Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước cờ bất ngờ của Ogata Không chỉ khiến Sai phải trầm tư suy ngẫm, mãi chưa đánh tiếp, mà còn khiến cho những người đang xem trận đấu ở hội trường bên kia cũng bắt  đầu xôn xao thảo luận.

Họ theo sát trận chiến này ngay từ những nước đầu tiên, trắng và đen thực lực mạnh mẽ, thế lực ngang hàng, khiến họ xem đến nín thở, tới tận bây giờ mới thoáng thở ra được. Ogata cửu đẳng không thẹn là kỳ thủ nổi tiếng, nhưng điều khiến họ ngạc nhiên là Sai có thể gặp chiêu tiếp chiêu trước thế công như vũ bão của Ogata, nước tới đất ngăn, như trận gió nhẹ thoáng qua vai, nhưng lại mang cảm giác hoa lệ tao nhã đến khó tả, càng khiến người ta muốn tìm tòi chân tướng của vị cao nhân bí ẩn này.

Tuy thế, đại đa số mọi người vẫn cảm thấy hai bên đen trắng thay phiên nhau chiếm thượng phong, thắng bại khó phân, nhưng dù sao cũng không phải hoàn toàn cân bằng, Ogata chỉ cần duy trì tình thế trước mặt, chắc chắn có thể tìm ra sơ hở của đối phương, quân trắng suy cho cùng vẫn quá bị động.

Nhưng, vừa rồi Ogata lại hạ một nước cờ không rõ mục đích.

“ Đánh sai vị trí hả?”

“ Chắc không đâu, vẻ mặt cửu đẳng rất trấn định.”

“ Này, anh có nhìn ra thâm ý trong nước cờ này không?”

“ Hoàn toàn không… Anh thì sao?”

“ Bó tay…”

“ Chịu á…”

Đám đông vốn đã vô cùng hút mắt, nay vì sự xôn xao lại càng thêm nổi bật.

Ban tổ chức thấy những tuyển thủ còn đang thi đấu cứ bị phân tâm nhìn về bên kia, hận muốn cào tường.

Ogata chẳng thèm để ý sự nhốn nháo xung quanh, chỉ chăm chăm nhìn màn hình.

Lúc sau, một tiếng tíc vang lên, quân trắng đánh xuống 5-12.

Hừ, quả thế, Ogata đẩy đẩy gọng kính, quyết đoán đánh xuống một quân đen.

Đợi tới hơn mười bước cờ sau-----

“ Quá, quá khó hiểu luôn á!!!”

Những người vây xem trợn mắt há mồm, không biết ai yêu yếu nói lên một câu, cũng là nói lên tiếng lòng của mọi người ở đây.

Vì sự ‘ càn quấy’ của quân đen, thế cục không còn rõ ràng như ban đầu nữa, hai bên trộn lẫn giao triền vào nhau, đấu đá tứ tung, toàn thế cờ, đã hoàn toàn rối loạn.

Mọi người sôi trào, rôm rả bàn tán, khiến càng thêm nhiều người bị tò mò kéo tới hóng hớt.

Ban tổ chắc mặt như màu đất.

Waya Yoshitaka đứng bên không tham gia thảo luận, hai tay cậu nắm chặt, dường như, cậu đã tìm ra được nhược điểm của Sai!

Nếu chỉ bàn về sức cờ, nhiều người ở đây mạnh hơn Waya nhiều, nhưng chỉ có cậu, trong một tháng trời, được cùng Sai đánh cờ nhiều lần nhất! Sai= Shusaku… Đây là kết luận đạt được thông qua việc không ngừng quan sát, không ngừng giao đấu với Sai mà có.

Không chỉ vì Sai luôn sử dụng những bố cục mà Shusaku để lại, còn là vì bước cờ của Sai. Luôn bình đạm ung dung, như chẳng hề có chút uy hiếp nào, nhưng lại luôn khống chế được cả bàn cờ trong tay, thường ra chiêu trước khi đối thủ kịp nhận ra, cuối cùng không chiến mà thắng.

Nên mới nói, cờ của Shusaku luôn mang tới cảm giác tài trí hoa lệ hơn người.

Nhưng, nếu có thể kéo thần xuống khỏi bệ thờ, khiến ‘ ngài’ không thể nhìn xuống chúng sinh nữa thì sao?

Nếu có thể nắm trong tay toàn cục, hẳn nhiên phải tiến hành phán đoán những bước cờ sắp tới, vậy thì, chỉ cần thành công nhiễu loạn ván cờ, đối phương chắc chắn sẽ bị rối trí.

Ogata không hổ là người có khả năng tính toán siêu phàm, vì lợi ích càng lớn, không tiếc bỏ xe giữu tướng, Cho dù hi sinh một bộ phận quân đen cũng quyết kéo quân trắng xuống đài.

Đúng vậy, đây là điều mà Ogata giác ngộ.

Nhưng mà…

Ván cờ này tới chậm rồi.

Ogata ngàn tính vạn tính, lại quên tính tới sức mạnh của thời gian.

Sai đêm đó là Sai mới vừa đặt chân tới thế giới hiện đại, mới bám theo Hikaru không lâu, nên còn bị sự khác biệt về thời đại mang tới không ít hạn chế, nhưng qua một tháng Hikaru cố ý dẫn đường, thông qua đánh cờ trên mạng, Sai đã chiếm được không ít tri thức mới, nhờ đó kỳ lực được trưởng thành hoàn thiện hơn.

