Chương 66 - 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 66: NGƯỜI ĐẸP CHÍNH LÀ TAI HỌA

~.~

Lâm Bích Vi: Cao Cần, anh là đồ xấu xa.

~.~

Lâm Bích Vi quả nhiên nói tới là tới.

Tiểu Bạch vừa xuống lầu đổ rác xong, đã thấy một chiếc Polo màu đỏ chói đậu trước cửa.

Lâm Bích Vi đang ngồi trong xe gọi điện thoại, thấy cậu đứng trước xe, ánh mắt sáng lên, lập tức nhảy xuống chạy tới trước mặt cậu: "Tôi còn tưởng rằng cậu không muốn đi, cho nên không thèm nghe điện thoại của tôi chứ."

"Cô làm sao biết được số điện thoại nhà tôi?"

Lâm Bích Vi nói: "Hỏi biên đạo đó."

Tiểu Bạch chợt hiểu. Lần trước vì chuyện nhận lương, cậu đã để lại số điện thoại nhà cho Trần Phi.

"Chúng ta bây giờ đi được chưa?" Lâm Bích Vi nghiêng người nhường đường.

Tiểu Bạch nhìn nụ cười tươi tắn trẻ trung của cô, chậm rãi gật đầu.

Lâm Bích Vi hoan hô một tiếng, nhảy về phía trước mở cửa bên phụ lái, làm động tác xin mời.

Tiểu Bạch lên xe có chút mất tự nhiên.

Lâm Bích Vi lên xe từ phía bên kia, bật cười nói: "Đây là lần đầu tiên tôi mở cửa xe cho người khác đó." Cho tới bây giờ đều là nam giới phục vụ cô.

Tiểu Bạch quay đầu nhìn cô: "Thực có lỗi." Thực ra cậu muốn tự mình mở cửa xe, có điều cô ấy ra tay quá nhanh.

"Không có gì." Cô nhún vai: "Mấy cái tập quán này cũng có thể thay đổi, dù sao, tôi cảm thấy được mở cửa cho người đẹp trai cũng thích lắm."

Tuy chỉ là Polo, nhưng dưới tay cô tốc độ không hề thua kém xe thể thao.

Cảnh vật hai bên đường vèo vèo bay về phía sau.

Tiểu Bạch ngồi mà thất kinh hồn vía.

"Cậu yên tâm, tôi lái xe hai năm rồi, ở thành phố này chỗ nào có camera chỗ nào có cảnh sát giao thông tôi đều rất quen thuộc. Đóng tiền phạt đúng là chuyện hiếm đó." Cô tự tin cười, rà thắng xe, xe ngay lập tức chạy chậm lại.

Ngã tư quả nhiên là có cảnh sát giao thông mai phục.

Cô đắc ý nháy mắt vài cái.

"Cô vì sao muốn mời tôi ăn?" Tiểu Bạch nhịn không được hỏi.

"Tôi không phải đã nói rồi sao? Bởi vì hôm nay cậu đã làm anh hùng cứu mỹ nhân." Nụ cười thoải mái rạng rỡ trên mặt cô đột nhiên có chút nghiêm trọng: "Cậu biết không? Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên khi tôi thầm cầu mong có hoàng tử đến cứu, hoàng tử lại thực sự xuất hiện."

Tiểu Bạch ngây người. Từ nhỏ đến lớn, đây cũng là lần đầu tiên cậu được làm hoàng tử.

"Cám ơn cậu." Cô hạ giọng nói.

Tiểu Bạch lấy lại tinh thần, khẽ trả lời: "Tôi không phải hoàng tử."

"À, tuy rằng không có tuấn tú giống như hoàng tử trong tưởng tượng của tôi, nhưng mà cậu rất dễ thương đó. Hai điểm này coi như hòa nhau. Còn về phần gia thế... không sao đâu. Tôi xem trọng cậu mà. Sẽ là thiên vương tương lai của giới giải trí." Cô vừa nói vừa nhấn mạnh ga vọt đi.

Tiểu Bạch trầm ngâm.

Xe chạy đến bãi đỗ xe của một nhà hàng lớn.

