GIẤC MƠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu nói rằng Kokonoi chưa từng ghét Inupee, đó sẽ là một lời nói dối.

Kokonoi đưa đôi mắt nhìn sang người đang nằm ngủ cạnh mình. Mái tóc màu vàng nhẹ tản ra trên cần cổ trắng nõn, vết sẹo bỏng nằm ngang bên trái trán trông có vẻ chút gì đó gợi cảm cùng đôi môi gồng nhạt mê người. Càng nhìn lại càng thấy giống, Kokonoi thầm nghĩ. Gã vươn tay, sờ lấy má phải của Inupee, nhẹ gọi.

- Akane - san...

Nếu ngày đó, em cứu được chị thì sẽ tuyệt biết bao.

Kokonoi tỉnh giấc, mùi hương thoang thoảng của canh miso bay bổng trong khí. Một căn phòng trắng toát và rộng rãi, được trang trí chẳng khác gì phòng của những thằng con ngoan trong truyền thuyết. Gã bước xuống khỏi giường, nhìn chăm chú vào những bức ảnh được dán đầy tường.

Là Akane và gã. Mỗi bức hình đều là Akane và gã. Có bức hai người nắm tay nhau dưới bầu trời đầy tuyết đêm giáng sinh. Có bức, cả hai đang đứng giữa biển, bảy ra một cái dáng đứn bố mẹ thiên hạ mà cười to. Còn có, còn có rất nhiều bức ảnh chụp lại những cảnh tượng mà gã có mơ cũng chẳng thể có thật.

Thế rồi, gã liếc nhìn về phía chính giữa. Một bức ảnh xinh đẹp dưới nền hoa trắng. Akane đứng đó, mỉm cười e thẹn trong bộ váy cưới trắng tinh được điểm xuyến bằng hoa tiết hoa cẩm tú cầu cách điệu mang ý nghĩa hạnh phúc. Gã đứng bên cạnh, tròng lên mình một bộ lễ phục màu trắng đơn giản, miệng nở một nụ cười méo mó ngài ngùng chẳng kém cạnh mà cầm bó hoa hồng trao cho Akane.

Đó là một bức ảnh cưới. Kokonoi dùng tay tát mình một cái, đau đớn truyền đến đại não khiến gã nhận ra rằng đây không phải là mơ. Vậy thì, có lẽ nào, ký ức về những cái thế giới mà Akane không tồn tại đó chỉ là một giấc mơ? Nghĩ thế, Kokonoi mở to cánh cửa phòng, hét vang:

- Akane - san\!

- Chào buổi sáng, Koko.

Akane đang đứng đó, mỉm cười nhìn hắn. Mái tóc vàng nhẹ ánh lên tia sáng bạc dưới ánh nắng mặt trời, đôi mắt lam tinh khiết như ngọc cùng vết sẹo bỏng màu nâu đậm trên trán phía bên phải. Akane còn sống. Thật tốt qá, Akane còn sống.

- Ô kìa, sao em lại khóc vậy?

Kokonoi ngơ ngác định thần lại, nhận ra rằng khóc bết từ khi nào nước mắt đã lăn dài trên mặt gã. Gã dịu mắt, nước mắt vẫn không ngừng lại. Càng dụi, nước mắt lại càng chảy dài. Akane bước đến, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của gã.

- Thật là, chắc lại mơ thấy ác mộng nữa rồi phải không?

- Akane - san...

- Ừ, chị đây.

- Akane - san...

- Chị đây.

- Đây không phải mơ đúng không?

- Ừ, không phải.

Sau một hồi vát vả trấn an Kokonoi, cuối cùng gã cũng đã chịu ngồi xuống cùng ăn sáng. Tiếng lạch cạch của bát đũa va chạm vào nhau. Bên tai vẫn còn loáng thoáng tiếng nói chuyện cười đùa vui vẻ của Akane, một khung cảnh yên bình và đầy ấm áp. Khung cảnh mà gã đã từng ước ao giờ đã trở thành hiện thực.

- Nào, nhanh ăn xong rồi chúng ta đi thăm Seishu thôi.

- Thăm Seishu?

- Em quên rồi sao, Koko? - Akane nói, giọng có chút buồn rầu. - Hôm nay, là ngày giỗ của Seishu.

Ngôi mộ trắng nằm giữa hàng trăm ngôi mộ nối dài khác nhau, phía trên khắc bốn chữ ' Seishu Inui chi mộ '. Kokonoi lẳng lặng nhìn, tâm dường như đã rơi xuống đáy. Phải rồi, hắn quên mất, thế giới kia, Akane chết là vì hắn đã cứu nhầm Inupee. Vì vậy, thế giới này, muốn Akane sống, Inupee phải là người hy sinh.

- Đúng rồi, đây phải là điều kiện thiết yếu.

Kokonoi thì thầm, một cảm giác gì đó rất khác dâng lên trong lòng ngực. Tựa như, trong lòng bị khuyết thiếu cái gì đó.

