Chương 12: Nguyên do

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Nguyên do

"Rất đẹp." Lần này là Hạ An Thường lên tiếng trước, khuôn mặt luôn luôn thanh lãnh trở nên nhu hòa hơn mấy phần, nói: "Quả không phụ cái danh Diệu Ẩn."

Tạ Tịnh Sinh cười nói: "Diệu nhân tàng ẩn (người đẹp thì phải giấu đi), chỉ có ngôi chùa nơi núi Lộc mới có thể gặp được nhan sắc nhường này. Hạ... khụ, cảm thấy như thế nào? Quả không phụ sự mong đợi đúng không?"

Diệu Thiện ở một bên trêu ghẹo: "Tỷ tỷ xem đi, tỷ vừa đến ta liền trở thành người qua đường."

Diệu Ẩn mỉm cười, đóng cửa đi vào, bước đi quả nhiên là bộ bộ sinh liên thướt tha yểu điệu. Nàng ngồi xuống bên cạnh Tạ Tịnh Sinh, quyến rũ mà rằng: "Ngươi là đóa kiều hoa trong nắng sớm, nào phải ráng chiều tà như ta?" Rồi dịu dàng nói với Tạ Tịnh Sinh: "Tuy ta chưa gặp công tử bao giờ, nhưng một thân uy vũ này lại rất quen thuộc."

Tạ Tịnh Sinh thấy nàng liếc một cái liền nhìn ra manh mối, cũng không vội, chỉ châm rượu, cười nói: "Diệu, thật sự là diệu. Tuy nhiên, mặc dù tại hạ có uy vũ, cũng phải xin các cô nương mang cho chút điểm tâm. Sáng sớm đã ra ngoài, giờ trong bụng trống trơn, chút nữa bụng réo mạo phạm đến các cô nương thì không hay."

Diệu Thiện đáp ứng, mở cửa gọi người mang đến chút đồ ăn. Tạ Tịnh Sinh nhận lấy, trước cảm ơn Diệu Thiện, rồi quay sang nói với Diệu Ẩn: "Cô nương vừa nhìn đã biết tại hạ là loại người nào, nói vậy cũng biết tại hạ vì sao mà đến."

Sóng mắt Diệu Ẩn khẽ động, cười nói: "Nào chỉ là biết, đã chờ công tử hồi lâu." Nói còn chưa dứt, liền thấy Tạ Tịnh Sinh một tay uống rượu, một tay đưa điểm tâm cho Hạ An Thường. Hạ An Thường cũng khá bất ngờ, nhìn lại hắn.

Tạ Tịnh Sinh như không nhìn thấy, vừa uống rượu vừa nói với Diệu Ẩn: "Tại hạ thích nhất là người như cô nương, sảng khoái." Dứt lời nhìn về phía Diệu Thiện, "Trông Diệu Thiện cô nương không giống như đang chờ tại hạ."

Diệu Thiện nói: "Ta và tỷ tỷ nhất tâm, dù không đợi công tử, lại cái gì cũng biết."

"Các cô nương không sợ tại hạ là kẻ lang sói?"

Diệu Ẩn khẽ vần khăn trải bàn, trả lời: "Có người từng dạy ta cách nhìn người, ta thấy giữa mi mắt công tử tuy vô chính đạo, nhưng cũng không phải Tu La Địa Ngục. Huống hồ ngày hôm nay có thể tra ra được ta, ngoại trừ lang sói, cũng chỉ có thể là công tử. Dù ẩn thân ở cái am ni cô này, ta cũng phân rõ được người tốt kẻ xấu."

"Thú vị." Tạ Tịnh Sinh với tư thế ngồi bất kham, bưng rượu tự ẩm, nói: "Vậy chúng ta vào luôn chủ đề chính, cô nương có thể nói cho tại hạ những gì?"

Diệu Ẩn ngồi thẳng người, mang đến cảm giác của một bậc đại gia, trả lời rành mạch: "Ta muốn tố cáo với đại nhân Thế tử Tần vương phủ - Tân Văn, Tông Nhân phủ Kinh Lịch - Hà Húc, hai người đó cấu kết với nhau làm chuyện xấu xa, thảo gian nhân mạng, ngụy phong mưu tài, bức lương vi xướng (coi mạng người như cỏ rác, ngụy tạo sự thật hòng mưu tài, bức người lành làm việc xấu)!"