Lâm Bích Vi nhìn thấy chiếc Cayenne phía sau rõ ràng đến trễ hơn nhưng lại được xếp chỗ trước, cười nói: "Chờ tôi kiếm được một nghìn vạn rồi, tôi sẽ đi mua một chiếc Rolls-Royce Phantom, sau đó bỏ đi hai bánh xe lắp ráp lại thành xe đạp, tha hồ mà huênh hoang vênh váo."

Chờ cho chiếc Cayenne đi xong, bọn họ mới được sắp xếp một chỗ đậu xe nhỏ xíu.

May mà hai năm kinh nghiệm lái xe của Lâm Bích Vi cũng không phải vô ích, vừa tiến vừa lùi, qua hai lần đã đỗ được xe vào vị trí.

Xuống xe, Lâm Bích Vi đang định đi vào trong, chợt nghe Tiểu Bạch chậm rãi nói: "Mục tiêu của tôi, là mua lại tiệm thịt heo của Hùng ca."

"Cái gì?" Lâm Bích Vi nhất thời nghe không hiểu.

Tiểu Bạch thế nhưng không muốn lặp lại.

Nhà hàng này có thể không phải ngon nhất thành phố, nhưng chắc chắn một điều đây là nơi đắt nhất. Khách đến đây không phải bởi đồ ăn thức uống, mà chính là vì thể diện. Nghệ sĩ mới như Lâm Bích Vi và Tiểu Bạch đến chỗ này từ đầu đến đuôi đều bị chìm nghỉm.

Tới tới lui lui chỗ này có ai không phải là người có quyền có thế?

Lâm Bích Vi ban đầu chỉ là hứng lên muốn đến, cho nên không có đặt phòng VIP, chỉ định tìm một cái bàn ở một nơi tương đối yên tĩnh, đằng nào thì ở đây cũng không có ai chú ý tới bọn họ.

Thực đơn được đưa lên, Tiểu Bạch nhìn thấy giá tiền mà nhíu mày.

Lâm Bích Vi cười nói: "Yên tâm yên tâm, tôi trả tiền."

"Nhưng mà không đáng."

Lâm Bích Vi ngẩn người, vừa cười vừa trả lời: "Ôi trời, tôi cũng không phải mỗi ngày mời cậu ăn, nói không chừng cả đời mới có được một lần như vậy, cậu cũng đừng có khách sáo với tôi." Cô thành thạo gọi các món ăn, thậm chí ngay cả món nào muốn thêm chút muối, món nào muốn hầm lâu một chút cũng rất rành rẽ.

Lúc người phục vụ đi khỏi, cô mới phát hiện Tiểu Bạch từ đầu tới cuối không nói câu nào, chỉ nhìn mình, không khỏi sờ sờ mặt: "Có phải trang điểm bị gì không?"

Tiểu Bạch lắc đầu.

"Vậy sao cậu nhìn tôi như thế?" Lúc cô nói xong, vẻ mặt hơi e thẹn, khẽ nghiêng nghiêng đầu, vừa khéo để lộ một đường cong hoàn mỹ ở cổ và cằm.

Tiểu Bạch nói: "Cô gọi nhiều món như vậy, ăn không hết rất lãng phí, còn nếu ăn hết lại bị béo phì."

...

Lâm Bích Vi mài mài răng: "Tôi đóng gói mang về."

Thức ăn của nhà hàng này tuy rằng bình thường, thế nhưng tốc độ lại là số một.

Cả một bàn thức ăn chẳng bao lâu đã được dọn lên đầy đủ.

Lâm Bích Vi vừa ăn vừa nói, liên tục không ngừng nghỉ.

Tiểu Bạch dường như chẳng hề động đũa, mà mỗi lần cũng đều do Lâm Bích Vi gắp đồ ăn tới tận chén, mới miễn cưỡng ăn.

Lâm Bích Vi gắp tới lần thứ sáu thì, thực sự không nhịn được hỏi: "Tôi mời ăn, tôi trả tiền còn chưa tính, vì sao còn muốn tôi phục vụ nữa?"

