Chương 16: Chuyện cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Chuyện cũ

Thời tiết oi bức, Xích Xích đột nhiên chạy vào, chạy quanh hai người, sau đó cắn góc áo Tân Dịch, kêu 'grừ grừ'. Tân Dịch mông lung ngó xuống, ngón cái Bách Cửu yêu thương vuốt ve đuôi lông mày của thiếu niên, thả người ra. Tân Dịch cảm nhận được sự bất mãn của hắn, mặt đỏ tai hồng: "Ta đưa, đưa nó ra ngoài."

Bách Cửu cười, "Đi đi." Tân Dịch ôm lấy Xích Xích, chạy. Người chạy đã không còn thấy bóng dáng, Bách Cửu hãy còn đứng đó, mãi cho đến khi sự xúc động lắng xuống mới phủi phủi quần áo, vân đạm phong khinh bước ra ngoài.

Tân Dịch ôm Xích Xích chạy ra cửa, gió sẩm tối thực nóng, chạy tới ngã rẽ hành lang thì gặp Khúc lão đang trông coi người làm vườn, thấy y vội vàng như vậy bèn nhắc nhở: "Chậm thôi Thế tử gia, chậm thôi."

Tân Dịch chạy đến trước mặt thì trên trán đã toàn mồ hôi, Khúc lão nói: "Thời gian chúng ta ở lại đây cũng không ngắn, Thế tử gia cứ từ từ mà ngắm, đừng vội. Nhìn ngài này, mướt mát mồ hôi."

Tân Dịch đỏ mặt, thầm nghĩ mình mới chỉ chạy có vài bước chứ mấy, này hơn phân nửa là do lúc nãy khẩn trương quá, bèn nắm tay đặt dưới đầu mũi, đáp: "Đã rõ."

Tuổi hắn vốn nhỏ, mấy hôm nay ở trong phủ nuôi đến trắng nõn, sợi tóc ẩm ướt rủ trên trán khiến đôi mắt càng thêm trong trẻo, mặt mày còn vương nét hồn nhiên tuổi thiếu niên, má lúm càng thêm ngọt ngào. Khúc lão nhìn mà cảm thán người đã khác xa so với lúc mới đến, tính tình cũng hoạt bát hơn xưa. Người già ai chả thích đứa nhỏ như vậy, tất nhiên là xót xa, nói: "Trời sắp nhập thu, buổi tối trên núi khá lạnh, nên lau khô mồ hôi tránh bị cảm."

Tân Dịch lên tiếng đáp lại, nghe lời lấy khăn ra lau mồ hôi. Xích Xích như phát rồ, lao vào bụi rậm nhảy tới nhảy lui, Tân Dịch để nó tự chơi một mình. Ánh mắt qua lại trong bụi cây mấy lần, chợt cười: "Có khoai lang."

Khúc lão ngạc nhiên, "Thế tử gia cũng biết khoai lang ư?"

"Bà Sa có nhiều lắm." Ở trong phủ Bình Vương ấy. Tân Dịch lau mồ hôi nơi thái dương, nói: "Thích ăn khoai nướng."

Khúc lão chỉ cười: "Đêm nay nướng mấy củ vậy, trước giờ đại nhân cũng hay ăn."

"Đại nhân?" Lần này đến lượt Tân Dịch ngạc nhiên, nhưng nhớ tới Bách Cửu không xuất thân từ thư hương dòng dõi, bèn im lặng.

Khúc lão cũng chẳng để ý, ngồi xuống lựa khoai lang, kể: "Ngày xưa, khi đại nhân bằng tuổi Thế tử, còn gầy hơn cả Thế tử ấy. Người lại kiêu ngạo, cứng đầu lắm."

Tân Dịch cũng ngồi xuống, nhận lấy củ khoai Khúc lão vừa lựa ra, nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn hỏi: "Ta biết rất ít chuyện của đại nhân..... Lúc ấy ta mới tập đi."

Khúc lão nói: "Đại nhân cùng tuổi với Nhị ca của ngài, Thế tử gia không biết cũng là điều bình thường." Khúc lão vừa nói vừa tuốt bỏ đất trên thân khoai, "Lúc đó đại nhân vẫn còn ở Sơn Âm, ta vẫn là thuộc hạ của tiên sinh."

Tân Dịch 'a' một tiếng, ôm chặt khoai lang, nói: "Nhị ca nhà ta khi ấy cũng ở Sơn Âm, bái Bạch Thạch lão nhân làm thầy."

"Nhị công tử là long câu tiểu phụng hoàng (ý nói dòng máu chân thực của hoàng thượng), nên nhận được sự dạy bảo của ngài ấy."

