Em Bé Cõng Búp Bê(9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ái Tử Nạp ngoan độc nện búa xuống con quái vật lột da bên dưới thân, không chút thủ hạ lưu tình.

Mà con quái vật kia, không rên một câu dù cho Ái Tử Nạp đang phân thây cô thành trăm nghìn mảnh, cơ thể theo phản xạ co giật liên hồi.

Máu tuôn ra như suối, bắn tứ tung, mọi thứ xung quanh nhấn chìm trong màu đỏ tươi, Ái Tử Nạp tức giận, tơ máu li ti trong mắt nổi lên bao trùm mắt hắn, gào thét với đống thịt bầy nhầy dưới chân: " Ngươi là ai? Tại sao lại để em ấy đi, hả?!!"- Hắn chưa hả giận, nện xuống phát nữa, thân con quái vật đứt lìa ra thành mấy mảnh. Ngục phủ ngũ tạng bị lôi hết ra ngoài, vậy mà, cô vẫn còn sống.

Con quái vật dùng chút sức lực cuối cùng thì thào:" Nhìn xem, cha thân yêu, người có đau lòng không? Đánh mất người mình yêu những hai lần...- Cô cười trào phúng, mặc cho máu tràn ra khỏi miệng, thanh quản đau rát:... người thật vô dụng... giống như ta, không thể bảo vệ được mẹ mình..."

Ái Tử Nạp trợn tròn mắt, giọng nói tuy khàn khàn, nhưng chắc chắn là Lilith- con gái hắn. Những gì con quái vật này nói khiến Ái Tử Nạp không tiêu hóa nổi, hắn buông cái rìu, quỳ xuống bên cạnh cô, giọng run rẩy:" Lilith... tại sao?"

" Người đang hỏi tôi tại sao lại biến thành như vậy à? Tất cả là do người, người ép ta ra nông nỗi này!...- Cô dùng đôi mắt sắp lòi ra khỏi hốc, trợn tròn với cha mình:-... ta đến từ tương lai, tìm người báo thù đấy, cả cậu ta cũng vậy... Lilith hiện tại vẫn chưa chết, cô ấy sẽ tiếp tục gánh lấy mối thù này... ta sẽ mãi mãi để người không thể có được Afrodille! Ta không muốn người chết, cha thân yêu, bắt người phải dằn vặt, đau khổ, đó mới là điều ta muốn!- Cô điên cuồng cười to mặc cho thanh quản như muốn rách ra, nước mắt dàn dụa tràn ra từ khóe mắt. Tiếng cười trào phúng, khinh thường vang vọng khắp biệt thự, đánh dấu sự khởi đầu cho một trăm năm giết chóc, trốn chạy, tìm kiếm trong vô vọng của Ái Tử Nạp.

Gió bên ngoài đánh sầm sầm vào cửa như hưởng ứng, thương cảm cho cô bé Lilith xấu số.

Ái Tử Nạp sợ hãi, với lấy cái búa bên cạnh, ngông cuồng nện xuống, miệng gào thét với con quái vật dưới chân:" Ngươi im đi, im đi, IM ĐI!!!"- Thấy Ái Tử Nạp như vậy, Lilith càng sung sướng cười lớn, đúng vậy, cha thân yêu, ta chính là muốn nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác, khổ sở này của người! Đau khổ nữa đi, nữa đi!!!

Cho đến khi gió bên ngoài ngừng gào thét, tiếng cười khàn khàn đã theo chính chủ nhân của nó xuống địa ngục, Ái Tử Nạp mới dừng lại, hắn lầm bầm:" Không... không, Lilith, con nhầm rồi, ta không dễ chịu thua như thế đâu. Cho có phải bán linh hồn cho quỷ dữ, thì ta cũng sẽ phải tìm bằng được em ấy, dù em không phải là Afrodille."- Ái Tử Nạp nói với Lilith, nhưng cũng là nhắc nhở chính mình. Hắn biết, Afrodille thật sự chết rồi, hắn đã tận mắt chứng kiến, cậu ấy bị ông già kia bắn một phát vào đầu, nên người ở tương lai kia không thể là Afrodille được! Đến khi tìm được, hắn sẽ hỏi rõ ràng mối quan hệ của cả hai!

