Thế giới 1: Chưa từng lừa ngươi (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Đăng Dương nghiêng người né tránh lưỡi kiếm chém tới. Né mãi cũng không phải cách, y vươn tay cầm lấy cái bình hoa bằng sứ trắng để ở gần bàn, không chút lưu tình đem nó ném mạnh về phía đầu của lão hoàng đế.

   Khoảnh khắc ném bình hoa nho nhỏ đi, y không kìm được lẩm bẩm:

   - May mà hoa đã ngắt đi tặng cô bé đó rồi, coi như cũng không đáng tiếc.

   Đến lúc này rồi còn nghĩ đến vấn đề đó, đúng là...

   Choang một tiếng, âm thanh sứ nát vụn khi đập vào đầu người thật sự là không dễ nghe. Từng mảnh sứ vỡ loảng xoảng rơi xuống về gạch, tiếng gầm của lão cha Từ Quân càng không dễ nghe chút nào. Lão đưa tay vuốt mặt, phát hiện trong lòng bàn tay toàn là máu, càng giận dữ điên cuồng đâm chém về phía Đăng Dương.

   Đường đường là ngôi cao cửu ngũ chí tôn, nào có kẻ nào dám khi quân phạm thượng như kẻ trước mặt lão lúc này?

    Kẻ này hết lần này đến lần khác làm lão mất mặt, hết lần này đến lần khác từ chối ân sủng mà lão đưa ra, hết lần này đến lần khác khiến lão yêu điên cuồng, yêu đến mức muốn giết chết y.

    Tốt nhất là giết y, sau đó đem y cắt thành từng mảnh từng mảnh, cho vào từng hộp từng hộp vàng ngọc quý giá, ngày đêm trông giữ bảo quản.

   Cho dù y chỉ còn là khối thịt vụn, nhưng như vậy sẽ ngoan ngoãn hơn biết bao nhiêu?

   Bóng người gầy mảnh lẹ làng lách qua, tránh một đường kiếm ác độc quét về hướng cổ mình. Từ nãy tới giờ, lão đều đang dồn Đăng Dương vào trong góc, nhưng cuối cùng, lợi dụng lúc lão choáng váng vì bị bình sứ đập vào mặt, y cuối cùng cũng lách ra được phía ngoài, chạy thẳng ra khỏi cửa Tẩm cung. 

   Từ Quân hẳn là đang đợi y ở phía ngoài, để hắn đợi lâu thì quả là thất lễ quá.

  

   Từ Quân đứng trong Đại điện, sống lưng thẳng tắp, kiên cường cứng cỏi tựa trúc. Trên tay hắn nâng lên một phần chiếu chỉ, dưới ánh sáng ấm áp của nắng hạ làm sáng bừng lên phần chiếu chỉ quý giá này.

   Đây không phải cái gì khác, chính là chiếu truyền ngôi.

   Dưới Đại điện, hàng trăm đại thần rất mực cung kính cúi đầu trước hắn, có vài vị lại run rẩy quỳ mọp dưới đất, lão lệ tung hoành, bang bang không ngừng dập đầu trên nền gạch lạnh lẽo.

   Từ Quân khẽ nhếch khóe môi, giọng nói thờ ơ lạnh nhạt tựa như vạn năm không đổi.

   - Đám quan lại này đều là Trợ Trụ vi vương, nếu không đem giết sạch thì đúng là có lỗi với muôn dân thiên hạ. Các ái khanh thấy... Phải không?

   Các đại thần đồng loạt vâng dạ kêu phải, bên trong âm thầm toát mồ hôi. 

   Thủ đoạn của vị này đúng là kinh người, may mà từ lúc ban đầu đã lựa chọn đứng về phía hắn.

   Từ đằng xa bỗng vang lên âm thanh náo loạn, tiếng cung nữ gào thét thất thanh sợ hãi. Âm thanh hỗn loạn càng lúc càng tiến đến gần, các lão thần âm thầm đưa mắt nhìn nhau, lén quay đầu lại nhìn về hướng cửa điện.

   - Có chuyện gì thế?

   - Không phải Điện hạ đã cho quân phong tỏa rồi sao? Sao lại...

   Đứng ở vị trí cao nhất, gương mặt lạnh nhạt của Từ Quân cũng mơ hồ lộ ra nét không hài lòng.

    Không lâu sau, như để giải đáp cho thắc mắc của mọi người, một bóng người áo đỏ chạy vụt vào trong điện. Vừa thấy người này, ánh mắt của mọi người đều không kìm được mà lộ ra vẻ kinh diễm.

   Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.

   Quốc sư đương triều, quyền khuynh thiên hạ.

   Đăng Dương.

   Đầu tóc lẫn quần áo Đăng Dương đều rối loạn, y chạy xộc vào trong Đại điện, hét lớn:

   - Từ Quân! Cứu ta!

   Nhìn thấy người tới là ai, mắt Từ Quân mơ hồ lóe lên, hắn lập tức bước về phía trước vài bước, bàn tay cầm cuộn chiếu chỉ cũng buông lỏng, trực tiếp ném cho thái giám đứng về phía sau cầm. 