Nhị ca tên Tân Kính, tự Phượng Uyên, do đích thân Bạch Thạch lão nhân lấy chữ, cái danh "Bắc Dương tiểu phụng hoàng" cũng từ đó mà ra, vang khắp Đại Lam. Sau khi Nhị ca qua đời, Bạch Thạch lão nhân đóng cửa không nhắc tới chuyện chiêu nạp học sinh, nhưng không quá 3 năm sau, người cũng về với đất vàng cùng Yến Vương phủ.

Tân Dịch bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, suy nghĩ đã ra tới miệng nhưng cuối cùng lại chẳng hỏi, vuốt ve củ khoai lang, nói: "Bạch Thạch lão nhân là một người thầy tốt."

Khúc lão phủi bùn đất trên tay, đỡ eo đứng dậy, "Lâu rồi không vận động, thắt lưng không được như xưa. Lão phu quả nhiên già rồi, chẳng giúp được cái gì. Khoai này hãy còn tươi, hay là nướng luôn bây giờ nhé?"

"Được."

Khoai lang nướng, tuyệt nhất là khi phủi bỏ lớp tro bụi bên ngoài, lột ra lớp vỏ còn vương vết than, mùi hương lan tỏa, thơm đến ngất ngây. Tân Dịch có vài phần tâm đắc với kỹ năng nướng khoai của mình, thời điểm bới khoai rất vừa vặn, bên trong vừa mềm vừa ngọt vừa thơm, ngay cả Xích Xích cũng kích động mà vẫy đuôi liên tục.

Bách Cửu đang phê văn kiện, không rảnh tay. Tân Dịch bẻ khoai thành miếng đút cho hắn. Khi ăn, đầu lưỡi Bách Cửu luôn lướt qua ngón tay Tân Dịch, không ngoài dự đoán, vành tai Tân Dịch lại nóng đỏ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra khá là bình tĩnh. Bách Cửu ăn hết một củ, Tân Dịch nghĩ rằng cũng sắp đến giờ cơm, bèn dừng tay không đút cho hắn nữa.

"Tay nghề thật tốt." Bách Cửu cầm bút khoanh một vòng tròn, "Về nhà kêu người cũng trồng một ít."

Tân Dịch nghĩ tới ao cá trước cửa thư phòng của hắn, bật cười: "Vậy trồng bên cạnh thư phòng đi, tạo thành một vòng với bể cá, trông cũng khá đẹp."

"Vậy cũng được." Bách Cửu ngừng tay, ngẩng đầu nhìn y, nói: "Vừa xử lý công văn, vừa trồng đồ ăn."

Tân Dịch nói: "Nhưng không thể ngày nào cũng nướng khoai, có thể trồng thêm vài loại rau xanh linh tinh nữa."

Bách Cửu nghĩ nghĩ, rút cho y một tờ giấy, nói: "Làm vườn rau, muốn ăn cái gì thì trồng cái đó."

Tân Dịch sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn: "Làm vườn rau?"

Bách Cửu nâng mặt y lên, "Đồ ăn tìm người trồng, ngươi trồng cái khác,"

"Ta trồng cái gì?"

Bách Cửu vỗ đầu y, cười mà không nói. Tân Dịch muốn hỏi trồng cho ai ăn, những nghĩ rồi lại thôi, chỉ nói: ""Này nếu trồng ra được... Thánh Thượng chắc ăn không ngon ngủ không yên."

"Không cần trồng cây." Đầu ngón tay Bách Cửu ái muội vẽ vời trên má lúm của y, "Lớn thêm chút nữa là được."

Khuôn mặt Tân Dịch dần dần đỏ lên. "Đã 16 rồi." Bách Cửu dời mắt xuống vị trị khó nói của y, trong mắt vương vấn ý cười. Tân Dịch lập tức cản lại tầm mắt ấy, mặt nóng đến phỏng tay, vội nói: "Đó là, là lần đầu."

Bách Cửu nhướn mày, gật đầu nói: "Trách ta." Tân Dịch còn chưa kịp thở phào liền nghe hắn nói tiếp: "Xinh đẹp như hoa khiến người ta ngủ mơ cũng cứng lên được."

Tân Dịch bối rối, cắn môi cố cãi: "Nam nhân mà..."

"Nói cũng đúng." Bách Cửu cúi đầu tiếp tục vẽ vời, "Đến tuổi rồi, 'cứng' cũng là điều hiển nhiên." Tân Dịch che lỗ tai muốn chạy, bị Bách Cửu túm lấy cổ áo nhấc lên bàn, đẩy hết vật dư thừa sang một bên, mắt dài dõi theo y mà nói: "Da mặt mỏng thế này, cũng chẳng phản bác lại, cứ mặc ta bắt nạt như vậy hả?"