Ái Tử Nạp đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn trên quần áo, tay vuốt lại tóc đã rối bời, đi ra cửa đường hầm, giọng nói trầm thấp như đang thủ thỉ với tình nhân:" Đông Hạ, xuống địa ngục cùng ta nào."

Quay trở lại với nhóm Thẩm Hạ Vũ ở phòng khách. Bầu không khí căng thẳng bao trùm, không ai nói một lời nào, sự im lặng như một con rắn quấn chặt lấy mọi người, từ từ tiêm chất độc mang tên" sợ hãi" vào linh hồn họ.

Trên mặt bàn là lời bài hát mà mọi người tìm được, trên dưới năm bản. Chỉ là, lời bài hát họ muốn tìm không có trong đây.

Thẩm Hạ Vũ ngồi xoa xoa , nắn nắn cái cổ tay chệch khớp, vì đau mà cắn rách cả môi, sắc mặt trắng bệch, cả người nhớp nháp mồ hôi. Cả đêm hôm qua chưa chợp mắt tí nào, còn trải qua bao nhiêu chuyện, cộng với cái tay què này nữa,khiến Thẩm Hạ Vũ sắp chịu không nổi rồi.

Nguyên Sơn thấy cậu mệt mỏi, đành vào nhà bếp tìm cái gì cho cậu lót dạ.

Lâm Tư Duệ nhíu mày, móng tay đã bị cô cắn đến cụt ngủn, những người khác cũng không kém, sắc mặt chẳng ai tốt cả, họ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Nguyên Sơn trở lại, cầm mấy cái bánh bao đã nguội lạnh đưa cho Thẩm Hạ Vũ.

" Cảm ơn."- Thẩm Hạ Vũ vươn tay nhận lấy, từ từ gặm bánh bao.

Phong Kỳ Minh mấy ngày nay đã coi Nguyên Sơn trở thành thủ lĩnh của nhóm, nên việc gì cũng sẽ hỏi hắn đầu tiên:" Chúng tôi đã tìm khắp nơi rồi nhưng vẫn không thấy bản nhạc, làm sao bây giờ?"

Nguyên Sơn cũng lo lắng không kém, nhưng hắn nghĩ, bản nhạc chắc chắn nằm trong đường hầm kia, mà tất nhiên, hắn sẽ không nói cho bọn họ sự tồn tại của đường hầm.

Du Lan Lan ngó ngang ngó dọc: " Ái Tử Nạp đâu rồi?"

Thẩm Hạ Vũ nghe thấy tên Ái Tử Nạp liền có chút căng thẳng, sống lưng tự giác thẳng lên.

Ngược lại với Thẩm Hạ Vũ, Nguyên Sơn che giấu rất giỏi, làm như không có chuyện gì xảy ra: " Chắc Ái Tử Nạp tìm thấy manh mối gì đó rồi." Hắn sẽ lợi dụng cơ hội này, để moi móc thông tin từ tên NPC kia.

Chỉ là chờ mãi, đến lúc chợp tối, Ái Tử Nạp vẫn chưa xuất hiện, mọi người bắt đầu rì rầm.

Phong Kỳ Minh:" Hay cậu ta vi phạm luật rồi?"

Lâm Tư Duệ gật đầu:" Cũng có thể đọc lời bài hát sai."

Thẩm Hạ Vũ:"..."

Nguyên Sơn:"..."

Hai con người biết sự thật đều im lặng. Họ biết, sắp có chuyện xảy ra rồi, hoặc tồi tệ nhất, Ái Tử Nạp đã phát hiện ra bí mật của cả hai.

Đến tám giờ, bụng ai cũng đói meo, cả nhóm liền kéo nhau vào phòng bếp.