Tiểu Bạch cố gắng nuốt miếng thịt trong miệng xuống: "Tôi đã ăn cơm rồi." Quả thật bụng cậu vẫn còn rất no.

...

Lâm Bích Vi nhìn vẻ mặt oan uổng của cậu, thở dài hỏi: "Cùng tôi ăn cơm khó chịu vậy sao?"

Tiểu Bạch trầm ngâm rồi nói: "Cũng có chút buồn chán."

...

Lâm Bích Vi cúi đầu cắm cúi ăn, không thèm nói nữa.

Cơm nước xong xuôi, Lâm Bích Vi và Tiểu Bạch hai người yên lặng bước ra ngoài.

Vừa mới tới cửa xe, ánh đèn loang loáng nháy lên tựa như sét đánh giữa trời quang.

Lâm Bích Vi vội vã kêu một tiếng: "Mau lên xe!"

Bang bang hai tiếng, cửa xe đóng lại.

Lâm Bích Vi nhấn mạnh chân ga bỏ lại bọn chụp lén phía sau.

Xe chạy được nửa đường, Lâm Bích Vi mới thở ra, lòng đầy áy náy nói: "Thật ngại quá, lần này làm liên lụy tới cậu rồi."

Tiểu Bạch hỏi: "Ngày mai lại sẽ có tin đồn nữa sao?"

"Ừ." Lâm Bích Vi nhún vai: "Không còn cách nào khác, kể từ lúc trở thành ngôi sao tới giờ, tôi đã cùng đám chó săn đó chiến đấu tới nhẵn mặt luôn rồi. Đúng rồi, cậu có cần gọi điện cho người quản lý của cậu không?"

Tiểu Bạch lấy điện thoại ra, nhấn nhấn hai cái, lúc nhìn thấy tên của Nhan Túc Ngang bỗng nhiên dừng lại.

"Sao vậy? Sợ người quản lý la hả?" Lâm Bích Vi thấy cậu yên lặng thật lâu, tò mò hỏi thăm.

Tiểu Bạch nhớ tới chiều nay Nhan Túc Ngang đã vội vã rời đi, cuối cùng cũng bấm số điện thoại của Cao Cần.

"Mỗi lần nhận được điện thoại của cậu, mắt phải của tôi sẽ nháy liên tục." Không chờ cậu lên tiếng, Cao Cần đã bình luận trước.

Tiểu Bạch nói: "Tôi bị phóng viên chụp hình rồi."

Cao Cần thuận miệng nói: "Hình 3*4 hay hình 4*6, muốn in thêm bị đòi thêm tiền sao?"

Tiểu Bạch thấp giọng nói: "Là hình hai người."

"Tốt quá, mắt phải tôi giật cứ như bị kinh phong vậy." Cao Cần ngừng một chút: "Người xui xẻo còn lại là ai?"

"Lâm Bích Vi."

Giọng của Cao Cần trở nên nghiêm túc: "Hai người bây giờ đang ở chung?"

"Vâng, đang trên đường về nhà."

"Trước hết đừng về nhà, đến thẳng công ty đi." Hắn hạ lệnh chém đinh chặt sắt.

Tiểu Bạch truyền đạt mệnh lệnh của Cao Cần cho Lâm Bích Vi.

Lâm Bích Vi hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì quay đầu xe, chạy đến Ematto.

"Có Cao Cần làm người quản lý, cậu rất may mắn đó." Cô cực kỳ hâm mộ nói.

"Ừ." Tiểu Bạch không hỏi vì sao, Lâm Bích Vi cũng không giải thích thêm.

Xe đến trước Ematto.

Ngay từ rất xa, Tiểu Bạch đã nhìn thấy Cao Cần đứng trước cửa.

Xe dừng lại, Cao Cần gõ gõ ngón tay lên cửa kiếng phía Lâm Bích Vi.

Lâm Bích Vi ngoan ngoãn xuống xe.

"Tôi mới vừa nói chuyện điện thoại với sếp của cô."

Lâm Bích Vi sắc mặt có hơi nhăn nhó, gượng cười nói: "Chỉ là ăn một bữa cơm, đâu cần phải..."