Diệu Ẩn đẹp như hoa mẫu đơn, nhìn như ham phú hưởng lạc lấy sắc mị nhân, nhưng thật ra đang ôm thù nuốt hận chờ một ngày ông trời mở mắt. Nàng mười bốn tuổi đã vào Kính Hoa am, nguyên bản họ Trần, là thứ phòng (con của thiếp) của Trần gia nơi đô thành. Mẹ là đào kép nổi danh viễn dương, lọt vào mắt xanh của Trần đại nhân khi ông xuôi Nam học tập, được giữ lại bên người trong chuyến du ngoạn vùng sông nước phương Nam. Chỉ là sau này Trần đại nhân về kinh lên chức, còn làm đến Thái Thường Tự Khanh, cơ quan chuyên chấp chưởng các vấn đề cấp bậc lễ nghĩa. Đoạn tình này không tiện công khai, đành tìm cớ dứt bỏ. Không ngờ bà lại có thai, sinh cho ông một đứa con gái. Ông có thể tuyệt tình để giữ chức quan, nhưng nào nỡ ngoan tâm với cốt nhục thân sinh, vì thế ông đón nữ nhi vào trong Kinh, nuôi dưới gối chính thê, cũng coi như nhận tổ quy tông. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, năm Diệu Ẩn sáu tuổi, do liên đới tới một vụ án, Trần đại nhân bị biếm quan, trong lòng bất bình lại không có nơi an ủi, chỉ hận bản thân không có con trai, không quá một năm liền qua đời. Chỉ chừa lại Diệu Ẩn còn chưa hiểu chuyện, sau một thời gian thì bị phu nhân sang tay cho Tiểu ngũ gia của Hà gia làm thiếp, báo bừa tuổi tác rồi nhét vào kiệu đưa vào Hà phủ.

Hà phủ là đứng đắn thư môn, chỉ là Hà ngũ gia bẩm sinh đã bị tật ở chân, tính tình quái đản, nghe đồn còn có sở thích ngược đãi. Diệu Ẩn rơi vào trong tay hắn, vốn tưởng không sống được bao lâu, nào ngờ lại được Hà ngũ gia nuôi dạy đàng hoàng. Suốt 7 năm, nàng được nâng niu đến hồn nhiên ngây thơ, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa. Nhan sắc Diệu Ẩn dần dần hiển lộ, diễm lệ tuyệt trần. Hà ngũ gia chỉ cho phép nàng hành tẩu trong tiểu viện của chính mình, không cần phải ra ngoài nhìn mặt người, đem người con gái tuyệt sắc này giấu thật kín, để nàng sống đời vô ưu.

Chỉ là vận mệnh nơi thế gian nào được theo ý mình.

Hà phủ Tam gia Hà Húc vẽ rất đẹp, là con mọt sách, tính tình thiếu quyết đoán, yếu đuối, nhát gan, trong Hà phủ cũng không được coi trọng, luôn thích tìm ngũ đệ là Hà Minh để tâm sự. Mỗi lần thấy đôi chân tật nguyền của ngũ đệ, hắn đều cảm thấy vừa tiếc lại vừa mừng. Tiếc vì Hà Minh bị tật ở chân, chôn tài nơi thâm viện, mừng vì Hà Minh đi đứng không tiện chẳng thể tranh nổi bật với ai. Nhưng thật không ngờ, ngũ đệ lại che giấu một tuyệt sắc nhường ấy.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệu Ẩn, Hà Húc đã bắt đầu trằn trọc khó ngủ, ngày nghĩ đêm mong nhưng chẳng dám để lộ. Hắn thử đòi vài lần, đều bị Hà Minh cự tuyệt. Tâm tư này của hắn bị giấu kín, sau bao ngày ấp ủ, rốt cuộc sinh ra tà niệm.

Hà Húc giỏi vẽ tranh, trước đó Tần vương Thế tử Tân Văn xem tranh của hắn, thấy thích, bèn sai người tìm đến, muốn vẽ mấy bức xuân cung đồ. Tân Văn tuy mới chỉ mười hai, mười ba tuổi nhưng đã mang cái nết vô pháp vô thiên, lại được Tần Vương vô cùng nuông chiều, biết chuyện gối chăn từ rất sớm, đang là lúc có hứng thú với chuyện phòng the. Hà Húc không dám chối từ, chỉ đành lén lút vẽ tranh cho Tân Văn.