"Ta, ta không nói lại đại nhân." Mà thực tế cũng từng mộng xuân thật T^T

"Hỏng." Bách Cửu thản nhiên nói: "Nếu nói mấy lời trên giường, chẳng phải là chui luôn xuống gậm giường?"

"Giường, giường giường, giường......" Tân Dịch ảo não cắn cắn đầu lưỡi đương lắp bắp: "Là những lời gì?"

Bách Cửu trầm mặc nửa ngày, đột nhiên kéo người vào ngực. Tân Dịch sửng sốt, tay không biết để ở đâu, chần chờ một lúc, cuối cùng khoát lên hông Bách Cửu, không hiểu ra sao.

Trước 12 tuổi, y là bảo bối trong tay cha mẹ và các anh, các anh đều không phải là người lỗ mãng, ngay cả Tam ca cũng đem giấu sách cấm thật kỹ, không cho y thấy, nên là y nào được vỡ lòng ở phương diện này. Vào phủ Bình Vương lại càng khỏi phải nói, trừ ngựa, người cũng chẳng mấy được gặp. Ngươi nói y ngây thơ dễ mến cũng đúng, nhưng tâm tính lại chẳng thơ ngây như vậy. Mà nói y tâm cơ thâm trầm, từng trải, y lại có những mặt vô cùng sạng sẽ, trong sáng. Mặt mày thì ngây thơ mà trong mắt lại ẩn giấu sự ngang tàng mạnh mẽ, đây đều là Tân Dịch.

"Kính Uyên, làm sao vậy?" Đợi hồi lâu, Tân Dịch vùi đầu trong ngực hắn có chút buồn bực, rầu rĩ hỏi. Bách Cửu cúi xuống, hôn lên đỉnh đầu thiếu niên, chậm rãi thủ thỉ điều gì đó bên tai y. Phút chốc mặt Tân Dịch đã đỏ rực, bắt đầu từ đó, Bách Cửu luôn ghé vào tai y nói vài ba câu nói không đứng đắn, càng nói Tân Dịch càng cúi đầu xuống thấp, mãi cho tới khi Bách Cửu dừng lại, bảo: "Cúi nữa là tới nơi đó đó."

Tân Dịch lại yên lặng ngẩng lên, tới khi Bách Cửu đào y ra từ trong ngực, cả người đã đỏ như con tôm luộc. Đầu ngón tay Bách Cửu cọ sát bờ môi Tân Dịch, bảo: "Tiểu hài tử."

Không biết, không hiểu, không nói, đều không sao cả, Bách Cửu có thời gian, hắn nguyện ý từ từ mà dạy. Đương nhiên, từ một góc độ khác mà nói, đại nhân chỉ vui lòng một mình mình dạy......

Đầu bếp trong tòa nahf này nào sánh được đầu bếp trong phủ, nhưng Tân Dịch vì hai câu "Tiểu hài tử" và "Lớn thêm một chút" mà tăng thêm lượng cơm. Sau bữa cơm, hai người ra ngoài tản bộ, Xích Xích theo sát phía sau. Tân Dịch ngắm nhìn rừng phong trên núi Lộc Ý, hỏi: "Vì sao đại nhân mua lại nhà cũ của Huy Dương Hầu?"

"Cảnh trí đẹp."

"Ở Kinh đô có không ít tòa nhà có cảnh trí đẹp." Tân Dịch cho hươu ăn, lòng bàn tay bị liếm ướt sũng. Chưa kịp lấy khăn ra lau, Bách Cửu đã dùng khăn của mình lau tay cho y.

"Trên núi Lộc Ý thì chỉ có một nhà này."

"Vậy tự mình xây một cái." Tân Dịch bị hắn cầm tay lau sạch, líu ríu hỏi: "Đại nhân quen Huy Dương Hầu ạ?"

"Không." Bách Cửu bóp bóp đầu ngón tay y, đáp: "Thời điểm ta tới Kinh đô đã chẳng còn Huy Dương Hầu."

"Đại nhân tới Kinh đô khi nào vậy?"

"Đại nhân sẽ không nói cho ngươi."

Tân Dịch có chút cáu: "Kính Uyên."

"Mùa đông năm 47."

Lá phong dưới gót giày phát lên tiếng vang giòn tan, Bách Cửu nắm tay Tân Dịch đạp lên lớp lá phong, y nói: "Ừm, khi ấy Kính Uyên hãy còn trẻ."