Cao Cần nói tiếp: "Chuyện này đến đây là chấm dứt, tôi không muốn lặp lại. Có điều, chương trình mới mà cô hợp tác với Tiểu Bạch, chúng tôi vẫn giữ nguyên ý kiến."

Tiểu Bạch vừa lúc xuống xe đi tới.

Lâm Bích Vi dùng vẻ mặt dường như có thể òa khóc bất cứ lúc nào nhìn cậu: "Tiểu Bạch, xin lỗi."

Tiểu Bạch nghi hoặc nhìn Cao Cần.

Cao Cần quay người bỏ đi.

Lâm Bích Vi chờ cho Cao Cần đi xa rồi mới bật khóc, nói: "Cao Cần hình như rất không vui. Anh ấy nói muốn thay thế tôi trong chương trình của cậu. Cậu có thể nói giúp tôi không?"

Tiểu Bạch nhìn cô: "Anh Cao Cần nếu đã nói như vậy nhất định là có lý do của anh ấy."

...

Lâm Bích Vi ngay cả câu tạm biệt cũng không nói, trực tiếp chạy thẳng vào xe, rồi nhanh chóng lái xe đi mất.

Cao Cần cũng vừa lái xe đến: "Lên xe, tôi chở cậu về nhà."

Tiểu Bạch ngoan ngoãn ngồi vào.

Hoàn toàn khác với Phong Á Luân, mỗi lần ở riêng một chỗ với Cao Cần, Tiểu Bạch có chút dè dặt, thật giống như học sinh gặp phải thầy chủ nhiệm.

Cao Cần hỏi: "Cậu với Lâm Bích Vi rất thân thiết sao?"

Tiểu Bạch nói: "Không thân."

Cao Cần không vui không buồn hỏi: "Không thân vậy mà vẫn cùng nhau đi ăn?"

...

Thế nhưng trước kia lúc cậu cùng đi dạo phố với Phong Á Luân hay đi ăn tối với Nhan Túc Ngang cũng chưa thể coi là thân mà. Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, nhưng không nói ra. Bởi vì sắc mặt của Cao Cần lúc này thực sự không thể nói là dễ nhìn được.

"Lâm Bích Vi gần đây vướng rất nhiều xì căng đan đình đám. Trong đó gây chấn động nhất là với La Khải Tùng con trai La Định Âu, La Khải Tùng là người đã có vợ rồi. Chuyện này gần đây đang huyên náo ầm ĩ." Hắn nói đến đây, âm thanh có chút run rẩy.

Tiểu Bạch nhớ lại Cao Cần trước đây đã từng kể, người yêu đầu của anh ấy chính bởi vì yêu đương với một đại gia đã có vợ, cuối cùng không chịu nổi áp lực của dư luận đã phải tự sát. Mà cái tên La Khải Tùng này, trưa nay lúc giúp Lâm Bích Vi kéo gót giày ra dường như cậu cũng đã nghe nhắc đến.

"Cô ta hiện giờ đang muốn tìm người nào đó để dời đi sự chú ý của giới truyền thông." Cao Cần tâm trạng cũng dần dần bình ổn lại: "Cậu tốt nhất ít liên quan đến cô ấy."

Tiểu Bạch gật gật đầu: "Vâng."

Cao Cần ngoài dự kiến nhướn mày: "Cậu không phản đối chút nào sao?"

"Vì sao?"

Cao Cần bĩu môi: "Như vậy tôi mới có thể la mắng cậu vài câu, để cho cậu tỉnh táo lại."

"... Vậy thì không cần đâu."

Xe đến dưới nhà, quả nhiên là có phóng viên mai phục, có điều khi thấy người lái xe là Cao Cần, không khỏi thất vọng não nề, chán nản cụp đuôi bỏ đi.

Tiểu Bạch đang định xuống xe, Cao Cần chợt nói: "Cậu không gọi điện thoại cho Nhan Túc Ngang sao?"

Tiểu Bạch sửng sốt, ngập ngừng nói: "Anh ấy rất bận rộn."

...

Không thể ngờ cậu thực sự có ý định muốn gọi điện thoại cho hắn ta. Xem ra Nhan Túc Ngang mưa dầm thấm đất, cũng không phải hoàn toàn không có hiệu quả.