Lần này, hắn giao tranh cho Tân Văn chưa được mấy ngày, liền có người của Tần Vương phủ đến cửa, hỏi hắn nữ hài trong tranh là ai, hắn có biết không. Sau một hồi do dự, Hạ Húc nói rằng đó là thiếp của ngũ đệ nhà mình. Sau đó Tân Văn hẹn riêng hắn, hỏi rằng ngũ đệ của hắn có phải là cái người què quặt giấu mặt ở trong nhà hay không. Hà Húc đáp vâng, Tân Văn liền hỏi hắn có thể dẫn tiểu nương tử trong tranh ra gặp gã chứ, Hà Húc tất nhiên là nói không. Tân Văn không cam tâm, đương nhiên sẽ không dừng tay, yêu cầu hắn từ nay về sau chỉ vẽ nàng.

Hà Húc nào dám chối từ. Cứ vậy không tới nửa năm, Tân Văn liền tìm lý do đi vào Hà phủ. Tân Văn muốn tới viện của Hà Minh, Hà Húc dẫn gã đi .

Giữa mùa hè, trời nóng vô cùng. Diệu Ẩn nhớ rõ, ngày ấy nàng ngồi hóng mát dưới tàng cây, nghe nơi bờ tường có người đang gọi, chỉ thấy một tiểu thiếu niên đang làm càn mà đánh giá nàng từ đầu đến chân, vẻ mặt hài lòng. Nàng cảm thấy không ổn, lập tức trở về phòng. Vốn tưởng chỉ là thế gia đăng đồ tử (yêu râu xanh), nào có ngờ lại là lang sói cắn chết người.

Đêm đó Ngũ gia tiếp khách trong viện, Hà Húc rót rượu, Tân Văn khích lệ. Đợi đến khi Ngũ gia đã ngà ngà say, Tân Văn liền gọi người dời bàn nhậu vào phòng, đóng cửa rồi cho lui toàn bộ hạ nhân, chỉ chừa lại thuộc hạ gã mang theo. Hà Húc gọi Diệu Ẩn tới đỡ Hà Minh, nào ngờ vừa vào cửa liền bị Tân Văn ôm lấy, trong lúc giãy dụa làm Hà Minh tỉnh dậy. Hai bên giằng co, Hà Húc đẩy Hà Minh, đầu đập xuống mép bàn, Hà Minh ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Hà Húc kinh hoảng: "Phải làm thế nào đây? Nếu hắn tỉnh lại rồi cáo trạng với phụ thân ta thì ta chết chắc!"

Tân Văn bịt chặt miệng Diệu Ẩn, cười lạnh: "Ngươi sợ cái gì, khắc có bản công tử chống đỡ, hắn tỉnh lại rồi nói cho phụ thân người chỉ là chuyện nhỏ, báo lên Thánh Thượng mới là chuyện lớn! Bây giờ ngươi hãy nghe ta, phải khiến hắn không bao giờ tỉnh lại!"

Hà Húc kinh hãi: "Dù sao hắn cũng là đệ đệ của ta, tuy có va chạm, cũng đâu cần......"

"Cái danh cướp vợ của em trai cũng chẳng hay ho gì!" Tân Văn ấn Diệu Ẩn đương giãy giụa kịch xuống, gào to: "Hà Húc! Chẳng lẽ ngươi không muốn vào triều làm quan?"

Hà Húc chấn động, hô hấp dồn dập, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Hà Minh và Diệu Ẩn, thấy ánh mắt đầy hận ý của Diệu Ẩn, rốt cuộc hạ quyết tâm, nhắm mắt cầm nghiên mực đập xuống. Sau đó hai người hợp lực ném Hà Minh xuống ao. Tân Văn đắc thủ, nói với Hà lão gia là Hà Minh say rượu trượt chân, đập đầu vào tảng đá trong ao. Thi thể trong nước bị hủy hoại khiến người ta khó có thể nhìn thẳng, lại có Hà Húc đứng ra làm chứng, Hà Minh được an táng qua loa.