Bách Cửu chợt ngừng bước, "Bây giờ ta đã lớn tuổi sắc suy rồi à?"

Tân Dịch đỏ mặt, trả lời: "Không phải......" Hắn nhảy qua dòng suối, "Đại nhân...... Khụ, Kính Uyên rất dễ nhìn." Bách Cửu ngoái đầu lại nhìn về phía y, bỗng nhiên ôm y lên. Tân Dịch cả kinh: "Suối này ta tự qua được......"

Bách Cửu bế y, chỉ: "Nhìn hướng Nam."

Tân Dịch một nghiêng qua, nhất thời bị màu đỏ nhuộm khắp núi rừng của lá phong làm cho hoa cả mắt. Bất kể là núi non trùng điệp, cây lá tốt tươi hay kinh đô đình đài lầu các, tất cả đều bị màu cam chiều tà bao phủ, khiến người ta cảm thấy hừng hực trong lòng. Nơi chân trời có đàn nhạn đang bay, xán lạn và cô tịch hòa thành một thể, khung cảnh đầu thu đầy mỹ cảm. Má lúm y hãm sâu, chỉ tay về phía trước, cười nói: "Cảnh thu đẹp thật đấy!"

"Rừng phong núi Lộc Ý là tuyệt nhất." Bách Cửu nhìn y, "Đẹp không sao tả xiết."

Tân Dịch nào biết hắn đang nói ai, chỉ cho rằng hắn đang khen cảnh này đẹp, bèn gật đầu đồng ý. Mở rộng tầm mắt ngắm nhìn quang cảnh kinh diễm xung quanh, cảm thấy sao mà thần thanh khí sảng, khí tụ trong lồng ngực cũng tan thành mây khói.

Bách Cửu hỏi: "Thế nào?"

Tân Dịch gật đầu, trong mắt là những mảnh nắng lấp lánh, y đáp: "Thích!"

Bách Cửu cười, "Chỉ cảnh núi thôi?" Tân Dịch cúi đầu nhìn hắn, đôi mắt của Bách Cửu hẹp dài mà thâm thúy, trong tầng tầng lớp lớp lá phong, đôi mắt giống như một cái giếng cổ yên tĩnh, phản chiếu bộ dáng của Tân Dịch. Tân Dịch che ngực, vội vàng lắc đầu: "Không...... Không chỉ cảnh này đẹp."

Bách Cửu lẳng lặng nhìn y, lãnh tĩnh mà chăm chú nhìn y. Tân Dịch bị nhìn tới rục rịch trong lòng, có chút lớn mật, hiếm khi không né tránh, chịu đựng xấu hổ mà nhìn lại Bách Cửu.

"Thích không?" Thanh âm Bách Cửu không gợn sóng.

Tân Dịch vội nắm tay đặt dưới chóp mũi, dùng sức gật đầu. Bách Cửu cười một tiếng, Tân Dịch đột nhiên ôm lấy vai hắn, chẳng sợ lòng bàn tay đã khẩn trương ướt nhẹp mồ hôi, cũng gắt gao ôm lấy Bách Cửu.

Bách Cửu yên lặng nửa ngày, đặt tay lên lưng y, "Ôm ta là phải trả một cái giá đắt đấy."

"Ừm......"

Bách Cửu cười cười, "Tiểu hài tử."

Tân Dịch buông mi, không hiểu sao cảm thấy hơi uể oải, nhưng Bách Cửu chỉ đến đây là ngừng. Rõ ràng có chuyện, lại cái gì cũng không nói, chỉ mặc Tân Dịch ôm, như cho y cơ hội đổi ý, lại sớm thể hiện rõ sự chiếm hữu của mình.

Đây là một con người giảo hoạt.

Tân Dịch quắn quéo mà nghĩ. Trời ngày càng tối, bàn tay đặt nơi đầu vai Bách Cửu đã có chút lạnh, Tân Dịch yên lặng buông tay ra, đang muốn thu tay về thì Bách Cửu ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói:

"Ngay từ đầu, ngươi đã không có cơ hội lựa chọn."

Chỉ có thể là Bách Cửu .

Tất nhiên là Bách Cửu .

Con rắn mai phục ở một bên, đôi mắt lạnh lẽo chờ đợi bé thỏ bị ác khuyển truy đuổi. Con thỏ này nó chỉ ngửi mùi thôi đã không cách nào bỏ qua. Con chó dữ gầm gừ đuổi lại đây, bé thỏ cõng cà rốt mù quáng mà chạy. Con báo hãy còn nhập nhèm chưa mở mắt, Rắn ta đã xì ra răng nọc, di chuyển tới gần.

Nhìn chăm chú vào con thỏ của nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net