Cao Cần thở dài: "Gọi đi. Báo cáo trước, tránh cho ngày mai anh ta tìm người khác trút giận."

CHƯƠNG 67: TỐI NAY CHẮN CHẮN SẼ MẤT NGỦ

~.~

Mật ngọt, hắn đã ăn trúng mật ngọt rồi...

~.~

Tiểu Bạch cuộn tròn trong chăn gọi điện thoại.

Chuyện cùng Lâm Bích Vi đi ăn cơm tối nay đã được cậu nhẩm đi nhẩm lại rất nhiều lần, mỗi câu mỗi chữ đều cực kỳ rành mạch rõ ràng, cũng giống như lúc giúp việc tại tiệm thịt heo của Hùng ca phải nhớ giá của mỗi loại thịt vậy.

Điện thoại di động reo lên năm tiếng mới được bắt máy.

Giọng nói của Nhan Túc Ngang vẫn rành rọt như cũ: "Tiểu Bạch?"

"... Vâng."

Nhan Túc Ngang nghe được tiếng thở nhè nhẹ của Tiểu Bạch truyền qua điện thoại, trong lòng cảm thấy thỏa mãn không gì sánh bằng. Cả một ngày cực khổ cứ như vừa được trả thù lao xứng đáng, làm cho tinh thần đang mệt mỏi một lần nữa phấn chấn trở lại.

Có điều thời gian im lặng của Tiểu Bạch dường như cũng hơi quá lâu đó. Với tính cách tiết kiệm của Tiểu Bạch mà nói, lãng phí tiền điện thoại như thế tuyệt đối là có nguyên nhân. Hắn suy nghĩ một chút, hỏi: "Cao Cần lại nói gì nữa sao?"

"Không phải." Tiểu Bạch đem lời thoại trong đầu ra sắp xếp lại một lần nữa, bắt đầu mở máy: "Em ngày hôm nay cùng đi ăn tối với Lâm Bích Vi, sau đó đã bị phóng viên chụp hình. Anh Cao Cần cũng đã biết rồi, à, anh ấy nói tốt nhất là gọi điện thoại nói cho anh biết chuyện này."

Đôi mắt bởi vì nghe được tiếng thở của Tiểu Bạch đang thoải mái đến mức muốn khép lại đột ngột mở choàng ra: "Lâm Bích Vi?"

Tiểu Bạch ừ một tiếng.

Nhan Túc Ngang nhìn cái bánh kem đặt trên ghế phụ lái: "Anh dự tiệc tối xong có đem về một ít thức ăn, em năm phút nữa xuống dưới lầu đi."

Đồ ăn? Tiểu Bạch len lén nuốt nuốt nước miếng: "Nhưng mà anh Cao Cần nói không được ăn khuya."

"Đây không phải ăn khuya, chỉ là ăn vặt mà thôi." Ban đầu hắn còn định ngày mai mới mang đến, bây giờ xem ra, một đêm này không nhịn được nữa rồi.

Mặc dù ban ngày thời tiết rất nóng bức, đêm đến vẫn hơi se lạnh.

Nhan Túc Ngang mở đèn trước cho xe tiến vào ngõ nhỏ, từ xa thật xa đã thấy Tiểu Bạch đứng co ro dưới ngọn đèn đường, tựa như một người vợ hiền đang đứng đợi chồng trở về nhà.

Cảnh tượng ấy ngọt ngào đến nỗi cuốn trôi hết tất cả mọi ghen tức vừa mới nhen nhóm trong lòng Nhan Túc Ngang, nét cười một lần nữa trở lại trên khóe môi.

Xe dừng lại, Nhan Túc Ngang ra hiệu cho cậu lên xe.

Tiểu Bạch nghe lời ngồi vào xe.

Nhan Túc Ngang đưa bánh kem cho cậu.

Lớp kem mềm mại trắng như tuyết, bên trên được rắc đầy sô cô la, còn có một quả dâu đỏ tươi chính giữa lớp bánh, đánh thức tâm hồn ăn uống của Tiểu Bạch dậy.