  Đăng Dương theo quán tính mà nhào vào lòng hắn, đập mạnh vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Y lập tức xoay người ra sau, trốn ở sau lưng Từ Quân, gương mặt đẹp đẽ nở nụ cười, dù cho vừa chạy thục mạng, đang liên tục thở dốc, gương mặt đỏ bừng toàn mồ hôi thì vẫn không quên nháy mắt trêu ghẹo người kia.

   - Đẹp trai quá nha. Mau diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân đi nào.

   Từ Quân liếc y qua khóe mắt, tựa như đang lườm, lại như đang dịu dàng lưu luyến bóng hình y. 

    Hắn trầm giọng, lạnh băng cất tiếng gọi:

   - Phụ hoàng.

   Lão hoàng đế vừa bước vào đại điện đã chẳng thèm nhìn trong điện đang là tình huống gì mà chỉ đăm đăm tìm hình bóng Đăng Dương trong nhóm người. Khi lão phát hiện Đăng Dương đang vùi người trong lòng Từ Quân thì thực sự là tức đến phát điên rồi.

   Cuối cùng vẫn là nhào vào trong lòng Từ Quân!

   Rõ ràng lão mới là người tìm thấy y trước, rõ ràng lão mới là người ưng ý nam nhân này trước, nào có cái lý con trai đoạt đi người của cha bao giờ?!

   - Phụ hoàng như này là đang muốn làm gì Quốc sư vậy?

   Nếu chĩa mũi dùi vào Từ Quân thì coi như thôi, là chuyện tranh đấu trong Hoàng gia, nhưng nếu đụng tới Đăng Dương thì đây lại là một vấn đề khác hẳn. Đăng Dương là một Quốc sư đầy danh vọng, rõ ràng y là Quốc sư được lòng thần nhất, trong thời gian y tại vị, quốc gia quả thật sóng êm biển lặng, một chút biến cố cũng không gặp phải.

   Đây là một quốc gia có giá trị tín ngưỡng cực kì cao, nếu không Đăng Dương đã chẳng ở vị trí còn cao hơn cả Hoàng đế

   Động tới y, đây khác gì đắc tội với thần?

   Điều quan trọng nhất, chính là vị thế của y trong lòng thiên hạ. Chỉ riêng với vẻ ngoài đẹp đẽ yêu diễm kia đã đủ để y được toàn dân trong thiên hạ yêu thương đến mức muốn quỳ xuống hôn chân y.

     Từ xưa trong di chiếu của Thái tiên hoàng từ thời lập quốc đã có một quốc quy, đó chính là, trừ khi các Quốc sư đắc tội với thần thì bị đem đi hiến xá, còn nếu không, vị trí của các Quốc sư chính là chí cao vô thượng, cho dù là Hoàng đế cũng không thể so sánh. Nếu kẻ nào to gan dám có ý nghĩ phạm thượng làm tổn hại đến Quốc sư, không kể là quân hay thần, đều lập tức đem đi hiến xá tạ tội với thần. Đó chính là lý do trước kia dù lão hoàng đế đã yêu y đến điên dại nhưng vẫn không dám làm ra hành động nào quá phận. Phải cho đến khi lão đã mất hết tất cả, mới dám liều lĩnh muốn cùng lôi Đăng Dương xuống vực sâu.

   Nhưng, Từ Quân nào để lão được toại nguyện.

   - Thái thượng hoàng, người làm ra nhiều hành động thất nhân thất đức, tổn hại uy nghiêm hoàng gia, con cùng các triều thần vẫn không dám làm gì quá phận, chỉ xin người nhường lại ngai vị, lui về sau làm Thái thượng hoàng, người vậy mà còn chưa hài lòng? Người lại dám làm ra hành động mạo phạm tới Quốc sư? Đây là muốn thần giáng trừng phạt xuống quốc gia sao!

   Quả nhiên chính là lấy cái cớ này.

   Chuyện lão hoàng đế vẫn thường nuôi nam hài để luyến sủng, lại hay cưỡng ép dân nam Đăng Dương đã từng nghe nói, nhưng không ngờ Từ Quân lại quyết tâm đến vậy, đem cái lý do này đường hoàng công bố ra ngoài. Y cứ nghĩ cái  lý do ghê tởm như vậy hẳn Từ Quân sẽ che giấu, sau đó đi tìm một lý do khác chứ.

   Xem ra đã quyết tâm lắm rồi.

   Đăng Dương từ từ đứng thẳng dậy, tách khỏi người Từ Quân. Y thu lại nụ cười diễm lệ, cao giọng lên tiếng.

   - Thái thượng hoàng phi lễ với Quốc sư ta đây đã là chuyện ai cũng nhìn rõ, đáng lý phải đem đi hiến xá, nhưng niệm tình đã nuôi dưỡng lên được một vị Hoàng đế thế này- Y lại lén lút nháy mắt với Từ Quân- Truyền lệnh của ta, giam giữ Thái thượng hoàng trong Lãnh cung, giam giữ cả đời, đến chết mới thôi!



















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net