Thức ăn đã được ai đó chuẩn bị đầy đủ, đương nhiên là hệ thống cung cấp, không phải tên Ái Tử Nạp kia làm rồi.

Thức ăn vẫn chẳng có tí thịt nào, toàn bánh bao, một chút dưa muối, cơm trắng, đạm bạc đến không thể đạm bạc hơn.

Thẩm Hạ Vũ ăn một bát cơm với dưa muối. Vừa ăn vừa bồn chồn không yên, cứ nghĩ về việc Ái Tử Nạp. Về việc thời gian ở đây không trôi hay việc tại sao Lilith lại đưa cậu về quá khứ mà không phải người khác, khiến cậu không tập trung mà ăn được.

May mà chệch tay trái, nếu tay phải chắc Thẩm Hạ Vũ không ăn được miếng nào mất.

Đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên Thẩm Hạ Vũ lạnh gáy, có ai đó đang nhìn, cậu quay phắt về đằng sau... không có ai cả. Thẩm Hạ Vũ nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn.

Thẩm Hạ Vũ đưa mắt về phía cửa phòng ăn, liền thấy một vệt máu dưới đất, kéo dài từ trái qua phải. Cậu lập tức đưa mắt về, tay để đũa xuống, chọc Nguyên Sơn bên cạnh, giọng run run:" Nguyên Sơn, anh có thấy cái gì ngoài cửa không?"

Nghe vậy, Nguyên Sơn ngó ra ngoài cửa:" Không có gì cả. Cậu thấy gì à?"

Thẩm Hạ Vũ nhíu mày suy nghĩ,đánh mắt nhìn về phía cửa lần nữa, lại không thấy gì cả.

Chắc mình quá mệt mỏi lên sinh ảo giác, Thẩm Hạ Vũ nghĩ vậy. Cậu lắc đầu với Nguyên Sơn, ăn nốt khẩu phần của mình. Thẩm Hạ Vũ muốn lên giường ngủ ngay tức khắc, buồn ngủ quá rồi!

Mọi người nhanh chóng giải quyết hết đồ ăn, rồi ai về phòng người đấy. Thẩm Hạ Vũ lờ đờ đi về phòng, hai mắt cứ nhíu lại, mí mắt như keo mà dính vào nhau.

Về đến giường, Thẩm Hạ Vũ chẳng cởi giày, cứ thế nhảy tót lên giường ngủ, Hắc Hồ Điệp , Ái Tử Nạp gì gì đó để sau đi, buồn ngủ quá rồi. Thần Hypnos* nhanh chóng đưa Thẩm Hạ Vũ vào giấc ngủ đẹp.

[ *Thần Hypnos là vị thần cai quản giấc ngủ. Con của Nữ thần Đêm tối Nyx và thần bóng tối Erebus.]

Cho đến nửa đêm, Thẩm Hạ Vũ bừng tỉnh dậy, cả người nổi hết cả da gà, lại là cái cảm giác bị nhìn này. Thẩm Hạ Vũ định bật đèn lên... mất điện. Trời ạ, đây chính là motif huyền thoại trong mấy phim kinh dị, kiểu gì cũng có chuyện không hay xảy ra.

Thẩm Hạ Vũ tỉnh cả ngủ,ngó ngang ngó dọc tìm đôi mắt đang theo dõi mình mà tim đập thình thịnh. Ái Tử Nạp từ chiều đến giờ vẫn chưa về, khiến Thẩm Hạ Vũ càng sợ hơn, cũng có thể là hắn đang theo dõi cậu.

Thẩm Hạ Vũ muốn đi tìm Nguyên Sơn, nhưng Nguyên Sơn đang ở cùng Du Lan Lan, luật chung của game《 Sau 21h, không ở chung phòng quá hai người.》, Thẩm Hạ Vũ đành từ bỏ.

Lấy điện thoại từ trong túi quần, cả ngày hôm nay khônh động đến,Hắc Hồ Điệp nhắn tận ba mươi mấy cái tin... có chuyện rồi! Đây là câu đầu tiên hiện ra trong đầu Thẩm Hạ Vũ.

