Thế giới 1: Chưa từng lừa ngươi (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Thời gian dường như ngưng đọng, hết thảy khung cảnh gấm vóc cung đình chỉ là hư ảo, tất cả những người xung quanh cũng mơ hồ, chỉ còn lại gương mặt y mỉm cười dịu dàng.

    Ta vì ngươi mà tới.

   Thoáng ngây người trong phút chốc, sau đó Từ Quân liền lạnh mặt quay đầu đi.

   - Quốc sư khéo đùa.

   Giọng nói lạnh nhạt mơ hồ mang theo chút giễu cợt tựa như mảnh băng rơi vào nước sôi, tạo nên loại phản ứng tưởng như ầm ào dữ dội, thật ra chẳng có gì xảy ra.

   Đăng Nghi dường như sực tỉnh, luống cuống tay chân kéo Đăng Dương đứng dậy. Trời ạ, nàng vậy mà lại bị sự mờ ám giữa hai người này làm sợ ngây người, không dám động đậy dù chỉ một chút...

    Đăng Dương thong thả kéo y phục ngồi dậy, gương mặt không có bao nhiêu cảm xúc. Y ngồi xuống ghế, ngẩng đầu  nhìn Từ Quân.

   - Ngươi đến đây chắc không phải là đến thăm ta chứ?

   - Là đến thăm ngươi...

   Ánh mắt Đăng Dương sáng lên, khuôn mặt lộ vẻ dịu dàng.

   - Theo lời Phụ hoàng- Từ Quân chậm rãi nói nốt ý còn lại, có chút đắc ý khó hiểu khi thấy người kia lộ ra vẻ mặt như mấy cung phi bị thất sủng.

    Đăng Dương thoáng lườm hắn, rõ ràng là lườm, nhưng đôi tròng mắt sóng sánh lại khiến người ta chỉ cảm nhận được cảm giác ngọt như mật.

   - Có phải ngươi đang lừa gạt ta không?

   - Ta có thể lừa được gì ở ngươi kia chứ, kẻ lừa gạt này? Ngươi còn không ngẫm lại xem đã gạt đi bao nhiêu thứ của ta, còn dám ở đó trợn mắt nhìn ta?- Từ Quân hơi hơi nhếch khóe môi, rõ ràng bờ môi lạnh bạc thoát ra những lời độc địa, thế nhưng ánh mắt lại vô ý thức mang theo một ánh nhu hòa không thể nào che giấu.

   - Ngươi lừa đi tâm trí ta.- Đăng Dương híp mắt, y gần như không suy nghĩ mà bật thốt lên.

   Từ Quân ngẩn người.

   Đăng Nghi ngẩn người.

   Ám vệ bên người Thái tử ngẩn người.

   Thường nói Quốc sư chính là hồ ly tinh mị hoặc đi tâm trí Hoàng thượng, nhưng nhìn tình huống hiện tại, chẳng lẽ là...

    Đổi mục tiêu rồi... ?!
  
   Muốn cha truyền con nối á hả...
  
    À không! Ai lại nói thế!

   Ngẫm lại, Thái tử lên ngôi chỉ là chuyện sớm muộn, thanh niên tài trí anh tuấn, so với Hoàng thượng đã gần đất xa trời, quả thực là...

    Ôi chao, sao họ lại có thể có suy nghĩ thế này chứ...!

   Thái tử là người phản ứng lại nhanh nhất. Hắn lạnh nhạt cúi đầu nhìn gương mặt Đăng Dương, cố tìm ra sơ hở, nhưng lại chỉ thấy đôi mắt đào hoa chăm chú nhìn hắn, giống như hắn là tiêu điểm duy nhất trong cả thế giới mênh mang vô định của y.

   Hắn cười nhạt.

   - Có phải trước mặt phụ hoàng ta, ngươi cũng mang theo cái bộ dáng này?

   Đăng Dương lắc đầu.

  - Không phải.- Ngừng một chút- Ngươi thực sự không định bế ta?

   - Quốc sư đại nhân, ngươi đang ra lệnh cho ta?

   - Nếu đây là lệnh, người sẽ bế ta chứ?