Khi Tân Văn rời khỏi người, có nói với Diệu Ẩn rằng: "Ngươi có biết Kinh thành là nơi như thế nào không? Việc này vốn bởi vì ngươi mà ra, dù ngươi có phơi bày tất cả cũng đừng hòng được đền mạng. Bản công tử yêu quý nhan sắc của ngươi, thương tiếc ngươi đi theo cái đồ què quặt như Hà Minh thì phí hoài xuân sắc. Hôm nay ta và ngươi đã có một đêm phu thê, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bản công tử sẽ không bạc đãi ngươi. Nếu ngươi có ý đồ gì khác, bản công tử chỉ nói một câu thôi, Hoàng đế là ông nội của bản công tử, biết được chuyện này sẽ gây ảnh hưởng tới thanh danh của Hoàng gia, e rằng Hà Minh sẽ bị chỉ trích đến thân bại danh liệt."

Kinh đô là nơi như thế nào không phải là điều Diệu Ẩn quan tâm, nàng chỉ chờ cái gọi là "nhân quả báo ứng".

Hà Húc tác động để Hà phu nhân đưa nàng tới Kính Hoa am, vào rồi mới biết nơi này là nơi nào. Tân Văn thường xuyên lưu luyến nơi đây, Diệu Ẩn được người chỉ dạy, trở nên quyến rũ đến tột cùng, dung sắc vốn diễm mỹ càng thêm nhiếp hồn đoạt phách, khiến Tân Văn cực kỳ yêu thích, tham luyến không thôi, ngay cả Hà Húc cũng không nhịn nổi mà lén lút đến thâu hoan. Diệu Ẩn thích kim ngân tục vật, tựa hồ thích đến ghê gớm, lần nào ái ân cũng đòi Tân Văn nhiều thật là nhiều, từ đó có thêm cái danh tham tài.

Có lẽ là tìm được lạc thú ở Kính Hoa am, vài năm sau, Tân Văn ngày càng lớn mật hơn. Gã sai người ở ngoại thành âm thầm tìm kiếm, từ tầm thường bách tính tới bậc quan ngũ phẩm, chỉ cần nhà ai có nhan sắc tuyệt trần, đều lưu tâm để người âm thầm đưa đến Kinh đô, để lại ở Kính Hoa am, cho các mama cực kỳ lợi hại tới điều giáo, ý đồ chế tác những món hàng tuyệt diễm cho đám quyền quý nơi đô thành, thu hồi vốn đầu tư. Hà Húc vì một mạng của Hà Minh mà bị nắm thóp, tiền tài lưu động, tính danh nguyên quán của các nữ nhi con quan đều do một tay Hà Húc ghi chép.

Cứ 6 quyển Hà Húc lại sao ra một bản, không dám đặt ở trong nhà, Diệu Ẩn bèn tìm cách lôi về tay mình. Sau này hai người còn lén buôn quan bán chức, ghi chép vẫn do Hà Húc đảm nhận. Nhưng vụ làm ăn này, mỗi lần sửa sang ghi chép đều có người đứng bên cạnh giám sát, sổ sách làm xong đều bị thu về, hắn bèn dựa vào trí nhớ khá tốt của mình sao chép lại, cách quãng chuyển về chỗ Diệu Ẩn.

Sau đó, chuyện Hà Húc vụng trộm với Diệu Ẩn bị Tân Văn phát hiện, hai người bắt đầu có rạn nứt. Tân Văn quen thói ngang ngược, giao việc ngày càng nhiều, chức quan lại cứ giữ trong tay không cho Hà Húc thăng tiến. Quá đáng nhất là, từ đó về sau, mỗi lần gã tới chỗ Diệu Ẩn đều bắt Hà Húc đứng ngoài canh cửa.

Hà Húc thầm hận trong lòng, không dám chống đối nửa lời. Nhưng Diệu Ẩn lại làm ra vẻ như là lưu luyến hắn lắm, chẳng qua cứ bị ép phải ở bên Tân Văn, khiến hắn càng thêm phẫn uất.

Thẳng cho đến cung yến tiết Đoan Dương, Hà Húc say rượu nghỉ ngơi ở Thiên điện, rầu rĩ không vui, tình cờ bắt gặp Tân Văn và Quan Tư kéo Tân Dịch tới hồ Bạch Lộ. Hắn bám theo, chứng kiến toàn bộ quá trình. Đợi khi Tân Dịch rời đi, Tân Văn thay quần áo trong điện hắn mới lộ diện.