Trên bàn cờ, sự bất chấp sống còn của quân đen vẫn chưa mang lại hiệu quả tương xứng với tổn thất, cờ trắng còn kịp thời phản công, nên thế cờ của quân đen có chút tan vỡ.

Người xem vẫn không rõ đang có chuyện gì xảy ra, Chỉ nhìn thấy vài mũi công của quân trắng bị đánh vỡ, những quân đen hạ xuống một cách khó hiểu kia vậy mà lại mang đến hiệu quả, không khỏi hô to kinh ngạc, càng đối với thực lực của Ogata khâm phục hơn xưa. Nhưng bản thân Ogata biết, bàn cờ này, quân đen thế thua đã định, hơn nữa, thua to.

Một bàn tay đột nhiên vươn tới, mọi người chưa kịp phản ứng, bàn tay kia đã ấn xuống nút nguồn, màn hình vốn đen trắng ngang dọc bỗng tối sầm xuống. ( mòa, sắp thắng rồi, tức á!)

Touya năm đó 13 tuổi, khom người, thanh tuyến trong trẻo đặc hữu của thiếu niên vang lên, “ Rất xin lỗi, nhưng nếu tiếp tục, sẽ ảnh hưởng nghiêm trong tới những tuyển thủ còn đang thi đấu.”

Ban tổ chức vốn đã mồ hôi như mưa đứng bên, thật muốn quỳ lạy Touya, theo sau liều mạng gật đầu.

Mọi người thấy thế, dù rất tiếc nuối, những cũng không tiện nói thêm gì, dù sao nơi này quả thật còn đang tiến hành thi đấu, bọn họ đành phải tản ra, cũng có mấy người chưa hết thòm thèm, tụm năm tụm ba xì xào bàn tán.

“ Akira, làm anh sợ tụt quần, dù mang tới ảnh hưởng không tốt, cũng đừng ngắt ngang trận đấu của Ogata-San như vậy chứ!” Đảo Dã cầm tay Touya, lo lắng vô cùng, bên kia Ogata đã biến thân thành núi băng di động, nét mặt lạnh căm căm, người sống chớ gần.

Touya lắc đầu cười, “ Không sao đâu.”

Chào Đảo Dã, Touya cùng Ogata đi ra khỏi hội cờ, mãi tới khi lên xe, Ogata mới lạnh lùng nói, “ Akira, tự lo việc của mình đi, đừng xen vào việc của ta.”

Touya hạ mắt,  lát sau mới nói, “ Sai, thực là Shindou ư?”

“ Sao? Đả kích lớn quá không muốn đối diện hả?”

“ Không phải thế,” Touya nhìn ra cửa sổ, “ Em chỉ là thắc mắc, sao mãi mà cậu ấy cứ không chịu đánh cờ với em…”

“ Ai biết, thằng nhóc kia quái lắm,”  Ogata mất kiên nhẫn hừ một tiếng, “ Một ngày nào đó, ta sẽ khiến cho nó thành thành thật thật mà khai báo tất cả ra!”

Shindou…

Nếu cậu đã chịu lên mạng chơi cờ, sao lại luôn cự tuyệt tôi?

Tôi không hiểu…

Nhưng tôi biết, nếu không thể cùng cậu đánh cờ một lần, tôi sẽ mãi mãi không biết chênh lệch của tôi và cậu có bao lớn.

Ánh mắt touya lóe lên tia kiên định.

Ngày kế, nhà Touya.

Touya gần như trắng đêm không ngủ, ID Akira vẫn luôn online, mỗi khi Sai xuất hiện, sẽ ngay lập tức gửi lời khiêu chiến.

Trong dự kiến, nhất nhất từ chối.

Touya mím môi, đăng ký một ID khác, login lại, gửi lời mời. Lần này, Sai tiếp nhận!

[ …Sai, ván này anh có đánh ác quá không?]

[ Hikaru thối, ai biểu hôm qua không cho ta đánh cho xong với Ogata!!]

[ Anh nói lý chút được không, đã bảo là bên kia rớt mạng mà…]

[ Hòm hư! Hòm xấu xa! Hòm không dùng được đều xấu xấu!!]

[ Ơ kìa… Thôi vậy, ván này cứ thế đi, cũng may thực lực của đối phương không tệ, ít nhất cũng kiên trì được tới trung bàn. Sau này không được như vậy nữa, nếu không sẽ chẳng còn ai dám tới tìm anh đánh cờ nữa đâu đấy.]

[ … ừa…]

“ Ah, trời mưa rồi…”

Nhìn những giọt mưa bắt đầu rơi xuống sau khung cửa sổ, Touya Akiko đứng dậy, chuẩn bị ra sân sau lấy đồ đang phơi dở vào.

Đi ngang qua phòng con trai, nghe thấy tiếng động bên trong, Akiko do dự, hỏi, “ Akira? Hôm nay con không ra ngoài à?”

Lúc lâu sau, trong phòng mới truyền ra câu trả lời, “ Vâng ạ…”

Nghe thấy sự lạ lùng trong âm sắc của con trai, Akiko không khỏi lo lắng, muốn bước vòa phòng, bên trong lại nói, “Xin mẹ đừng vào, con không sao… chỉ là muốn ở một mình… ”

Với tính của Akira, nói đến vậy rồi… Akiko im lặng đứng trước cửa hồi lâu, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng rời đi.

Trong căn phòng tối tăm, máy tính phát ra ánh sáng mỏng manh, dưới hai chữ ‘ Sai Win ’ bàn cờ ảo đang đánh đến trung bàn, Touya buông đầu, lấy tay che mặt.

Ngoài sân, mưa phùn lả lướt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net