ đến mức không dám hé miệng nói lại dù chỉ một chữ.

"Mày thì hay rồi. Tao cho mày ăn học đàng hoàng, có thiếu thốn thứ gì đâu. Kết quả rồi sao? Mày ra đường giật chồng người ta, đúng là cái thứ không biết xấu hổ!"

"Biết trước mày lớn lên thành loại người như vầy, ngày đó tao phá thai đi cho xong chuyện!"

"Khóc lóc cái gì? Bọn tao mới là người nên khóc vì có đứa con như mày đấy!!"

Dương Kỳ từ bé đến lớn chưa bao giờ bị mắng chửi đến mức này, đã vậy còn ở chốn đông người nữa. Hắn cắn răng, trộm quắc mắt nhìn Khương Tịch Ly đang đứng kề bên Tiêu Thanh Nguyên, oán hận ngày càng sâu.

Tại sao, tại sao cậu ta có thể thản nhiên đứng đó cười hắn cơ chứ?

Rõ ràng Tiêu Nhạc là của hắn!

Nếu không phải cậu ta tự tiện chen vào, hắn với Tiêu Nhạc sớm đã kết hôn rồi!

Dương Kỳ hắn chẳng làm sai gì cả. Chẳng lẽ yêu một người, cố gắng có được tình cảm của đối phương là không đúng ư?

Hắn căm hận Khương Tịch Ly, giờ phút này chỉ muốn xé xác cái con người kia ra thành trăm mảnh. 

Tất cả là tại Khương Tịch Ly. Nếu không phải do cậu ta thì làm sao hắn lại bị cha mẹ mắng chửi thậm tệ như vậy được cơ chứ?

"A a a!"

Dương Kỳ giật mình, ngơ ngác nhìn Tiêu Nhạc bị đôi anh em họ Khương xách cổ kéo đến trước camera của máy tay nhà báo, dí sát mặt gã vào ống kính.

"Chụp cho nhiều vào, để toàn bộ người dân ở thành phố này biết người thừa kế của Tiêu gia là loại người khốn nạn như thế nào đi!"

Mẹ Tiêu hoảng hồn, vội la lớn: "Đủ rồi! Mấy người đánh thằng bé thì thôi đi, nó giờ đã chịu tiếng xấu lắm rồi, có gì từ từ tính tiếp chứ đừng hành động thế chứ!"

Cha Tiêu cũng lớn giọng, tỏ vẻ hung dữ: "Dừng lại ngay lập tức! Hai cậu còn tiếp tục thế nữa là coi chừng tôi kêu luật sư, kiện hai cậu ra tòa đấy!"

Mặc cho đôi vợ chồng la hét muốn đứt cả họng, Khương Việt Trừng khinh bỉ quay người giơ ngón giữa nhìn hai người họ.

"Tôi thách đấy! Để tôi xem thử xem là bọn tôi ra tòa trước hay là con trai cưng mấy người bị xấu mặt trước công chúng trước đây!"

Tiêu Nhạc bị ném trả về với cha mẹ, xụi lơ ngồi bệt dưới đất.

Tiếng máy ảnh vang lên đều đều, Khương Tịch Ly vui vẻ xem kịch hay. Bất chợt, ống tay áo cậu bị ai đó kéo kéo, cúi đầu xuống mới thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng như gió xuân của Tiêu Thanh Nguyên.

"Mặc dù tôi rất muốn kết hôn cùng em ngay lúc này, nhưng xét tình hình thiếu thốn vật chất hiện tại, có lẽ chúng ta nên dời buổi lễ sau vậy." Hắn nói, "Tầm tháng sau có được không?"

Khương Tịch Ly thoáng ngạc nhiên nhìn người đàn ông, rất nhanh liền nở nụ cười, gật đầu nhẹ đáp.

"Tất cả đều theo ý chú."

Đừng nói là một tháng, cho dù một năm cũng chẳng có sao hết.

- Hết chương 2 -



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net