Kokonoi bắt đầu tận hưởng những ngày vui vẻ cùng Akane. Bọn họ mới cưới nhau được một năm trước, tới bây giờ vẫn rất mặt dày mà kéo dài tuần trăng mật của mình. Thế nhưng, không hiểu sao, tâm của gã không thể nào yên tĩnh được. Bề ngoài, gã vẫn luôn tạn hưởng chuyến đi chơi với Akane. Thế nhưng, bất cứ khi nào Akane rời đi, gã dường như lại gặp ảo giác. Gã cảm thấy Inupee vẫn còn ngồi bên cạnh gã, lắng nghe những câu chuyện đùa của gã và Akane rồi nở một nụ cười hiền dịu.

Inupee không phải là người thích cười. Gã luôn luôn treo trên mặt mình một biểu tình bố đời thiên hạ hoặc mỉm cười một cách vặn vẹo khiến người khác phải sởn tóc gáy. Inupee chỉ cười khi cậu thấy thực sự hạnh phúc. Nếu nhìn thấy gã cùng Akane ở bên nhau, cậu sẽ mỉm cười sao? Có lẽ, vì đây là ngày giỗ của mình, Inupee đã hiện hồn về đây chăng?

Không phải, Kokonoi nghĩ. Ảo giác xuất hiện càng ngày càng nhiều. Gã không thể tì nào quên được ký ức về những năm tháng làm bất lương giữa gã và Inupee. Chỉ cần nhắm mắt, cảm giác sẽ tựa như trở về ngày trước, những kẻ bất lương đứng phía sau phò trợ Shiba Taiju. Không phải như bây giờ, một người công nhân thành đạt có một cuộc sống hạnh phúc cùng mói tình đầu mà mình vẫn luôn ao ước.

Tối hôm đó, Kokonoi và Akane nằm cạnh nhau, cả hai tựa người vào nhau, gần đến nỗi có thể cảm nhận được độ ấm, nghe thấy tiếng hít thở cả đối phương. Gã ngây ngẩn nhìn Akane, bóng hình của Inupee cũng dần trùng điệp trên người cô. Mái tóc vàng nhạt ngả trên chiếc cổ trắng, vết sẹo bên trái trán có một chút gì đó gợi cảm cùng đôi môi hồng nhạt mê người vẫn luôn gọi tên gã. Mắt gã mơ hồ dần, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đó.

- Inupee.

Kokonoi khựng lại Akane cũng kinh ngạc mở to mắt. Một không khí ngại ngùng lan tràn giữa hai người họ. Một lúc sau, Akane là người đầu tiên cử động. Cô ngồi dậy và mỉm cười nhìn gã.

- Ly hôn đi, Koko.

Thế rồi, cô ngồi ôm chân, ánh mắt nhìn về phía bức ảnh được đặt trên bàn. Đó là bức ảnh duy nhất của em trai cô trong căn nhà này.

- Chị đã biết từ lâu rằng Koko không hề thật lòng yêu chị rồi. Ánh nhìn của em cứ như đang muốn thông qua chị để tìm kiếm một người nào đó. Chỉ là, chị không biết rằng đó là Seishu. Em... rất yêu Seishu nhỉ?

- Ly hôn đi, Koko. Như thế sẽ tốt cho hai người chúng ta.

- Không, không phải thế! - Kokonoi vội vàng hét. - Em chỉ là... chỉ là... không chấp nhận được việc Inupee đã chết?

- Tại sao?

Không gian phảng phát như ngừng lại. Một bóng người bước ra từ bóng tối, là Inupee. Inupee lẳng lặng nhìn gã, hai tay đặt sau lưng, mỉm cười.

- Tại sao lại không chấp nhận được? Đây chẳng phải là tương lai mà mày muốn sao?

- Nhưng tương lai này không có mày tồn tại!

- Nhưng đó không phải là điều mày muốn sao? - Inuppe hỏi, ánh mắt như hai lỗ trống xoáy sâu vào lồng ngực Kokonoi. - Akane chết vì mày đã cứu tao. Vì thế, nếu mày không cứu tao, Akane sẽ sống. Chấp nhận đi, Koko. Không có tương lai nào đủ lớn để cả ba chúng ta có thể hạnh phúc. Tao hoặc Akane, sẽ luôn có một người phải hy sinh.

Sau đó, Inupee quay lưng chậm rãi bước đi. Kokonoi đột nhiên hét lên một tiếng dài, xông đến giữ cậu lại.

- Đừng có đùa với tao! Không muốn chấp nhận tương lai như thế này! Cái tương lai không có mày tồn tại thì đáng sống chỗ nào cơ chứ !? Nếu chỉ được chọn một, tao thà chọn mày còn hơn!

Thế rồi, ảo cảnh tan vỡ. Đập vào mắt gã là khuôn mặt lo lắng của Inupee.

- Mày có sao không? - Inupee lo lắng hỏi. - Mày khóc nhiều quá, gặp ác mộng sao?

Kokonoi chăm chú nhìn Inupee. Thế rồi, gã ngồi dậy ôm lấy cậu.

- Cái thằng này, mày làm sao vậy!? - Inupee la oai oái nhưng vẫn để mặc gã ôm mình.

- Inupee...

- Gì vậy?

- Đừng bao giờ biến mất nhé.

Inupee đột ngột bật cười, vươn tay ôm lấy cậu bạn thân của mình và vỗ vỗ đầu gã.

- Đừng lo, tao sẽ không biến mất đâu.

Kokonoi vùi đầu vào gáy cậu, giọt nước mắt nhẹ lăn xuống.

- Thật tốt quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net