                                                          Thẩm Hạ Vũ
                   《 Sao vậy? Xảy ra chuyện gì hả?》

Hắc Hồ Điệp
《 Rất rất nghiêm trọng là đằng khác! Cậu bị tên Ái Tử Nạp kia hại rồi!》

                                                           Thẩm Hạ vũ
                                    《 Kể rõ ràng xem nào.》

Hắc Hồ Điệp
《 Cậu còn nhớ lúc Ái Tử Nạp vỗ gáy cậu không? Lúc đó, tay hắn dính máu, có nghĩa là cậu đã vi phạm luật game rồi!》

Thẩm Hạ Vũ nhớ đến luật ngày hôm nay game đưa ra " Chiếc rìu nện xuống, máu bắn lên, hung thủ là người dính máu" ,mà người lạnh đi, sắc mặt tái nhợt, kéo phần gáy áo ra xem, thật sự có dính máu! Tay cậu run run nhắn tin:

                                                        Thẩm Hạ Vũ
《 Phải làm sao bây giờ? Tôi cởi áo ra được không?》

Hắc Hồ Điệp
《 Không kịp nữa, " Nó " chú ý đến cậu rồi! Trốn đi, may ra còn có cửa sống!》

Thẩm Hạ Vũ lập tức xuống giường, chạy ra mở cửa. Vặn cái chốt cửa mấy cái... chết tiệt! Cửa bị khóa rồi! Mồ hôi ra đầy đầu, Thẩm Hạ Vũ cuống cuồng lên, trong lòng chửi cả nhà Ái Tử Nạp ( Au: cả nhà ảnh chết rồi:( . )

Đúng lúc này, " Choang---" một tiếng giòn tan, cửa sổ bị phá, thủy tinh bay tứ tung, Thẩm Hạ Vũ lấy tay che lại mặt, ngừa vụn thủy tinh bay vào mắt.

Một chân con nhện bò vào, rồi hai cái, ba cái,... đến khi cả người nó chui vào trong phòng, chân Thẩm Hạ Vũ như dính keo không di chuyển được. Đối diện với cái chết cận kề, cả người Thẩm Hạ Vũ run rẩy, muốn hét to, mà cuống họng như bị đứt , chẳng phát ra được tiếng nào.

Cái đầu Tạ Trạch của con nhện đảo đảo mắt vào cái, rồi nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Vũ. Hôm nay, nó quan sát được tên loài người này, cổ áo nó có dính máu, thế thì chắc chắn là hung thủ rồi.

Nghĩ vậy, miệng nó mở to như bồn máu, lộ ra hàm răng chi chít, nhọn hoắt, còn dính chút thịt vụn, tám chân chùng xuống, lấy đà, phi thẳng về phía Thẩm Hạ Vũ.

" Ầm---" Thẩm Hạ Vũ nhảy ra, tránh được một kiếp, nửa thân trái đập mạnh xuống đất, " crắc" tay trái đang bị trẹo đau điếng. Cậu khó khăn nhìn về phía con nhện, nơi cậu đứng giờ thành một cái hố lõm xuống. Con nhện nhai nhai miếng sàn gỗ, đớp trượt mồi, nó vô cùng khó chịu, quay về phía Thẩm Hạ Vũ, định vồ tiếp.

Thẩm Hạ Vũ nhanh chóng bò vào gầm giường, chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như thế này. Tay trái của cậu đã vặn đến một độ cong khó có thể tưởng nổi. Đau đớn, mệt mỏi, lo lắng... sắp chịu hết nổi rồi! Đã chui vào đến gầm giường, thì lối thoát duy nhất chỉ có cái đường hầm kia thôi! Dù có bị Ái Tử Nạp phát hiện thì cũng để tính sau, giờ thoát khỏi con quái vật này mới là quan trọng!