Tân Văn tỏ thái độ khinh thường, nói vài câu trào phúng, trong lúc tức giận, Hà Húc nói toạc ra rằng trong tay mình còn giữ một bản sổ sách, nhưng chưa kịp đắc ý đã cá chết lưới rách cùng Tân Văn. Tân Văn là hạng người nào, loại chuyện giết người diệt khẩu vốn đã tồn tại từ lâu, cơ hội đến tay, đâu dễ bỏ qua. Đối phó với một thư sinh văn nhược như Hà Húc thì có gì là khó, huống hồ còn có Quan Tư trợ giúp phía sau.

Hà Húc chết.

Mặt trời dần lặn, ánh tà dương vương trên vai, Tạ Tịnh Sinh uống cạn ngụm rượu cuối cùng rồi nói: "Chuyện cung yến là do Tân Văn tiết lộ?"

"Không phải." Diệu Ẩn lắc đầu, nói: "Ta đã nghiên cứu hai kẻ này rất lâu, nghe tin Hà Húc đã chết liền biết hung thủ nhất định là Tân Văn. Không dối gạt đại nhân, dù lần này Hà Húc không chết, ta cũng sẽ tìm cách đưa hắn vào chỗ chết."

"Ngươi đã nhịn mấy năm nay, sao lúc này lại không kiềm chế được?"

"Ta đã không đợi được nữa." Hai mắt Diệu Ẩn âm u, nói: "Mấy năm nay ta kẹp ở giữa hai người họ, thậm chí lôi kéo triều thần tham gia vở kịch này, chỉ mong tội ác của những kẻ đó được phơi bày. Mấy năm nay, sự kiêu căng của Tân Văn chỉ có hơn chứ không có kém, Bình vương vừa chết, đất phiên Sơn Âm đang khuyết thiếu một vị Thân vương, Tần Vương đã nảy sinh ý đồ chiếm lấy Sơn Âm. Ta mà còn nhịn nữa, tương lai Tân Văn rời Kinh, quá khó để động vào hắn."

"Ngươi suy xét cũng thật cẩn thận." Tạ Tịnh Sinh nghiêng đầu, nói với Hạ An Thường vẫn trầm mặc nãy giờ: "Còn gì muốn hỏi không?"

"Chỉ một câu." Hạ An Thường lên tiếng: "Có nguyện giao sổ sách cho ta không?"

Diệu Ẩn trầm mặc, đột nhiên quỳ xuống trước mặt y, trầm giọng: "Ta biết đại nhân là ai, cũng biết đại nhân là người cương trực công chính số một trong triều. Từ khi Minh lang ra đi, ta ngày đêm thống khổ, mấy năm nay không phải không nghĩ tới cầu viện quan viên trong triều. Nhưng không ai có thể giúp ta. Mong mỏi cả đời của ta chỉ có duy nhất chuyện này, nếu đại nhân đồng ý, ta sẽ giao ra sổ sách đồng thời ra mặt làm chứng. Ta muốn bố cáo tội ác của Tân Văn cho thiên hạ, muốn hắn thân bại danh liệt, tử hình chặt đầu!"

Hạ An Thường buông mắt nhìn nàng. Nàng khóc, đôi vai gầy run rẩy, đã rơi vào tình thế không thể kiềm chế. Y nói: "Ta không thể đáp ứng."

Diệu Ẩn cả kinh, còn chưa đứng dậy, tay áo đã ướt.

Hạ An Thường khẽ than, thong thả mà rằng: "Chuyện này không dễ, dù có sổ sách trong tay nhưng vẫn còn tồn tại rất nhiều biến số, ta không thể khẳng định kết quả sau này của Tân Văn, chỉ có thể nói, ta sẽ cố gắng hết sức phơi bày sự thật ra ánh sáng."

Diệu Ẩn đem sổ sách giao cho hai người.

Ra khỏi am Kính Hoa, hai người cùng lên ngựa. Vó ngựa chậm rãi vang lên trong vệt nắng cuối trời, Hạ An Thường vẫn lặng im không nói. Tạ Tịnh Sinh thả dây cương, ngả đầu lên hai tay để sau gáy, nhàn nhã nói: "Này thì hay rồi, gánh nặng trên vai Hạ đại nhân lại nhiều thêm."

Hạ An Thường không để ý tới hắn.

Tạ Tịnh Sinh cười cười, nói tiếp: "Đã biết đống sổ sách này là củ khoai nóng phỏng tay lại còn cố nhận. Có thể làm Tân Văn rớt đài hay không là một chuyện, Chương đại nhân có đồng ý hay không lại là một chuyện khác."