   - Quốc sư ngang vua, lệnh vua khó trái.

   Từ Quân thản nhiên cúi người xuống, bế xốc thân thể đơn bạc đang ngồi trên nền đất lên. Tấm chăn trùm ngoài người Đăng Dương trượt xuống dưới, quết trên nền đất lạnh như băng. Y vươn tay kéo chăn lên, vắt nó lên vai Từ Quân để tránh lại trượt xuống, cánh tay thon dài vòng qua cổ hắn, đem hai người càng dịch gần sít sao hơn một chút.

    Y cong cong khóe mắt mỉm cười, tựa như yêu thương sâu đậm, lại tựa hồ có chút gì đó nhạt nhẽo giả dối.

   Y áp má mình vào má Từ Quân, má y lạnh lẽo, vậy nhưng má hắn lại ấm áp đến kì lạ.

   - Ngươi ngượng ngùng, phải không?- Đăng Dương rúc mặt vào hõm cổ hắn, lẩm bẩm tựa như đang than thở- Tại sao ngươi lại không thể cho ta vào lòng nhỉ?

   Từ Quân thả Đăng Dương xuống giường, hắn kéo thế nào cũng không thể kéo được bàn tay của người kia ra khỏi cổ mình. Hắn đành giữ tư thế ám muội này, một người ngồi trên giường, một người đứng khom lưng cúi đầu đầy cam chịu, mặt đối mặt, cách nhau chỉ trong gang tấc.

   Hắn đột nhiên bật cười:

   - Phụ hoàng đã là vật trong tay ngươi, tông thất hoàng tộc đã là vật trong tay ngươi, hoàng cung này là của ngươi, kinh thành này cũng là của ngươi, thiên hạ này càng không thoát được bàn tay ngươi! Đã đến thế rồi, ngươi rốt cuộc còn muốn gì ở người trong thiên hạ này nữa? Ngươi còn muốn gì ở ta nữa? Phụ hoàng cho dù có chết cũng sẽ dọn cho ngươi một con đường vinh hoa phú quý, để ngươi trải qua cẩm y ngọc thực hết kiếp này, ngươi còn sợ cái gì? Ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, ngươi trêu chọc ta, là vì cái gì?

   Đăng Dương hơi nâng bàn tay lên, ôm lấy khuôn mặt anh tuấn đến kinh người kia.

   - Ta thực sự, là vì ngươi mà? Ta thực sự, chỉ muốn ngươi đem ta vào trong tâm mà thôi...

   - Cái vào trong tâm này của ngươi, rốt cuộc là muốn như thế nào nữa chứ?- Từ Quân Trầm tựa hồ có chút mệt mỏi, khóe môi nhếch lên cũng không thể làm y nhìn có khí thế hơn một chút- Mẫu phi của ta, phụ hoàng của ta, nhà của ta đều bị ngươi làm cho điên đảo, rốt cuộc ngươi còn muốn thế nào?

   - Ta không hề muốn phụ hoàng ngươi có cái tâm tư ấy với ta, ta cũng không muốn mẫu hậu ngươi đau khổ, là quan nhân nhà các ngươi tự đem đau khổ vào, có tư cách gì nói ta chứ?- Đăng Dương tựa hồ cười càng yêu diễm, khóe mắt cong cong như đuôi phượng hất lên kiêu ngạo.

   - Đăng Dương!   

   - Ta không hề quan tâm đến bọn họ, bọn họ chẳng là gì cả! Ta chỉ muốn duy nhất tâm của ngươi!

   - Ngươi dám chắc chắn rằng trong lòng ngươi có ta sao?

   Khóe môi Đăng Dương tựa như có chút run rẩy rất khẽ. Có thế nào đi nữa, y đối với việc nói dối cũng chẳng thích thú gì.

   - Ngươi là người mà ta quan tâm nhất, hơn cả "Đăng Nghi", hơn cả thiên hạ, hơn thế giới này!

   - Vậy ngươi buông tha ta, được không? 

  

   - Phụ hoàng cho gọi nhi thần?

   Trong đại điện, Từ Quân hơi hơi cúi đầu trước long ỷ, cúi đầu trước vị thiên tử tôn quý nhất thiên hạ kia.

   Lão hoàng đế dáng người bệ vệ to lớn hơi hất tay đỡ lấy chén chè hạt sen được cung nhân dâng lên, ống tay áo lụa yên lặng rủ xuống dưới, hoa văn hình rồng thêu bằng chỉ vàng khổng tước phản chiếu ánh sáng lòe lòe, có chút chướng mắt.

    Mắt Từ Quân hơi nheo lại, lông mi rũ xuống tạo nên bóng râm mờ nhạt, gương mặt anh tuấn dù là nhìn từ hướng nào cũng thấy là một mĩ thiếu niên ngọc thụ lâm phong.

   Quả thật là dung mạo và khí chất đặc biệt của tuổi trẻ.

   Thế nên, mới có thể khiến người kia xiêu lòng... Phải không?

   

   - Gần đây, trẫm thấy thái tử có vẻ thân thiết dị thường với quốc sư?

   Chuyện phải đến thì dĩ nhiên sẽ đến.

   Từ Quân cung kính đáp lại:

   - Có vẻ gần đây thiên tượng khác thường, khiến lòng quốc sư bất an, vậy nên mới cho gọi nhi thần tới hầu chuyện cho nhẹ lòng.

   - Chuyện thiên tượng mà lại không bẩm báo cho Hoàng thượng, mà lại lén lút âm thầm nói với thái tử, đây là muốn làm phản rồi sao? Nào có quốc gia nào tôn ti đảo lộn như thế?- Lão thái giám tóc bạc lưng còng đứng cạnh hoàng thượng the thé hét lên. Coi bộ vỏ ngoài già cả nhưng tinh thần hãy còn sung mãn lắm, cái vai trò "trung thần bất bình lên tiếng" này vẫn còn diễn được đến là hay ho.

   Từ Quân cố ý run run tay, chán ngán cất giọng run sợ:

   - Hoàng thượng chứng giám, nhi thần và quốc sư quả thật không dám tiếm quyền, bàn về quốc sự...

   Dường như câu nói này còn chọc giận đến lão hoàng thượng hơn nữa. Bàn tay nhăn nheo cầm chén chè của lão siết chặt, run lẩy bẩy. 

   - Vậy thái tử nói xem, ngươi cùng với quốc sư, ngày ngóng đêm trông gặp nhau, quấn quít không rời, rốt cuộc là nói cái gì?

   Còn có thể nói cái gì? Gian tế trong phủ quốc sư chỉ sợ đã sớm đem mọi chuyện tâu đến nhất thanh nhị sở lên, thậm chí hắn giờ nào ngày nào bị kẻ kia trêu chọc, cây nào cỏ nào được kẻ kia đem ra để trêu chọc hắn cũng đã được biết hết rồi, vậy mà giờ vẫn còn muốn diễn cái gì đây chứ?

   Từ Quân quả thực từ lâu đã luôn hận Đăng Dương vì đã đem phụ hoàng của hắn biến thành kẻ ác bá lúc nào cũng muốn cường đoạt dân nam, nhưng hắn cũng rõ, không phải Đăng Dương chỉ e sớm muộn cũng là kẻ khác. Chẳng qua, Đăng Dương là kẻ quá mức khiến nhân tâm rung động, chính là kẻ có thể câu đi hồn phách chả phụ hoàng hắn mà thôi.

   Phụ hoàng hắn chính là luôn bí mật sủng hạnh các tiểu công công đồng trinh, tuy rằng mọi sự che giấu kĩ càng, nhưng cũng chưa kĩ đến mức ai cũng không biết.

   Đăng Dương chẳng qua là kẻ duy nhất lão công khai sủng ái mà thôi.

   Đăng Dương chẳng qua là kẻ hắn công khai căm ghét mà thôi.

   Người phụ thân này của hắn, từ lâu đã chẳng còn cho hắn cái quyền kì vọng vào.

   - Vậy phụ hoàng, người nói xem, nhi thần và quốc sư có thể làm cái gì chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net