"Nhưng mà, tốt nhất đừng nói cho Cao Cần biết em đã ăn bánh kem vào buổi tối." Bằng không Cao Cần chắc chắn sẽ dùng nước bọt dìm hắn chết đuối luôn.

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, yên lặng gật gật đầu.

Cùng với bánh kem còn có một cái nĩa nhỏ bằng bạc. Tiểu Bạch cầm nĩa xắn từng miếng từng miếng cho vào miệng.

Nhan Túc Ngang nhìn đôi môi cậu không ngừng mở ra ngậm lại, trong lòng nóng như thiêu như đốt, không khỏi khó khăn nuốt nước bọt.

Tiểu Bạch nghe thấy ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của hắn, lập tức nói: "À, anh cũng cùng ăn đi."

Cậu xắn một miếng đưa tới miệng Nhan Túc Ngang.

Nhan Túc Ngang hai mắt nhìn cậu đăm đăm không chớp, môi từ từ tiến đến gần, mùi vị của bánh kem chầm chậm tan trong miệng, lại khiến cho một loại dục vọng nào đó của hắn càng tiến xa thêm một bước nữa.

Tiểu Bạch thu tay về, định tiếp tục ăn, bỗng phát hiện một bóng đen đang ập tới. Cậu vừa mới ngẩng đầu lên, miệng đã bị hai phiến môi ấm áp lấp đầy, làm người cậu không tự chủ được ngửa ra sau, Nhan Túc Ngang bèn thừa cơ nhào tới.

Bánh kem đổ vào người cậu, dinh dính ẩm ướt, cũng giống như đầu lưỡi đang cố gắng tiến vào kia.

Tiểu Bạch hai mắt mở to, chậm rãi mở miệng định nói gì, nhưng lại vừa lúc tạo cho Nhan Túc Ngang một cơ hội tiến công mãnh liệt.

Hắn tùy ý thăm dò từng phân từng tấc bên trong cái miệng phấn nộn, hận không thể đem cả người cậu nuốt hết vào.

Hương vị của bánh kem nhẹ nhàng tan chảy, ngọt ngào như nước vỗ về thân thể.

Tiểu Bạch bất an khẽ cựa quậy. Cơ thể đột ngột dâng lên cảm giác khô nóng làm cho cậu lúng túng không biết phải làm sao.

Nước miếng giao hòa dường như đã không thể thỏa mãn được con mãnh thú đang phá hỏng xiềng xích trong người Nhan Túc Ngang, thân thể đói khát càng gào thét muốn nhiều hơn nữa. Sự xuất hiện của Lâm Bích Vi đã đánh thức cảm giác ghen tuông và đố kỵ, cứ như loài thú ăn thịt không ngừng cắn xé thân thể và tinh thần hắn. Cái quyết tâm "chỉ cần Tiểu Bạch từ chối, bản thân mình sẽ tiêu sái buông tay" khi đối mặt với hiện thực trước mắt đã hoàn toàn cúi đầu khuất phục.

Nỗi ghen tuông không ngừng cuồn cuộn trào dâng tận đáy lòng đã ăn mòn hết mọi ý định quân tử của hắn.

Hắn không thể không nhìn thẳng vào phần tăm tối nhất xấu xa nhất nhưng đồng thời cũng chân thật nhất trong lòng mình, cho dù Tiểu Bạch có từ chối, hắn cũng sẽ không thể nào trơ mắt nhìn cậu chạy tới bên cạnh người khác. Con đường này, hắn đã không còn cách nào quay trở lại được nữa. Tâm hồn cùng thân thể đã vô số lần khẳng định, người trước mắt này nhất định phải thuộc về mình.

Hắn chầm chậm nâng tay, từng chút từng chút tiến vào thăm dò bên dưới vạt áo của Tiểu Bạch.

Cảm giác mềm mại mịn màng đã đánh thức từng sợi dây thần kinh mẫn cảm của hắn.

Tiểu Bạch giãy dụa một cái, đầu gối cọ xát bắp đùi của hắn, làm cho bàn tay hắn không kiềm chế được khẽ run lên, ngay lập tức cấp tốc vượt qua lưng cậu, từ từ hướng xuống dưới.