Chỉ cần Bách Cửu chưa ngã, Chương Thái Viêm tuyệt đối sẽ không tự tiêu hao lực lượng. Ông đã làm quan hai đời vua, hiểu rằng tình thế giằng co giữa đôi bên hiện nay mới là khoảng cách an toàn nhất với cuộc chiến đoạt vị. Nếu ông áp chế Bách Cửu, sẽ xuất hiện tình trạng quyền thần thượng vị. Giờ mà bỏ qua Bách Cửu, hướng mũi dùi về phía Tần Vương, lại còn muốn gọt bỏ con trai người ta, chắc chắn sẽ gợi lên một hồi tranh đấu ác liệt, đây là một việc làm thất sách.

Huống hồ Bách Cửu còn đang giữ Tân Dịch, thoạt nhìn đã có ba mươi vạn binh mã Bắc Dương ở phía sau.

"Ta biết." Hạ An Thường hơi kéo dây cương, nhìn tầng tầng lớp lớp lá phong xanh biếc phía xa đang dần nhuốm màu vỏ quýt của ráng chiều tà. Sự thanh lãnh trên người y nhạt dần, mặt mày đẹp đẽ, trẻ trung.

Y trẻ hơn mình tới vài tuổi lận.

"Một Thế tử Thân vương hoành hành nơi đô thành không phải chuyện gì hiếm, nhưng có thể thò tay vào chốn quan trường mà không bị người ngăn trở, đây không phải là chuyện Tần Vương có thể làm được. Không phải Tần vương, không phải Chương Thái Viêm, cũng không phải Đại nhân, vậy chỉ còn một người. Đó là ai, trong lòng ta và ngươi đều rõ. Không có Chương Thái Viêm và phái Tả làm chỗ dựa, ngươi cứ nhất quyết truy tra sẽ vô cùng gian nan trắc trở, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng. Ngươi còn cố chấp điều tra!" Tạ Tịnh Sinh lẳng lặng nhìn y, rốt cuộc cũng có một lần cười một cách đứng đắn, cảm thán: "Ngươi đúng là đồ ngốc."

"Từ khi ta hiểu chuyện đến nay, phụ thân đã dạy làm quan thì phải công chính liêm minh. Tổ phụ sống như vậy, phụ thân sống như vậy, thúc phụ cũng sống như vậy, mỗi một đời nam nhi Hạ gia đều sống như vậy." Hạ An Thường nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Tịnh Sinh, mỉm cười dưới ánh tà dương: "Ngốc một cách đường đường chính chính."

Có lẽ là phong cảnh quá đẹp, hoặc có thể do người này quá ngốc. Tóm lại là Tạ Tịnh Sinh yên lặng nhìn đối phương thật lâu, tim đập thình thịch, không chỉ đơn thuần là vì sắc đẹp. Hắn thầm nghĩ phải nhìn cho kỹ con người này, phải ghi tạc trong lòng, phải nhìn lâu hơn một chút.

Đây sự quang minh lỗi lạc mà cả đời hắn cũng không làm được.

Tạ Tịnh Sinh đột nhiên kéo dây cương, roi ngựa vung lên, như một mũi tên lao về phía trước. Tóc bay lên, lòng lắng xuống. Hắn cười thật to, kêu: "Hạ An Thường!"

Hạ An Thường thúc ngựa đằng sau, đáp lời.

Thanh âm của Tạ Tịnh Sinh bay lượn trong gió. Hắn nói: "Con đường đầy chông gai này, ta đi cùng ngươi."

Hạ An Thường kinh ngạc, nhưng làm thế nào cũng không thể đuổi kịp nên cũng chẳng thể thấy được biểu tình trên mặt hắn lúc này, chỉ có thể lớn tiếng đáp lại: "Ngươi định làm như thế nào? Bách Cửu sẽ không đồng ý!"

"Đại nhân hiểu ta."

Tiếng vó ngựa quanh quẩn nơi núi rừng, có chú hươu nghiêng đầu trông qua, bắt gặp hai bóng ngựa dần chạy xa. Vó ngựa đạp trên lá khô, âm thanh nặng nề vang lên trong không gian tĩnh mịch, lao vun vút giữa bóng cây phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net