Thẩm Hạ Vũ không nghĩ nhiều liền chạm vào cơ quan, cửa đường hầm mau chóng mở ra... không bị kẹt nữa! Thẩm Hạ Vũ vui mừng nghĩ, nhắm mắt nhảy xuống hố tối đen. " Kịch" một tiếng, cửa hầm đóng lại, và không bao giờ mở ra nữa.

Đúng lúc này, con nhện gặm nát cái giường, quăng đống gỗ ra, tìm kiếm con mồi bên dưới.

" Uỵnh" Thẩm Hạ Vũ gã xuống đất, cả người như vỡ nát, cái tay trái của tôi có tội gì mà cứ đập nó xuống thế? Thẩm Hạ Vũ đau đớn lầm bầm. Tay trái không đơn giản là trẹo nữa đâu, gãy luôn rồi!

Khó khăn bò dậy, gần hai mươi năm, chưa bao giờ thấy đau thế này! Thẩm Hạ Vũ chẳng còn hơi đâu đi phủi bụi bẩn trên quần áo. Quan sát xung quanh, nơi này khác hẳn với cái đường hầm bé tí tẹo mà cậu biết. Nơi này đã được xây lại, rất rộng. Hai vách đường hầm có giá kệ để đồ. Quan sát kĩ mới thấy,trên kệ để rất nhiều cái bình chứa dung dịch màu xanh lục.

Thẩm Hạ Vũ đến gần hơn để nhìn kĩ, bên trong cái bình... bảo quản da mặt người! Da mặt được chăm sóc kĩ càng, nhìn như mới, đến cả thi ban một nốt cũng chẳng có. Tất cả đều là da mặt đàn ông! Da thanh niên, trung niên đều có cả. Đếm sơ sơ, ở đây phải có hơn hai nghìn cái bình!

Thẩm Hạ Vũ sững người, giờ thì cậu hiểu tại sao con nhện kia không nhận ra hung thủ, mà cứ phải dựa vào máu rồi. Ái Tử Nạp dùng mặt nạ da người để hóa trang. Nhưng mà lần này, rõ ràng hắn đâu có dùng đến mặt nạ? Sao con nhện không nhận ra chứ?

" Em cứ nghĩ đơn giản là, con nhện mặt người kia, nó đã sớm quên khuôn mặt của ta rồi! Tất cả ảnh gia đình, ta đã đốt hết, một trăm năm, sao mà nhớ nổi chứ?"

Thẩm Hạ Vũ quay phắt lại, đằng sau hắn là Ái Tử Nạp! Mắt hắn giờ đây đã biến thành màu đỏ tươi như máu, quần áo cũng đã khác, không còn mặc quần áo hiện đại nữa, mà mặc âu phục.

Hai người đứng cách nhau hơn sáu mét, mà Thẩm Hạ Vũ sợ đến nỗi lùi về sau mấy bước, miệng run rẩy gọi tên hắn:" Ái Tử Nạp..."

Ái Tử Nạp nhìn cậu sắp chạy trốn mà nụ cười trên môi càng đậm:" Không, em hãy gọi ta là Lucien, đó mới là tên ta."

Thẩm Hạ Vũ quay lưng bỏ chạy, càng chạy mới biết, đường hầm này giống như mê cung, rộng lớn, nhiều lồi, khác hoàn toàn với đường hầm cậu biết.

Thẩm Hạ Vũ chọn bừa một đường chạy vào, ngoài ý muốn, Ái Tử Nạp, à không, Lucien mới đúng, không đuổi theo cậu, cứ như, Thẩm Hạ Vũ đã ở trong tay hắn rồi.

Chạy mãi, đến lúc Thẩm Hạ Vũ cảm thấy không còn sức nữa, đành ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc. Cả người đau nhức, không di chuyển nổi nữa.

Thẩm Hạ Vũ biết, Lucien nhớ ra cậu rồi, vì chỉ có Thẩm Hạ Vũ mới biết đến đường hầm, và cả chiếc váy lolita xanh lục nữa, đã đủ để chứng minh.

" Dù em có chạy lâu hơn nữa, thì cũng chẳng tìm được lối ra đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net