"Anh..." Giữa lúc tạm dừng kịch liệt thở dốc, Tiểu Bạch như thể đang lạc giữa sương mù bắt được một tia thanh tỉnh: "Chúng ta có phải đang làm chuyện vợ chồng không?"

...

Trước ánh mắt ngây thơ ham học hỏi của Tiểu Bạch, Nhan Túc Ngang đột nhiên cúi người xuống, cằm tựa lên vai cậu, rầu rĩ cười khổ.

Tiểu Bạch đưa tay ôm lấy bờ vai run run của hắn, vô tội hỏi: "Làm sao vậy?"

Cười một lúc lâu, Nhan Túc Ngang ngẩng đầu, môi dán vào vành tai cậu, khẽ gọi: "Tiểu Bạch..."

"Vâng?"

"Chúng ta sống chung đi."

Nếu như Nhan Túc Ngang trước kia có thể xem là một quân tử lịch sự tao nhã, nhưng sau khi trải qua một màn tình cảm mãnh liệt vừa rồi trong xe, Nhan Túc Ngang lúc này cũng chỉ là một tên đại sắc lang dục cầu bất mãn không hơn không kém.

Không đợi Tiểu Bạch trả lời, hắn đã lập tức kéo cậu nhào lên lầu thu dọn hành lý, động tác có thể gọi là sấm rền gió giật.

Cho tới khi Tiểu Bạch suy nghĩ cẩn thận xong xuôi, hành lý đã bị vơ vét gần hết.

Thật ra hành lý của Tiểu Bạch rất đơn giản, chỉ có vài bộ quần áo mà thôi. Trong lúc đóng gói, Nhan Túc Ngang đặc biệt đem bộ quần áo duy nhất trị giá năm trăm đồng bỏ lại. Theo lời hắn chính là - đã lỗi mốt rồi.

Tiểu Bạch ngơ ngác đứng bên cạnh, nhìn hắn tốc độ cứ như đang chạy nạn, nhịn không được nói: "Không thì... em trước tiên phải gọi điện thoại cho Chí Thanh đã?"

Nhan Túc Ngang tay hơi dừng lại: "Cậu ta không phải đang nằm viện sao?"

Tiểu Bạch nói: "Nhưng mà chắc chắn là sẽ trở về chứ."

...

Cái sự thật Giả Chí Thanh có một ngày sẽ xuất viện trở về quả thực làm cho Nhan Túc Ngang cảm thấy vô cùng, vô cùng khó chịu.

Giả Chí Thanh thừa dịp đêm khuya cảnh vắng, rốt cuộc cũng lấy từ dưới gối ra một quyển Playboy lén lút chôm được từ phòng bệnh bên cạnh. Thiếu nữ bikini trang bìa gương mặt xinh đẹp, dáng người thon thả trong trang phục hở hang dường như là tia nắng ban mai duy nhất của hắn giữa đêm đen dài đăng đẳng.

Từ khi vào bệnh viện, nếu đem so với chuyện bị nhốt vào tù cũng không có gì khác biệt. Người phụ nữ duy nhất hắn có thể nhìn thấy chính là Liên phu nhân, những người khác chỉ cần hắn dám liếc mắt nhiều hơn một cái, Liên phu nhân sẽ lập tức tiến hành công cuộc giáo dục về tình yêu, dạy cho hắn biết từ đầu đến cuối chỉ duy nhất một người là một phẩm chất đáng được khen ngợi.

Hắn mở trang đầu tiên của tạp chí, đang chuẩn bị chảy nước miếng, chợt thấy mũi ngứa ngứa, rồi ách xì một tiếng kinh thiên động địa.

Hắn xoa xoa mũi: "Đứa nào đang chửi mình?"

Vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cuối cùng cũng có người nhớ tới hắn rồi.

Hắn vui mừng hết sức.

Người khác nhập viện, bạn bè thân hữu ân cần thăm hỏi tới tấp. Hắn nhập viện, bạn bè sợ hãi né tránh còn không kịp, cứ như thể hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy